Chương 5.2

Ta thấy hơi tủi thân, chẳng lẽ trong mắt hắn, ta đáng khinh đến thế? Ra khỏi điện, bị cơn gió lạnh làm cho rùng mình, mới phát giác sau lưng áo mình ướt sũng.

Ta nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao các phi tần khác làm thân với Hoàng hậu, Hạ Hầu Thần không nói nửa câu, mà hôm nay ta chỉ mới chuyện trò đôi câu, đã bị trách cứ nặng lời vậy?

Hắn đã sớm nghe phong thanh chuyện gì, đoán biết ý định của ta? Xét cho cùng ở chốn thâm cung, ai mà không vậy, vì mưu cầu được tồn tại mà bất chấp? Sao hắn cứ chĩa mũi nhọn vào riêng ta?

Xem ra chỉ vì sự phản bội ngày trước, nên Hạ Hầu Thần sớm đã xếp ta về phe phản diện. Nghĩ đến đây, ta chợt mừng thầm. Thời Phượng Cần đối với Hoàng thượng quấn quýt âu yếm, thật lòng thật dạ coi đó là phu quân của mình, nếu cô ta biết hắn sẽ không bao giờ yêu thương ta, lại chẳng càng vững dạ? Hậu cung ba ngàn giai lệ, cuộc chiến tranh sủng liên miên bất tận, tìm được một thủ hạ thích hợp như vậy thì còn gì bằng?

Khi nghĩ thông suốt mọi việc, trên đường trở về Lan Nhược hiên, ta cảm thấy hôm nay trời thanh gió mát, những gạch vàng ngói biếc, con đường thênh thang lát đá cẩm thạch trắng, trông đều xinh xắn vui mắt lạ.

Tố Hoàn đi bên cạnh cũng đầy vẻ háo hức, có lẽ nó đã ngầm tiếp cận được với thái giám quản sự của cung Chiêu Thuần, nhận được tin mừng rồi chăng?

Không ngờ đến cung Chiêu Thuần một chuyến, mà cả chủ lẫn tớ đều nhận được tin mừng, Lan Nhược hiên quả là đất lành.

Xem thái độ của Hạ Hầu Thần trước mặt Hoàng hậu hôm nay, đủ thấy hắn thật sự vô cùng chán ghét ta. Có lẽ sau hai lần khổ sở, sẽ không còn lần nào nữa. Nghĩ đến đây cả người ta bất giác thoải mái hẳn. Vài ngày nữa thôi, ta sẽ có được chỗ dựa lâu bền, chẳng sợ bị bất cứ ai trong cung ám toán. Ta mừng đến độ muốn cười ra tiếng, liền gọi Tố Hoàn: “Chuẩn bị xiêm y, nước nóng cho ta.”

Tố Hoàn tâm trạng đang tốt, không buồn sai Tố Khiết, tự mình đi pha nước, đổ vào thùng gỗ lớn, lại nhỏ vào vài giọt tinh dầu hoa hồng, rải chút cánh hoa tươi, mùi hương ngây ngất cả căn phòng. Ta bảo Tố Hoàn để y phục lại rồi cho tất cả lui ra, tự trầm mình vào thùng gỗ, khẽ nhắm hai mắt lại, dựa người vào mép thùng. Cứ một lúc, Tố Khiết lại đổ thêm nước nóng, để giữ cho nhiệt độ trong thùng không thay đổi.

Trong lúc tâm trạng thảnh thơi, chẳng rõ vì sao, ta lại mơ màng thấy bóng dáng mẫu thân, bà đang ngân nga: Tạnh mưa trời sáng, cầu vồng bắc nhịp, có cô bé lên cầu chơi…cô bé lớn như thổi, mặc áo hỷ, theo người đi xa…

Ta không kiềm được nhẩm theo, trong làn khói mịt mờ, khóe mắt ứa ra một giọt lệ. Từ nhỏ, mẫu thân luôn chăm bẵm bảo vệ ta như gà mẹ không rời mắt khỏi đàn con, giữa một đại gia đình như vậy, biết bao chuyện đâm thọt ngầm xảy ra, lỡ sơ sểnh là sa chân lúc nào không biết. Dưới con mắt của mọi người, mẫu thân là một người đàn bà chanh chua ngoa ngoắt, khiến phụ thân chẳng muốn lại gần, ông vẫn thích tính cách mềm mỏng đoan trang của đại nương[2]hơn. Nhưng khi chỉ còn hai mẹ con, bà đối với ta rất mực dịu dàng chiều chuộng. Trước giờ ta không hiểu vì sao lại như thế, đến nay mới vỡ vạc đôi ba phần.

[2]. Đại nương: Vợ cả.

Để bảo vệ ta, có lẽ mẫu thân đã hoàn toàn bỏ qua mối tình phu thê, chỉ cần được đại nương che chở. Đáng tiếc cho đến cuối cùng, người chị ruột ấy vẫn phản bội bà.

“Nương nương, nương nương tỉnh lại đi…”

Có tiếng gọi từ đâu văng vẳng truyền lại, khiến ta giật mình tỉnh giấc, nhận thấy mình đang ngồi trong thùng gỗ, gương mặt hoảng hốt của Tố Khiết đập vào mắt: “Nương nương, Hoàng thượng tới rồi, mau ra nghênh giá.”

Đầu óc ta nhất thời còn u mê, ngơ ngác hỏi: “Tố Hoàn đâu?”

Tố Khiết sốt ruột đến độ muốn nhảy cả lên: “Nương nương mau lên, Tố Hoàn đang ở ngoài kia ứng phó!”

Ta bỗng chốc sực tỉnh, mở to mắt hỏi: “Ngươi nói sao? Hoàng thượng đến đây à? Sao lại thế được?”

Tố Khiết càng hoảng hốt: “Nương nương, sao người lại… nói thế?”

Lời nói chưa dứt, cửa phòng đã bị ai đó đẩy ra đánh “rầm”, một người xuất hiện sau bình phong, lạnh lùng nói: “Ngươi mong trẫm không bao giờ đến nữa phải không?”

Tố Khiết lẩy bẩy tránh sang một bên rồi quỳ xuống, ta sững người, giương mắt trông bóng hoàng bào càng lúc càng tiến lại gần, trong lòng hoảng loạn, nhất thời lúng túng không biết phải làm thế nào.

Dù đã hai lần lõa lồ trước Hạ Hầu Thần, nhưng những lần đó đều là thân bất do kỷ, hôm nay chuyện xảy đến quá bất ngờ, ta theo phản xạ cuộn người lại trong nước, chỉ mong cánh hoa có thể che bớt thân thể. Trong lúc xấu hổ, lại nghĩ thầm mình vừa đánh tiếng bên phía Hoàng hậu, nếu lúc này được Hoàng đế sủng hạnh, thế nào cũng khiến Hoàng hậu hiểu lầm, phá hỏng hết mối liên hệ mất bao công sức tạo nên.

Trong lúc chưa biết ứng phó ra sao, ta càng không kịp điều chỉnh sắc mặt, lòng chợt chán nản, phải chăng lần nào ta sắp đạt tới thành công, Hạ Hầu Thần đều phá hoại cho bằng được.

“Đây mới chính là bộ mặt thật của ngươi phải không, Ninh Vũ Nhu? Sao thế, sao lại không muốn gặp trẫm? Có phải vì đã tìm được chỗ dựa thích hợp hơn, nên không cần trẫm nữa có phải không?” Giọng của Hạ Hầu Thần lạnh lẽo như băng phách ngàn năm, nện thẳng vào tim ta.

Phải nghe những lời lẽ phũ phàng lạnh nhạt như vậy, ngược lại ta phục hồi vài phần tỉnh táo, miễn cưỡng đáp: “Hoàng thượng, trong cung có phi tần nào không mong được người ghé thăm, thần thiếp càng không ngoại lệ. Xin chờ cho thần thiếp chỉnh trang lại xiêm áo, rồi sẽ ra hầu hạ Hoàng thượng có được chăng?”

Ta liếc nhìn tứ phía, Tố Khiết không biết từ lúc nào đã rời khỏi cửa, loáng thoáng có tiếng Khang Đại Vi bên ngoài vọng vào: “Các ngươi sang điện kế bên chờ, Hoàng thượng không cho gọi, thì không được tiến vào…”

Ta so vai lại, nước trong thùng càng lúc càng lạnh, Hạ Hầu Thần ngoài kia cứ đứng nhìn chòng chọc, khiến ta không dám cử động.

Hạ Hầu Thần chậm rãi đến gần thùng tắm, ta vội ngụp xuống dưới nước, chỉ để hở mắt mũi, thấy hắn khom người, gương mặt càng lúc càng sát lại gần, thẹn đến độ chỉ muốn tìm cái lỗ mà trốn vào. Lúc nào cũng vậy, hắn luôn là người có thể dễ dàng xé bỏ lớp mặt nạ của ta.

Hạ Hầu Thần nắm lấy cổ tay của ta mà kéo, mạnh đến nổi bả vai ta bắt đầu đau. Chẳng rõ lấy đâu ra dũng khí, ta không chịu thuần phục, cánh tay kia níu chặt lấy mép thùng, khiến hắn không thể kéo mình ra khỏi mặt nước. Nước lẫn cánh hoa trong thùng bắn lên tung tóe, hoàng bào bị ướt, dính sát vào người, Hạ Hầu Thần không giận, ngược lại còn cười: “Ninh Vũ Nhu, đây mới đúng là ngươi, phải không?”

Ta định lắc đầu, nhưng thình lình nuốt phải mấy ngụm nước, trong miệng toàn là mùi vị hăng hắc của tinh dầu, đang định vùng vẫy ngoi lên, một cánh tay lớn đã ấn đầu ta xuống. Bỗng chốc, nước từ mũi từ tai xộc thẳng vào trong, chẳng lẽ sẽ chết thế này sao? Bị chính tay Hoàng thượng giết chết, biết đâu ta chính là phi tử đầu tiên được lãnh cái vinh hạnh này?

Đang nghĩ miên man, đôi tay kia bỗng kéo ta khỏi thùng gỗ. Chỉ thấy nước từ tóc từ mặt chảy xuống ròng ròng, ta ho mãi không thôi, vị tinh dầu trong miệng hắc đến độ buồn nôn. Ta được ôm lấy, đến khi mở được mắt ra, đã thấy bị quẳng lên giường, có tiếng quần áo xé ra. Ta chống khuỷu tay nhỏm dậy, phát hiện Hạ Hầu Thần đang xé chiếc hoàng bào sũng nước bó chặt lấy cơ thể, để lộ vòm ngực tráng kiện, rồi đè tới, ta hốt hoảng thét lên: “Hoàng thượng…”

Được nửa chừng thì ta nín thinh, thấy trong tay Hoàng thượng đã cầm sẵn đai lưng màu vàng, cổ chân bất giác mềm nhũn, tiện tay nắm lấy cái chăn gấm gần đó, chẳng kịp cân nhắc thiệt hơn, rúc vào trong chăn, che kín cả mặt, hai cánh tay giữ rịt lấy hai góc chăn, lấy chân đè chặt phần còn thừa ra, cuộn mình lại.

Hoàng thượng cố kéo chăn ra vài ba lần mà không được, tức giận cười nhạt nói: “Ninh Vũ Nhu, gan ngươi bắt đầu lớn rồi đấy, ngươi quên trẫm là Hoàng thượng?”

Lúc này ta mới sực tỉnh, phải, hắn là Hoàng thượng, có thứ gì trên đời này hắn không làm được? Ta chẳng qua đang vùng vẫy trong vô vọng, có ích gì. Ta sai rồi! Sao lại phô bày hết vẻ yếu đuối hoảng hốt ra trước hắn?

Cố kìm nén sự bối rối trong lòng, ta từ từ buông lỏng hai tay, thò đầu ra ngoài, thấy Hạ Hầu Thần long nhan đại nộ, đang đứng sững ngoài trướng, tay siết chặt đai lưng màu vàng.

Ta đặt hai tay lên đầu giường, khẽ nhắm hai mắt, lặng lẽ chờ đợi.

Chăn gấm trên người ta mau chóng bị hất tung, dù trong phòng không có gió lùa, nhưng cả người ta không tránh khỏi bủn rủn vì lạnh. Hạ Hầu Thần nghiến răng nói: “Ninh Vũ Nhu, đây mới chính là ngươi đúng không?”

Vừa nghiến răng, hắn vừa dùng đai lưng vàng trói chặt hai tay ta vào đầu giường, rồi đè cơ thể còn ẩm ướt lên người ta. Trong lúc thần trí hỗn loạn, ta cảm thấy thân người mình khô khốc, căng cứng, Hạ Hầu Thần dường như không chịu thêm được nữa, khẽ rên lên một tiếng, vục xuống bầu ngực của ta, tiến vào một cách mạnh bạo.

Ta nhìn lên, bức trướng trên đầu ngả nghiêng. Ta cố nén đau, tự nhủ với mình, không được quên hắn là Hoàng thượng, trong tay hắn nắm quyền sinh sát, rằng những uất ức bản thân đang phải chịu sẽ mau chóng trôi qua… Hậu cung tam cung lục viện, rồi sẽ có một ngày, hắn bỏ lại ta trong xó mà vui gió ngắm trăng nơi khác.

Nhưng cơ thể ta càng lúc càng đau đớn, dường như Hạ Hầu Thần muốn trút tất cả giận dữ lên đó. Lần sủng hạnh này sao dài miên man bất tận.

Điều duy nhất ta có thể làm là âm thầm chịu đựng, cố gắng nghĩ đến những thứ khác. Ta bỗng nhớ đến Hoàng hậu, nếu biết chuyện này, không biết nàng ta sẽ nghĩ gì? Nếu Hoàng hậu không còn tín nhiệm, cho rằng ta tìm cách tranh sủng, thì phải làm sao?

Đôi môi ta đột nhiên đau nhói, vội mở bừng mắt. Hạ Hầu Thần vừa tiếp tục chuyển động nhịp nhàng, vừa lạnh lùng nói: “Tập trung vào!”

Ta thấy trong miệng mằn mặn, hóa ra đã bị cắn lúc nào không biết, vội tập trung lấy lại tinh thần, lại thấy đau đớn từng cơn từng cơn lan ra khắp cơ thể, bèn buột miệng: “Hoàng thượng, thần thiếp không chịu được nữa rồi.”

Hạ Hầu Thần căm giận nói: “Ngươi mà cũng có lúc không chịu nổi ư, trẫm tưởng bất cứ khi nào ngươi cũng có thể tìm ra được đường thoát cho mình?”

Hắn càng cử động thật mãnh liệt, ta quả thực không chịu nổi nữa, nghẹn ngào cơ hồ không cất lên tiếng: “Hoàng thượng, xin hãy lượng thứ, thần thiếp quả thực không chịu nổi nữa.” Bất giác nước mắt lăn dài.

Hạ Hầu Thần từ từ dừng lại, vuốt nhẹ khóe mắt ta, đột nhiên tiếp tục một cách điên cuồng, giận dữ nói: “Sao lại không chịu được? Đến trẫm ngươi còn không thèm coi ra gì kia mà?”

Ta đau đớn đến nỗi muốn co rút lại, bèn khóc òa lên: “Hoàng thượng, những việc thần thiếp làm chẳng qua là muốn sinh tồn trong cung. Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là cây trâm trong tay, là áo gấm trên người, là cái ghế dưới thân, thực sự là thân bất do kỷ, Hoàng thượng…”

Hắn bỗng nhiên dừng lại, ta cảm thấy một luồng hơi nóng xâm nhập cơ thể, cơn đau dần tan bớt, nhưng nỗi bi thương tận tâm can bắt đầu trỗi dậy, không cách nào ngăn được. Cơ thể được giải phóng, hai tay được cởi trói, ta liền cuộn người lại, chẳng thể nào kìm nén được cảm xúc trong lòng thêm nữa. Từ nhỏ mẫu thân thường nói rằng đừng khóc, cô gái bé nhỏ, khóc chẳng có ích lợi gì, chẳng thể khiến người khác cảm thông, chỉ làm người ta thấy phiền phức! Đừng khóc nữa, dù đau đớn nhục nhã đến không chịu đựng nổi, cũng phải cắn răng mà nhịn, nhịn, nhịn, nhịn! Không được khóc đâu nhé…!

Ta ghi nhớ lời mẹ dặn, nên hiếm khi khóc. Dù hồi bé bị ngã vỡ đầu chảy máu, ta cũng chỉ phủi phủi bụi đất dính trên người rồi đứng dậy. Lúc ấy ta không khóc, sau này lại càng không khóc. Vậy mà tối nay, nước mắt cứ rơi mãi, như thể định trút cạn hết nước mắt của cả đời mình.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện