Chương 58: Yến hội chúc mừng
Lí Trường Nhạc ốm yếu nằm trên sạp mỹ nhân, khăn tay phủ trên mặt.
Đại phu nhân bước nhanh qua, lạnh lùng nói: “Đứng lên!”
Lí Trường Nhạc sửng sốt, ngồi dậy theo bản năng, Đại phu nhân giơ tay lên, cho nàng ta một cái tát.
Trên mặt Lí Trường Nhạc lập tức hiện ra dấu tay rõ ràng, hai mắt mở to, không tin nổi nhìn Đại phu nhân.
“Thua cũng đã thua rồi! Đừng có thể hiện ra bộ dáng này!” Giọng nói Đại phu nhân lạnh như băng.
Lí Trường Nhạc cảm thấy trên mặt đau đớn, nước mắt lập tức trào ra: “Mẹ! Là con nha đầu kia hãm hại con! Là nó hãm hại con mà! Mẹ không làm chủ cho con thì thôi, còn đến đánh con!”
“Ngươi con chưa rõ ràng sao!” Đại phu nhân quát, “Quỳ xuống!”
Lí Trường Nhạc lắp bắp kinh hãi, theo bản năng quỳ xuống .
“Từ nhỏ đến lớn, ta nâng niu ngươi trong lòng bàn tay, ngay cả ánh trăng trên trời cũng hận không thể hái xuống cho ngươi. Chỉ trông mong ngươi có thể thành rồng thành phượng, kỳ vọng ở ngươi so với ca ca ngươi còn cao hơn nhiều!” Đại phu nhân càng nói càng giận, “Ai ngờ ngươi lại ngu xuẩn như vậy, nhìn cạm bẫy người ta thiết kế xong rồi thẳng tắp nhảy xuống, cho dù như thế ta cũng không trách ngươi, té ngã thì đứng lên là được, mà ngươi lại cố tình nằm dưới hố đập phá oán hận, không hề có ý định leo lên... Khổ tâm của ta, toàn bộ bị ngươi cô phụ rồi!”
Lí Trường Nhạc nghe xong, muốn khóc lại không dám khóc, nước mắt vòng quanh ngây người nhìn Đại phu nhân.
Đại phu nhân hổn hển: “Trường Nhạc, lúc trước mẹ đã nói với con thế nào, đã sớm bố trí biện pháp xuất đầu tốt rồi, con lại cố tình không nghe, thế mới bị tiện nhân kia tính kế!”
Lí Trường Nhạc gần như không nói nên lời: “Là Đại ca –” Ngay từ đầu, đúng là Đại ca nói chủ ý này của nàng, đương nhiên, sau này nàng cũng thuận theo cướp lấy.
“Đại ca con cũng không có mắt nhìn, cho nó ra ngoài học tập, chẳng biết học được những gì! Lại chạy về hậu viện tranh đấu với nữ tử! Lần này hai đứa làm bậy dâng cả đồ tốt lên cho người ta!”
Những lời này, lúc trước mình vang danh thiên hạ, mẫu thân chưa từng nói, lúc đó còn rất mừng rỡ đấy thôi... Lí Trường Nhạc chỉ dám cãi lại trong lòng.
“Con thấy đấy, hiện giờ tiểu tiện nhân kia đã là An Bình Huyện chủ, thân phận so với con còn cao quý hơn nhiều lắm, vừa rồi lão phu nhân chọn riêng mười nha hoàn ma ma đưa cho nó.”
Bỗng chốc Lí Trường Nhạc mất đi sự bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Đồ tiện nhân!”
“Đã đi sai một bước, thì không thể sai lầm tiếp, yến hội đêm nay có không biết bao nhiêu quan to quý nhân đến, đều ăn mừng Lí Vị Ương làm Huyện chủ, nếu con không đi, chẳng phải từ giờ về sau để một mình nó đắc ý sao?” Trong giọng nói của Đại phu nhân, có cả sự cay nghiệt.
“Mẹ!” Nàng ta di chuyển đầu gối đến gần Đại phu nhân, “Mẹ, con gái biết sai rồi!”
Đại phu nhân nhìn Lí Trường Nhạc nước mắt vòng quanh, thở dài, tự mình cúi người, lau đi nước mắt trên mặt nàng ta: “Mẹ biết, con cảm thấy mất thể diện, nhưng mặc kệ là trong nhà hay bên ngoài, muốn ổn định vững vàng, thì phải nuốt uất ức xuống! Mẹ tin, mặc kệ Lí Vị Ương thông minh cỡ nào, chỉ cần con bước ra, tuyệt đối không có ai thèm nhìn nó nữa!”
Tuy Lí Trường Nhạc nước mắt chưa khô, nhưng thần thái đã dần bình tĩnh lại.
Đột nhiên, nàng hiểu ra ý tứ của Đại phu nhân.
Bên ngoài dân chúng bình dân thoá mạ nàng, thế thì sao, chỉ cần nàng có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, có sự duy trì của phụ thân, một ngày nào đó, nàng sẽ nhận được tất cả những gì nàng muốn! Lí Vị Ương, nhất định chỉ có thể trở thành đá kê chân! Hôm nay, bản thân mình sẽ mượn yến hội của Lí Vị Ương, cướp đi mọi ánh sáng của nó!
Lúc bước vào đại sảnh, khách khứa đến chúc mừng đã rất đông, một bên là nữ khách thường lui tới phủ Thừa tướng, một bên là đồng nghiệp cùng môn sinh của Lí Thừa tướng.
Lí Trường Nhạc nhẹ nhàng đi vào đại sảnh, tựa như một áng mây diễm lệ nhẹ nhàng đi vào, trong phút chốc hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn Lí Trường Nhạc trước mắt, cái trán đầy đủ, cằm tiêm gầy khéo léo mượt mà, môi anh đào đỏ tươi hơi hơi mím, mắt phượng như làn thu thuỷ, sáng như ánh sao, còn ẩn ẩn chứa sự sầu bi nhàn nhạt, đem đến sự kiều diễm vô hạn.
Trong các tân khách, Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ ngồi ở vị trí tôn quý nhất, khuôn mặt hắn tuấn tú, một thân hoa phục, ngồi giữa mọi người lại cực kỳ bắt mắt. Lí Trường Nhạc bước qua, đón nhận ánh mắt hắn, ánh mắt hắn toả sáng nhìn nàng, Lí Trường Nhạc bị ánh mắt kia nhìn mà mặt cũng nóng lên, mỉm cười.
Trước kia, Lí Trường Nhạc không tham dự các yến hội, ý tưởng của Đại phu nhân rất dễ lý giải, càng thần bí sẽ càng được ưa chuộng, người bên ngoài chỉ biết trưởng nữ Lí Thừa tướng khuynh quốc khuynh thành, lại không biết nàng xinh đẹp đến mức nào, lúc này nhìn thấy, ánh mắt Ngũ Hoàng tử không ngừng một giây, nhìn nàng đến ngây người.
Lí Thường Như đã sớm trang điểm ngồi trên hàng ghế nữ khách, ban đầu sự diễm lệ của nàng được không ít người khen ngợi, nhưng mà hiện tại, ai còn nhớ tới nàng chứ? Khuôn mặt tú lệ của nàng chậm rãi biến dạng, nghiến răng nghiến lợi không tiếng động mắng Lí Trường Nhạc.
Toàn bộ đại sảnh, người duy nhất ngồi yên, chỉ có Đại phu nhân mà. Bà nhìn nữ nhi xinh đẹp, môi nhướng lên thành vẻ tươi cười, như vậy mới đúng, không cần dựa vào trí tuệ, chỉ cần mỹ mạo không gì sáng bằng này, là có thể quét Lí Vị Ương vào đống rác.
Lí Trường Nhạc thẳng lưng nghênh đón ánh mắt sáng quắc của mọi người từ bốn phía chiếu đến, đủ loại ánh mắt từ thản nhiên, thừa nhận sự kinh diễm, ghen tị, thèm muốn, nàng đưa tay lên vén tóc mai phong tình vạn chủng.
Có người cảm thán không ngừng: “Đại nữ nhi của Lí gia đúng là quá đẹp.”
“Đúng vậy, đúng là nhân nhi trong tranh, làm người khác không thể tin nổi!”
“Lí gia giấu thật kỹ mà, đẹp như vậy, tiên tử trên trời cũng chẳng hơn được thế này!”
Lúc này, tất cả mọi người đều quên, đây là yến hội tổ chức vì Tam nữ Lí Vị Ương được sắc phong làm An Bình Huyện chủ, cũng không có người nhớ ra, trận thiên tai này nhờ mưu kế của Tam tiểu thư mới được hoá giải, thậm chí không có ai hỏi một câu, hiện giờ Tam tiểu thư đang ở đâu.
Lí Vị Ương chưa xuất hiện, yến hội chuẩn bị khai tiệc, mà nàng vẫn không thấy bóng dáng.
Tam phu nhân nhìn tình cảnh này, nhíu mày thật chặt.
Lí Mẫn Đức lặng lẽ đến trước người bà: “Mẫu thân, con đi tìm Tam tỷ.”
Tam phu nhân gật đầu, định nhắc nhở gì đó, những nhịn xuống không mở miệng. Lí Vị Ương có tới hay không, hiện giờ không còn quan trọng nữa, có trưởng tỷ xinh đẹp như vậy, ai cũng không còn nhớ đến nàng.
Toàn bộ, đã bị Lí Trường Nhạc làm hỏng. Hơn nữa, rõ ràng là cố ý.
Lí Mẫn Đức gật đầu, nhanh bước rời đi.
Hoa viên
Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân khoan thai đi xuyên qua hành lang, vừa hay nhìn thấy Bạch Chỉ vội vàng đi qua, chuyển tầm mắt nhìn theo, thấy trong một góc sáng sủa không dễ làm người khác chú ý, nhìn thấy Lí Vị Ương.
Dưới tàng cây mai, trên ghế đu dây rộng rãi có một nữ tử nằm nghiêng, làn váy kiều diễm trải ra, mái tóc tối đen như mực cũng buông thõng, nàng nhìn ánh trăng trên cao, mắt híp một nửa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thác Bạt Chân đột nhiên nhướng môi, định đi qua, tỳ nữ dẫn đường của phủ Thừa tướng bên cạnh vội vàng ngăn lại: “Tam điện hạ, yến hội sắp bắt đầu.”
“Ta biết!” Thác Bạt Chân cười, “Không phải lần đầu tiên ta đến đây, để ta tự đi là được rồi!”
Tỳ nữ sửng sốt một chút, không biết phải làm sao, Thác Bạt Chân phất tay, “Ngươi lui xuống trước đi.”
Tỳ nữ không dám trái lời, nghe vậy thì cúi gập người với hắn, lặng lẽ lui ra.
Lí Vị Ương vốn đang nhìn ánh trăng trên bầu trời, dường như nghe thấy động tĩnh bên này, quay đầu nhìn lại.
Thác Bạt Chân ngừng bước, hắn tinh tường nhìn ra, trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn ánh mắt Lí Vị Ương pha trộn giữa ý cười đùa cợt cùng sự trong trẻo, lạnh lùng của mặt nước dưới giếng, làm người ta bỗng chốc như ngồi trong hầm băng.