Chương 86: Ngoại Truyện (tiếp)
10.
Tiểu Du Thái nhìn đến khuôn mặt đầy mây đen bão tố của Ngô Văn, mặc dù trong lòng cũng cực kỳ hiếu kỳ không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng hiện tại cô lại sợ bị anh trút giận hơn, nên len lén muốn tìm đường trốn.
Ngô Văn bỗng gầm lên phẫn nộ:
- Đuổi thẳng cổ nó luôn đi!
Tiểu Du Thái giật bắn, quay người nhìn anh. Cô nào biết Ngô Văn mặc dù đang nghe điện thoại, nhưng ánh nhìn vẫn rơi lên người cô. Ánh mắt hai người chợt giao nhau, Tiểu Du Thái không đỡ được, vội thu mắt về, đầu cứng ngắc đáp lại:
- Vậy, tổng giám đốc Ngô, tôi quay về văn phòng đây....
Ngô Văn đặt điện thoại xuống, nhún vai nhìn cô:
- Không hiếu kỳ đã phát sinh chuyện gì à?
- À..có.... Chuyện gì thế?
- Cô lại đây đi.
Tiểu Du Thái đóng cửa lại, bước tới, cô hơi thấp thỏm khi đứng trước bàn làm việc Ngô Văn. Ngô Văn nhìn chằm chằm vào cô một lúc, không biết đang nghĩ gì, sau đó bất chợt cất lời.
- Cô có bao giờ nói chuyện gì đó với Đồng Lập Đông không? Việc gì đó liên quan đến công ty chẳng hạn? "
Tiểu Du Thái xoa xoa gáy. Cái này.... Nhân viên với nhau tất nhiên sẽ bàn tán nói xấu một chút về công ty, cô không thể nào chưa nói qua. Nhưng Ngô Văn đột nhiên hỏi những câu này để làm gì? Lẽ nào chuyện cô nói xấu công ty bị phát hiện rồi sao?
Ngô Văn biết cô nghĩ sai hướng, lại hỏi:
- Ý tôi là, liên quan đến những thương vụ ký kết bảo mật của công ty, anh ta không nên biết, cô có bao giờ tiết lộ chưa?"
Tiểu Du Thái hốt hoảng lắc đầu:
- Chuyện đó tôi khẳng định không có, về việc bảo vệ thông tin của công ty tôi luôn tuân thủ nghiêm chỉnh.
Thần sắc Ngô Văn trở lên nhẹ nhõm, gật gật đầu
" tôi là sợ cô ngu ngốc, bị người ta lợi dụng"
" ngô tổng, rút cuộc là có chuyện gì thế?"
" đồng lập đông là gián điệp kinh tế của công ty đối thủ cạnh tranh với chúng ta cử đến"
" hả?" Tiểu Du Thái sốc đến nỗi cằm suýt chút nữa rơi xuống.
Ngô Văn hừ lạnh, " cô không tin? Không tin thì tự mà đi hỏi giám đốc thị trường, đừng có nghĩ rằng là do tôi cố ý làm để đuổi hắn, tôi không thèm làm mấy chuyện như vậy" .
" tôi không phải có ý đó, tôi chỉ là do quá kinh ngạc mà thôi," gián điệp kinh tế, cô mới chỉ nghe nói đến, lần này thì gặp tận mắt rồi. Hơn nữa lại còn là đồng lập đông....
Tiểu Du Thái khó khăn nghĩ lại những lúc ở cùng đồng lập đông, cuối cùng nghi ngờ nói
" mà nhìn đồng lập đông thì một chút cũng không giống gián điệp kinh tế mà"
" à, thế người xấu đều in hai chữ đấy lên mặt hả? Nếu đến cả cô cũng có thể nhìn ra, vậy thù hắn ta cũng không cần làm gì nữa rồi."
Lại bị nam thần đả kích. Tiểu Du Thái cúi đầu giả vờ trầm mặc, che dấu sự buồn phiền của bản thân.
Sự trầm mặc của Tiểu Du Thái làm Ngô Văn cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, không biết con bé này có giúp thằng kia giải thích biện bạch không. Cũng do Tiểu Du Thái cùng đồng lập đông vốn dĩ đã thân thiết, anh lúc này càng thêm điên tiết sự bất thường của cô. Ngoài ra, anh còn hơi có chút khoái chí, nhìn con bé này theo kiểu thấy vui khi người gặp hoạ. Đối tượng yêu đương của cô nàng, thực chất lại là một tên gián điệp kinh tế, hahaha...
Tiểu Du Thái nghĩ một lát, hỏi lại
" ngô tổng, vậy anh ta có làm cho công ty bị tổn thất gì không?"
Lời này cô vừa nói ra, làm Ngô Văn thở ra một hơi nhẹ nhõm. Rất tốt, coi như nha đầu ngốc này còn biết nặng nhẹ, cảm tình của cô nàng với đồng lập đông cũng chỉ là đến như vậy thôi. Nghĩ như vậy, giọng điệu Ngô Văn lại trở lên ôn hoà
" không có, vẫn chưa thành công thì đã bị giám đốc bên thị trường của chúng ta phát hiện rồi"
Mà nói đến vị giám đốc thị trường này cũng là một nhân tài, sau khi được tổng giám đốc đại nhân nhắc nhở chú ý đồng lập đông, không ngờ hắn lại bí mật kiểm tra nhật ký danh bạ của tên kia, sau khi dò ra được một số đường dây đáng nghi, giám đốc đại nhân làm không ngừng nghỉ, muốn nghĩ cách nghe trộm điện thoại của đồng lập đông, cuối cùng lại phát hiện bí mật này.
Tiểu Du Thái gật gật đầu, thả lỏng người. Nhưng cô vẫn có chút khúc mắc, đối với đồng lập đông, công tâm mà nói, anh đối với cô cũng rất tốt, cô cũng đã xác định tương lại lâu dài, muốn để mình thích anh. Nhưng anh lại đột nhiên biến thành gián điệp kinh tế, làm cô không nhịn được mà nghĩ nhiều. Cô là phó chủ nhiệm văn phòng tổng giám đốc, trong công việc cũng hay có nhiều cơ hội tiếp xúc với các thông tin mật của công ty. Vậy thì đồng lập đông tiếp cận cô, rút cuộc chỉ đơn thuần là thích cô, hay là còn có mục đích khác đây?
Càng nghĩ lại càng làm cô rối rắm?
Ngô Văn bên kia bắt đầu khó chịu gầm gừ
" tôi thấy đồng lập đông tiếp cận cô chính là muốn lợi dụng, cô đừng có nghĩ vớ vẩn, tự nghĩ bản thân có sức quyến rũ lớn.
" không cần anh nhắc," Tiểu Du Thái tức giận đáp lại.
" giận rồi à? Lá gan cũng không nhỏ đấy nhỉ, nhưng mà cô nổi giận với tôi có đáng không? Tôi khuyên cô, lần sau nhìn người thì mở to mắt ra, trên đời này vừa đẹp trai, có sự nghiệp thành đạt còn nhiều lắm, không cần phải lãng phí tình cảm lên người một kẻ làm gián điệp kinh tế? "
Tiểu Du Thái bĩu môi
" giai đẹp, lại có sự nghiệp có mà thèm vào mà đi thích tôi ý "
" biết đâu đấy, nhỡ hắn ta mù thì sao "
Tiểu Du Thái thở phì phì, giận giữ bỏ đi
Sau khi cô rời đi, Ngô Văn ngồi xuống, vuốt mặt, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, khẽ gầm gừ
" con mẹ nó, tôi chính là thằng mù đấy chứ ai"
Anh lại không phải thằng ngốc, bản thân trước đó nhìn thấy đồng lập đông đã thấy buồn nôn, sau đó bị cô nàng kia tuỳ ý khích bác hai câu mà cả người liền bối rối, tim đập loạn nhịp rồi, chả khác gì một cô thiếu nữ, đây rõ ràng là đang động tình rồi,
Nhưng mà, tại sao lại là con dở tiêu thải vy kia cơ chứ?
Biết bản thân thích cô nàng kia, làm Ngô Văn đối với khẩu vị của mình sản sinh ra một loại hoài nghi mãnh liệt, hơn nữa, anh ít nhiều còn có chút không phục : con người anh ngọc thụ lâm phong, anh minh thần võ, có sắc có tài, lại có tiền, một thằng đàn ông đỉnh cấp độc thân, không ngờ cô ta không có mắt mà bỏ qua anh, lại còn đi thích cái thằng đồng lập đông kia, ôi, đúng là mắt mù cmnr.
Ý nghĩ này làm trong lòng Ngô Văn chua loét, mấy ngày nay nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, nhìn Tiểu Du Thái lại càng ngứa mắt hơn.
Được rồi, nghĩ đủ rồi, anh cũng nên nghĩ làm thế nào để thực hiện vấn đề : làm thế nào để cường thế bá khí cướp lấy tình cảm đối phương......
Đối với Tiểu Du Thái, cô hoàn toàn không biết mình đã bị nam thần nhăm nhe rồi, sau khi cô quay về, liền gọi điện cho đồng lập đông, trực tiếp tại chỗ hỏi thẳng anh ta có phải là gián điệp kinh tế không? Đồng lập đông cũng không hề phủ nhận câu hỏi của cô,
Tiểu Du Thái lúc này mới thực sự thất vọng, nhưng cô cũng không nhẫn tâm mắng chửi anh, dù cho là anh ta giả vờ, nhưng anh ta đối với cô cũng rất tốt,
Hai người trên điện thoại trầm mặc một chút, đồng lập đông nói
" anh bây giờ phải đi rồi"
" ừ. Anh...... Bảo trọng"
" em không muốn tiễn anh một chút à? Có thể sau này không thể gặp em nữa rồi."
Tiểu Du Thái cũng không từ chối anh, coi như thừa nhận cô với anh nên kết thúc tại đây, sau này cũng sẽ không thể tồn tại loại quan hệ thân thiết nữa.
Đồng lập đông thở dài.
Tiểu Du Thái xắp xếp công việc một chút, cuối cùng vẫn đi tiễn đồng lập đông. Anh rời đi rất yên lặng, đồ cầm theo cũng ít, Tiểu Du Thái đi cùng anh ta đến hầm để xe, cô nhìn anh để đồ lên xe, sau đó đóng cửa lại, quay người nhìn cô.
Cô vuốt vuốt tai, không biết phải nói gì với anh ta. Người này là đến đây để làm gián điệp kinh tế, lúc này đứng trước mặt cô, có thể anh ta vẫn muốn lợi dụng cô, hơn nữa, cái loại lợi dụng này lại là dùng tình cảm làm vỏ bọc.... Điều này, làm cô đối với anh ta cũng không còn gì để nói.
Đồng lập đông đẩy mắt kính, cười khổ nhìn cô,
" nếu như anh nói, anh từ trước đến nay đều không có ý nghĩ muốn lợi dụng em, em có tin không?"
Tiểu Du Thái choáng váng nhìn anh ta?
" anh thực sự thích em, tiêu thải vy," anh nói
Tiểu Du Thái cắn môi, không biết phải trả lời như nào,.
Anh liền khoát tay
" em không cần miễn cưỡng, anh biết em không hề thích anh. Mặc dù không biết người trong tim em là ai, nhưng anh vẫn hy vọng em sẽ được như ý, cùng với anh ta thành một đôi.
Thải vy, những việc anh làm đều có lý do cả, dù phải trả cái giá nào thì anh cũng sẽ không nói gì, nhưng anh không thể chịu được nếu bị em hiểu lầm, anh thích em, thích đến nỗi không nỡ lợi dụng em.
Nói xong, đồng lập đông liền rời đi.
Người này rất nhanh liền biến mất trong cuộc sống của Tiểu Du Thái, nếu nói cuộc sống của cô vì việc này mà có biến hoá, thực ra cũng không lớn,chỉ là cô mất đi một loại hy vọng có thể khiến mình di tình biệt luyến. Cô muốn trút bỏ tình cảm đơn phương đối với Ngô Văn, nhưng giờ tất cả lại y như cũ rồi.
Vì vậy, cô chỉ có thể liều mạng làm việc, cũng để trốn tránh cái loại tình đơn phương kia, thỉnh thoảng cũng cẩn thận len lén sàm sỡ ông chủ chút, coi như là đã mãn nguyện rồi. Cũng không biết có phải do cô nghĩ sai hay không, cô luôn có cảm giác Ngô Văn hình như ngày càng cố ý phối hợp với cô hơn.
Tối hôm nay, Tiểu Du Thái lại bận rộn cả một buổi, đến lúc ta làm, cả tầng lầu đã không còn ai rồi.
Cô gặp phải Ngô Văn tại một góc rẽ, lần này là anh ở đằng trước, cô ở sau. Tiểu Du Thái nghĩ lại lần trước bị tên kia doạ, trong lòng liền suy nghĩ, muốn báo thù. Cuối cùng cô nhón chân chạy đến sau lưng anh, đang định mở miệng gào lên doạ người, không ngờ đến anh phản ứng cực nhanh, đột nhiên đưa tay hướng về phía sau tóm lấy cánh tay cô, gập tay lại, kéo đẩy cô dính sát lên tường, một tay kia ôm cả người cô vào lòng, không cho chạy.
Tiểu Du Thái làm gì đã gặp qua chuyện như này bao giờ, nhât thời bị doa cho chết khiếp, to mồm gào
- đừng kích động, là tôi ! Người phe mình mà!
Ngô Văn tựa tiếu phi tiếu,
- ai là người phe cô? Nói mau, rón ra rón rén sau lưng tôi định làm gì?
- không có gì, chỉ là muốn chào hỏi tí thôi , Tiểu Du Thái đáp, dùng giọng thương lượng nói
- ngô tổng, hay là ngài trước tiên thả tôi ra đi
Ngô Văn không nói gì
Tiểu Du Thái lại gọi anh một tiếng
-ngô tổng
Cô không hề biết rằng, anh đang nhắm mắt, nhẹ nhàng cẩn thận hướng về mái tóc mềm mượt của cô mà hôn xuống một cái. Hành động đó cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ như một cọng lông vũ rơi trên đầu cô. Sau khi hôn xong, Ngô Văn nhẹ mở mắt, mím mím môi, thả cô ra
Tiểu Du Thái xoa nắn cổ tay, ha ha cười ngốc
Ngô Văn lấy tay day đầu cô một cái
" cười ngốc cái gì?"
Tiểu Du Thái chân chó cười toe toét
" ngô tổng, tôi hôm nay lại làm thêm giờ đấy"
Ngô Văn gật gật đầu
- ừ
Tiểu Du Thái : thế anh định thưởng tôi cái gì đây?
Ngô Văn : lấy thân báo đáp có được không?
Muốn muốn!! ... ... Lời này cô cũng chỉ dám hò hét ở trong lòng, ngoài mặt vẫn giả nai trấn định
" ngô tổng, anh biết đùa thật đấy "
" này này " Ngô Văn cười như không cười, lại gõ gõ lên đầu cô
" thế cô muốn cái gì đây?"
" nếu không thì anh mời tôi ăn đêm đi"
Ngô Văn cười
" được thôi"
Địa điểm ăn đêm do Tiểu Du Thái chọn, cuối cùng hai người đi đến quán đồ nướng. Lúc chọn đồ ,Tiểu Du Thái một bên chọn món, một bên hỏi Ngô Văn, cái này có được không cái kia như thế nào, cái nào Ngô Văn không ăn được, cái nào ăn được, chọn xong Tiểu Du Thái lại hỏi Ngô Văn còn muốn bổ xung gì không, Ngô Văn liền hỏi phục vụ
" có rau du thái không?" (rau cải xanh cũng gọi là Tiểu Du Thái)
" này này này, " Tiểu Du Thái bị choáng nặng rồi, cô ôm cốc nước, vô tội nhìn Ngô Văn
" ngô tổng......."
" làm sao thế? " Ngô Văn cười nhăn nhở
" tôi thích ăn "du thái" mà "
Khách hàng thích ăn rau du thái, nhân viên phục vụ nhất định tìm cách làm hài lòng, nhưng mà rau du thái cũng không thể xào, cuối cùng đưa lên cho anh một đĩa rau du thái luộc.
Tiểu Du Thái nhìn Ngô Văn ăn đĩa rau du thái kia, làm cô có cảm giác kỳ quái khó nói. Chắc cũng do cái tên giống nhau nên dễ khơi gợi một số suy nghĩ đi.
Sau đó Ngô Văn còn gọi thêm hai lon bia,. Tiểu Du Thái cũng có tâm sự, lúc này nhìn thấy bia rượu, cũng không từ chối, nhấc cốc lên uống từng ngụm.
Ngô Văn ngồi bồi rượu, đợi cô uống hết một lon, chả hiểu sao lại gọi thêm một lon nữa, nhưng lon thứ hai chỉ uống được đến một nửa, nửa còn lại Ngô Văn uống hộ cô.
Tửu lượng của Tiểu Du Thái cũng rất có hạn, uống hết một lon đã có một chút choáng váng đầu óc rồi, lại uống thêm nửa lon nữa, cô nhìn người khác đều từ một hoá hai rồi.
Ngô Văn nhìn thấy hai má cô ửng hồng, ánh mắt say rựu có chút mơ màng, nhất thời tim đập dồn dập, xuân tâm nhộn nhạo, thực sự hận không thể lập tức lôi cô đi tìm quán rượu nào đó giải quyết luôn. Nhưng mà anh cũng không phải là loại người như vậy, càng không nói tiêu thải vi cũng chả phải là loại con gái thích kiểu tình một đêm, anh thích cô, sẽ không thể xem nhẹ cô như vậy, càng không thể làm việc xấu xa với cô.
Ăn cơm xong, Tiểu Du Thái được Ngô Văn bế rời đi. Ngô Văn thì thầm bên tai cô
- cô xem, rõ ràng con gái con đứa, tôi đưa rượu cho cô liền uống, lại còn uống đến say thành bộ dạng này. Hôm nay là còn gặp tôi, nếu như gặp phải thằng khác thì sao? Bọn đàn ông khác đưa rượu cho cô cũng uống à?
" người khác..... Tôi không uống" cô nôn ra từng chữ, lời còn nghe không rõ.
Ngô Văn được an ủi, có chút đắc ý, lại hỏi
" thế tôi với người khác có gì không giống nhau?"
Tiểu Du Thái dựa vào người anh
" thì là anh không giống chứ sao"
" thế em có thích anh không? " hỏi xong câu này, tim Ngô Văn đột nhiên nhảy lên loạn nhịp,
Tiểu Du Thái không chút do dự đáp
" thích mà"
Ngô Văn cả người chấn động, như vừa bị điện giật, anh nín nhịn cả người kích động, lại hỏi
" rốt cuộc em nhận ra anh là ai không thế?"
Tiểu Du Thái đầu lắc lư
" anh là thằng nào? "
Ngô Văn cười khổ lắc đầu, tan nát con tim
Hai người đã uống rượu, không thể lái xe, mặc dù Ngô Văn vẫn không hề say. Nhưng mà đối với vấn đề này, gia đình anh dạy dỗ rất nghiêm khắc, nếu như để mẹ anh biết anh uống rượu còn lái xe, nhất định sẽ đánh gãy chân anh.
Cũng vì thế nên Ngô Văn bỏ xe lại, gọi taxi . Lúc Anh ngồi vào trong xe vẫn ôm lấy Tiểu Du Thái, để cô nằm trong lòng mình. Tiểu Du Thái thì chả có chút nào gọi là an phận, đầu lắc la lắc lư, cả người quẫy đạp. Ngô Văn ấn chặt vai cô, thấp giọng hỏi cô
" có chỗ nào không thoải mái à?"
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào anh. Ánh mắt khi say lại càng thêm ướt át, mê hồn, trong đáy mắt lấp lánh ánh sáng,
Ngô Văn nhẹ nhàng vuốt tóc cô
" sao thế"
Cô bỗng ôm lấy vai anh, dựng thẳng lưng. Anh chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, trên môi truyền lại cảm giác mềm mại ướt át, bất ngờ đến nỗi không kịp phòng vệ, bị cô hôn một cái.
Ngô Văn choáng váng đơ người, trong lòng như có một ngọn lửa đang cháy rạo rực.
Tiểu Du Thái hôn xong cũng không thèm để ý anh có phản ứng gì, liền chui vào trong lòng anh, thuận lợi cúi đầu, ngủ luôn tại chỗ.
Ngô Văn vuốt ve đôi môi mình, nhưng đột nhiên giống như nghĩ ra cái gì, thần sắc đột nhiên tối sầm xuống. Anh nhẹ nhàng lắc vai cô
"Em rốt cuộc có biết anh là ai không hả"
"Biết"
"Em nói xem, anh tên là gì"
"Ngô Văn"
....