Chương 145
"Bẩm, có một cô gái lạ đi cùng Khánh Lâm vương vào cung, cô gái này đeo mạng che mặt nhưng chắc chắn nàng ta không phải là Khánh Lâm vương phi ạ." Gã thị vệ cúi đầu trả lời.
Triệu Tử Duy hơi nhíu mày, nghi ngờ hỏi lại. "Một cô gái ư?"
"Vâng, người đó đeo mạng che mặt nên ty chức không thấy rõ dung mạo của nàng ta." Thị vệ cung kính.
"Mời đến Thừa Thanh cung." Triệu Tử Duy trầm giọng ra lệnh.
Thị vệ lập tức lui ra.
Ngay sau đó Hương Lan tự mình bưng một chén canh gà tiến vào, dung nhan quốc sắc thiên hương khiến mọi cô gái trên đời này đều phải ghen tị, nở một nụ cười tươi: "Hoàng thượng, thiếp nghe nói suốt đêm Hoàng thượng không ngủ ngồi phê duyệt tấu chương nên tự mình xuống bếp nấu một bát canh gà cho ngài tẩm bổ, canh gà rất ngon, thiếp tin rằng Hoàng thượng sẽ rất thích."
Mùi hương canh gà thơm nồng phảng phất trong không khí, người con gái bê bát canh nóng hổi đến xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm. Cảnh đẹp làm Triệu Tử Duy phải nheo mắt mỉm cười, có lẽ ánh sáng trong điện quá mờ nên Hương Lan không thấy rõ vẻ mặt của Triệu Tử Duy lúc này.
Triệu Tử Duy dịu dàng nói: "Ái phi không cần tự mình xuống bếp."
Hương Lan đặt khay lên bàn sau đó cầm lấy bát canh gà, nàng mỉm cười quyến rũ: "Hoàng thượng ngày đêm làm việc vất vả, thiếp chỉ làm việc nhỏ này được coi là gì. Hoàng thượng làm việc mệt mỏi thiếp càng đau lòng, vì vậy mấy ngày nay mới học làm món canh gà này để tẩm bổ cho ngài, mong Hoàng thượng đừng chê cười."
"Chỉ cần do ái phi làm, trẫm tất nhiên sẽ thích." Triệu Tử Duy nắm lấy chiếc eo thon nhỏ của Hương Lan, đôi môi mỏng kề sát bên tai nàng phả ra những lời mập mờ.
Hương Lan xinh đẹp quyến rũ cười khanh khách, tự mình múc một muỗng canh đút cho Triệu Tử Duy.
Triệu Tử Duy vừa cười vừa uống một ngụm, hương vị canh gà hầm nóng hổi lan tỏa trong miệng. Đúng là canh gà, nhưng mùi vị thì... Đôi con ngươi đen láy tà mị của hắn nhẹ giao động, giống như đang chìm vào trong hồi ức nào đó, trong trí nhớ của hắn có một người con gái dù nấu bất cứ thứ gì cũng đều rất ngon, chỉ cần ăn một lần sẽ không bao giờ quên. Mùi vị canh gà trong miệng hắn lúc này thật nhạt nhẽo, không thể kích thích nổi vị giác khiến hắn không muốn uống thêm. Hắn bị mất hứng, đáy lòng bỗng lạnh đi, một chút buồn man mác dần trỗi dậy làm hắn hơi ngẩn người.
Bên tai vang lên tiếng gọi mềm mại. "Hoàng thượng? Hoàng thượng? Canh gà không ngon sao? Thiếp thật to gan, mới học được mấy ngày mà dám ở trước mặt Hoàng thượng múa rìu qua mắt thợ. Nếu Hoàng thượng không thích, thiếp lập tức sai ngự thiện phòng làm món khác dâng lên. Chén canh gà này thôi bỏ đi." Vì sao hắn lại thất thần như vậy? Những ngày qua được hắn sủng ái, yêu chiều dần dần đã khiến nàng trao cả trái tim cho hắn. Thực ra nàng không hề biết nấu ăn, nhưng mấy ngày nay đều chịu khó dậy sớm, dùng rất nhiều thời gian để học làm món canh gà từ các đầu bếp trong ngự thiện phòng, chỉ mong hắn có thể nếm được món canh gà do chính tay nàng nấu.
Giọng nói mềm mại quyến rũ của Hương Lan quẩn quanh bên tai hắn, âm thanh này có thể gợi lên ham muốn tình dục và ý nghĩ bảo vệ ở bất kì người đàn ông nào, nhưng đối với Triệu Tử Duy, hắn luôn cảm thấy khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của cô gái này thật vô vị. Đáy mắt lóe lên ý cười như có như không, hắn nhìn Hương Lan: "Trẫm vừa ăn sáng xong nên hơi no, không thể ăn thêm được nữa. Món canh gà này cứ để lát nữa trẫm ăn sau."
"Hoàng thượng..." Trái tim Hương Lan khẽ đập mạnh một tiếng, nhìn gương mặt tươi cười tà mị của hắn, nàng cảm thấy hơi thấp thỏm lo âu. Trước đây, chưa bao giờ nàng nghĩ rằng sẽ có một người đàn ông sủng ái mình đến vậy, sẵn sàng bỏ qua cả hậu cung để yêu chiều nàng, nhưng nàng lo rằng điều đó sẽ sớm tan biến như bọt nước...
Cơ thể mềm mại của Hương Lan ngồi lên đùi Triệu Tử Duy, cả người dựa vào lồng ngực của hắn, thỏ thẻ. "Hoàng thượng, sau này ngài cũng yêu chiều thiếp như bây giờ nhé?"
Lời cầu xin nhẹ nhàng vờn bên tai, đáy mắt Triệu Tử Duy chợt ánh lên nét kỳ lạ, hắn đưa tay nâng cằm của nàng lên, ánh mắt mâm mê đôi môi đỏ mọng kiều diễm, hắn nhẹ hôn lên đấy một cái, trêu đùa: "Nếu ái phi vẫn đáng yêu và nghe lời như thế này, tất nhiên trầm sẽ cưng chiều nàng."
Còn nếu như không nghe lời thì sao? Hương Lan thoáng giật mình sợ hãi, mồ hôi lạnh đổ ra sau gáy.
"Hoàng thượng... thiếp chỉ mong trong lòng ngài có thiếp." Khi nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, giãy dụa trong vực sâu đau khổ đến mức không thể suy nghĩ nổi điều gì, nàng bỗng nhận thấy tiếng tim đập và hơi ấm của hắn, rất nhanh và chân thực, sợ hãi trong lòng nàng lập tức biến mất, nàng chủ động dâng lên đôi môi mình. Ngay lúc nàng muốn đắm chìm vào nụ hôn đó thì hắn lại đẩy nàng ra.
"Thập đệ sắp đến đây rồi." Hắn cúi đầu, đôi mắt nheo lại khiến nàng không nhìn rõ vẻ mặt hắn lúc này.
"Khánh Lâm vương đã trở về?" Hương Lan kinh ngạc đến mức quên mất hành động vừa đẩy nàng ra của hắn, thầm nghĩ Khánh Lâm vương rời khỏi nước Tề đã hai năm, không biết đi đến lúc nào mới quay về, vậy mà hôm nay lại quay về sớm như vậy.
Nàng hơi thất thần, tại sao người đó lại quay trở về?
Triệu Tử Duy cúi đầu nhìn đống tấu chương trên bàn, khi nhìn tới bản tấu chương kia, sắc mặt hắn nhất thời trầm xuống.
Hương Lan thấy vẻ mặt hắn, đang muốn quan tâm hỏi han thì nghe thấy tiếng hô lanh lảnh của gã hoạn quan đứng ngoài cửa. "Hoàng thượng, Khánh Lâm vương đã đến ạ."
Triệu Tử Duy rời mắt khỏi bản tấu chương, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, ra lệnh: "Cho hắn vào đi."
Hương Lan định đứng lên nhưng Triệu Tử Duy lại giữ lấy eo của nàng, hắn cười tà: "Trẫm rất thích ái phi ngồi lên đùi trẫm, như thế này trẫm có thể xác định rằng vị ái phi đẹp như thiên tiên này thực sự thuộc về trẫm."
Tình ý nồng nàn như ma chú rót vào tai Hương Lan làm nàng mê mẩm chìm đắm trong nụ cười tà mị của Triệu Tử Duy, cảm xúc dâng trào rung động tận con tim. Cho dù biết rằng mình không nên thế này nhưng nàng không thể kiềm chế được mà gật đầu. "Thiếp thực lòng yêu Hoàng thượng, luôn luôn muốn ở bên cạnh hầu hạ ngài."
Đuôi lông mày của Triệu Tử Duy khẽ nhương lên cao, nụ cười trên môi bỗng thay đổi thành tà mị lạnh lùng như yêu ma.
Cửa điện vừa mở ra, ánh mặt trời chiếu rọi sau lưng Triệu Tử Tẫn.
Hôm nay Triệu Tử Tẫn mặc một bộ trường bào màu tím, ánh nắng mặt trời phía sau tạo nên một vầng sáng nhạt vây quanh người làm hắn giống như tiên nhân đạp mây bay đến. Nửa năm không thấy, lúc trước hắn vẫn còn là một Khánh Lâm vương non nớt, nay đã trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, không cho phép bất cứ kẻ nào khinh thường.
Chàng thiếu niên tuấn tú đẹp tựa tranh vẽ chậm rãi đi vào trong đại điện.
Theo sau hắn là một cô gái che mặt, nàng kia mặc một bộ quần áo đơn giản màu xanh lá mạ, dáng người tuyệt đẹp ẩn giấu sau lớp áo, chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là một mỹ nhân. Hương Lan vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy khó hiểu, cứ nghĩ rằng người cùng vào cung với Khánh Lâm vương chính là Khánh Lâm vương phi, tại sao lại là một cô gái xa lạ?
Ánh mắt sắc của Triệu Tử Duy nhẹ đảo qua cô gái đứng sau lưng Triệu Tử Tẫn, hắn hơi nhíu mày, dáng người của cô gái này rất quen thuộc.
Triệu Tử Tẫn thu tất cả những biểu cảm trên khuôn mặt của Triệu Tử Duy vào trong mắt, lại nhìn lướt qua Hương Lan đang ngồi trong lòng Triệu Tử Duy, không hổ danh là khuynh quốc khuynh thành, xem ra còn đẹp hơn cả Lâm Thiện Nhã, cũng phải thôi, không có nhan sắc bậc này sao có thể lọt vào mắt của Triệu Tử Duy?
Triệu Tử Tẫn thoáng liếc về phía sau và nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Mộ Dung Ca, lòng hắn bỗng căng thẳng, trái tim lại một lần nữa đau nhói như bị ai đó bóp nghẹt.
Mộ Dung Ca thờ ơ nhìn đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên ghế, cô gái đó còn xinh đẹp hơn cả Lâm Thiện Nhã, có lẽ đây chính là Lan phi trong truyền thuyết. Khi vừa đi vào kinh thành, Triệu Tử Tẫn đã nói với nàng về Lan phi, người con gái này chính là Hương Lan, tỳ nữ từng ở bên cạnh Lâm Thiện Nhã, thật không ngờ bên dưới gương mặt tầm thường trước kia lại là một nhan sắc đẹp mĩ miều đến dường này. Theo như nàng biết, thuật dịch dung ở thời đại này còn chưa tiên tiến đến mức có mặt nạ da người, vậy thứ Hương Lan đeo trước đây là gì? Có phải là mặt nạ da người hay không?
Về phần Triệu Tử Duy, hai năm qua dường như hắn không hề thay đổi, chỉ hơi gầy một chút, nhưng khí tức yêu nghiệt, và khí phách cường đại thì vẫn như thế. Hôm nay hắn đã là Hoàng đế nước Tề, một thân đế vương uy nghi lộ ra khí phách vương giả. Ánh mắt hắn đang dò xét nàng, ánh mắt ấy thật lạnh lùng.
"Thần đệ tham khiến Hoàng huynh." Triệu Tử Tẫn cố gắng áp chế những cảm xúc bất an xuống, thấp giọng hô.
Từ ngày hắn quyết định đẩy nàng vào giữa dòng xoáy tranh đoạt này thì đã không còn đường hối hận nữa rồi. Chẳng phải hắn đã sớm biết kết quả này rồi hay sao? Việc đã đi đến nước này hắn cũng không thể hối hận được nữa.
Mộ Dung Ca không nói gì, nàng cũng làm theo Triệu Tử Tẫn hành lễ với Triệu Tử Duy.
Triệu Tử Duy thu lại ánh mắt, chẳng hiểu sao hắn vẫn luôn có cảm giác khó diễn tả rằng cô gái này vô cùng quen thuộc với hắn, loại cảm giác này hai năm trước hắn đã khắc sâu vào trong xương tủy. Cô gái này là ai? Hắn chuyển tầm mắt sang Triệu Tử Tẫn, khóe môi khẽ cười: "Nửa năm không thấy, giờ được gặp lại Thập đệ, trẫm vô cùng vui mừng.
Triệu Tử Tẫn từ tốn đứng lên, Mộ Dung Ca ở phía sau cũng đứng lên theo. Triệu Tử Tẫn khẽ đảo đôi mắt thâm trầm nhìn thoáng qua Hương Lan, cái nhìn kia khiến Hương Lan hoảng sợ, cuối cùng ánh mắt hắn kết thúc trên gương mặt Triệu Tử Duy. "Thần đệ có lỗi đã khiến Hoàng huynh phải lo lắng, may mà thần đệ nghe nói bên cạnh hoàng huynh có một giai nhân xinh đẹp hiếm thấy, có thể nói là đứng đầu thiên hạ này, thần đệ xin chúc mừng Hoàng huynh!"
"Giai nhân khó cầu, Lan phi đúng là rất vừa ý trẫm. Thập đệ không cần hâm mộ, trẫm nghe nói quan hệ giữa thập đệ cùng thập đệ muội rất tốt, nửa năm qua cả hai như hình với bóng dạo chơi khắp thiên hạ, mối tình của hai người ngày càng thắm thiết, người phải ngưỡng mộ là trẫm mới đúng." Trước mặt Triệu Tử Tẫn, Triệu Tử Duy bỗng vươn một bàn tay nắm lấy bầu ngực của Hương Lan, dùng mấy ngón tay thô lỗ dày vò bộ ngực của nàng, tay kia vẫn tiếp tục cầm bút lông chấm mực phê duyệt tấu chương. Y dùng ánh mắt ma mị nhìn Hương Lan đang nằm trong lồng ngực, dịu dàng nói: "Ái phi, nàng nói có đúng hay không?"
Cơ thể Hương Lan nhẹ run lên, ngồi trong lòng Triệu Tử Duy nhưng nàng cảm thấy vô cùng bất an, đành lúng túng mỉm cười: "Hoàng thượng nói phải ạ."
Ánh mắt Triệu Tử Tẫn nháy mắt tối sầm.
Mộ Dung Ca vẫn luôn im lặng quan sát vẻ mặt của những người này. Từ lúc bọn họ bước vào đến giờ, tuy Triệu Tử Tẫn và Triệu Tử Duy thể hiện tình huynh đệ có vẻ rất thân thiết, chuyện trò vui vẻ như đang tán gẫu mấy chuyện linh tinh trong nhà, dù ai nhìn vào cũng thấy đây là cảnh trùng phùng của huynh đệ lâu ngày không gặp. Về phần Hương Lan kia đã làm tròn bổn phận của một phi tần được sủng ái. Chưa bao giờ Mộ Dung Ca nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Triệu Tử Duy trong tình huống này, từ lúc ban đầu đến giờ đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cuộc đời của mỗi người đều có thay đổi.
Không...
Nói đúng ra chỉ có cuộc sống của nàng thay đổi, còn bọn họ vẫn đi trên con đường định sẵn của mình, ngày càng lún sâu vào quyền lực, thích thú với việc nắm trong tay số mạng của người khác mới chính là thứ bọn họ muốn có được.
Nếu nói rằng nàng không khiếp sợ trước sự thay đổi của Hương Lan là giả. Khi còn ở phủ Thái tử nước Hạ, Hương Lan chính là quân sư chuyên hiến kế cho Lâm Thiện Nhã, nếu Lâm Thiện Nhã còn giữ được Hương Lan ở bên cạnh cho đến bây giờ thì có lẽ nàng ta đã có được địa vị mong muốn trong phủ Thái tử. Đáng tiếc hai năm trước Lâm Thiện Nhã lại đưa quân cờ Hương Lan này tới nơi khác, gây ra hậu quả là mấy tháng trước nàng ta đã bị từ hôn.
Dường như cảm giác được Mộ Dung Ca đang quan sát mình, trong lòng Hương Lan cảm thấy rất khó chịu, đứng ngồi không yên nhìn lại phía Mộ Dung Ca, đúng lúc đó nàng ta nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng của người con gái trước mặt, tim nàng ta thầm run rẩy, ánh mắt này rất quen!
Mộ Dung Ca cụp mắt nhìn xuống, không tiếp tục quan sát nữa.
Đến hôm nay cảnh còn người mất, chẳng biết khi tháo chiếc khăn che mặt này xuống thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Bọn họ... sẽ có biểu cảm như thế nào đây? Là bất ngờ ngoài ý muốn hay tất cả đều trong dự liệu? Vậy còn vết sẹo trên gương mặt nàng thì thế nào, có phải sẽ khiến người khác phải lùi bước hay không?
Triệu Tử Duy bỗng nói: "Thập đệ quay về thật đúng lúc, ở biên giới, nước Thụ đã ba lần bốn lượt cho quân sang khiêu khích chúng ta, cần phải có người đi dẹp loạn bọn chúng. Ở trong triều đình, người trẫm có thể tin tưởng chỉ có mình Thập đệ và Lưu Vân, Lưu Vân đang đi chinh chiến ở nước Việt nên không thể phái đi, xem ra việc này chỉ có thể trông cậy vào Thập đệ."
Một phen nói lên nói xuống cuối cùng là muốn chụp mũ Triệu Tử Tẫn, đuổi hắn ra biên cảnh đánh giặc, Triệu Tử Tẫn cũng có vẻ ngạc nhiên trước mệnh lệnh này, hắn đáp: "Xin hoàng huynh yên tâm, thần đệ chắc chắn sẽ giải quyết tốt việc này."
Triệu Tử Duy rất hài lòng với phản ứng của Triệu Tử Tẫn, y gật đầu cười nói: "Rất tốt! Chờ ngày Thập đệ chiến thắng trở về, nhất định Trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh!"
"Khánh Lâm vương anh minh thần võ, thiếp xin chúc ngài chiến thắng trở về." Cuối cùng Hương Lan cũng tìm được cơ hội đứng lên, thoát khỏi Triệu Tử Duy. Từ lúc Triệu Tử Tẫn tiến vào đại điện, Triệu Tử Duy luôn có những hành động khác lạ làm nàng đứng ngồi không yên, thậm chí còn mong muốn được rời khỏi đây ngay lập tức.
Triệu Tử Duy nhìn Hương Lan đầy trìu mến: "Ái phi, miệng của nàng thật ngọt!"
Hai gò má của Hương Lan lập tức đỏ bừng, nàng là người được huấn luyện nên lý trí hơn hẳn những người khác, nhưng khi Triệu Tử Duy dùng ánh mắt trìu mến và giọng nói mềm mại quyến rũ nàng, trái tim nàng lại mất khống chế đập rộn ràng.
Triệu Tử Tẫn chỉ mỉm cười trước hành động thân mật quá mức của Triệu Tử Duy và Hương Lan, bỗng nhiên hắn nói sang chuyện khác: "Hôm nay Thần đệ đến không phải đi tay không, nửa năm không gặp nên thần đệ muốn tặng cho hoàng huynh một món quà, chẳng biết Hoàng huynh đã ôm được giai nhân vào lòng thì còn thích món quà này nữa hay không." Nói xong, hắn liếc mắt sang Mộ Dung Ca vẫn đứng im lặng tự nãy giờ, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn hắn, Triệu Tử Tẫn thoáng giật mình, nụ cười nhẹ bên môi tức khắc biến mất. Mộ Dung Ca hơi nhíu mày, cuối cùng cũng tới?
Triệu Tử Duy đưa mắt quan sát cô gái đứng phía sau Triệu Tử Tẫn, y vẫn luôn để ý tới nàng ta từ lúc nàng bước chân vào đại điện này, dáng vẻ của cô gái này rất quen thuộc, làm y mơ hồ liên tưởng đến bóng hình xinh đẹp luôn hiện hữu trong trí nhớ. Y đang đợi xem Triệu Tử Tẫn muốn giở trò gì. Y biết không cần hỏi, Triệu Tử Tẫn vẫn sẽ nói ra lai lịch của cô gái này.
Hương Lan khẽ cau mày, rốt cuộc thì Triệu Tử Tẫn muốn làm cái gì mà lại mang theo một cô gái che mặt tới trước mặt Triệu Tử Duy, chẳng lẽ hắn muốn dâng mỹ nhân lên ư? Lòng nàng vô cùng thấy bất an, không hiểu tại sao người con gái đứng đằng sau Triệu Tử Tẫn lại mang đến cho nàng cảm giác uy hiếp lớn đến vậy, nàng luôn cảm thấy sự xuất hiện của cô gái này sẽ phá hỏng toàn bộ kế hoạch của nàng. Tất cả mọi người ở đây đều tỏ ra căng thẳng nhưng cô gái này lại bình tĩnh thong dong như không có chuyện gì xảy ra, càng để cho nàng phải đề phòng, loại cảm giác này hơn hai năm qua nàng mới được thấy lại.
Hai bàn tay giấu dưới ống tay áo siết chặt, Triệu Tử Tẫn ép mình thôi không nhìn Mộ Dung Ca nữa, hắn quay sang Triệu Tử Duy, tươi cười: "Khi thần đệ nhìn thấy nàng đã vô cùng ngạc nhiên, cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn được gặp lại nàng nữa. Cách đây hai năm, nàng im hơi lặng tiếng táng thân trong biển lửa, tất cả mọi người đều nghĩ rằng nàng đã rời khỏi nhân thế. Hoàng huynh, ngài biết nàng là ai rồi phải không?"
Hai năm trước táng thân trong biển lửa?
Khiến Triệu Tử Tẫn vừa gặp đã vô cùng ngạc nhiên?
Nụ cười tà mị thường thấy trên gương mặt Triệu Tử Duy tắt ngấm, bàn tay cầm bút lông giấu sau chồng tấu chương bắt đầu run rẩy khiến cây bút mất khống chế sắp vuột khỏi tay. Y tưởng rằng mình đã sớm chết tâm nhưng khi nghe thấy những lời này vẫn khiến lòng y xao động. Triệu Tử Duy quan sát kỹ ánh mắt của Triệu Tử Tẫn, lòng thầm tự cười mình chỉ vì vài câu nói của Triệu Tử Tẫn mà sinh lòng mong muốn. Y biết chỉ cần trên gương mặt mình xuất hiện một nét tươi cười sẽ rơi thẳng vào bẫy của Triệu Tử Tẫn. Xem ra tâm cơ của Triệu Tử Tẫn ngày càng sâu sắc, kẻ đứng phía sau hắn cũng chẳng phải dạng vừa.
Sắc mặt Hương Lan trắng bệch dường như đã đoán ra đáp án nhưng lại gạt nó đi vì cảm thấy không có khả năng, nếu cô gái ấy còn sống thì tại sao Thái tử nước Hạ lại không có động tĩnh gì? Nàng nheo mắt quan sát Triệu Tử Tẫn, chẳng lẽ đây chính là âm mưu của hắn? Hắn muốn làm gì?"
Chẳng lẽ muốn đẩy Triệu Tử Duy vào chỗ chết, hắn mới thỏa mãn sao?
Triệu Tử Tẫn nhìn thẳng vào đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy, khóe miệng nâng lên tạo thành một nụ cười có phần tàn nhẫn: "Hoàng huynh hãy đoán xem, nàng là ai?" Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca chỉ đáp lại bằng đôi mắt lạnh lùng xa lạ, thiếu biểu cảm như thể người thanh niên đang đứng trước mặt nàng chỉ là một kẻ xa lạ không hề có bất cứ quan hệ nào với nàng.
Nụ cười bên môi Triệu Tử Tẫn kéo xuống, hắn bỗng nhiên có cảm giác sự ấm áp mà nàng mang lại sẽ không bao giờ biến mất trong lòng hắn, nay lại như chưa từng tồn tại.
"Thập đệ không cần đố, chẳng lẽ đệ đi chu du thiên hạ lại tìm được một giai nhân đưa về cho trẫm? Nhìn dáng người hoàn mỹ kia chắc hẳn là một cô gái xinh đẹp." Triệu Tử Duy mỉm cười.
"Đúng vậy, câu đố của Khánh Lâm vương thật khó, càng làm cho mọi người cảm thấy hồi hộp, không biết cô gái này có sắc đẹp tuyệt trần đến thế nào." Hương Lan vô cùng tò mò về thân phận của Mộ Dung Ca.
Khi Triệu Tử Tẫn vươn tay ra định gỡ tấm mạng che mặt, trong một khoảnh khắc hắn đã muốn kéo tay Mộ Dung Ca chạy thật xa khỏi nơi này. Câu nói của Triệu Tử Duy vang lên bên tai làm động tác của hắn dừng lại, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giơ lên không trung.
Triệu Tử Duy và Hương Lan vô cùng ngạc nhiên trước hành động này của Triệu Tử Tẫn.
"Thiếp... là Mộ Dung Ca."
Mộ Dung Ca tự mình tháo mạng che mặt, nhìn thẳng vào Triệu Tử Duy, cất lên giọng nói thanh trong lạnh lùng.
Nụ cười nhàn nhạt bên môi Triệu Tử Duy lập tức biến mất, dung nhan anh tuấn yêu nghiệt trắng bệch như tờ giấy.