Chương 59: Gió chợt nổi lên
Thác Bạt Chân trong lòng khẽ động, cười nói: “Tam tiểu thư là nhân vật chính của yến hội hôm nay, sao lại chạy đến đây trốn thế này?”
Lí Vị Ương nhàn nhạt nâng tay vuốt tóc, thản nhiên cười, “Chắc chắn Đại tỷ đang thể hiện phong thái trên yến hội, nếu ta cản đường của Đại tỷ, vậy mới là đáng chết vạn lần!”
“Nàng đang nói gì thế?” Thác Bạt Chân có chút kinh ngạc, trên mặt vẫn mang nụ cười ấm áp, “Yến hội hôm nay không phải tổ chức vì Đại tiểu thư.”
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, “Hôm nay Tam Hoàng tử lấy danh nghĩa là chúc mừng ta, trên thực tế là đang suy tính địa vị tỷ muội ta trong lòng phụ thân, không phải sao?”
“Nàng...” Thác Bạt Chân không ngờ nàng ta lại thẳng thắn như thế, kinh ngạc, nhưng tươi cười trên mặt vẫn hoàn mỹ như trước.
Lí Vị Ương nhẹ nhíu mày, nhìn hắn, “Tam điện hạ không cần lo lắng, tuy ta đã giúp bệ hạ và phụ thân giải quyết vấn đề khó, nhưng trong lòng phụ thân, ta vĩnh viễn chỉ là thứ nữ không được coi trọng, An Bình Huyện chủ này, chỉ là danh nghĩa dễ nghe. Đại tỷ thì khác, Đại tỷ có sự yêu thương của phụ thân, có ngoại công (ông ngoại) và cậu tay cầm binh quyền, đương nhiên, còn có mỹ mạo không ai sánh bằng, đối với Tam điện hạ mà nói, Đại tỷ mới là hữu dụng nhất.”
Trên khuôn mặt thanh tú của nàng không có chút cảm xúc nào, trong mắt vẫn luôn mang theo vẻ trào phúng. Thác Bạt Chân nhìn thấy, đột nhiên có tâm tình khác lạ.
Nữ tử này, chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu tâm tư hắn, hắn mỉm cười: “Xem ra, nàng là một người thông minh hiếm thấy.”
Tầm mắt Lí Vị Ương vẫn ở chỗ hắn, nhưng lại như đang xuyên thấu hắn nhìn một cái gì khác, hờ hững mà lạnh lẽo.
Trọng sinh sống lại, nàng dần dần nghĩ thông suốt, Lí Trường Nhạc tuy có mỹ mạo tuyệt luân, nhưng sự ủng hộ của Lí Thừa tướng cùng binh quyền Tưởng gia, mới là thứ Thác Bạt Chân vừa mới đăng cơ coi trọng nhất. Nam nhân này, chẳng những có dã tâm có gan góc, còn có sự nhẫn nại không ai sánh kịp, diễn trò với nàng suốt tám năm, mãi cho đến khi ép kiệt chút giá trị cuối cùng của nàng mới dừng lại.
Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm nàng, thật ra, bộ dáng Lí Vị Ương cũng tính là xinh đẹp, nhưng so với Lí Trường Nhạc vẫn kém xa, hơn nữa lúc đối mặt với mình, nàng ta thiếu đi vài phần quyến rũ uyển chuyển của nữ nhân, thêm vài phần kiên cường cùng lạnh lùng, hắn khẽ thở dài: “Ngay từ lần đầu gặp mặt nàng đã có vẻ rất chán ghét ta...”
Khoé môi của Lí Vị Ương khẽ nhếch lên, miễn cưỡng nói: “Điện hạ hiểu lầm rồi, người và ta chỉ quen biết sơ qua, sao lại nói đến chán ghét.”
Thác Bạt Chân sững người, hắn phát hiện, mình càng lúc càng không có biện pháp lý giải thiếu nữ này, thậm chí còn không hiểu được chút tâm tư nào của nàng.
Cảm giác này, thật khiến cho người ta thấy không thoải mái.
Hắn thản nhiên nói: “Yến hội hôm nay, nàng phải đến, cho dù làm nền cho Lí Trường Nhạc, nàng cũng không thể không đến. Bởi vì Thái tử điện hạ có lễ vật, muốn tặng cho nàng ngay trước mặt mọi người, nếu nàng không đến, tương đương với việc làm trái ý chỉ của Thái tử.”
Hắn còn tưởng Lí Vị Ương sẽ tìm cớ từ chối, không ngờ Lí Vị Ương lại thuận thế đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói: “Đa tạ Tam điện hạ nhắc nhở.” Nói xong, đi về phía yến hội.
Bạch Chỉ cong lưng cúi chào Thác Bạt Chân, bước nhanh theo.
Thác Bạt Chân sửng sốt, sau đó lập tức lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Lí Vị Ương một lúc lâu, cười lạnh.
Trên yến hội, Lí Trường Nhạc đang trò chuyện vui vẻ với các thiên kim quý tộc ngồi bên cạnh, các phu nhân bên kia thì nhỏ giọng nói chuyện.
Đổng phu nhân của phủ Hách Xương hầu ước chừng bốn mươi tuổi, châu báu đeo đầy người, bà cười khẽ nói với Đại phu nhân: “Yến hội này không phải chuẩn bị cho Tam tiểu thư sao, sao đến giờ vẫn chưa thấy Tam tiểu thư đến?”
Đại phu nhân cười mà không nói gì, Lí Vị Ương không đến là đúng, tất cả những nử tử ở nơi này đều không bằng được Lí Trường Nhạc, đã thua kém chị em, nàng ta tội gì phải đến để mất mặt.
Nguỵ Quốc phu nhân sau chuyện lần trước rất căm hận Lí Vị Ương, bà lấy khăn tay che miệng lại cười cười, vẻ mặt trào phúng, “Một tiểu nha đầu lớn lên ở thôn quê, cầm kỳ thi hoạ không tinh thông, lễ nghi cũng không biết gì, ta thấy Lí Thừa tướng, nên giấu thứ nữ này cho kỹ, tránh để mất thể diện trước mặt người khác!”
Đổng phu nhân lấy tay che miệng, khẽ cười nói: “Tuy là thế, mà nàng ta hiện giờ là An Bình Huyện chủ, nghe nói Thái hậu nương nương cũng phải nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa đấy!”
Nguỵ Quốc phu nhân cười lạnh: “An Bình Huyện chủ, không có đất phong không được cung phụng, thì Huyện chủ cái gì chứ! Còn không phải bệ hạ nể mặt Lí Thừa tướng mới trấn an nàng ta, đúng là nha đầu ngốc! Đã như vậy, nàng ta không đến là đúng, miễn làm trò cười cho người khác.”
Bỗng dưng Đổng phu nhân ngừng cười, chỉ vào bóng hình duyên dáng phía trước, kinh hoảng nói: “Kia là, kia là?”
Đại phu nhân nhìn theo hướng tay Đổng phu nhân, sau đó mày nhíu lại.
Tất cả mọi người hai mắt mở to nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, biểu cảm trên mặt đều rất kinh ngạc.
Bởi vì hiện giờ Lí Vị Ương đã có thân phận Huyện chủ, những phu nhân tiểu thư không có phẩm cấp thấy nàng đều phải hành lễ. Nàng thản nhiên cười, đáp lễ lại từng người, động tác chẳng những không sai sót, còn mang theo sự tao nhã cao quý mười phần, đến ngay cả nụ cười mỉm trên mặt cũng vừa đủ, làm ọi người càng thêm ngạc nhiên.
“Không phải nói lớn lên ở thôn quê sao?”
“Phong thái này không giống chút nào! Chậc chậc, nhìn động tác kia xem, sinh động lưu loát như mây bay nước chảy, các hậu phi công chúa cũng chẳng hơn thế là bao.”
Đại phu nhân nói không nên lời, ánh mắt bà gắt gao nhìn Lí Vị Ương, như thể không quen biết nàng vậy. Bà hoàn toàn không hiểu nổi vì sao Lí Vị Ương thoạt nhìn không giống nha đầu thôn dã mà giống một vị công chúa xuất thân cao quý!
Đổng phu nhân nhìn Lí Vị Ương, đứa nhỏ này tuy rằng dung mạo kém Lí Trường Nhạc xinh đẹp, nhưng hành động cử chỉ trầm tĩnh như nước, tao nhã thong dong, so với Đại tiểu thư, lại là một hương vị khác.
Xinh đẹp quá mức sẽ làm người khác thấy bất an, mà Lí Vị Ương lại vừa đủ, làm cảnh đẹp ý vui mà không mang tính uy hiếp, đôi mắt trong suốt, nở nụ cười có chút ngọt ngào, ở điểm này, lực tương tác của nàng ta so với Đại tỷ mạnh hơn nhiều, phỏng chừng đây là cảm giác của toàn bộ các phu nhân tiểu thư trong phòng.
Ánh mắt Lí Trường Nhạc cũng đuổi theo từng động tác của Lí Vị Ương, nàng không ngờ, tiện nhân này còn dám xuất hiện tại yến hội. Lí Thường Hỉ đi đến bên người nàng nhìn bóng dáng Lí Vị Ương oán hận nói: “Nhìn vẻ mặt đắc ý của nó kìa, chỉ có chức vị Huyện chủ thôi, nó nghĩ mình là công chúa chắc!”
Lí Trường Nhạc không nói gì, nhíu mày thật chặt.
Lí Tiêu Nhiên nhìn mọi người cười nói: “Hôm nay mời các vị đến phủ, thứ nhất là để mọi người gặp mặt ăn uống vui vẻ, thứ hai là vì giới thiệu Tam nữ nhi của ta với mọi người...” Nói xong, quay đầu nói với Lí Vị Ương ngồi bên trái: “Vị Ương, chào mọi người ở đây đi.”
Lí Vị Ương nhẹ nhàng nở nụ cười, hơi cong lưng chào mọi người, “Vị Ương bái kiến các vị trưởng bối.”
Mọi người vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một nha đầu thôn dã không biết hành động cử chỉ, cả gan làm loạn, không ngờ lại là một tiểu thư thanh tú xinh đẹp, chính vì sự đối lập quá mãnh liệt, cho nên bỗng chốc hoà tan đi sự kinh diễm với dung mạo của Lí Trường Nhạc, lực chú ý đều chuyển tới người Lí Vị Ương.
Dù sao, vị Tam tiểu thư thứ xuất này đúng là truyền kỳ, đầu tiên không được sủng ái đưa về thôn quê, sau khi trở về lại như kỳ tích đứng vững gót chân ở Lí phủ, còn lập công lao được bệ hạ sắc phong làm Huyện chủ, đây chính là chuyện hiếm có ở Đại Lịch từ khi khai quốc đến nay, có thể nói là kỳ tích!
Đối mặt với mọi ánh mắt tò mò hoặc hâm mộ của mọi người, Lí Vị Ương mang vẻ mặt dịu dàng, nho nhã lễ độ, làm cho Thác Bạt Chân vừa mới bước vào nhìn chằm chằm không chuyển mắt. Lí Vị Ương đúng là nha đầu gan lớn, từ những lời nói của nàng vừa rồi có thể nhận ra, nhưng vừa mới bước vào yến hội đã như thay đổi thành một người khác, tươi cười trên mặt kia, quả thật có thể nói hoàn mỹ đến mẫu mực.
Đúng lúc này, bỗng dưng vang lên tiếng hô của nữ tử!
“Thất Hoàng tử! Thất Hoàng tử điện hạ!”