Chương 12: Ám Chỉ
Ngay từ đầu, Lam Sam cảm thấy thà Tống Tử Thành trực tiếp đền tiền cho cô còn có thành ý hơn là anh ta cứ mời đi ăn, nhưng khi đến nhà hàng cô mới phát hiện ra anh ta quả thực rất có thành ý.
Mẹ nó, gọi ngay một chai rượu vang ngoại còn đắt hơn cả cái di động của cô nữa.
Lam Sam có phần không rõ động cơ của Tống Tử Thành. Muốn nói một câu xin lỗi cũng đâu cần bỏ nhiều vốn thế này chứ? Nghe nói các đại gia đều không để ý đến chuyện tiền nong, nên tùy tiện bảo trợ lý một câu “Tôi muốn đi tiếp khách.”, thế là trợ lý liền đặt cho anh một phòng bao ở đây luôn?
Sau khi gọi món, đồ ăn còn chưa được bê lên, Lam Sam đã nhìn thấy một kẻ khá quen mặt.
Không phải là Đàn Tử đó sao? Anh ta dẫn theo một cô gái, hai người ngồi đối diện nhau, cô gái đó ngồi quay lưng về phía Lam Sam, tóc dài, mặc một bộ quần áo trắng tinh.
Lam Sam rốt cuộc không thể hiểu nổi là Tống Tử Thành đưa Đàn Tử tới hay tự anh ta lăn tới đây? Hay chỉ là một cuộc gặp tình cờ của những kẻ có tiền?
Trong khi cô còn đang nghi ngờ, Đàn Tử vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, cậu ta rất kinh hoàng, đồng tử đảo loạn xa, rồi nháy mắt với cô.
Lam Sam hiểu, Đàn Tử sợ Tống Tử Thành phát hiện ra cậu ta. Cũng may là Lam Sam tốt bụng, thấy anh mắt van nài của cậu ta chằm chằm về phía mình, cô gật đầu trấn an cậu ta một cái.
Bởi biểu cảm của cả hai quá rõ ràng, Tống Tử Thành và cô gái áo trắng kia đều nhận ra điểm kỳ lạ và quay đầu lại.
Vừa thấy mặt cô gái đó, Lam Sam đã hiểu lí do vì sao Đàn Tử lo lắng. Cô gái đó chẳng phải chính là bạn gái cũ của Tống Tử Thành hay sao.
Tô Lạc gặp Tống Tử Thành và Lam Sam, cô nàng đứng dậy, đi về hướng này. Lam Sam phát hiện ra cô gái này không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà vóc dáng cũng rất hoàn mỹ, chiếc quần suông trắng dài đến mắt cá chân khiến cô trông thướt tha như một nàng tiên.
Cô ta đi đến trước bàn họ, dùng ánh mắt từ trên cao liếc Lam Sam. Ý nghĩa của ánh mắt kia, Lam Sam đã quá hiểu, còn lợi hại hơn trăm ngàn lời nói, tràn đầy sự khinh bỉ như một người bị sỏi thận đang vô cùng mót tè, không sao có thể nhịn được.
Lam Sam sờ sờ mũi, cô hơi mơ hồ. Cô đâu xấu xí lắm? Tại sao lại bị người ta khinh thường thế chứ?
Tô Lạc liếc mắt nhìn Lam Sam, sau đó nhìn về phía Tống Tử Thành, khẽ cười:
- Em còn tưởng tiên nữ phương nào, hóa ra chỉ là cô nàng tiếp rượu. Tống Tử Thành, mắt anh càng ngày càng kém rồi.
Cuối cùng Lam Sam cũng rõ ràng tại sao cô ta lại tỏ ra coi thường cô. Vị đại tiểu thư này đã nhìn thấy cô ở KTV nên có vẻ đã hiểu lầm cô. Còn về phần tại sao lại hiểu lầm, có thể vì hai cô gái khác trong phòng bao đều là tiếp viên, cho nên người thứ ba cũng vậy, hoặc có người đã nói dối Tô Lạc nên cô ta không biết.
Lam Sam khá tức giận. Cân nhắc đến mối quan hệ của Tổng giám đốc Tống và Tô Lạc, cô cố gắng không nổi nóng, chỉ nghiêm mặt giải thích:
- Thưa quý cô, tôi là nhân viên cố vấn tiêu thụ của công ty mua bán ô tô XX, không phải là tiếp viên.
- Bán xe? – Tô Lạc hơi ngây người, lập tức hiểu ra. Cô ta kinh ngạc nhìn Tống Tử Thành, đôi mắt đỏ ngầu, khẽ cắn đôi môi mọng, tỏ ra vô cùng đáng thương.
Cái dáng vẻ này mới đau khổ làm sao, nhưng hiện tại Lam Sam tuyệt đối không đồng tình với cô ta.
- Tống Tử Thành. – Tô Lạc cắn răng. – Có phải anh đã thân thiết với cô ấy từ lâu rồi không? Anh chia tay với em là vì cô ấy?
Tống Tử Thành hơi khẽ cử động, đôi lông mày cũng biểu hiện rõ sự chán nản phiền phức. Anh nhìn cái ly trước mặt, nói:
- Chia tay chính là chia tay, hà tất phải tính toán nhiều.
- Anh là đồ bắt cá hay tay.
- A. – Tống Tử Thành đột nhiên giương mắt nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự trào phúng. – Nói cứ như là em chưa bao giờ bắt cá hai tay vậy.
Sắc mặt Tô Lạc đại biến. Cô chỉ vào mũi anh, vì phẫn nộ, đầu ngón tay cô hơi run nhè nhẹ.
- Tống Tử Thành, anh là đồ khốn nạn.
Nói xong câu này, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi, cô ta không thèm lau, quay người chạy thẳng ra khỏi cửa nhà hàng.
Đàn Tử lại đuổi theo.
Lam Sam lén quan sát Tống Tử Thành, cô phát hiện ra trên khuôn mặt anh không hề có chút không đành lòng hoặc buồn bã nào, có thể dễ dàng nhận ra trong lòng người này đã hoàn toàn dứt khoát với Tô Lạc rồi. Đáng tiếc là Tô Lạc cứ khăng khăng nhất định không cam tâm. Dù nói thế nào, những cô gái đau khổ vì tình yêu đều rất đáng thương.
Nhất thời Lam Sam cũng không thể căm ghét Tô Lạc được, cô liền tha thứ cho sự vô lễ của cô ta.
Thế nhưng nếu Tô Lạc đã từng bắt cá hai tay, vậy Tống Tử Thành cũng từng bị cắm sừng ư? Nghĩ đến đây, Lam Sam lại không hề đồng tình với Tống Tử Thành.
Tống Tử Thành hít sâu một hơi, anh quay lại với thái độ nho nhã lễ độ nhưng cũng rất lạnh lùng cuốn hút đầy nam tính của mình, anh nhìn Lam Sam bằng ánh mắt đầy thương xót:
- Xin lỗi.
Lam Sam vội xua tay:
- Không sao, không sao, chẳng qua… Cô ấy nhận nhầm tôi thành kẻ thứ ba, Tổng giám đốc Tống, sao ngài không giúp tôi giải thích? Nhỡ cô ta trả thù thì …. – Những phụ nữ điên dại vì tình là đáng sợ nhất trên đời đấy, nào là giết người diệt khẩu, tạt axit….., chỉ nghĩ thôi cũng run bắn cả người.
Tống Tử Thành đối diện với ánh mắt của cô, dường như anh đang cô đào ra chân tướng gì đó. Sau cùng, chẳng còn gì khác, anh đành thu mắt, gật đầu đáp:
- Được.
Thức ăn lần lượt được bê lên, toàn là cao lương mỹ vị không hề khó ăn, nhưng cũng chẳng ngon chút nào. Hơn nữa cái dạ dày vốn quen được nuôi dưỡng bằng ngũ cốc hoa màu của Lam Sam cũng không thích ứng lắm với con đường thực phẩm phương Tây này. Cô lại hơi nhơ nhớ món cơm nóng với cá kho của Kiều Phong rồi.
Tống Tử Thành thấy cô cứ liên tục thất thần, liền hỏi:
- Đang nghĩ gì vậy?
- À, tôi đang đoán xem không biết Tổng giám đốc Tống đây ưa thích loại xe nào, hay anh gợi ý giúp tôi nhé?
Tống Tử Thành không đáp, chỉ cúi đầu cắt thịt bò bit tết. Tư thế ăn cơm Tây của anh rất đúng quy chuẩn, không giống như Lam Sam, quên hết tất cả mà khuỳnh tay như đang chuẩn bị bay lên không bằng.
- Tôi vẫn chưa thật sự nghĩ ra, em có thể giải thích cho tôi thêm được không? – Tống Tử Thành nói.
Lam Sam cảm thấy rất nhiều khả năng là anh ta lại đùa giỡn cô. Cô nói:
- Gần đây có một khách hàng mua của tôi một con R8, anh ta rất hài lòng. – Đương nhiên không nên nhắc đến chuyện hủy hợp đồng rồi.
- Không phải vừa hủy hợp đồng rồi sao? – Tống Tử Thành hỏi.
Lam Sam….
Thật không biết giao tình giữa tổng giám đốc và người này là thế nào, đến cái chuyện này cũng nói với anh ta. Lam Sam vội ho một tiếng, cô nói:
- Không hề hủy hợp đồng, tiền đặt cọc vẫn giữ lại nhưng chẳng qua khách hàng đang hoãn lại một chút, hoàn toàn không có vấn đề gì với chiếc xe. – Cô nói vậy cũng không phải là sai nhé.
Tống Tử Thành gật đầu, cùng trò chuyện với cô về R8. Khi Tống Tử Thành nhắc đến vấn đề công nghệ, Lam Sam nhếch miệng, cười nói:
- Ngài là người trong nghề nên hẳn không cần tôi nhiều lời. Mua siêu xe có ai để ý đến vấn đề công nghệ đâu, chắc chắn họ đều quan tâm đến tính năng của xe hơn. Nếu không ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho ngài một buổi thử xe, để ngài có thể cảm nhận thêm được chứ?
Tống Tử Thành từ chối cho ý kiến, lại nói:
- Tôi thấy trên mạng người ta cũng đánh giá tính năng không cao lắm.
- Trên mạng người ta cũng nói có người bị tai nạn chết người vì ăn đậu, tôi ăn mãi có thấy sao đâu. Người đánh giá chưa chắc đã dám bỏ ra mấy triệu để mua xe, có khi chỉ bỏ ra mấy trăm mua hai cái đèn xe đã dám bình luận rồi. Có thật hay không phải đích thân trải nghiệm mới biết được. – Lam Sam nói xong, không nhịn được mà đưa mắt nhìn anh: - Ai dùng người nấy biết.
Tống Tử Thành bị hớp hồn bởi ánh mắt đẹp đẽ của cô, anh nở một nụ cười. Dường như nụ cười này hơi không xứng đôi với khuôn mặt anh ta. Anh nói:
- Vài ngày tới tôi không rảnh, hay để khi nào rảnh rỗi nhé.
Được rồi, lại đùa giỡn người ta đây.
À, đến rượu. Họ gọi một chai rượu. Tống Tử Thành vì phải lái xe nên chỉ uống một chút, Lam Sam trong lòng nhức nhối, uống nhiều thêm một chút để chiếm tiện nghi, nếu cô uống hết tương đương với vừa đổ vào bụng chiếc di động đoản mệnh của mình rồi, nước phù sa chẳng đổ ruộng ngoài, thế cũng tốt.
Nghĩ đến đây, Lam Sam không để ý là mình đã uống khá nhiều, đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, đôi mắt to tròn lâng lâng, miễn bàn đến ngon miệng cỡ nào.
Dĩ nhiên cô vẫn chưa say, về khoản đúng mực cô vẫn ý thức được.
Tống Tử Thành lái xe đưa cô về. Lam Sam ngồi trên ghế phụ bên phải ghế lái, đầu cô hơi dựa vào cửa kính, đưa mắt ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ đầy màu sắc xẹt qua. Ánh mắt cô hơi mê ly, không thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, chỉ cảm thấy vô số các hình khối chen chúc với nhau giống như một bức tranh màu nước đang không ngừng vặn vẹo.
Vừa lái xe, Tống Tử Thành vừa phân thân để nhìn cô. Thấy cô ngây ngốc nửa tỉnh nửa say, anh mở miệng hỏi:
- Đang nghĩ gì vậy?
- Không biết nữa.
- Nhớ nhà à?
Lam Sam giật mình, gật đầu nói:
- Cũng từng nghĩ đến.
- Em đến Bắc Kinh được mấy năm rồi?
- Gần mười năm. Tôi học ở đây, sau đó ở lại đây làm việc.
- Một cô gái nhỏ bé phải một mình bôn ba bên ngoài, hẳn cũng không dễ dàng?
- Tạm được. – Lam Sam vừa nói, ánh mắt cô dường như đang rơi vào hư không, như đang chăm chú hồi tưởng lại những năm tháng chẳng mấy dễ dàng. Nói thật, ngoại trừ những kẻ có tiền, có chỗ dựa, làm gì có ai được dễ dàng đâu? Làm nghề gì cũng có cái khó của nghề đó, muốn nhận được thì phải luôn cố gắng dốc sức làm việc, cũng may là cô cầu gì được nấy hơn thôi.
Trong khi cả hai rơi vào trầm mặc, Tống Tử Thành đột nhiên nói:
- Thật ra em không cần phải vất vả đến thế đâu.
Lam Sam nghe vậy, xoay nửa người, dựa vào ghế, nhìn Tống Tử Thành. Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, chăm chú lái xe, Lam Sam chỉ có thể nhìn thấy gò má của anh. Ừ, gò má này cũng đẹp mắt đấy, đường cong của cơ thể cũng rất cường tráng, dưới ánh sáng của ánh đèn đường hắt vào trở nên ôn hòa hơn một chút, không còn cái vẻ lạnh lùng thường ngày.
Thưởng thức một lúc, Lam Sam lên tiếng:
- Tổng giám đốc Tống, ngài có muốn nghe lời khuyên của tôi dành cho ngài không?
Tống Tử Thành không nghĩ rằng cô sẽ hỏi anh câu này, anh hỏi:
- Là gì vậy?
- Chính là chữ ký trên email của tôi.
- Ừ. – Tống Tử Thành gật đầu, anh cũng không nhớ chữ ký trên email của cô là gì.
Câu chuyện rẽ sang một hướng khác không thể giải thích, sau đó cả hai trở nên trầm mặc, đến tiểu khu Lam Sam mở cửa xuống xe, Tống Tử Thành nửa đùa nửa thật hỏi:
- Không mời anh lên nhà ngồi chút à?
Lam Sam cười:
- Hôm nay đã đủ phiền ngài rồi, tôi cũng không dám chiếm dụng thêm thời gian của ngài đâu.
Tống Tử Thành cũng không miễn cưỡng thêm, anh chào tạm biệt cô.
Ngay sau khi bóng dáng Lam Sam khuất dần, Tống Tử Thành lấy di động của mình ra, đăng nhập email, mở phần thông tin tư liệu của Lam Sam. Chữ ký của cô cá tính đến mức trắng phớ:
Bán xe không bán thân.