Chương 53 (4): Dược nhân

Dịch giả: Hoa Thiên

Edit: Hoa Thiên

Hàn thái hậu đè tay lên cầm án mạnh đứng lên, trên gương mặt tinh xảo hiện lên vẻ âm ngoan quyết đánh đến cùng.

Thích trưởng lão quả thực muốn phát điên: "Hàn Ngọc Liên, điêu phụ ngươi, ngươi muốn Huyền Vân Tông với ngươi đồng quy vu tận sao? Ngươi đừng quên ngươi cũng là người Huyền Vân Tông, ngươi dám khi sư diệt tổ sao!"

Hàn thái hậu lạnh lùng cười, trong nụ cười đã có mấy phần điên cuồng, bên cạnh là Cung Ngọc vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng: “Thời điểm cùng ai gia ngày đêm dây dưa sao ngươi không gọi ai gia là điêu phụ?”

Phụt ——

Kiều Thanh đang nhận lấy chén trà Phi Hạnh đưa lên, toàn bộ ngụm trà trong miệng liền phun lên trên mặt nạ của Hạng Thất.

Hạng Thất bi thúc thả tay ra, nháy mắt bổ nhào vào bả vai của Lạc Tứ tìm an ủi, Lạc Tứ vừa nhấc tay, liền đẩy hắn ra, vẻ mặt vui sướng rõ ràng là không hề có chút tình huynh đệ nào. Kiều Thanh tính an ủi vỗ vỗ bả vai hắn, cười đến gập người: "Lúc này tan cuộc lão tử còn kịp ăn khuya. Lão điêu phụ này rốt cuộc là đàn hay không, nếu không đàn thì lão tử đàn."

Vô Tử lập tức nhu thuận đưa lên một cây đàn.

Kiều Thanh tùy tay đùa nghịch: "Có đàn hay không a? Nếu không hai ta hợp tấu một bản?"

Gương mặt đẹp đẽ của Hàn thái hậu liền trầm xuống, hai tay run run đặt trên dây đàn: "Các ngươi nghĩ ai gia không dám sao! Các ngươi đã muốn giết chết ai gia, ai gia liền liều mạng với các ngươi!"

Người ở chỗ này đều không hiểu ra sao, Hàn thái hậu này không phải là ngốc rồi chứ, cứ luôn miệng đồng quy vu tận cá chết lưới rách, kết quả lại muốn đàn một khúc? Ngu ngốc hơn chính là Thích trưởng lão kia, cho dù chuyện có trầm trọng như thế nào, nhìn dáng vẻ gấp gáp kia của hắn, mấy lần muốn đứng dậy đều không được. Mắt thấy Hàn thái hậu đột nhiên nhắm mắt lại, chỉ sáo thật dài khảy đàn, lại thấy Kiều Thanh kia cũng khảy một chút, mọi người suýt chút nữa té khỏi ghế.

Hàn thái hậu điên rồi, Tu la quỷ y ngươi cũng điên rồi sao?

Rõ ràng là đao phong đối lập giương cung bạt kiếm ở chỗ soán vị, có thể không biểu hiện hoà hợp êm thấm một chút không?

Tưng ——

Một tiếng đàn tuôn ra, không, phải nói là hai tiếng đàn mới đúng.

Hai tiếng hoàn toàn không đồng điệu, nhưng lại khéo léo hợp lại cùng một chỗ. Hàn thái hậu chợt mở mắt ra, hồ nghi nhìn Tu la quỷ y, nàng đánh đàn là vì muốn triệu hồi tử sĩ Huyền Vân tông, còn Tu la quỷ y này tới góp vui cái gì chứ! Lúc này ngươi tới tham gia náo nhiệt, chốc lát nữa ngay cả ngươi chết như thế nào cũng không biết!

Nàng suy nghĩ như vậy xong, bên trong hội trường phong vân bắt đầu nổi lên, một hồi cũng nói không rõ cảm giác áp bách đột nhiên phủ xuống.

Tiếp theo đó, tiếng tay áo ma sát lặng lẽ truyền đến, dưới bóng đêm có vẻ cực kỳ quỷ dị. Gió đêm nhẹ thổi, bóng cây vang lên xào xạt, chỉ trong nháy mắt, hơn mười bóng đen đột nhiên bay đến, bất động không nói đứng ở trên đất trống trong hội trường.

Trong lòng Hàn thái hậu mừng rỡ, mọi người đều là vẻ mặt kinh ngạc, đây là...

Có người biết liền hô to một tiếng: "Đây là dược nhân!"

Cung Ngọc mạnh đứng dậy, dược nhân! Hắn gắt gao nhìn chằm chằm mấy chục bóng đen kia, những người đó ngẩng đầu nhưng không có biểu cảm gì, gương mặt giống như là cương thi hiện ra vẻ xanh đen, đôi mắt trống rỗng vô thần. Nhưng mà nhóm người này tụ vào một chỗ, trên người tản mát ra khí thế cường đại khiến cho người ta không khỏi sợ hãi!

Cung Ngọc không che giấu được kích động: "Mẫu hậu?"

Hàn thái hậu đắc ý ngẩng đầu: "Cung Lâm Lang, thế nào, đến bây giờ ngươi vẫn một mực không chịu giác ngộ sao? Huyền Vân Tông nghiên cứu chế tạo ra dược nhân, cũng không phải là dễ đối phó! Những người này đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ có thể thông qua tiếng đàn ai gia điều khiển, bọn họ sẽ không trúng độc, cũng không có cảm giác đau, chỉ cần thân thể còn lưu lại một bộ phận, đều có thể không sợ hãi chấp hành mệnh lệnh của ai gia! Thế nào, ngươi với kẻ bảo vệ ngươi có thể tự bảo vệ mình, nhưng bọn hắn thì sao? Ngươi mặc kệ đại thần trong triều sao?"

Cung Lâm Lang nhìn bọn họ một cái, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng.

Không có cảm giác đau, thì một khắc cũng không ngừng chém giết, cho dù là đứt tay rớt chân, cũng không thể làm cho bọn họ nháy mắt một cái. Sẽ không trúng độc, cái này cho dù Kiều Thanh ra tay cũng không làm gì được bọn họ. Mà đoán chừng cấp bậc của đám dược nhân này, đều ở mức lam huyền, đây là khủng bố bao nhiêu a! Kiều Thanh cũng chỉ ở mức lam huyền là cao nhất, Cung Vô Tuyệt thì cao hơn bọn họ một cấp mà thôi, đây có nghĩa là gì? Chỉ sợ Thích trưởng lão kia cũng không thể địch nổi một người trong đó!

Huyền Vân Tông nghiên cứu chế tạo ra một đám dược nhân như vậy, là muốn làm cái gì?

Tất cả mọi người ở đây đều đã nhận ra tầm quan trọng của chuyện này, hô hấp trong nháy mắt dồn dập lên, có thể nói đối mặt với những cái xác không hồn này, không ai là không e sợ.

Đúng lúc này, giữa sân lại là một tiếng đàn.

Mọi người đồng loạt run lên, nhắm mắt lại khi tai vạ đến nơi, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ tuyệt vọng chờ chết. Nhưng mà thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng đàn này sau đó lại không tiếp tục nữa, chỉ có tiếng tay áo ma sát, tiếp theo đó chính là yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh.

Mọi người khẽ mở mắt ra, lúc này vừa thấy, tức khắc liền trợn mắt há hốc mồm suýt nữa trật quai hàm.

Chỉ thấy đám dược nhân kia chỉnh tề ngồi chồm hổm trên mặt đất, chiều cao như nhau, tư thế ngồi ngay ngắn, giống y như thời điểm đứng thẳng lúc nãy, bất động không nói. Mọi người dụi dụi mắt, không hiểu ra sao nhìn về phía Hàn thái hậu. Hàn thái hậu lại càng không hiểu, gắt gao nhìn chằm chằm tay mình, rồi lại nhìn về phía dược nhân ngồi giữa sân, nàng không đàn! Cung Ngọc sốt ruột: "Mẫu... Mẫu hậu, sao lại thế này?"

Hàn thái hậu cũng muốn biết, đã xảy ra chuyện gì vậy.

Tưng ——

Lại một tiếng nữa vang lên.

Hơn mười dược nhân tu vi cao thâm đồng loạt đứng dậy, sau đó, ngồi xổm xuống, sau đó, đứng dậy... Một tiếng đàn là một động tác, trình độ răm rắp nghe theo mệnh lệnh kia quả thực giống như là một đám chó giữ nhà. Mọi người đều trợn mắt miệng mở lớn thành hình chữ O, Cung Lâm Lang ha ha ôm bụng cười, gương mặt tuấn tú ôn nhuận của Cô Tô Nhượng 囧 thành bánh bao, khóe miệng Cung Vô Tuyệt liên tục giật giật dở khóc dở cười. Loại chuyện này không thể tưởng tượng được, cũng chỉ có tiểu tử kia mới làm được!

Hành động như vậy cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, tròng mắt mọi người cũng muốn rơi ra ngoài, rốt cuộc dựa theo tiếng đàn nhìn sang.

Nhìn thấy trên chính giữa đài cao có một thiếu niên áo đỏ đang đùa giỡn dây đàn!

‘Hắn’ buông tay ra, vuốt cằm vừa lòng gật gật đầu: "Hóa ra thật sự rất nghe lời a."

Phanh!

Mọi người đồng loạt cười ngất.

Nãy giờ là ngươi đang làm thử xem bọn họ có nghe lời hay không hả? Đây là cái đức hạnh gì vậy chứ. Nhưng mà, Kiều Thanh này tại sao lại biết khống chế dược nhân? Mới vừa rồi Hàn thái hậu còn tràn đầy tự tin, luôn miệng nói chỉ có nàng mới biết cách khống chế, lúc này Tu la quỷ y liền dùng hành động thực tế đánh nàng một bạt tai.

Không thể không nói, nhìn dáng vẻ bối rối mờ mịt của Hàn thái hậu lúc này, lại nhìn biểu cảm sống không bằng chết của Cung Ngọc...

Thật sự là thoải mái a!

Cung Lâm Lang tưởng chừng như cười rút lại nghe thấy câu nói này, liền nằm dài trên bàn, cười đến nước mắt chảy ròng. Nếu như tông chủ Huyền Vân Tông biết dược nhân mà mình tốn bao nhiêu công sức tinh lực nhiều năm mới nghiên cứu chế tạo ra, lại bị tiểu tử này dày vò giống như con chó, nhất định sẽ tức giận đến mức lệch mũi, nói không chừng tổ tiên của Huyền Vân Tông cũng bị chọc tức đến mức đào mồ sống dậy.

Tổ tiên của Huyền Vân Tông có thể đào mồ sống dậy hay không Cung Lâm Lang không biết, nhưng Thích trưởng lão thì đã thực sự đứng dậy .

Sắc mặt hắn đỏ lên giống như là dùng hết khí lực toàn thân, hắn nghiêng ngả lảo đảo vọt tới bên người Hàn thái hậu, Hàn thái hậu còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn tát một cái lên mặt: “Tiện nhân vô dụng!”

Ba!

Một tiếng thanh thúy vang lên, Hàn thái hậu hoàn toàn tỉnh mộng.

Trên mặt hiện lên màu đỏ ửng, Hàn thái hậu kinh ngạc đứng nhìn, cho tới bây giờ nàng vẫn không rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Thích trưởng lão ngồi vào trước cầm án, liên tục thở hổn hển, trên mặt đã chuyển sang màu tím. Dược nhân bí chế của Huyền Vân Tông nếu như bị người khác khống chế, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Không ai hiểu rõ hơn hắn dược nhân này được tông chủ coi trọng đến mức nào, chuyện lớn như vậy rơi vào trên đầu hắn, cho dù hôm nay hắn có thể lưu lại một mạng trở về Huyền Vân Tông thì cũng phải chịu trách phạt!

Hàn thái hậu chết tiệt, ngay cả một khúc phổ cũng bảo vệ không tốt!

Tu la quỷ y chết tiệt, tiểu Cửu Kiều gia chết tiệt!

Thích trưởng lão nghĩ đến đây, hắn không dám chậm trễ, liền nhanh chóng khảy đàn. Tiếng đàn lưu loát dưới ngón tay của hắn, chỉ theo âm thứ nhất mọi người liền hiểu, đây mới chính là khúc đàn khống chế dược nhân! Sau những âm hưởng này dược nhân đồng loạt đứng lên, khí tức trên người nhất thời tăng vọt, khiến cho tóc gáy của người ta dựng thẳng, lộ vẻ hoảng sợ.

"Ông trời của ta a!"

"Dược nhân thật là đáng sợ, hơn mười lam huyền a!"

Không sai, hơn mười lam huyền, tương đương với hơn mười Kiều Thanh, hơn mười người không sợ đau không sợ chết không sợ độc của Kiều Thanh!

Sau đó, những người này dưới sự khống chế của khúc đàn, đồng loạt đi về hướng Kiều Thanh...

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện