Chương 4
Mẹ tôi kêu tôi bịt cái lỗ hổng chỗ hàng rào nhưng tôi cứ nấn ná hoài chưa chịu ra tay. Trong thâm tâm tôi có ý đợi xem con nhỏ đó có trở lại "thăm" tôi lần nào nữa không. Mặc cho anh Khánh bảo nó là tên trộm và mẹ tôi bảo nó là tên dò thám, tôi vẫn chẳng thấy nó giống như vậy chút nào. Với tôi, nó luôn luôn là một đứa hiền lành. Nó chỉ mắc mỗi cái tật khùng khùng giống như tôi mà thôi.
Sau ngày hôm đó, chiều nào tôi cũng ở lì ngoài vườn đến tối mịt trong một tâm trạng mong ngóng hồi hộp. Tôi ngồi bệt trên cỏ, lưng tựa vào gốc khế, sách mở trên tay nhưng tôi chẳng đọc được chữ nào, mắt cứ đăm đăm nhìn về phía lỗ hổng bí mật, thấp thỏm chờ đợi một cái đầu có khuôn mặt ngăm ngăm nhô ra. Suốt mấy ngày liền, tôi đợi dài cả cổ nhưng chẳng được tích sự gì. Có thể chuyện xảy ra hôm nọ đã khiến con nhỏ kia sợ hãi đến mức không bao giờ dám quay trở lại khu vườn này nữa. Hoặc cũng có thể nó là một hình bóng không thực và những điều mà tôi ngỡ chính mắt tôi trông thấy kia chỉ là những ảo ảnh trong một giấc mơ chiều.
Thế rồi tôi quên béng đi mất. Quên con nhỏ nọ. Quên cả việc rào lại hàng rào. Mẹ tôi nhắc nhở hai, ba lần, tôi chỉ ừ ào cho qua. Tôi biết mẹ tôi chẳng bao giờ cất công ra tận cuối vườn để kiểm tra việc làm của tôi. Vả lại, mẹ đang chờ đội quân bảo vệ ba tôi đang lùng mua. Với những con chó béc-giê hung hãn đó trong vườn thì cái lỗ hổng nhỏ nhoi kia chẳng có gì đáng ngại.
Một tuần lễ sau, đúng vào lúc tôi không ngờ nhất, con nhỏ hôm trước lại đột nhiên xuất hiện. Lúc đó, tôi đang ngồi vắt vẻo trên cành ổi, vừa đọc sách vừa nhai đậu phộng. Tôi bỏ đầy một túi đậu phộng cứ thế thuận tay bốc cho vào miệng, nhai chóp chép suốt cả buổi chiều.
Trong khi tôi đang say sưa thưởng thức mùi mực in và mùi đậu phộng thì tai bỗng nghe một tiếng "rắc" vang lên. Tôi giật mình, tay bám chặt cành ổi rồi như một phản xạ tự nhiên, tôi lập tức quay nhìn về phía hàng rào có cái lỗ hổng và mắt như bỗng hoa lên. Không biết tự bao giờ, con nhỏ kia đang tìm cách chui vào vườn qua lối đi bí mật. Nó đã đặt được một chân vào bên trong và đang loay hoay gỡ nốt chân kia khỏi đám dây leo quấn quít. Có lẽ tiếng động tôi vừa nghe thấy là do nó dẫm phải một khúc cây mục nào đó dưới chân.
Thoạt đầu do sửng sốt, tôi định kêu lên nhưng rồi tôi kịp trấn tĩnh và quyết định ngồi im trên cây ổi xem thử lần này nó định làm gì.
Sau khi lọt hẳn vào bên trong hàng rào, con nhỏ đứng yên tại chỗ một lúc và lấm lét nhìn quanh. Có lẽ nó sợ bị bắt gặp. Đến khi thấy bốn bề đều yên tĩnh, nó liền rón rén đi về phía giếng. Đứng dòm xuống giếng một hồi, nó nhặt một cánh bông khế rơi vương vãi trên thành giếng ngậm trong miệng rồi lại đi loanh quanh các gốc cây như hôm trước. Suốt một hồi lâu, nó cứ thơ thơ thẩn thẩn như vậy.
Tôi ngồi lắc lư trên cành ổi, bụng đã thấy sốt ruột nhưng vẫn cố nín thở để không gây ra tiếng động. Lúc này tôi cứ sợ con sáo quỷ quái của tôi sẽ nổi hứng lên và cất giọng phá bĩnh như hôm nọ, nhưng hình như bữa nay nó hiểu được nỗi lo của tôi nên từ nãy đến giờ vẫn một mực ngậm tăm.
Đi lòng vòng chán, con nhỏ lại ngồi bệt xuống đất. Nó nhặt một nhánh cây khô bẻ làm nhiều đoạn ngắn rồi cắm trước một mô đất nhỏ cạnh gốc mận, hệt như người ta cắm nhang trước mộ. Tôi trố mắt theo dõi từng hành động của nó với một tâm trạng đầy lo âu và nghi hoặc. Dám con nhỏ này tính chơi trò khấn vái để ếm bùa gì tôi đây. Càng nghĩ ngợi tôi càng hoang mang và vì vậy tôi càng dán mắt chặt vào nó, không dám lơi lỏng một tí ti.
Bây giờ thì nó đã đứng dậy và ngước mắt nhìn lên các vòm lá. Tôi thóp bụng ngồi im, tim đập thình thịch trong ngực, cứ sợ nó phát hiện ra. Nhưng con nhỏ không nhìn lên cây ổi. Nó ngắm nghía các chùm mận một hồi rồi bước lại bám gốc mận trèo lên. Tôi ngạc nhiên thấy nó trèo cây không thua gì tôi, nom cứ nhanh như sóc.
Nhìn nó leo thoăn thoắt, tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Hóa ra nó lẻn vào vườn là để hái trộm mận. Mà con nhỏ này cũng màu mè thật, hái trộm mận thì hái ngay từ đầu cho rồi, còn bày đặt đi tới đi lui làm tôi hồi hộp muốn đứng tim.
Nhưng con nhỏ không hái mận. Leo lên tới chạc ba giữa lưng chừng cây, nó không buồn leo lên nữa mà đứng săm soi cái gì đó ở trên thân cây, mặt mày có vẻ thích thú lắm.
Tôi bám cành ổi nhướng cổ dòm qua một hồi vẫn không đoán ra cái nó đang ngắm nghía là vật gì. Vì vậy vẻ mặt tươi hơn hớn của nó khiến tôi thắc mắc vô cùng. Chẳng lẽ một con sâu bám trên cây lại có thể làm nó vui thích đến như vậy.
Trong khu vườn lúc này có tất cả là hai người và một con sáo. Tôi đeo cây ổi, con nhỏ đeo cây mận, con sáo đeo cây khế. Vậy mà không khí vẫn yên tĩnh như không có một bóng người.
Đeo trên cây chán, con nhỏ lại tụt xuống đất và lại đi loanh quanh trên bãi cỏ. Lúc này, sau một hồi gồng mình ngồi yên không dám nhúc nhích, tôi đã thấy ê ẩm cả người. Vả lại nhìn điệu bộ con nhỏ, tôi biết nó cũng chẳng còn giở trò gì mới mẻ nữa ngoài cái trò đi loanh quanh ngó phát chán kia, tôi bèn quyết định xuất đầu lộ diện.
Đợi cho nó đi ngang gốc ổi, tôi hắng giọng kêu:
- Ê!
Bị gọi bất thần, con nhỏ hớt hải nhìn quanh.
Thấy nó đảo mắt tìm kiếm một cách vô vọng, tôi lại lên tiếng:
- Mày ngó đi đâu vậy? Tao ở trên cây đây nè!
Con nhỏ giật mình ngước lên và khi nhìn thấy tôi đang ngồi vắt vẻo trên cây ổi, nó sợ xanh cả mặt và dợm chân định chạy. Sợ nó biến mất như lần trước, tôi vội vàng trấn an:
- Mày cứ ở chơi đi, tao không bắt mày đâu!
Vừa nói tôi vừa đu cây tụt xuống. Nhưng thấy nó có vẻ lưỡng lự, sợ nó vùng chạy bất tử, tôi nói thêm:
- Mày mà chạy, tao tụt vội theo, rủi sút tay té gãy cổ là mày đi tù à nghen!
Nghe tôi hù, con nhỏ sợ run, đứng chôn chân tại chỗ.
Xuống tới đất, tôi bước lại gần nó, tò mò hỏi:
- Mày ở đâu đến đây vậy?
Con nhỏ như chưa hết sợ hãi. Nghe tôi hỏi, nó rụt rè chỉ tay ra phía ngoài hàng rào:
- Em ở đằng kia.
Tôi nhìn theo tay chỉ của nó, hừ mũi:
- Mày chỉ như vậy có trời mới biết là mày ở đâu!
Thấy tôi trách, nó đứng im re, những ngón chân dí dí trên mặt đất. Tôi hỏi lại:
- Mày chui vào vườn tao chi vậy?
Nó ấp úng:
- Em vào... chơi.
Tôi nhún vai: - Trong vườn tao có gì đâu mà chơi?
Con nhỏ ngước nhìn tôi với ánh mắt long lanh:
- Nhưng nó giống với khu vườn nhà em. Tôi thở phào:
- Thì ra vậy!
Nhưng rồi tôi lại thắc mắc:
- Vậy sao mày không chơi trong khu vườn của mày?
Con nhỏ chớp mắt, giọng buồn bã:
- Khu vườn của em ở tận dưới quê.
Tôi gật gù, vẻ thông cảm:
- À, tao hiểu rồi. Thì ra trước đây mày ở dưới quê.
Và tôi liếc nó, giọng thân mật:
- Như vậy là mày giống tao. Hồi trước tao cũng sống với bà ngoại tao ở dưới quê.
Con nhỏ reo lên:
- Hay quá hén!
Giọng điệu vui vẻ của nó khiến tôi bất giác mỉm cười. Con nhỏ này ngộ thật, mới đây nó còn sợ xanh mặt mà bây giờ đã tươi tỉnh reo ầm lên rồi!
Trong khi tôi đang ngẫm nghĩ xem nên hỏi tiếp nó câu gì thì nó bỗng nói:
- Em thích khu vườn của anh ghê!
Sự thú nhận thành thực của nó khiến tôi vô cùng khoái chí. Tôi cười nói:
- Điều đó mày không nói tao cũng biết. Hôm trước tao đã thấy mày lẻn vô đây một lần rồi.
Con nhỏ giật mình và đỏ mặt nhìn tôi:
- Anh có nhìn thấy em hả?
- Ừ.
- Lúc đó anh nấp ở đâu?
Tôi nheo nheo mắt:
- Đố mày biết!
Con nhỏ sáng mắt lên:
- Trên cây ổi chứ gì?
Tôi bĩu môi:
- Mày đoán trật lất! Đâu phải lúc nào tao cũng ngồi trên cây ổi!
Rồi tôi chỉ tay về mé vườn bên trong:
- Tao nấp chỗ mấy cây mít kia kìa! Tao thấy mày thả chiếc lá xuống giếng rõ ràng.
Nghe tôi nhắc đến chuyện cũ, con nhỏ liền mỉm cười. Chợt nó ngó tôi, nhăn mặt trách:
- Bữa đó anh làm em sợ hết hồn.
Tôi trố mắt:
- Tao có làm gì đâu. Tao nấp hoài một chỗ, đến khi mày về rồi tao mới ló đầu ra kia mà.
Con nhỏ liếc tôi:
- Thì anh nấp một chỗ. Nhưng mà anh hét ầm lên.
Tôi chưng hửng:
- Tao có hét hồi nào đâu.
Con nhỏ "xí" một tiếng:
- Vậy chứ ai kêu "có khách, có khách"?
- À, tao nhớ ra rồi! - Tôi bật cười và chỉ tay lên cây khế - Bữa đó không phải tao mà là con này kêu nè!
Con nhỏ thắc mắc nhìn theo tay chỉ của tôi và khi phát hiện ra chiếc lồng sáo treo toòng teng trên cây khế, nó reo lên, giọng ngạc nhiên pha lẫn thích thú:
- Ôi, con nhồng! Hay quá hén!
Thấy nó nói trật, tôi khịt mũi chỉnh liền:
- Mày ngốc quá! Đây là con sáo chứ không phải con nhồng. Con nhồng mỏ đỏ. Còn con sáo mỏ vàng.
Rồi tôi nhìn nó, chê:
- Vậy mà mày nói mày từng ở dưới quê!
Con nhỏ đưa tay vuốt tóc, vẻ bối rối:
- Thì em từng ở dưới quê chứ sao!
Tôi hất mặt:
- Ở dưới quê sao mày bảo con sáo là con nhồng?
Nó đỏ mặt, lí nhí:
- Tại em nói lộn.
Nói xong, nó cúi gầm mặt xuống đất, vẻ biết lỗi. Tự dưng tôi thấy tội tội cho nó, vì vậy tôi liền nhẹ nhàng cầm lấy tay nó và dịu dàng nói:
- Mày lại đây tao kêu con sáo của tao nói cho mày nghe. Nó khôn lắm. Nó nói được đủ thứ.
Thấy tôi quảng cáo về con sáo ghê quá, con nhỏ hết buồn liền. Nó để yên bàn tay nó trong tay tôi và để tôi dắt đi.
Tới dưới gốc khế, tôi ngửa mặt dòm lên lồng sáo, hùng hồn ra lệnh:
- Sáo ơi, chào đi!
Nghe tiếng tôi, con sáo mừng rỡ nhảy nhót lung tung khiến chiếc lồng chao qua chao lại. Nhưng nó vẫn chưa chịu lên tiếng chào tôi. Có lẽ nó đang phân vân không biết nên "chào anh Kha" hay "chào anh Khánh".
Tôi đứng dưới ngóc cổ chờ đợi, hồi hộp muốn rụng tim. Mặc dù bây giờ con nhỏ này chưa biết tên tôi là Kha hay Khánh nhưng nếu nó còn tới chơi nhiều lần, chắc chắn nó sẽ biết. Vì vậy nếu con sáo của tôi chơi trò phản chủ, nó cao hứng "chào anh Khánh" thì hỏng bét. Nhất là lúc nãy tôi đã trót hí hửng khoe tài của nó.
Nhưng con sáo của tôi vẫn chẳng chịu chào hỏi gì cả. Nó chỉ lo nhảy tới nhảy lui trong lồng. Đợi một hồi, thấy nó vẫn một mực giả điếc trong khi con nhỏ cứ nhìn tôi lom lom ra ý hỏi, tôi nổi sùng, giục:
- Sáo ơi, mày chào tao đi chứ!
Rồi sợ nó lộn Kha với Khánh, tôi nhắc tuồng:
- Tên tao không dấu sắc à nghen!
Tôi nói vừa dứt câu, con sáo đã vọt miệng:
- Chào anh Kha, chào anh Kha!
Sự đối đáp suông sẻ của con sáo khiến tôi mừng quýnh. Tôi liền quay sang con nhỏ, mặt mày rạng rỡ:
- Mày thấy chưa! Tao đã bảo con sáo của tao khôn lắm mà!
Con nhỏ thán phục ra mặt:
- Đúng là khôn thật! Nó còn biết cả dấu sắc nữa!
Trước lời khen của con nhỏ, tôi ậm à ậm ừ như đang ngậm nếp dẻo trong mồm, không thừa nhận cũng không ra phủ nhận. Tôi biết con sáo của tôi cóc có biết dấu sắc, dấu huyền gì sất. Nó chỉ có mỗi cái tài nói đại, trúng trật đã có... trời lo. Nhưng tôi đã lỡ bốc nó lên tận mây xanh rồi, nếu bây giờ để lộ cái tội "mù chữ" của nó ra, tôi sợ rằng uy tín của nó lẫn của tôi sẽ bị giảm sút đáng kể. Còn nếu như thừa nhận sự thông thái của nó thì chắc chắn chẳng bao lâu nữa con nhỏ sẽ phát hiện ra nó là một nhà thông thái dỏm. Lúc đó lại càng bẽ mặt. Tốt nhất chỉ có cách đánh bài lờ.
Con nhỏ không hiểu được tâm trạng rối rắm của tôi, nó cứ xuýt xoa luôn mồm:
- Con sáo thông minh ghê!
Rồi nó cầm tay tôi lắc lắc:
- Anh bảo nó chào em đi!
Bây giờ tôi mới sực nhớ là tôi chưa hỏi tên con nhỏ. Tôi bèn nheo mắt nhìn nó:
- Tao đã biết tên mày đâu mà bảo con sáo chào!
Nghe tôi nói, con nhỏ ngẩn người ra:
- Ừ hén! - Rồi nó dẩu môi, trách - Ai bảo từ nãy giờ anh không thèm hỏi tên em chi!
Tôi bối rối:
- Không phải là không thèm hỏi. Mải nói chuyện, tao quên khuấy đi mất.
Nó quay mặt đi chỗ khác, "hứ" một tiếng:
- Hỏi tên mà quên!
Tôi gãi đầu, chữa thẹn:
- Thì bây giờ tao hỏi:
Rồi thấy nó vẫn không quay mặt lại, tôi ngập ngừng nói:
- Tao hỏi hén?
- Ừ.
Tôi nuốt nước bọt:
- Vậy chứ mày tên gì?
Đợi tôi hỏi xong, nó quay phắt người lại, cười toe:
- Em tên Hồng Hoa!
Tôi vỗ tay, reo lên:
- Ôi, hóa ra mày là công chúa!
Hồng Hoa tròn má(t:
- Công chúa gì?
- Công chúa Hồng Hoa chứ công chúa gì! Thế mày chưa đọc cuốn "Truyện cổ Grimm" à?
Hồng Hoa lắc đầu:
- Chưa.
Tôi gật gù:
- Hèn gì mày không biết chuyện công chúa Hồng Hoa!
Hồng Hoa lại lắc tay tôi:
- Anh kể cho em nghe đi!
Tôi nhăn mặt:
- Kể ngay bây giờ à?
- Ừ, ngay bây giờ.
Tôi nhìn lên vòm lá mỗi lúc một sẫm màu, chép miệng nói:
- Trời sắp tối rồi, tao kể làm sao kịp?
Hồng Hoa chẳng thèm quan tâm đến chuyện đó. Nó khẩn khoản:
- Không kịp thì anh kể một nửa cũng được!
Thấy nó năn nỉ tha thiết quá, tôi đành gật đầu:
- Thôi được rồi! Lại đằng giếng ngồi tao kể cho nghe!
Vừa nói tôi vừa cầm tay nó kéo đi.
Hai đứa ngồi trên thành giếng mát lạnh, rêu bám vào gót chân và bông khế thỉnh thoảng rơi xuống đậu hững hờ trên tóc. Trên các vòm cây, lá bắt đầu đi ngủ. Chúng thong thả rủ mình xuống như những cánh dơi đang im lặng đeo mình chờ bay vào đêm tối. Trong bóng hoàng hôn chập choạng, gió đã bớt rụt rè hơn, chúng lướt đi xào xạc trên cỏ và những giọt nắng cuối ngày còn sót lại đang nhẩn nha thắp nốt buổi chiều trên những ngọn cây cao trong vườn. Thả hồn vào khung cảnh êm đềm đó, tôi khẽ liếc vẻ mặt nôn nao của Hồng Hoa và mỉm cười kể:
- Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa, xinh thật là xinh...