Chương 171: Ám sát.
Sao lại là hắn?
Chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn, từ trạch viện đến vùng đất rộng lớn ngắm nhìn cảnh trí mê người… nàng cũng chỉ thoáng thất thần có một lát thì đã không thấy Triệu Tử Duy đâu? Rốt cục Nguyên Kỳ đến đây từ lúc nào? Trên đỉnh núi lúc này có gió mát thổi tới, nàng khẽ nheo hai mắt lại tận hưởng chút cảm giác thoải mái thanh khiết của tiết trời này,bỗng phúc chốc thì người bên cạnh đã thay đổi. Nàng khép hờ mắt đợi hắn trả lời.
Nguyên Kỳ chỉ mỉm cười, ánh trăng nhàn nhạt rọi lên gương mặt hắn, khiến tuấn nhan hoa mỹ khuynh thành càng thêm ảm đạm, thu hút ánh nhìn của mọi người!
Ông trời thật không công bằng, sao lại đặt toàn bộ những gì hoàn mỹ nhất trên người một nam tử chứ?
Nhìn hắn chẳng giống người phàm chút nào.
“Thôi, cứ ngắm cảnh trước đi.” Nguyên Kỳ không trả lời mà chỉ cười nhẹ, vẻ mặt dịu dàng nhắc nhở nàng. Thấy vậy, Mộ Dung Ca liền nhíu mày, âm thầm quan sát xung quanh.
Triệu Tử Tận đang ôm lấy Nguyên Ngư đứng cách đó không xa, vợ chồng cười cười nói nói cũng rất thân mật.
Lan Ngọc đứng cách vài thước, chỉ thất thần quan sát sương mù trong núi, vẻ mặt thoáng đăm chiêu.
Vậy thì Triệu Tử Duy ở đâu?
Lúc thu hồi tầm mắt, nàng vừa hay bắt gặp Triệu Tử Duy đang ôm một cô gái không rõ dung mạo… họ đang hôn nhau.
Quần áo trên người cô gái không còn chỉnh tề, lộ ra cả một bờ vai trắng ngần, cả người bất ổn, không ngừng rên rỉ dưới bờ môi nóng bỏng của Triệu Tử Duy. Chỉ là Long Nhạc sơn này quá lớn, những âm thanh ám muội đó đều bị gió tổi tan ra hòa tan vào cảnh sắc mê người này.
Tuy nhìn không rõ dung mạo, nhưng từ phục sức có thể biết được cô ta là tỳ nữ hầu hạ trong yến tiệc đêm nay. Cô ta khá xinh đẹp quyến rũ, cũng có thể so sánh được với Lâm Thiện Nhã năm nào nên nàng cũng có chút ấn tượng.
Nàng mỉm cười, Triệu Tử Duy vốn rất phong lưu, tỳ nữ đó dụng tâm một chút thì không khó để được hắn sủng ái. Nàng lại nhìn sang Nguyên Kỳ, lúc chiều gặp mặt, hai người cứ như nước với lửa, nhưng bây giờ đều cùng bình tĩnh lại, thật kỳ quái làm sao. Nàng nhẹ giọng nói: “Hạ quốc thái tử, đây không phải là nơi ngài nên ở lâu, nếu bị người ta nhìn thấy, e sẽ hỏng đại sự.”
Lúc Mộ Dung Ca nhìn về Nguyên Kỳ, Triệu Tử Duy bỗng buông lỏng tỳ nữ kia hiện đã xụi lơ như một đống bùn nhão, ánh mắt đau đớn nhìn Mộ Dung Ca.
"Hoàng thượng, hoàng thượng, thiếp tình nguyện được hầu hạ người, nguyện xin cả đời được hầu hạ bên người.” Tỳ nữ kia thần chí đang bị cơn dục vọng quấn lấy, cả người đang nóng hầm hập, sự ham muốn đang dày vò mình, nàng chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có một ngày được hoàng thượng để ý và sủng hạnh.
Triệu Tử Duy chán ghét chau mày, che giấu cục tức vào lòng, tà mị cười nhìn tỳ nữ đang dán chặt vào mình, “Muốn hầu hạ trẫm sao?” Ngươi chưa đủ tư cách đâu!
Còn định đẩy tỳ nữ ra thì Mộ Dung Ca chợt nhíu mày nhìn lại, hắn mừng rỡ vô cùng… có phải nàng đang ghen? Nàng không thích hắn thân mật với người con gái khác? Tí nữa hắn không kiềm chế được đẩy tỳ nữ kia ra, nhưng lý trí mách bảo hắn phải chịu đựng…
Tỳ nữ nóng lòng được sủng hạnh, hai tay không ngừng vuốt ve khắp người hắn, sương mù đang lượn lờ sung quanh, hầu như tất cả mọi người chỉ lo ngắm cảnh chứ không để ý gì đến họ, nên dù làm gì cũng không lo bị người khác nhìn thấy.
Triệu Tử Duy chau mày, lòng tức giận muốn gầm lên, nhưng vẫn mật thiết ôm chặt tỳ nữ đó, cô ta còn ngỡ bản thân đã thành công nên sung sướng vô cùng, Triệu Tử Duy tung một chưởng khiến nàng choáng váng, nữ tử mà không biết tự dằn lòng thì chỉ có một kết cục… đó là chết.
Triệu Tử Tận còn đang tán gẫu với Nguyên Ngư, ngẫu nhiên quay đầu nhìn sang Triệu Tử Duy liền phát hiện Triệu Tử Duy đang lộ liễu ân ái với một tỳ nữ, đuôi lông mày liền nhảy dựng nhìn về phía Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ đang ở cạnh nàng ư? Không biết Nguyên Kỳ đến bên nàng từ lúc nào?
Lan Ngọc im hơi lặng tiếng nhìn về phía Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca, hai mắt khẽ nheo lại, lộ vẻ nguy hiểm.
Nguyên Kỳ trước sau vẫn chưa trả lời, Mộ Dung Ca đành nhìn sang Triệu Tử Duy, còn đang thân mật với tỳ nữ kia. Trong khoảng thời gian này chưa hề thấy hắn triệu hồi phi tần nào thị tẩm, chắc là nhịn không nổi rồi?
Không...
Lý trí đã cho nàng một đáp án… không đúng. Bây giờ đang ở Long Nhạc sơn, dưới màn đêm mông lung như vậy, một thời khắc hoàn toàn của riêng Triệu Tử Tận, cho nên… dù rất cảnh sắc tuyệt đẹp nhưng hiểm nguy trùng trùng. Triệu Tử Duy mưu mô như vậy sao lại không nhận ra. Cho nên hành động của hắn lúc này… rất không hợp lý.
Trong đầu nàng chợt lóe ra một ý nghĩ, không lẽ hắn muốn để nàng và Nguyên Kỳ gặp mặt?
Nếu vậy thì hắn có mục đích gì?
Sự tĩnh lặng trong lúc này thật sự rất đáng nghi ngờ!
Nàng cấp tốc muốn bước về phía hắn, bởi vì chỉ nhìn một phía thấy bóng lưng hắn hơi khom lại, tựa như đang khiêng vác gì đó, nhất định là có chuyện! Song chỉ mới đi được hai bước đã bị Nguyên Kỳ nắm chặt cổ tay.
Giọng hắn thanh lãnh vang bên tai, “Mộ Dung Ca, nàng muốn quấy rầy chuyện tốt của Tề quốc hoàng đế sao? Không lẽ nàng không biết đàn ông rất ghét bị làm phiền khi đang ân ái? Hay là … nàng đang ghen?” Lời này của hắn có chút châm chọc, cũng có chút khó nghe.
Mộ Dung Ca chau mày, sao hai người gặp nhau chỉ mới bình yên được một lát là lại gây nhau nảy lửa rồi?
“Hạ quốc thái tử, người không cần quản chuyện này.” Mộ Dung Ca lạnh lùng nói, một mặt dùng sức giật tay lại, nhưng tuy hắn nhìn vẫn bâng quơ như không, cũng không dùng chút lực song vẫn khống chế sức rất tốt!
Nàng căn bản không thể rụt tay lại được.
Mộ Dung Ca hít sâu một hơi, “Thiếp còn cho rằng lúc chiều đã nói rất rõ với ngài rồi chứ.” Nàng không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, bởi vì nếu cứ như vậy, người tổn thương cũng chỉ là chính mình! Đã biết rõ con đường phía trước là một ngõ cụt, sao nàng cứ phải khăng khăng tiến vào? Cứ để bản thân tự do, đi xuống ắt chỉ nhận quả đắng, nào có ai thấu cho… chỉ có bản thân bị luân hãm trong nỗi thống khổ.
Nên… nàng nhất định không muốn!
“Nàng cho rằng nàng còn được lựa chọn?” Mắt quang hắn lạnh dần, giọng khàn khàn bật tràn ngọn lựa giận luôn đè nén trong lòng. Ánh mắt nhàn nhàn của hắn nhìn thẳng về phía Triệu Tử Tận và Lan Ngọc.
Mộ Dung Ca nhướng mày không nói nữa, lai nghiêng đầu nhìn Triệu Tử Duy. Triệu Tử Duy và tỳ nữ đó dính nhau như keo với sơn, mọi thứ đến quá nhanh chóng. Nàng nghĩ thầm, ban nãy hắn cũng không uống bao nhiêu rượu, sao có thể không tỉnh táo được.
Khi mây đen che lấp mặt trăng, ánh mắt Lan Ngọc lộ ra tia sáng lạnh, ra dấu với Triệu Tử Tận.
Triệu Tử Tận lập tức nhìn nhìn Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca, rồi nhìn sang Triệu Tử Duy, âm thầm gật đầu.
Trong chớp mắt, dưới màn đêm mơ hồ tĩnh mịch bỗng có rất nhiều ánh đao lóe lên, rất nhiều ám vệ túa ra. Bọn họ đều mặc đồ đen, tay cầm dao sắc bung tỏa hàn khí ra tứ phương.
Đương lúc Mộ Dung Ca còn đang sững sờ, Nguyên Kỳ lập tức ôm chặt nàng vào lòng.
Sớm đã biết sẽ có chuyện xảy ra, nhưng vẫn không lường trước việc gì,thì ra đó là ám sát!
Là một cuộc ám sát đã được bố trí tỉ mỉ!
Triệu Tử Duy còn đang mật thiết ôm ấp tỳ nữ trong tay thì hiểm nguy đã đến bủa vây. Không biết là do trời quá tối, hay đám sát thủ có võ nghệ quá cao cường nên không ai phát hiện? Không những Triệu Tử Duy không hành động, đến cả Triệu Tử Tận và Lan Ngọc đều làm ngơ việc này.
Tuy Mộ Dung Ca không nhìn rõ phía trước đang có chuyện gì, nhưng khi đao sáng ẩn hiện, nàng biết rõ chúng đang hướng vào Triệu Tử Duy.
Nàng muốn hô lên để cảnh báo hắn, nhưng miệng đã bị một bàn tay lạnh như băng che kín.
Triệu Tử Tận nhìn làn sương mờ phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên, việc này sắp đến hồi kết! Mẫu thân, người có thể nhắm mắt rồi. Bây giờ là Triệu Tử Duy, kế tiếp sẽ là Hoàng thái hậu, năm đó người chết như thế nào, hài nhi sẽ để bà ta đau đớn hơn gấp bội! Hắn nghiêng đầu, dịu dàng nói với Nguyên Ngư:
“Vương phi có vui khi ngắm cảnh ở Long Nhạc sơn không?”
Nguyên Ngư khẽ run lên, nàng muốn xoay người xem tình hình, muốn biết khung cảnh nào khiến tâm trạng hắn tốt như vậy, từ sau lần đầu gặp lại Mộ Dung Ca ở Lương quốc thấy hắn tươi cười vui sướng đến giờ, đến hôm nay, dưới màn đêm phủ đầy sương mù này, khóe miệng hắn mới nở ra một niềm vui hết cỡ, song… lại khiến nàng hoảng sợ.
Mộ Dung Ca giãy dụa không ngừng, cho dù Triệu Tử Duy đã từng làm gì với mình, nhưng đó là vận mệnh đã an bài, hắn không được phép lựa chọn, nên hắn không có lỗi. Bây giờ hắn lại thật tâm đối đãi với nàng, mặc cho nàng đã nói kiếp này không thể trở thành người yêu, chỉ có thể là tri kỷ… nàng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chết trước mặt mình.
Hàn quang bức người tỏa ra bốn phía, rõ ràng khung cảnh bây giờ đẹp như mơ, ấm áp như tiên cảnh, nhưng hiện thực sao quá tàn khốc! Mắt nàng muốn nheo lại trước những luồng sáng lạnh lẽ đó. Nàng trừng mắt nhìn Nguyên Kỳ, không lẽ hắn cùng với Lan Ngọc và Triệu Tử Tận hợp mưu muốn ám sát Triệu Tử Duy? Nàng từng cho rằng hắn và Triệu Tử Duy cùng hợp tác nhất định sẽ không để âm mưu của Lan Ngọc được thành công, nhưng tình hình lúc này lại không như vậy!
Thật đáng hận!
Hai mắt nàng rưng rưng.
Tựa hồ trong màn đao kiếm sáng chói đó, nàng thấy Triệu Tử Duy ném tỳ nữ bị đánh choáng kia ra ngoài, và những ngọn đao vô tình đâm xuyên vào, máu bắn tung tóe ánh vào trong mắt là một màu đỏ đáng sợ.
Mùi máu tanh đã bay đến đầu mũi.
Sao mọi người đều lạnh nhạt như vậy, đều như không thấy cảnh trước mắt đang phát sinh!
Gió mát tốc ngọn liễu, làn gió ôn hòa đập vào mặt thật chán ghét vô cùng!
Đằng đó là một mảnh u tối, không biết lúc này Triệu Tử Duy thế nào! Nàng mở to mắt không dám chớp nhìn ra phía trước.
Bỗng nhiên, một ánh đao lóe lên, Triệu Tử Duy đã biến đâu mất! Lũ ám vệ đồng loạt đâm xuống cũng không thấy có một giọt máu.
Lan Ngọc dần nhận ra tình hình không ổn, xoay người nhìn sang. Không lẽ đã bị Triệu Tử Duy phát hiện?
Trên người tỳ nữ đó có mê hồn hương khiến người ta lu mờ tâm trí, quên mất xung quanh… chỉ còn biết dục vọng và mỹ nhân.
Hắn đã chết hay vẫn còn sống?
“Có vẻ không thích hợp lắm.” Nguyên Ngư nhận thấy có chút khác thường, bèn nói nhỏ với Triệu Tử Tận.
Triệu Tử Tận nhíu mày… Cho dù trong người Triệu Tử Duy có mê hồn hương, nhưng Nguyên Kỳ vẫn bất động bàng quang đứng nhìn như họ. Hắn lại quay đầu về phía Triệu Tử Duy, chỗ đó quá tối nên chỉ thấy mỗi ánh đao sáng, còn lại cũng không nhìn rõ được gì.
Nguyên Kỳ nhỏ giọng thì thầm vào tai Mộ Dung Ca, “Lát nữa,nàng phải theo sát bản cung, không được phép lộn xộn.”
Mộ Dung Ca cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt tìm theo hình bóng Triệu Tử Duy… Hắn đã chết ư?
Mặt trăng xuyên qua mây đen, lại một lần nữa soi bóng lên đỉnh Long Nhạc sơn. “Sao lại như vậy?”
Triệu Tử Tận nhíu mày nhìn Nguyên Kỳ. Lan Ngọc lạnh lùng nhìn Nguyên Kỳ. Đáng lẽ Nguyên Kỳ sẽ ra tay ngăn chặn, không để mình và Triệu Tử Tận như nguyện, không ngờ từ đầu chí cuối Nguyên Kỳ chỉ như mơ hồ nhận ra điều gì đó chứ không hề ra tay! Thật đáng ngờ làm sao!
Toán sát thủ đều sững sờ tại chỗ, có một người muốn tiến lên bẩm báo với Triệu Tử Tận, đột nhiên xung quanh lại thêm một đám ám vệ nhào ra.
Đám ám vệ này xuất hiện không gây tiếng động, hơi thở lạnh lẽo như được huấn luyện kỹ càng, vừa nhìn đã biết còn cao tay hơn đám người khi nãy!
Triệu Tử Tận và Lan Ngọc bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều kinh ngạc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại có thêm ám vệ nữa?
Mục đích của chúng còn rất rõ ràng, không phải công kích Lan Ngọc, cũng không phải Triệu Tử Tận, mà hướng vào Nguyên Kỳ!
Giờ phút này, cả Triệu Tử Tận và Lan Ngọc đều kinh ngạc không thôi! Khi họ còn chưa kịp xác định sự sống chết của Triệu Tử Duy thì lại có thêm một đám sát thủ tới?
Còn muốn ám sát Nguyên Kỳ? Các sát thủ lập tức công kích Nguyên Kỳ.
Mộ Dung Ca đã từng thấy khinh công Nguyên Kỳ, chỉ không ngờ vừa ôm nàng mà vẫn có thể thoải mái đánh nhau với ám vệ, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt!
Lan Ngọc chau mày nhìn cục diện trước mắt, cảm thấy rất không thích hợp. Hắn âm thầm nhìn Triệu Tử Tận, không lẽ Triệu Tử Tận quá sốt ruột, muốn nhân cơ hội này giết luôn Nguyên Kỳ?
Mộ Dung Ca nghiêng đầu nhìn lại mới phát hiện chân mình đang ở sát mé vực sâu, chỉ cần hụt một bước sẽ rơi xuống ngay!
Nguyên Kỳ không tốn chút sức lực để đối phó, nhưng ám vệ túa ra ngày càng nhiều. Nàng nhìn sang Triệu Tử Tận và Lan Ngọc. Hừ, bọn họ vẫn thờ ơ đứng ở một bên, không mảy may động thủ!
Không lẽ… đây lại là một âm mưu?
Đột nhiên, một loạt ngân châm sáng rọi xuyên thẳng lưng một gã ám vệ, khiến người ta không kịp đề phòng đã lọt ngay vào bên vai phải của Nguyên Kỳ.
Mộ Dung Ca lập tức nhận thấy cánh tay đang ôm lấy mình khẽ chùng lại, cả người nàng chao đảo rơi về phía vực sâu. Cổ tay bỗng bị nắm chặt, hai người cùng nhau rơi xuống vách núi sâu hút…