Chương 48 (4): Trận đấu đầu tiên

Dịch giả: Hoa Thiên

Edit: Hoa Thiên

Kiều Vũ trừng mắt nhìn Kiều Thanh, thù mới hận cũ tích tụ.

Kiều Thanh cảm thấy vô cùng buồn chán xoay bút lông, mặc dù không ngẩng đầu, ‘hắn’ cũng có thể cảm nhận được ánh mắt ghê tởm của hai người này. Vẫn là câu nói kia: người đẹp, không thể oán xã hội a...

"Văn Võ, không tệ!"

Lúc Kiều Diên Vinh lật đến bài thứ ba, gương mặt già nua liền hiện lên tươi cười.

Kiều Văn Võ lập tức đứng dậy: "Văn Võ thẹn không dám nhận, trong năm mươi đề có hai đề không đáp được."

Nụ cười trên mặt Kiều Diên Vinh lại rộng ra mấy phần, tôn tử này vẫn luôn khiến ông có nhiều bất mãn, lúc mới đầu quay về phủ còn rất là bướng bỉnh, nhưng mấy ngày nay ngược lại yên ổn hơn nhiều: "Con đường y thuật, vốn không phải trong một hai ngày sẽ thành, lấy tuổi tác của ngươi có thể đạt được như vậy đã là hiếm thấy rồi. Có lẽ qua mấy năm nữa cố gắng chăm chỉ hơn, về sau tiếp tục giữ vững, nhất định sẽ có thành tựu!"

"Dạ, gia gia."

Bất luận trong lòng có vướng mắc với Kiều Diên Vinh bao nhiêu nhưng có thể được ông khen một câu, Kiều Văn Võ cũng có chút đắc ý, về phương diện y thuật ở khắp Đại Yên này, Kiều Diên Vinh có thể nói hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu! Đương nhiên, ngoại trừ Tu la quỷ y hành tung bất định kia. Chung quanh không ngừng vang lên tiếng nghị luận khen ngợi, làm cho người bên chi thứ lạnh lùng hừ một tiếng. Kiều Thanh nhìn qua, Kiều Khưu đang hếch mũi nhìn hắn, vẻ mặt vẫn là khinh thường, ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm Kiều Diên Vinh lật sang trang tiếp theo, lộ vẻ có lòng tin mười phần.

Đúng như hắn mong muốn, Kiều Diên Vinh liên tục gật đầu nói: "Kiều Khưu, không tệ, không tệ, năm mươi đề toàn bộ đều đáp đủ, chỉ có sai hai câu, bằng điểm với Văn Võ!"

Cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía phóng đến, tâm tình Kiều Khưu vô cùng sung sướng, đắc ý liếc mắt nhìn sang Kiều Văn Võ, rồi ôm quyền, cung kính đáp lời Kiều Diên Vinh: "Lão gia chủ, Kiều Khưu thẹn không dám nhận, tất cả là nhờ cần cù chăm chỉ mà thôi. Nhưng mà Kiều Khưu có một yêu cầu quá đáng..."

"Nói xem."

Ánh mắt hướng về tên phế vật chết tiệt, ‘hắn’ đang ngồi trên ghế được Huyền Vương gia ban cho, trong tay cầm bút lông hoàng thượng ban, phía sau có gã sai vặt đang ra sức phe phẩy cây quạt do Cô Tô công tử ban. Kiều Khưu cười lạnh liên tục, một tên phế vật dựa vào cái gì lại có được những thứ này: "Mới vừa rồi ta với Cửu công tử có một chút hiểu lầm, bây giờ suy nghĩ lại thật sự là Kiều Khưu không phải. Ta nghĩ nơi này hôm nay không như ngày thường, các vị đại nhân đang ngồi ở đây đều nhìn thấy, nếu như có thể, bài thi cuối cùng kia không bằng..."

Nói tới đây, vẻ mặt hắn chân thành, nhưng trong mắt lại là vẻ đắc ý.

Không bằng cái gì, thực rõ ràng đó là không bằng không nên xem!

Kiều Thanh ngầm thở dài, lão tử là người ai cũng có thể bắt nạt sao? Ai cũng muốn đến nhào nặn xoa nắn một phen. Ba người Cung Vô Tuyệt kia ‘hắn’ đã nhịn, về sau sẽ tìm cơ hội để đáp lại, nhưng cái tên Kiều Khưu chết tiệt này cũng ba lần bốn nghĩ muốn đạp ‘hắn’ một cước sao, thật sự cho rằng lão tử rất dễ ức hiếp? Lời nói này mới nghe giống như là đang cầu xin giúp ‘hắn’, sợ ‘hắn’ bị mất thể diện trước mặt mọi người, nhưng nếu cẩn thận suy ngẫm lại thì hết sức nham hiểm, rõ ràng là muốn ở trước mặt mọi người nói – ‘hắn’ là phế vật, khẳng định không đáp được bài thi! Việc này nếu như Kiều Diên Vinh không đồng ý, tất nhiên bài thi bị sai này chắc chắn sẽ khiến cho người ta chê cười, ngược lại nếu như đồng ý không xem, vậy thì ‘hắn’ cũng chạy không thoát được số phận một lần nữa bị mọi người khinh bỉ.

Cuối cùng dù cho mọi người có nghe ra ý tứ trong này hay không, tất cả mọi người cũng đều biểu lộ ý tứ khen ngợi Kiều Khưu rộng lượng, dù sao con ngựa đen này cũng rất có khả năng chính là gia chủ tương lai của Kiều gia!

Kiều Khưu lại càng tỏ ra đắc ý, lông mày thiếu điều muốn vểnh thẳng lên trời, đám con cháu chi thứ xung quanh thấy vậy cũng nở mày nở mặt theo, ai nấy đều hí hửng cúi đầu cười.

"Cửu công tử, chỗ này không phải nơi bình thường, không bằng ngươi cũng đi cầu xin lão gia chủ?"

"Đúng vậy, nếu như ngươi nộp trứng ngỗng..."

Từng tiếng châm chọc vang lên, nhưng đang nói được phân nữa liền nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của Kiều Khưu thì đồng loạt ngừng lại. Bọn họ cùng nhìn theo ánh mắt cổ quái, lão gia chủ Kiều Diên Vinh chính đang xem bài thi cuối cùng, nếp nhăn trên mặt đã nhăn thành một đóa hoa cúc, vặn vẹo giống như là ăn phải ruồi bọ vậy.

Đám con cháu chi thứ nhịn không được cười ha ha một tiếng, có thể ở trước mắt những dòng chính này hãnh diện một phen, khỏi phải nói là có bao nhiêu sảng khoái. Nhìn vẻ mặt kia, rõ ràng chính là bị bài thi "Đáp lung tung" chọc tức! Lại nhìn tới phế vật vẫn bình tĩnh như cũ, có người rung đùi đắc ý cười khẩy nói: "Cửu công tử, bản lĩnh cũng không thể dựa vào bàng môn tà đạo mà lừa gạt được, có thực lực hay không thì thử một lần liền biết, quả nhiên ngươi nộp..."

Hai chữ trứng ngỗng còn chưa nói ra, Kiều Diên Vinh liền hít sâu một hơi, nặng nề phun ra.

"Kiều Thanh, điểm tuyệt đối!"

Năm chữ này, giống như là dùng hết toàn bộ khí lực của ông, âm cuối đã sắp có chút run run.

Trong nháy mắt cả khán đài liền yên tĩnh.

Cả sân yên tĩnh không một tiếng động, người lúc nãy đang nói ngoáy ngoáy lỗ tai, ngơ ngác đứng ở tại chỗ, nghẹo đầu sang một bên: "Cái... Cái gì?"

Kiều Khưu cũng lảo đảo một cái: "Lão gia chủ nói... Nói cái gì?"

Cũng kinh ngạc giống vậy còn có Kiều Vũ, nàng vỗ án đứng lên: "Không thể nào!"

Kiều Vân Song suýt nữa bóp nát cái bàn: "Gia gia, người không nhìn lầm chứ?"

Kiều Diên Vinh cũng hy vọng chính mình nhìn lầm rồi!

Ông gắt gao nhìn chằm chằm bài thi này, chữ viết trên đó phóng khoáng phiêu dật tựa như mây bay, giống như người viết chẳng hề suy nghĩ, cứ đặt bút viết liền một mạch! Hơn nữa cách viết này, tiêu sái lưu loát, từng nét như ngọn núi, ẩn chứa ba phần tà khí, ba phần ngạo khí, ba phần lệ khí, từng chữ từng chữ như ngựa hoang thoát cương, như rồng vọt lên chín tầng mây!

Càng nhìn lại càng kinh hãi!

Lông mày của ông càng ngày càng nhíu chặt, ngay cả đồng tử cũng rụt lại, trong nháy mắt sinh ra một loại hận ý "Cả đời đi bắt nhạn, cuối cùng lại bị nhạn mổ mù mắt" —— nhìn chữ biết người, chủ nhân của chữ này thì sẽ có bộ dạng gì chứ? Tà tứ, cuồng ngạo, ngoan lệ, kiêu ngạo... Nhưng bất luận như thế nào, không phải mười năm này ‘hắn’ đều biểu hiện vô hại sao!

[cả đời đi bắt chim nhạn, cuối cùng lại bị nhạn mổ mù mắt: câu này dùng để ẩn dụ rằng một người thì luôn có lúc gặp sai lầm, tuy vô cùng tự tin vào việc gì đó nhưng chỉ cần sơ suất sẽ phạm vào sai lầm không đáng có ngay.]

Nếu như đến lúc này ông còn nhìn không ra vấn đề, thì đã không phải là gia chủ gia tộc bất bại!

Ông mạnh ngẩng đầu chống lại ánh mắt lười biếng của Kiều Thanh, bởi vì tức giận mà ngực ông liên tục phập phồng.

Giỏi!

Giỏi cho một tên Kiều cửu!

Vốn khán đài đang ồn ào náo động, khi nhìn thấy ánh mắt sát khí này lập tức liền lặng ngắt như tờ. Kiều Diên Vinh nhìn chằm chằm ‘hắn’, thiếu niên áo đỏ kia từ lúc đáp xong bài thi vẫn luôn ngồi trên ghế, không chút để ý thưởng thức cây bút lông trong tay, hưởng thụ gió mát dễ chịu do gã sai vặt đứng một bên quạt quạt. Mặc dù bị ánh mắt của ông chèn ép, Kiều Thanh từ đầu đến cuối vẫn nhởn nhơ bày ra bộ dáng lười biếng vô hại nhìn ông, nhìn đến mức cơn tức trong lòng ông tăng thêm mấy phần!

Có điều, Kiều Diên Vinh rất nhanh đã ổn định lại, thật không hổ là gia chủ một thế hệ, chỉ trong chốc lát đã lấy lại được bình tĩnh từ trong nỗi khiếp sợ.

Ông tuyệt đối không tin, một tiểu tử có thể giấu giếm lừa gạt ông mười mấy năm, lại bởi vì giải bài thi mà bại lộ.

Nếu như vậy, ngày hôm nay đột nhiên ‘hắn’ không giả bộ nữa là vì cái gì?

Ánh mắt già nua đột nhiên phát sáng —— gia chủ!

Ông không ngờ quyết định đột ngột của mình, lại cho tiểu tử này cơ hội một bước lên trời, vốn ông còn đang nghĩ đem vị trí gia chủ này danh chính ngôn thuận truyền cho Văn Võ, thứ nhất có thể xóa bỏ kiêng kị của Huyền Vân Tông, thứ hai dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người trên khán đài khiến Kiều Bá Phong không có ý kiến gì. Lần này thì tốt rồi, tự dưng lại nhảy ra một Trình Giảo Kim yên lặng ẩn núp hơn mười năm... Kiều Diên Vinh ở trong lòng thầm oán hận, trên mặt lại nhìn không ra cái gì, ngay cả khiếp sợ mới vừa rồi cũng biến mất tăm.

"Văn Võ, thời gian này ngươi thật vất vả, có thể dạy dỗ tiểu Cửu tốt như vậy. Không tệ, không tệ!"

Kiều Văn Võ đột nhiên được khen liền bối rối.

Những người khác cũng lập tức phản ứng lại, Kiều Vân Song với Kiều Vũ vò khăn tay ngồi xuống, hóa ra là nhờ đại ca, chuyện đại ca phụng mệnh dạy y thuật cho phế vật mọi người trong Kiều phủ đều biết. Qua một màn khiếp sợ mới vừa rồi, dường như chỉ có như vậy mới là câu trả lời hợp lý nhất, mặc dù vẫn cảm thấy ngờ vực, nhưng hai người các nàng vẫn tin chắc là như thế.

Đám con cháu chi thứ đồng loạt thở phảo nhẹ nhõm, nếu như ngay cả phế vật này cũng không còn là phế vật nữa, vậy thì bọn họ phải đi đâu tìm kiêu ngạo đây?

Người trong Kiều phủ tự an ủi mình như thế, đám khán giả thì lại không cho là như vậy.

Kiều Văn Võ dạy, hừ! Lừa quỷ sao? Kiều Văn Võ có hai đề không đáp được, Kiều cửu kia thì lại đáp đúng hết, chẳng lẽ có thể dạy đồ đệ giỏi hơn cả sư phụ sao? Hơn nữa lão đại Kiều gia mới trở về Kiều phủ không bao lâu, có thể dạy phế vật có trình độ đến như vậy sao? Chỉ cần nhìn vẻ mặt Kiều Văn Võ là biết, cúi đầu đỏ mặt, hai ba lần muốn mở miệng đều bị ánh mắt lạnh lùng của Kiều Diên Vinh chặn miệng, rõ ràng là đang thấy xấu hổ.

Mọi người vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm thiếu niên hồng y kia, nhưng mà dù có như thế nào, mặt mũi cũng vẫn phải cho.

Từng tiếng khen ngợi không ngớt đều dành cho Kiều Văn Võ, hắn lúng ta lúng túng đáp lời, có trời mới biết hắn đi qua tiểu viện cũ nát kia mấy lần đều là vì Vô Tử, ngay cả Kiều Thanh có ở đó hay không hắn cũng không biết, càng không cần phải nói đến cái gì mà chỉ dạy chó má, chuyện đó hắn đã sớm vứt ra sau đầu rồi. Lúc này nhìn thấy Kiều Thanh cười như có như không dời mắt sang, hắn thật sự là muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Kiều Thanh cười nhạt, hiểu rõ liếc nhìn Kiều Diên Vinh, ông đang vẫy Kiều Bá Lam tới, ghé vào lỗ tai hắn phân phó cái gì đó, vẻ mặt Kiều Bá Lam cổ quái liếc mắt nhìn về phía ‘hắn’ một cái, lập tức gật đầu đi làm. Lão già này, phản ứng cũng thật nhanh, vì không muốn để danh hào gia chủ quang minh chính đại rơi xuống trên đầu ‘hắn’, đã đem công lao này khoác lên trên người Kiều Văn Võ. Có lẽ khảo hạch tiếp theo, sẽ không đơn giản giống như mới vừa rồi, nếu như Kiều Diên Vinh muốn ngăn cản, nhất định sẽ có động tác.

‘Hắn’ không giải thích, cũng không hề e sợ, mặc kệ công lao này như thế nào, cũng mặc kệ động tác của ông ra sao.

Kiều Thanh ‘hắn’ nếu muốn vị trí gia chủ này thì có rất là nhiều cách, cũng không cần phải dựa vào cái kỳ thi y thuật chó má mà lão già này tự mình đề ra!

Mặc cho vẻ mặt Kiều Bá Lam phức tạp rời đi, ‘hắn’ ngay cả nghĩ Kiều Diên Vinh muốn làm gì cũng lười để ý. Trong lúc đủ loại ánh mắt đang dừng trên người mình tìm tòi nghiên cứu, hoài nghi, kinh ngạc, Kiều Thanh vẫn bình tĩnh ngồi chờ như cũ, không có việc gì lại dùng ánh mắt giao thủ với Cung Vô Tuyệt, bộ dáng vui vẻ vô cùng.

Mãi đến nửa canh giờ sau Kiều Bá Lam mới trở về gật đầu với Kiều Diên Vinh, lúc này ông mới đứng lên tuyên bố: "Biểu hiện vừa rồi của mọi người lão phu cực kỳ vừa lòng, hy vọng trận này cũng có thể như thế. Lão phu cũng không nói những lời dư thừa nữa, kỳ thi thứ hai, bắt đầu!"

Koong——

Một tiếng chiêng lại vang lên, kỳ thi đầy “sóng ngầm” thứ hai rốt cục bắt đầu.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện