Chương 9: Ăn Trực

Sau khi đối phương nhiệt tình giới thiệu, Lam Sam mới biết người anh em ngồi bên cạnh Tống Tử Thành tên thật là Lục Tây Phong, nickname là Đàn Tử, bởi vì sự “nhân ái” của cậu ta khi ngồi vào bàn mạt chược như quản gió Tây.

Bất kể tên thật hay chỉ là nickname, Lam Sam đều cảm thấy chẳng giống với cha mẹ đẻ đặt cho.

Đàn Tử luôn cảm thấy Thành ca và đại mỹ nữ hẳn này phải có gì gì đó, vì thế cậu ta dụng tâm kín đáo mà chọn một bản song ca: “Tình yêu Quảng Đảo”

Sau đó, Đàn Tử đưa mic cho Tống Tử Thành, Tống Tử Thành cũng không hề từ chối.

Lam Sam lại thà chết không chịu đồng ý:

- Đây là bài hát Nhật Bản à? Tôi không biết hát bài này. – Cô thấy hơi phiền, cô đã nói rất rõ ràng, sao vẫn cứ tiếp tục chơi trò mờ ám với cô thế, có ý gì đây.

Đàn Tử cảm thấy cô nàng này thật phức tạp, lúc uống rượu thì rất hào sảng, nhưng đến khi hát hò trái lại cứ cãi láo như một cô bé vậy, hoàn toàn trái ngược với sự tự nhiên ban đầu.

Sau khi uống rượu với Lam Sam, Tống Tử Thành liền trở nên dễ nói chuyện hơn. Anh cầm mic và nói, ngắm nhìn gò mà cô với ánh mắt tràn đầy dịu dàng:

- Vậy em định hát bài gì?

- Tôi sẽ hát bài hát chúc mừng sinh nhật nhé. – Lam Sam tự hào trả lời.

Tống Tử Thành từ chối cho ý kiến.

Tay Lam Sam còn nhanh tay đưa ra một con số:

- Bằng sáu loại ngôn ngữ. – Cô không hề khoác lác, những kỹ năng trong giao tiếp lấy yếu thắng mạnh thế này cô hoàn toàn có thể, dù sao càng nhiều kỹ năng càng đỡ khổ thân.

Đàn Tử vừa nghe vừa hăng hái, không để ý Tống Tử Thành nói chuyện, điên điên cuồng cuồng chọn vài bài hát sinh nhật.

Một bài hát sinh nhật hỗn hợp bằng nhiều thứ tiếng được vang lên khắp phòng, Lam Sam vui vẻ hát, còn hăng hái đứng dậy. Cô cảm thấy giống như một đại minh tinh đang đứng giữa liveshow của mình, tâm trạng cực kỳ tốt đẹp nhé.

Đang tự đắc, cửa phòng bao chợt mở ra, một cô gái rõ ràng không phải người bán hàng bước vào. Khuôn mặt cô nàng này hình như không được thiện chí cho lắm.

Lam Sam dừng lại quan sát cô ta, cô nhận ra cô ta rất xinh đẹp. Khuôn mặt đặc biệt nhỏ, các đường nét tinh xảo, mái tóc đen được duỗi thẳng trông như tiên nữ, nhẹ nhàng xõa xuống bờ vai. Cô mặc một cái váy hoa nhí, hình như cũng không cao lắm… Lam Sam không thấy rõ điểm này.

Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, Lam Sam mỉm cười với cô nàng.

Cô nàng cũng không nhìn thẳng Lam Sam mà đi thẳng tới vị trí trước mặt Tống Tử Thành, cách anh một chiếc bàn, cô nói:

- A Lâm, sinh nhật vui vẻ.

Lam Sam thầm nghĩ, hóa ra nickname của Tống Tử Thành lại là A Lâm.

Sắc mặt Tống Tử Thành vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ thờ ơ nhìn cô ta, anh đáp:

- Cám ơn em, Tô Lạc.

Lam Sam hiểu. Vừa nghe Đàn Tử nhắc đến một cái tên kèm theo cụm từ “bỗng nhiên chia tay”, phần lớn là nói về cô gái này đây. Cái kiểu này xem ra nguyên nhân là người ta hận thù cố ý đến đây làm mất vui rồi.

Hiện Lam Sam đang đứng cạnh Tống Tử Thành, cô không muốn bị lửa dính lấy thân, vội vàng hạ mic xuống, nhẹ nhẹ đứng sang một bên.

Chính lúc đang âm thầm cơ trí, Lam Sam lơ đễnh liếc nhìn, thấy Tống Tử Thành đang nhìn về phía cô.

Khụ….

Tô Lạc ngồi xuống bên cạnh Tống Tử Thành. Bây giờ Lam Sam ngồi cách họ khá xa, trong khung cảnh một bữa tiệc sinh nhật tràn ngập niềm vui, cô hoàn toàn không nghe thấy họ đang nói gì hết, chỉ biết là sau hai câu nói, Đàn Tử lại bắt đầu chọn bài.

Bài kế tiếp là một ca khúc tiếng Anh, lần đầu tiên Lam Sam được nghe. Giọng hát của Tô Lạc dịu dàng ngọt ngào vang lên lại khiến bài hát tràn ngập mùi vị ai oán, nhưng rất hay.

Lam Sam không khỏi động lòng. Thoạt nhìn, cô nàng hẳn vẫn còn chưa dứt tình với Tống Tử Thành đây, cũng không biết vì sao họ lại chia chia tay, ôi nhìn đôi trai tài gái sắc do trời đất tạo thành mà thấy thật đáng tiếc.

Tô Lạc hát xong, hắng giọng, nói:

- Tống Tử Thành, em chúc anh rằng người mà anh thích sẽ vĩnh viễn không yêu anh, để anh phải chịu đau khổ vạn phần, không sao có thể thoát ra được.

Tống Tử Thành hơi nhíu mi, anh cầm mic lên, đáp:

- Cảm ơn. Nhưng phải khiến em thất vọng rồi, chuyện này không thể xảy ra với anh đâu.

Tô Lạc ném mic, chạy ra khỏi phòng bao.

Lam Sam thầm nghĩ, cô nàng chạy gấp như vậy, đại khái hẳn vì không nén được nước mắt nữa rồi… Một lần nữa lại cảm thán, ôi tình yêu…

Đàn Tử hình như đứng ngồi không yên, liên tục ngó ra cửa.

Tống Tử Thành nói:

- Muốn đuổi theo thì đuổi nhanh đi, còn đứng đây ngơ ngác làm gì?

Đàn Tử cười hì hì, đứng dậy đuổi theo.

Lam Sam không cảm thấy vui vẻ gì, cô không muốn ở lại thêm, vội vàng cáo từ Tống Tử Thành. Tống Tử Thành đòi lái xe đưa cô về, Lam Sam lấy lí do “say rượu không nên lái xe, từ chối anh ta.

......*** …..

Tam tầm về đến nhà, Lam Sam lại gặp Kiều Phong dưới lầu. Đúng thật là oan gia ngõ hẹp.

Kiều Phong lấy từ thùng thư của nhà mình ra một cái bánh kem, sau đó lại khóa thùng thư lại cẩn thận. Anh quay lại, đúng lúc nhìn thấy Lam Sam.

Lam Sam hài hước cười:

- Ôi, yêu quá, vẫn còn chưa cai sữa đâu nhỉ?

Kiều Phong rõ ràng không muốn đôi co dài dòng với Lam Sam, anh đứng tại chỗ, muốn chờ Lam Sam đi qua rồi mới đi.

Nhưng Lam Sam vẫn cứ đứng bất động, giằng co với anh.

Kiều Phong bất đắc dĩ, không còn cách nào khác là đành cất bước đi trước. Lam Sam liền không nhanh không chậm đi sau lưng anh, qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, cô mới phát hiện ra tên nhãi này cũng không thấp lắm. Cô cao mét bảy, đi một đôi giày cao 5 phân, nhưng vẫn thấp hơn anh ta một khoảng.

Dọc đường đi, Kiều Phong trầm mặc như một nàng dâu nhỏ bị một tên lưu manh bám đuôi mà chẳng dám nói gì. Lam Sam cảm thấy thật thú vị, lúc hai người lên cầu thang, cô còn huýt sáo sau lưng anh.

Kiều Phong:

- ….

Anh hơi bất đắc dĩ, dừng lại quay đầu nói:

- Rốt cuộc là cô muốn gì nào?

Lam Sam đứng thấp hơn anh ta hai bậc cầu thang, cô ôm ngực, ngẩng đầu lên, nghịch ngợm nhìn anh. Bởi vấn đề ánh sáng, khuôn mặt anh không quá rõ ràng, chỉ một vết bầm đen duy nhất trên hốc mắt trái là đặc biệt rõ nét. Lam Sam chớp chớp đôi mi thanh tú, nói:

- Có phải anh cảm thấy một cú đấm tôi dành cho anh là đặc biệt vô tội, cực kỳ tủi thân không?

Không để Kiều Phong trả lời, cô lại tiếp lời:

- Tôi còn cảm thấy cực kỳ tủi thân vì bị anh khiển trách đây này. Anh biết không, bây giờ cả công ty mọi người đều nói tôi quấy rối tình dục một vị khách hàng nam, anh nói xem tôi phải tìm ai để đòi công bằng đây? – Lam Sam không hề khoa trương đâu, còn chẳng biết là do ai truyền đi cái tin này thế. Về sau tổng giám đốc còn biết tin, tìm cô nói chuyện, cũng may là khi đó Ngô Văn đã rút lại đơn khiếu nại rồi.

Cô buông một tay:

- Có chuyện gì, vị nhân huynh đây không thể đối mặt với tôi nói hay sao? Hoặc là gọi điện mắng cho tôi một trận là được rồi, sao phải nhất thiết áp dụng một biện pháp cực đoan như thế chứ?

Kiều Phong lắc đầu:

- Tôi không hề khiển trách cô.

Lam Sam cười nhạt:

- Vậy chẳng lẽ cái kẻ nói tôi quấy rối hắn qua điện thoại đó lại là Vương Nhị bị đao đần ở thôn Đông?

Kiều Phong từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt nói:

- Quả thật có một tên Vương Nhị muốn vạch quần tôi đấy.

Không ngờ tên nhãi này mồm mép cũng khá lợi hại, Lam Sam tay chống nạnh, vừa định cãi lại, Kiều Phong lại nói:

- Nhưng tôi không hề có ý định gọi điện khiển trách cô. Tôi chỉ tiếp một cuộc điện thoại thăm hỏi đáp lễ, qua điện thoại, tôi chỉ trần thuật lại lí do mình hủy hợp đồng thôi. Phục vụ viên của các cô còn chưa hề hỏi tôi rằng “Có khiển trách hay không”. Mặt khác toàn bộ ty cô đều biết sự việc này, điều đó cho thấy rõ ràng là công tác bảo mật trong khâu phục vụ khách hàng bên cô không tốt, không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác được.

Thời điểm tranh cãi sợ nhất gặp phải loại người tư duy rõ ràng, lời lẽ có lý như thế này, trong một khoảng khắc ngắn ngủi, Lam Sam không có cách nào phản bác, không thể làm gì khác hơn là nói:

- Nói chung là vì lời nói của anh khiến tôi bị khiển trách là sự thật.

Cô vốn cho rằng anh ta sẽ tiếp tục cãi lại, thậm chí còn tuôn ra những lời lẽ vô cùng độc ác, thế nhưng anh lại thản nhiên đáp:

- Nếu quả thật như vậy, cho dù kết quả này là do đâu, tôi trịnh trọng xin lỗi cô, xin lỗi.

Lam Sam há miệng, hình như diễn biễn quá nhanh rồi?

Trong giao tiếp, một khi đối phương đã biểu hiện đầy đủ thân tình, bạn cũng sẽ không thể cứ làm dáng mãi. Lam Sam vẫy vẫy tay:

- Nếu tính toán lại, tôi cũng có chỗ không đúng.

Kiều Phong sâu sắc gật đầu chấp nhận.

Lam Sam không thể hiểu nổi:

- Anh thật sự không muốn biết vì sao tôi lại muốn…. ừm, vạch quần anh à?

Anh đối đáp trôi chảy:

- Bởi vì cô thèm muốn vẻ đẹp của tôi.

Đã từng thấy người tự luyến nhưng chưa từng thấy ai tự kỷ đến mức này…. Lam Sam liếc mắt, nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, chính xác là tôi thèm muốn sắc đẹp của anh đấy, tôi nói cho anh biết nhé, chị đây sắc tâm nổi lên bất tử lắm, không chừng một lúc nào đó tôi lại làm tiếp nữa đấy, anh cứ nên cẩn thận thì hơn.

Kiều Phong kinh ngạc nhìn cô, chăm chú suy ngẫm tính chân thực của lời nói. Sau cùng anh nghĩ thầm, coi như nếu đây là sự thật, với sự chênh lệch thể trạng của hai người, cô cũng sẽ không được như ý.

Nhìn anh như có điều suy nghĩ, đầu Lam Sam đầy hắc tuyến, anh ta nghiễm nhiên tin là thật chứ.

Mặc kệ là như thế nào, hai người coi như đã giảng hòa, tuy bầu không khí vẫn vi diệu như cũ vì dù sao tất cả mọi người vốn không hề quen biết nhé. Họ đang lên đến tầng ba, sẽ qua phòng của Kiều Phong trước, Kiều Phong lấy chìa khóa mở cửa, Lam Sam chào tạm biệt anh ta.

Lúc Kiều Phong đẩy cửa ra, một luồng hương thơm như bị bưng kín trong chiếc bình bát quái, cuối cùng cũng trốn thoát, giương nanh múa vuốt ào ạt ùa ra.

Lam Sam hít sâu một hơi, nhất thời không sao nhúc nhích được, đây chính là mùi cá kho nhé, hiện hẳn cũng đã đủ lửa, mắm muối cũng đã ngấm vào thịt cá, thậm chí vào đến xương. Mùi thơm của thịt cá phiêu phiêu tạo nên hương vị tươi mới của thức ăn, rất tinh khiết mà lại dậy mùi, hoàn toàn hòa quện vào nhau, đưa vào mũi như người ta đang đứng trước một đĩa cá kho thật vậy.

Lam Sam không tự chủ được mà chuyển động bước chân, đứng ra phía sau lưng Kiều Phong. Kiều Phong cảnh giác nhìn cô. Cô không về nhà mình, đi theo anh làm gì, chẳng lẽ cô nàng lại thật sự vội vàng quay lại đùa giỡn anh đến thế sao?

Thật là… được rồi….

Lam Sam lấy đốt ngón tay cọ cọ lên chóp mũi, biết rõ còn vẫn hỏi:

- Nhà anh kho cá đấy à?

Kiều Phong gật đầu.

- Mẹ anh nấu à? Hay là bạn gái anh?

- Tôi tự kho.

Lam Sam khoa trương hít sâu một hơi, vẻ mặt say sưa:

- Thật thơm quá. – Vừa nói vừa lén nhìn Kiều Phong, cô thấy anh vẫn thờ ơ nên cảm thấy hơi 囧.

Tôi đã thể hiện rõ ràng thế rồi, anh mời một câu khách khí thì chết à!

Kiều Phong không quá chắc chắn mà nhìn cô, trong sự mong đợi của cô, anh hỏi:

- Cô định ăn trực đấy à?

- … - Có nhất định phải hỏi trắng phớ vậy không…

- Hóa ra cô cũng biết xấu hổ cơ đấy. – Dường như Kiều Phong không thể tưởng tượng nổi, lẩm bẩm: - Da mặt cô dày thật đấy.

- …. – Quỷ thần ơi, mang cái đồ thần kinh này đi ngay đi! Để cá lại là được!

Trong lúc Lam Sam vẫn còn囧囧ngượng ngùng đứng thần người ra kiên trì nhất định không đi, Kiều Phong đành để cô vào trong nhà mình. Trước tiên, anh để cô ngồi đợi trong phòng khách, anh vào bếp nấu thêm hai món ăn.

Vốn ngoài cá, Kiều Phong hôm nay định xào rau cần với tỏi và nấu thêm món canh tôm nõn. Bởi vì chỉ có một người ăn, nên anh nấu cũng không nhiều, nếu phải chiêu đãi thêm cô thì khẳng định là sẽ thiếu.

Trước khi ăn cơm, Kiều Phong vừa xuống lầu lấy bánh kem, kết quả là mang theo một cái đuôi về cùng.

Lam Sam ngồi trên ghế salon trong phòng khách, liếc mắt đảo một vòng xung quanh.

Nhà anh vô cùng sạch sẽ, lớn hơn so với nhà cô một chút, hơn nữa đây không phải căn hộ đơn dành cho một người, hình như cũng không phải hai người ở?

Lam Sam nghiên cứu một cách tỉ mỉ nơi này, phát hiện ra căn nhà này dành cho ba người ở. Cô thầm đoán diện tích trong phòng, rồi nhanh chóng đổi thành nhân dân tệ, sau đó trái tim nhỏ bé của cô lại run lên.

Kiều Phong ngại vì phải để cô chờ lâu, anh xào một đĩa trứng gà dưa chuột, lấy thêm một lọ trứng muối ngâm gừng, hai món này rất đơn giản nên chỉ mất chừng hơn 10 phút. Cơm gạo tẻ anh nấu khá nhiều, vì anh định để dành sáng mai sẽ rang cơm.

Lam Sam giúp anh dọn bàn ăn. Cô thấy anh lấy hai khúc cá to từ trong nồi ra, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

( mình edit đến đây cũng nuốt nước miếng thôi, 12h trưa rồi, nhanh nhanh ăn cơm thôi)

Cô cầm bát và đũa đứng ngay sau lưng anh, vừa đi vừa tưởng bở hỏi:

- Sao anh đều làm hai phần thế? Có phải ngay từ đầu anh đã có ý định mời tôi sang thưởng thức cùng không?

Kiều Phong giải thích:

- Còn một … nữa là Schorodinger.

- Ai cơ?

- Schorodinger.

Lam Sam thấy cái tên này thật kỳ quái.

- Đấy là ai? – Cô đặt bát đũa lên bàn, đột nhiên thấy trên ghế đã có một con mèo trắng mập ú ngồi sẵn. Chú mèo ú với bộ lông trắng sáng sạch sẽ, hẳn là luôn được ăn các món ngon đây. Đôi mắt nó rất sắc bén, nó hơi ngẩng đầu lên nhìn Lam Sam, con ngươi sáng ngời hiện lên một tia khinh miệt.

Kiều Phong chọc chọc vào bộ lông mèo mập:

- Chính là nó.

A, hóa ra là một con mèo. Lam Sam cảm thấy cái tên Schorodinger dường như có phần thiên ty vạn lũ trời sinh đã liên quan đến con mèo này rồi, nhưng nhất thời cô không nghĩ ra được đó là cái gì.

Kiều Phong đuổi Schorodinger ra khỏi ghế, cho nó ăn thức ăn cho mèo. Schorodinger không chịu rời đi, cứ loanh quanh dưới chân bàn. Một phần cá trên bàn vốn thuộc về nó, nó không cam lòng đâu.

Lam Sam lè lưỡi, vờ như không nhìn thấy. Cô ngồi xuống, giơ đũa lên, đang định bới cơm, Kiều Phong chợt nói:

- Đợi một chút.

Lam Sam sửng sốt:

- Còn phải tạ ơn Chúa nữa à?

Kiều Phong lắc đầu, anh lấy ra một chiếc mâm nhỏ sạch sẽ, đồng thời chia đồ ăn mỗi bên một nửa.

Định chia thức ăn à? Lam Sam thấy hơi 囧, anh sợ cô ăn hết phần của anh à…

Kiều Phong vừa chia thức ăn vừa nói:

- Cô định trao đổi nước bọt với tôi à?

Lần đầu tiên Lam Sam nghe thấy một người trắng trợn vạch trần bản chất của “nụ hôn môi” như vậy. Cô cảm thấy, tuy mặt cô cũng được coi là dày, nhưng cũng không thể vì cà lăm mà bán đứng thân xác được. Ngay sau đó, cô căm hận đập đũa lên bàn:

- Không ngờ anh lại là người như vậy.

Kiều Phong vốn đang lầm bầm lầu bầu:

- Tôi và cô không thân quen, ai mà biết được cô có mang virus lây bệnh hay không… - Lại nghe thấy cô tức giận chỉ trích, anh khá ngạc nhiên: - Tôi thì làm sao?

Lam Sam thả vai:

- Làm tôi sợ quá, cứ tưởng anh định sàm sỡ tôi cơ đấy.

Kiều Phong chợt sáng tỏ rốt cuộc cô hiểu lầm cái gì, anh hơi mất tự nhiên, quay mặt sang hướng khác:

- Nếu sàm sỡ thì là cô sàm sỡ tôi, cô vốn có tiền đề, lại còn có kinh nghiệm phong phú nữa.

Lam Sam nhe răng:

- Câm miệng lại, còn nói nữa tôi lại vạch quần anh đấy.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện