Ngoại truyện 7
1.
Trước khi con gái ra đời, Ôn Hành Chi chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một cô con gái, trên là Ôn Tiểu Nha.
Nha Nha sinh ra vào mùa đông, hai mắt nhắm nghiền, Ôn Hành Chi ôm cô bé vào lòng, cù nhẹ vào lòng bàn chân cô bé. Thế nhưng cô bé chỉ hơi nhếch môi, cũng không có phản ứng nào khác. Điều này làm mọi người đứng coi đều bật cười, ai cũng bảo cô bé này giống cha, từ nhỏ đã trầm tĩnh như vậy.
Ôn Hành Chi nghe thế thì không nói gì, nhưng ôn cụ Ôn ngồi bên thì không khỏi cười híp mắt.
Nha Nha từ từ lớn lên, những điểm không trầm tĩnh trong tính cách của cô bé bắt đầu lộ ra. Điểu thứ nhất, hay khóc nhè.
Khi được mấy tháng tuổi, cứ tới nửa đêm là cô bé vô cùng tỉnh táo, nhắm mắt trề môi khóc ầm lên, vung vung tay đòi mẹ.
Ôn Hành Chi ngủ không say, Nha Nha chỉ hơi động đậy là anh đã tỉnh ngay, anh đích thân bế cô bé lên dỗ dành, trừ những lúc cần uống sữa, còn đâu rất ít khi giao cho người khác. Sau một tháng, anh gầy đi không ít.
Tới khi Nha Nha tròn một tuổi, ban đêm không khóc nữa, có thể ngoan ngoãn ngủ một mình, trách nhiệm trông Nha Nha được giao cho Ôn Viễn và thím Nguyệt. Cũng vì bận bịu công việc, Ôn Hành Chi không ở bên cô bé nhiều như trước đây. Nhưng nhũng lúc có Ôn Hành Chi ở bên, chỉ cần gnax nhẹ một chút là Nha Nha sẽ nhào vào lòng cha xin được an ủi. Cha vỗ vỗ mấy lần là cô bé không khóc nữa, lại từ bò chơi lung tung khắp nhà.
Thấy cô bé theo cha như vậy, mẹ Ôn Viễn cũng phải ghen tị, Ôn Hành Chi bèn lấy lý do này để ra sức an ủi cô trên giường.
Nha Nha cũng không phải không theo Ôn Viễn, chẳng qua Ôn Viễn thường ở bên cô bé, lâu dần cũng thành quen. Cuối cùng có lần Ôn Viễn phải ra ngoài để dự đám cưới bạn học, không ở nhà hai ngày một đêm, bạn nhỏ Nha Nha mới ý thức được tầm quan trọng của mẹ.
Vào ban ngày, vì có cha ở bên nên bạn nhỏ vẫn chơi rất vui vẻ. Đến tối, lúc lau rửa trước khi đi ngủ, bạn nhỏ bỗng nhớ đến mẹ. Ôn Hành Chi dỗ thế nào cũng không được, bạn nhỏ Nha Nha nằm trong lòng cha, khóc vô cùng thê thảm.
Cực chẳng đã Ôn Hành Chi đành gọi điện cho Ôn Viễn, bảo cô tìm máy tính để chat video với con gái, Ôn Viễn cũng rất nhớ con gái, lập tức đi tìm máy tính.
Trong thư phòng, Ôn Hành Chi ngồi trên ghế bành, đặt camera hướng thẳng về phía con gái đang ngồi trên đùi anh. Bạn nhỏ chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn màn hình máy vi tính, nghe thấy tiếng mẹ gọi, cô bé duỗi bàn tay nho nhỏ mập mạp ra sờ, nhưng chỉ sờ được màn hình lạnh băng.
Cô bé bèn quay đầu lại nhìn cha, chỉ chỉ vào màn hình, vì chưa biết nói chuyện nên chỉ có thể kêu hừ hừ. Ôn Hành Chi hiểu ý cô bé, cô bé muốn chạm vào mẹ.
Anh mỉm cười ôm con gái vào lòng: “Không sờ được đâu, Nha Nha chỉ có thể nhìn mẹ thôi.”
Nha Nha hiểu bập bõm, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính. Trong lúc Ôn Hành Chi và Ôn Viễn trò chuyện mấy câu, Nha Nha vẫn ngoan ngoãn ngồi yên, khi cha và mẹ chào tạm biệt, cô bé còn vẫy vẫy bàn tay nhỏ với mẹ, tuy nhiên khi màn hình tối đi, không thấy được khuôn mặt của mẹ thì Nha Nha thoáng ngây người rồi khóc òa lên.
Ôn Hành Chi bật cười ôm con gái vào lòng, hôn lên khuôn mặt cô bé: “Được rồi, đừng khóc nữa, mai mẹ con sẽ về.” Anh lau nước mắt trên mặt con gái.
Bạn nhỏ Nha Nha chẳng thèm quan tâm, vừa khóc sụt sịt vừa ngọ nguậy trên vai cha. Ôn Hành Chi kiên nhẫn dỗ dành cô bé một lúc, vỗ nhè nhẹ lên thân thể nhỏ bé của Nha Nha, cô bé khóc mệt rồi mới ngủ thiếp đi.
2.
Ba ba, đây là từ đầu tiên mà bạn nhỏ Nha Nha nói được.
Ấy là một chiều đầu đông, bạn nhỏ mặc áo mỏng bò lung tung trên thảm ở thư phòng, Ôn Hành Chi đang ngồi gần đó đọc văn kiện, còn Ôn Viễn đang rót sữa tươi cho bạn nhỏ Nha Nha trong nhà bếp.
Ngó qua ngó lại, Ôn Hành Chi cảm thấy có một cánh tay nho nhỏ đang kéo ống quần anh. Anh nhìn xuống thì thấy hai cánh tay của bé con nhà mình đang vịn vào chân anh, cố gắng đứng lên. Thấy động tác lắc lắc lư lư của cô bé, Ôn Hành Chi bèn đưa tay ra nhưng cũng không đỡ cô bé mà chỉ giữ hờ hờ.
Cuối cùng bạn nhỏ Nha Nha cũng đứng thẳng được, cô bé ôm chân cha, cười ngây ngô với anh, nước miếng cũng tràn cả ra miệng.
Ôn Hành Chi đưa tay bế cô bé lên đùi, lấy khăn lau miệng cho cô bé. Nha Nha mở to mắt nhìn cha, đợi anh lau xong, cô bé bỗng thốt lên hai tiếng: “Ba ba!”
Vô cùng rõ ràng, vô cùng chuẩn xác.
Ôn Hành Chi ngây ngẩn nhìn con gái, còn bạn nhỏ Nha Nha thốt lên xong thì lại cầm lấy khăn mặt như không có gì. Ôn Hành Chi hơi nâng tay lên, quả nhiên bạn nhỏ không hài lòng, hừ hừ mấy tiếng, thấy thực sự không với được, lại nhào lên người cha, cọ cọ mấy lần, kêu: “Ba ba!”
Bây giờ Ôn Hành Chi mới tin khi nãy con gái thực sự cất tiếng nói chuyện, bất chợt lòng anh rối như tơ vò, như thế lần đầu tiên ý thức được rằng cô bé tỏng lòng anh đang dần lớn lên.
Anh ôm chặt lấy con gái, trái tim như sắp tan chảy.
HẾT