Chương 48 (3): Trận đấu đầu tiên
Dịch giả: Hoa Thiên
Edit: Hoa Thiên
‘Hắn' cố tình dùng giọng điệu thản nhiên, nhấc lên một bên mí mắt khinh miệt nhìn qua, khiến cho người ta không khỏi lại nở nụ cười.
Lúc đầu ‘hắn’ không nói ra, không ai cảm thấy việc này không đúng, thậm chí còn xem chuyện này là một trò cười, ở nơi này sùng bái võ lực hơn nữa mọi người đều là người học võ, kẻ mạnh làm vua là luật lệ từ trước cho đến nay! Một thanh danh phế vật mà thôi, khi dễ liền khi dễ, nhất là một màn mới vừa rồi kia, kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng cuối cùng có bao nhiêu người thấu tình đạt lý bất bình thay! Lúc này bị ‘hắn’ nói một chút như thế, suy nghĩ lại thì đúng là có đạo lý, bất luận ‘hắn’ có bất lực thế nào, tốt xấu gì cũng là công tử Kiều gia danh chính ngôn thuận!
Ngay cả Kiều Diên Vinh ngồi trên khán đài cũng trầm mặt xuống, không vui trừng mắt nhìn người cầm đầu.
Người cầm đầu vốn đang muốn cãi lại liền bị ánh mắt âm lãnh này trừng sang, dưới chân hắn liền mềm nhũn cũng không dám nhiều lời nữa.
Trên khán đài mọi người thở dài suy nghĩ, phế vật này, ngược lại là một người thông minh lanh lợi. Chuyện ngày hôm nay, cũng chỉ là một bước đệm nho nhỏ, nhưng mà nếu đổi thành bất cứ kẻ nào chỉ sợ đã không xử lý được thông minh như thế. Cứ như vậy ngồi xuống, cứ như vậy nói hai câu, liền hoàn toàn thay đổi được cục diện!
Lại nhìn tới đám con cháu chi thứ, ánh mắt mọi người không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ, đúng là một đám từ trong núi mới xuống, thật không ra gì cả.
Nhóm con cháu chi thứ nắm chặt tay, xấu hổ không chịu nổi. Nhất là Kiều Khưu – người cầm đầu, mấy năm nay hắn chuyên tâm khổ cực học y thuật, người bên ngoài còn không biết, nhưng hắn tự nhận y thuật bản thân có thể cao hơn Kiều Văn Võ một bậc! Đây cũng chính là nguyên nhân ngày hôm nay hắn có gan trút giận lên phế vật này. Kỳ thi y thuật so là y thuật, người thắng sẽ đảm nhiệm chức gia chủ tiếp theo, nhìn quanh trên đài hơn mười người, hắn dám khẳng định một câu, không một ai có hy vọng hơn hắn.
Hắn trừng mắt nhìn về phía Kiều Thanh, khôi phục lại vẻ đắc ý: tiểu phế vật, ngươi chờ đó!
Đợi đến khi hắn ngồi lên vị trí gia chủ, chuyện thứ nhất hắn làm chính là đuổi phế vật này ra khỏi Kiều gia!
Kiều Thanh liếc mắt một cái, con chim ngốc này, trời vẫn còn sáng mà đã nằm mơ rồi.
Kiều Văn Võ vẫn luôn chú ý hai người “phụt” một tiêng bật cười, dù bản thân đang ngổn ngang tâm sự nhưng hắn cũng không khỏi vỗ bàn tán dương Kiều Thanh một cái.
Hắn với Kiều Vân Song khác với Kiều Vũ, cảm giác đối với Kiều Thanh cực kỳ phức tạp, là thiên chi kiêu tử Kiều gia từ trước cho tới nay luôn được mọi người sùng bái, tính tình khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo. Nhưng mà lần trước đánh nhau cùng ‘hắn’ cuối cùng lại không được gì, đả kích này... Nói không buồn bực là giả. Đặc biệt là, sau nhiều lần đều thua trên tay của ‘hắn’, hắn đối với Kiều Thanh cũng có chút e ngại, hơn nữa chuyện ở trước mặt mọi người để lộ ra ‘thằng nhỏ’ còn chưa có tiêu tan. Hôm nay lại nhìn thấy đám con cháu chi thứ chịu thua thiệt trong tay ‘hắn’, Kiều Văn Võ không khỏi tràn đầy vui vẻ.
Vui vẻ này còn chưa tản rộng đến khóe mắt chân mày, trong nháy mắt liền cừng đờ trên khóe miệng.
Bởi vì hắn thấy Kiều Thanh phía đối diện đang mỉm cười với hắn.
Vẻ mặt vui vẻ khó hiểu, dịu dàng ôn nhu cực kỳ, hắn lại giống như thấy quỷ vậy, suýt chút nữa đã muốn ôm bàn chạy xuống. Có trời mới biết, từ sau cuộc nói chuyện ngày đó hắn không có lúc nào là không bị dày vò, hắn không dám nghe thêm một lời phát biểu nào của tiểu tử này nữa! Mà đáng giận nhất chính là, tuy biết rõ ‘hắn’ đang đùa bỡn lòng người, nhưng hắn vẫn không thể giãy dụa ra khỏi những câu nói như dao cứa vào tim của ‘hắn’...
Kiều Thanh mỉm cười: bình tĩnh, bình tĩnh.
Kiều Văn Võ run lên, dời mắt sang chỗ khác sống chết không dám nhìn ‘hắn’.
Tình cảnh này rơi vào trong mắt không ít người, vẻ mặt không khỏi kỳ quái, sao tên phế vật Kiều gia này lại được nhiều người xem trọng như vậy? Trước không nói Huyền Vương gia, hoàng thượng, Cô Tô công tử, nhìn xem đại công tử Kiều gia này, đối với phế vật Kiều cửu quả thực như là mãnh thú và nước lũ, còn giống như có chút… Sợ hãi?
"Đã khiến các vị chê cười."
Kiều Diên Vinh đúng lúc cắt đứt nghi hoặc của mọi người, Kiều Văn Võ là người ông nhận định sẽ giao đảm nhiệm chức gia chủ tiếp theo, không thể có chuyện được: "Đề thi thứ nhất, giải bài thi."
Sau hiệu lệnh này, đề thi thứ nhất liền bắt đầu.
Kiều Bá Lam buồn bực lại lần nữa đọc đề thi thứ nhất, tất cả mọi người bắt đầu nhấc bút lông, bắt đầu giải bài thi.
Sắc mặt Kiều Diên Vinh khó coi ngồi xuống, Hàn thái hậu cười nói: "Chỉ là mâu thuẫn nhất thời của tiểu bối mà thôi, ái khanh không cần để tâm."
"Aiz, tiểu bối không chịu thua kém a."
"Tiểu hài tử thôi, khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo, cãi nhau ầm ĩ, không ảnh hưởng gì đến toàn cục." Thích trưởng lão ở bên cạnh chêm vào một câu, cười như có như không liếc mắt nhìn mu bàn tay của ông: "Sợ nhất là sống một đời còn không rõ tình thế, làm ra việc không khôn ngoan, đến lúc đó làm liên lụy đến toàn bộ gia tộc, đó mới thực sự đáng buồn."
Lời này bề ngoài giống như có ý tốt nhưng trong đó còn có ý ngấm ngầm hại người, khiến cho Hàn thái hậu cũng sửng sốt một chút. Bà nhẹ nhàng nắm lấy một góc áo của hắn, dùng ánh mắt hỏi thăm. Hiện tại hai nguồn trợ lực này của bà tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ sơ suất gì! Thích trưởng lão nâng chén trà lên nhấp một ngụm, không trả lời. Kiều Diên Vinh cười lạnh một tiếng: "Thích trưởng lão nói phải. Lão phu sống đến từng tuổi này rồi, hết thảy đều cầu yên ổn, Kiều gia mặc dù không còn vinh quang như thái tổ năm đó, nhưng cũng không suy tàn ở trong tay ta. Tất nhiên, Kiều gia cũng không sánh được với Thích trưởng lão và Huyền Vân Tông, mỗi một ngày đều huy huy hoàng hoàng a!"
Câu cuối còn cố ý tăng thêm giọng mũi, ý tứ châm chọc rõ ràng.
"Cầu yên ổn?" Thích trưởng lão cười ha ha: "Chưa chắc, Kiều lão gia chủ nói thật dễ nghe, chuyện cũng không có dễ dàng như vậy!"
Kiều Diên Vinh nắm chặt hai tay, chỉ cảm thấy người này khinh người quá đáng!
Nếu luận về huyền khí, người này căn bản không phải là đối thủ của ông, nhưng bối cảnh lại khiến cho ông có chút kiêng kị, ngoài việc Thích Vân Thành này là cánh tay đắc lực của Huyền Vân Tông, còn là anh em kết nghĩa với tông chủ, nếu như không có như vậy, lấy tu vi lam huyền của hắn sao có thể làm tới chức trưởng lão được chứ? Càng không cần phải nói nay hắn đã trúng một chưởng của ông, nội thương nghiêm trọng, càng không đáng để ông bỏ vào trong mắt.
Đúng vậy, ông đã có kết luận, người đánh lén đêm qua chắc chắn là người đang châm chọc trước mặt này.
Đây là đòn ra oai phủ đầu của Huyền Vân Tông, một khi Cung Ngọc ngồi trên ngôi vị hoàng đế, Kiều gia với Huyền Vân Tông đều là bề tôi đi theo vua, mà đêm qua đánh lén, đó là hắn muốn cảnh cáo tới Kiều gia. Đây cũng chính là lý do ngày hôm nay ông đột nhiên thay đổi chủ ý, phải truyền vị trí gia chủ cho Văn Võ, Kiều gia tuy có danh vọng, nhưng dù thế nào cũng đánh không lại Huyền Vân Tông, nếu như xé rách mặt hoặc là bị Huyền Vân Tông kiêng kị, hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng được. Mà một khi ông lui khỏi vị trí gia chủ, để cho một tiểu bối đứng ra đảm đương sẽ thành Kiều gia yếu thế.
Nhưng mà giờ khắc này, ông đã muốn lui về sau một bước, Thích trưởng lão chết tiệt này lại vẫn gây sự như cũ! Kiều Diên Vinh cố gắng nuốt xuống cơn tức này, quay mặt sang chỗ khác không nói nữa, Thích trưởng lão ngược lại cũng không nhiều lời, từ trong thần sắc, hắn lại càng khẳng định đây là kẻ đánh lén đêm qua.
Hai người bên trong đều mang ý xấu, có điều ngoài mặt vẫn giả bộ ôn hòa, thi nhau lấy lòng Cung Lâm Lang vẫn một mực ngồi xem trò vui bên cạnh. Hắn yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía Cung Vô Tuyệt cùng Cô Tô Nhượng bên cạnh nháy mắt một cái: Hai lão già kia làm sao thế, đang yên đang lành sao lại vô cớ tranh chấp nhau?
Cung Vô Tuyệt phản xạ có điều kiện nhìn về phía thiếu niên ở trên đài cao đang đáp bài thi.
Hiện tại, chỉ cần là âm mưu quỷ kế gì nghĩ không ra, y đều tự động đổ lên đầu Kiều Thanh, đương nhiên, tên này cũng không phải vô tội, cho nên đổ lên đầu hắn cũng chẳng oan uổng gì. Kiều Thanh dường như cảm giác được gì đó liền ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt "Làm được lắm", ‘hắn’ hơi sửng sốt một chút, sau đó nhìn tới bầu không khí quỷ dị chỗ Kiều Diên Vinh với Thích trưởng lão, ‘hắn’ không nói gì sờ sờ mũi, người này, vậy mà lại đoán được.
Khóe miệng Cung Vô Tuyệt khẽ nhếch: quả nhiên là ngươi!
Kiều Thanh nhíu mày: đâu có đâu có.
Bên cạnh Cô Tô Nhượng vừa nhìn cũng hiểu được, liền đưa sang một ánh mắt khinh thường, rồi lại nhìn về phía Kiều Diên Vinh đã không còn có thể dùng hai chữ “thương hại” để hình dung nữa, lão nhân cả một đời hô phong hoán vũ, vậy mà lại bị một tiểu tử không để ở trong lòng gài bẫy! Cô Tô Nhượng yên lặng ở trong lòng thề, về sau trêu chọc ai cũng không thể trêu chọc vào tiểu tử kia!
Kiều Thanh lúc này vẫn chưa biết, âm hiểm giả dối của ‘hắn’ đã ăn sâu vào lòng người.
Đương nhiên, càng không biết, sau tối nay, danh hiệu Kiều Cửu Kiều gia mới chính thức vang khắp Đại Yên, không người không biết không người không hiểu!
Nghe Kiều Bá Lam hỏi xong đề cuối cùng, ‘hắn’ buông bút lông, bài thi được thu lại đưa đến trên tay Kiều Diên Vinh ở trên khán đài. Cả sân yên tĩnh nhìn Kiều Diên Vinh cầm một xấp giấy Tuyên Thành lật xem, hoặc là gật gật đầu, hoặc là nhăn nhăn mày, trong lúc đó còn đơn giản khen Kiều Vân Song với Kiều Vũ một phen.
Hai người Kiều Vân Song với Kiều Vũ đồng thời nhìn về phía người trong lòng.
Cô Tô Nhượng đang cùng Cung Lâm Lang trò chuyện câu có câu không, căn bản ngay cả khóe mắt cũng lười nhìn nàng. Cung Ngọc thì lại đang si ngốc nhìn Kiều Thanh, ánh mắt kia làm cho Kiều Vũ vò nát khăn tay, dù cho nàng cũng không có thiện cảm gì với Cung Ngọc, nhưng dù gì cũng là vị hôn phu tương lai của nàng, trước mặt nhiều người lại không cho nàng mặt mũi…