Chương 66: Từ Chức

Lam Sam không biết sau này mình có được ăn kem ly một cách thỏa thích nữa không, nên cô tự ăn hết sạch ly kem của mình, lại từ tốn thè cái lưỡi nhỏ ra liếm không còn giọt nào. Kiều Phong đứng bên cạnh nhìn cô ăn, nhìn thấy cái đầu lưỡi béo mập của cô lộ ra, trên đó còn dính một chút kem bơ vàng vàng như xoài, cọ qua cọ lại, họng anh chợt thấy khô nóng, cuối cùng chẳng còn cách nào khác là dời mắt đi không dám nhìn tiếp.

Ăn xong kem, Lam Sam lại được nạp đầy năng lượng, cô đứng dậy, hỏi Kiều Phong muốn đến đâu, Kiều Phong chỉ về hướng rạp chiếu phim 4D:

- Đi xem phim đi.

Phim 4D thực ra chính là phim 3D có thêm một chút cảm thụ xúc giác, ví dụ như khan giả sẽ được thử phản ứng gió, hoặc vài giọt nước mưa,v.v. còn máy vẫn chỉ chiếu phim nhựa 3D. Hiện rạp phim 4D trong khu vui chơi đang tự làm một phim hoạt hình gọi là “Tiểu kiến đại trù”, hiệu quả thị giác thật hơn so với phim 3D một chút, khiến Lam Sam luôn không tự chủ mà né tránh phạm vị nhìn tập kích gì gì đó. Kiều Phong nắm lấy hai vai cô, hai mái đầu kề sát nhau, mặc cho đám trẻ con xung quanh cười họ ngốc nghếch. Xem một lúc lại thành nghiện, Lam Sam đòi xem một lần nữa mới chịu đi.

Rời khỏi khu chiếu phim 4D, họ gặp một vài anh chàng trẻ tuổi đang đi du ngoạn, khoảng tầm trên dưới 20, cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Trời nóng, Lam Sam mặc một cái quần short, chân đi xăng đan đế thấp, để lộ ra cặp chân thẳng tắp thon dài, trắng nõn nà cân đối rất thu hút. Thân là bạn trai, Kiều Phong đã nhạy bén nhận ra ánh mắt của mấy tên con trai kia nhìn cô, anh cực kỳ khó chịu, giục Lam Sam đi nhanh hơn, con đích thân đỡ tay sau lung cô, không để ai nhìn cô hết.

Lam Sam con tưởng anh đang trêu cô, nhưng lực tay của anh ở sau lưng cô khá lớn, cô bị đẩy nhanh như chạy, cô liền cười và nói:

- Từ từ đã, từ từ đã, anh có phải đi truy sát kẻ thù đâu?

Đợi đến khi đã đi khá xa, Kiều Phong mới dừng lại, chính bản thân anh không nén nổi mà cúi đầu nhìn xem, vừa nhìn thấy trong lòng anh lại chợt nổi lên những rung động nhỏ, anh phải khó khăn lắm mới ngăn được những suy nghĩ hèn mọn là đưa tay sờ cặp chân ấy.

Lam Sam thấy kỳ lạ:

- Sao vậy?

Anh ăn ngay nói thật:

- Không thích ai nhìn em hết.

Vốn là mỹ nữ, Lam Sam có sự giác ngộ rất cao trên phương diện này, cô lập tức hiểu ra anh không tự nhiên chỗ nào, trong lòng cô trỗi lên cảm giác thật ngọt ngào. Cô ôm lấy cổ anh, cười:

- Em cũng không thích ai khác nhìn anh đâu, anh biết không, vừa xong cũng có vài cô gái nhìn anh chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, em đoán trong đầu mấy cô đó nhất định sẽ YY anh hết thế này đến thế kia mất, nhưng em đâu thể ngăn cấm được chuyện đó, chẳng lẽ em lại chạy đến chọc mù mắt hết các cô ấy à?

Kiều Phong thuận tay nắm lấy hông cô, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt cô.

- Cho nên – Cô tiếp tục nói. – Nếu ta đã là tuấn nam mỹ nữ, vậy nhất định đành phải gánh vác sứ mệnh của tuấn nam mỹ nữ, người ta mở to hai mắt ra nhìn thì cứ cho họ nhìn đi, cũng chẳng mất đi lạng thịt nào. Hơn nữa, chẳng phải khi xem xong sẽ còn phải ao ước ghen tị với anh vì có một cô bạn gái xinh đẹp, đúng không?

- Ăn nói giỏi lắm.

- Quá khen quá khen.

- Thưởng một cái nhé. – Anh nói xong, cúi xuống nhẹ nhàng đặt trên môi cô một nụ hôn.

Lam Sam sau khi bị anh đánh lén bất ngờ, khuôn mặt cô đỏ ửng, lại bị anh kéo tiếp đi về phía trước.

Hai người vốn định chơi vượt thác, nhưng vì xếp hàng quá đông, nên họ đành thôi, rời khỏi khu vực đó tiếp tục đi dạo rồi chọn đại vài trò khác để chơi, ngắm cảnh, xem kịch, sau đó lại đến ngôi nhà ma.

Ngôi nhà mà được thiết kế như một cái hang đá, bên trong có vẻ âm u, ánh sáng màu xanh nhạt mờ mờ không rõ, con đường đi cũng cực kỳ hẹp, những chỗ mạo hiểm hơn thì có ánh sáng xanh lục trông như mộ ma quỷ, thỉnh thoảng vài chỗ trên mặt đất còn rải đầy xương cốt. Khắp mọi nơi trong khu nhà ma đều vang lên một bản nhạc rung rợn và thê lương, cùng với tiếng thét chói tai của người chơi. Lam Sam còn nghe thấy tiếng khóc nức nở vang vọng xa xa, không biết đó là hiệu ứng âm thanh hay tiếng khóc của du khách nào đó bị dọa khiếp vía.

Từ lâu nay, con người vốn rất mâu thuẫn, vốn biết tất cả đều là giả, nhưng đầu óc vẫn không tránh khỏi bị bầu không khí đáng sợ này bủa vây, khiến sợ hãi muốn chết, đến một người tự cho là to gan như Lam Sam cũng bị hù dọa vài lần, Kiều Phong đành ôm cô trong lòng hoặc thẳng tay che mắt cô lại. Sau đó anh thấp giọng cười bên tai cô, cô lại càng sợ, anh lại càng cười, cười xong còn khen cô:

- Em thật đáng yêu.

Đáng yêu ông nội nhà ngươi ý… Lam Sam tức giận véo vào lưng anh một cái.

- Ối. – Kiều Phong bị cấu đau đến mức hít sâu một hơi, sau đó anh vẫn cười: - Em không đau lòng à?

Lam Sam cựa mình đẩy anh ra, rầu rà rầu rĩ tiến về phía trước, anh lại đuổi theo, rồi lại bị cô dọa, chạy tránh ra, rồi một lần nữa anh lại ôm lấy cô… cứ như thế hết lần này đến lần khác.

Ra khỏi ngôi nhà ma, Lam Sam xoa xoa cánh tay đã nổi hết cả da gà, thật ra không phải vì sợ mà vì bên trong quá lạnh. Cô xoa xoa cánh tay mình, thấy Kiều Phong vẫn đang nhìn cô, anh không hề cười, thái độ rất nghiêm túc.

- Sao vậy? – Cô hỏi.

- Anh sẽ bảo vệ em.

- Cắt.

- Thật mà, bất cứ lúc nào, anh cúng đều sẽ bảo vệ em.

- Cắt ngay. – Lam Sam chạy ra ngoài, cô chạy dưới ánh mặt trời, những ánh nắng chiếu xuống người cô khiến cả cơ thể và tâm hồn đều cảm thấy thật ấm áp.

Kiều Phong vừa cười vừa đuổi theo cô.

Sau đó hai người lại chơi trò phi tiêu. Đối với trò chơi này, Lam Sam không ngoài dự đoán mà điên cuông thắng liên tiếp được ba con thú nhồi bông, một con gấu bông cực kỳ to, hai con mèo be bé. Con gấu to cô dành cho Kiều Phong, còn hai con mèo thì cứ cầm về làm đồng bọn của Schrodinger vậy. Vì mấy món này đều do Lam Sam thắng được nên Kiều Phong không được quyền xử trí, nhận được quà do bạn gái tặng, anh đương nhiên cảm thấy thật vui vẻ, nhưng anh lại chẳng thắng được gì hết, cứ tay không mà về thế này thật chẳng có gì tặng lại cho bạn gái cả… nghĩ lại trong lòng lại trào lên một nỗi buồn nho nhỏ.

Sau cùng, hai người cùng chơi đến mệt lả, ngồi nghỉ ngơi ở dãy ghế đá ngay cạnh khu trò chơi “Cánh quay vượt tuyết”. Đây thực ra là một trò chơi tương tự như “Rồng thép”, nhưng thay vào đó hành khách sẽ được đưa lên một cái gần giống với cái cần cẩu, trong quỹ đạo quay của cần trục, hành khách sẽ bị nhấc bổng lên rồi ném xuống như một đống châu chấu.

Lam Sam và Kiều Phong ngồi cùng một ghế, ngồi xem hành khách thét chói tai mà cười ha hả.

Kiều Phong cảm thấy thật thần kỳ biết bao, trước đây anh cũng đã từng đến khu vui chơi, lần đó anh chỉ cảm thấy thật bình thường, chẳng có gì khác lạ hay ho, đa phần đều là những trò chơi thật nhàm chán. Thế nhưng hôm nay, khi đến đây cùng với Lam Sam, anh cảm thấy trò nào cũng thật thú vị, tại sao lại như vậy chứ?

Lam Sam tựa cằm lên vai Kiều Phong, tay giơ điện thoại di động lên tự chụp, tự chơi chán đâm nghiện, cô quay sang chăm sóc Kiều Phong:

- Đến đây nào, anh chàng đẹp trai, cười cái coi.

Kiều Phong liền quay mặt sang, nhìn vào màn hình cười thật tươi. Anh còn ngốc nghếch giơ tay làm một chữ V nữa chứ.

Sau đó, anh liền hiểu được rằng, vì Lam Sam là bạn gái anh, được ở bên cạnh người mình thích, dù là làm những việc thật nhàm chán, cũng sẽ không bao giờ cảm thấy chán được.

Lam Sam chụp vài tấm, lại nói;

- Lấy con gấu to ra ôm nào, nhanh lên, ừ, đến tối anh có thể ôm nó đi ngủ đấy.

Kiều Phong nhỏ giọng nói:

- Anh chỉ muốn được ôm bạn gái anh đi ngủ thôi.

Mới lần đầu tiên hẹn hò đã dám đưa ra yêu cầu như vậy với bạn gái rồi, Lam Sam phát hiện ra, bất kể cho dù một anh chàng tỏ ra tiểu bạch thỏ đến cỡ nào, vấn đề căn bản vẫn là, đàn ông họ đều là những con sói già giống nhau mà thôi.

----***-----

Lam Sam không hề nói dối, ngày hôm sau cô liền đến chỗ làm. Tục ngữ có câu “Đau dài không bằng đau ngắn.”, có một vài vấn đề cho dù không muốn đối mặt nhưng vẫn phải chấm dứt.

Trước đây, sở dĩ cô cứ xoắn xuýt tới xoắn xuýt lui là vì cô không muốn mất một công việc tốt, nói thật là cô không nỡ.

Đáng tiếc là bất luận cô có tiếc nuối bao nhiêu thì cũng phải buông tay, để sếp tổng đuổi việc, thà cô thẳng tay nghỉ chơi với tay sếp tổng này còn hơn. Sau đó cô vô cùng phấn chấn đi thẳng đến nơi làm viếc, với một mục đích duy nhất – từ chức.

Vừa nhìn thấy đơn từ chức của Lam Sam, lão Vương vô cùng khiếp sợ:

- Lam Sam, nhất định phải đẩy sự việc đến mức này sao?

- Sếp Vương, sự việc quả thật vô cùng nghiêm trọng, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, cám ơn vì trong mấy năm qua ngài đã bồi dưỡng tôi, tôi thật may mắn vì vừa vào đây đã được đích thân ngài bồi đắp, nói thật ở công ty này tôi không thể bỏ qua được chính là ngài, thật lòng tôi nghĩ vậy.

- Biến, thu hồi ngay cái bộ dạng này của cô lại. – Khuôn mặt lão Vương tràn ngập vẻ luyến tiếc, ông lắc đầu nói: - Cô phủi mông một cái đi mất, tôi biết giao lại gian hàng cho ai làm việc đây?

Lam Sam cười nói:

- Nhân viên dưới tôi rất nhiều nhân tài, tôi vừa đi, sẽ có người có khả năng lên, chuyện này sếp không cần phải bận tâm đâu.

Lão Vương suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Như vậy đi Lam Sam, tôi không muốn nói những lời thừa thãi, nhưng cô cũng biết đấy, lần này cô đi, đối với cả cô và công ty đều là tổn thất. Nếu không để tôi hỏi ý kiến sếp tổng đã được không? Vừa hay hôm nay sếp cũng đến, tôi trước hết sẽ thăm dò thái độ của ông ta.

Lam Sam muốn ngăn ông lại, ai ngờ ông đã nhấc máy lên gọi điện.

Vừa nói mấy câu, ông ta dập máy, nhìn Lam Sam:

- Sếp tổng muốn cô đến phòng họp ngay bây giờ.

Đi thì đi, giữa ban ngày ban mặt ở ngya phòng họp, liệu anh ta dám làm gì nào.

Tống Tử Thành mặc một bộ vest đen, đeo một cái cà vạt họa tiết rối tinh rối mù, trang phục trên người anh được xử trí một cách cân xứng và tỉ mỉ, thần thái sáng sủa, hoàn toàn khác hẳn cái người ngày hôm trước còn chật vật ôm tiểu huynh đệ nằm lăn lê trên mặt đất.

Lam Sam nhìn cái tay mặt người dạ thú này, trong lòng lại trào lên cảm giác chán ghét vô cùng, trừ khi là bị SM, còn lại đối với bất kỳ cô gái nào đều sẽ không bao giờ có thiện cảm với người đàn ông đã từng dùng sức mạnh đàn ông để cưỡng hiếp mình. Trước đây Lam Sam còn vướng bận một vài tâm trạng khác nên quên đi sự phản cảm đối với anh ta, nhưng hiện tại vừa nhìn thấy anh, cô thật không sao vừa mắt nổi.

Chó má thật, chỉ muốn đánh cho anh ta một trận nên thân thôi!

Tống Tử Thành gọi cô:

- Lam Sam. – Giọng anh văng vẳng, thật khó để nhận ra cảm xúc trong đó.

Lam Sam đi tới:

- Sếp tổng, vết thương của ngài thế nào rồi.

- Không có gì đáng ngại.

- Thật tốt quá.

Tâm trạng Tống Tử Thành nóng lên, anh đã làm những việc như vậy với cô, nhưng cô vẫn quan tâm đến anh, điều này không hiểu sao khiến anh cảm thấy cảm động.

Nhưng tiếp theo đó dường như vượt quá dự liệu của anh, Lam Sam siết tay thành nắm đấm, tiến lên đánh cho anh ta một trận. Hiện tại Lam Sam thật muốn xóa bỏ hết, công việc cô cũng không cần, lại càng không thể đưua Tống Tử Thành ra công lý, nếu bây giờ không đánh được anh ta một trận, cô làm sao cam lòng đây.

Binh binh bốp bốp, Tống Tử Thành cũng không tránh cô. Sauk hi đánh xong, Lam Sam phủi tay:

- Xin chào ngài. – Nói xong lập tức rời khỏi phòng họp.

Tống Tử Thành bám lấy bàn, lồm cồm bò dậy, tóc tai lộn xộn, trên khóe môi sưng vêu một cuc, bộ vest đen in hằn một vài vết chân. Anh chưa kịp điều chỉnh lại diện mạo, chỉ còn biết kinh ngạc nhìn theo bóng lưng cô đang dần khuất. Tống Tử Thành thấy hình như anh bị SM rồi, cô đánh anh, nhưng anh lại cảm thấy thật sảng khoái.

Đánh anh rồi, liệu cô có đồng ý tha lỗi cho anh không?

Lam Sam quay lại phòng tiêu thụ tìm lão Vương, cô cho ông biết cô vẫn muốn từ chức.

Lão Vương biết kết cục đã định không thể cứu vãn nữa, không còn cách nào khác đành đống ý với cô, nhưng ông vẫn nói:

- Tôi không cần biết cô nghĩ gì, nhưng cô vẫn phải ở lại một ai ngày, ít nhất cũng phải bàn giao, xử lý rõ ràng những công việc còn lại.

Lam Sam gật đầu:

- Đó là tất nhiên, tối sẽ không vứt lại cho sếp một mớ rối rắm đâu.

Các nhân viên khác trong bộ phận tiêu thụ khi biết Lam Sam từ chức đã vô cùng khiếp sợ, cũng có người cảm thấy rất buồn, có người trong lòng mừng thầm. Nhưng dù sao nhân duyen của Lam Sam vốn không tồi, có rất nhiều đồng nghiệp luyến tiếc cô. Lam Sam an ủi họ, đồng ý mời họ một bữa cơm. Sau đó cô giống như một con quay, chạy qua chạy lại vội vội vàng vàng, cố gắng bàn giao công việc trong một ngày. Lúc này cô mới nhận ra rằng nếu không phải lo lắng về yếu tố kinh tế, cô thật ra không hề lưu luyến công việc này chút nào.

Cô chợt nhớ đến Kiều Phong đã từng thuyết giáo với cô, anh nói cô vốn là một người hướng nội, căn bản không phù hợp với công việc giao tiếp, cũng không thích công việc của minhg.

Biến biến biến sao tự nhiên lại nghĩ đến anh chứ, Lam Sam ôm mặt, cười khúc khích.

Đúng lúc đang say sưa mơ mộng, chợt có một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của cô:

- Lam Sam.

Lam Sam hoàn hồn, nhìn thấy Tống Tử Thành. Cô không hề nể mặt:

- Có việc gì sao? - Không muốn bị đánh một trận nữa chứ?

Tống Tử Thành đã chỉnh trang lại trang phục và đầu tóc, nhưng vết thương trên khóe miệng vẫn chưa được xử lý hết, anh vừa lên tiếng lại thấy đau. Anh cô chịu đựng đau đớn, nói:

- Lam Sam, xin lỗi.

- À. – Lam Sam quay đầu bỏ đi.

Tống Tử Thành đứng chắn trước mặt cô;

- Lam Sam…

Lam Sam không nhịn được nữa:

- Không cần xin lỗi đâu, tôi tha thứ cho anh rồi, nhường đường.

- Vậy vì sao lại từ chức.

- Tôi từ chức vì tính cách tôi tương đối hướng nội, không phù hợp để làm nhân viên tiêu thụ, ok?

Tống Tử Thành một mực nhìn cô chằm chằm:

- Nói dối.

Lam Sam lại bốc hỏa, cô không hê còn bất kỳ một chút kiên nhẫn nào với anh ta nữa. Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, là Kiều Phong gọi. Cô lập tức nhận điện thoại:

- Alo, Tiều Phong Phong à? … Đúng vậy, đang làm thủ tục từ chức…. sẽ xong nhanh thôi, nhưng tối nay em phải mời đồng nghiệp một bữa, mọi người muốn em mời họ một bữa cơm. Anh không cần phải nấu cơm cho em đâu, được rồi được rồi, đến lúc đó sẽ nói, dài dòng quá! – Nói xong dập máy.

Suốt quá trình gọi điện thoại, trên khuôn mặt cô đều hiện lên một nụ cười hạnh phúc, có lẽ chính bản thân cô cũng không hề ý thức được điều đó.

Tống Tử Thành cảm thấy nụ cười ấy cực kỳ chướng mắt.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện