Chương 7.1
Sau khi về Lan Nhược Hiên, ta bắt tay ngay vào việc tìm hiểu cách thức liên lạc. Hiện nay việc truyền tin tức trong ngoài cung do Hoàng hậu quản lý, cung nhân muốn xuất cung phải có giấy cho phép của Hoàng hậu, nhưng nay Hậu đã phát tín hiệu liên minh, ta chỉ cần có một lý do thỏa đáng, thì thuyết phục nàng ta không phải việc quá khó. Ta ngẫm nghĩ lấy một cái cớ, xin Hoàng hậu hạ khẩu dụ, quả nhiên mọi chuyện thuận lợi. Thái hậu lập tức phái người đem biếu ngân lượng đến am Triều Nguyệt, lại đưa về bức thư do đại nương chính tay viết. Trong thư hiển nhiên bày tỏ lòng cảm kích khôn nguôi, lại úp mở xin ta dìu dắt cô em Ninh Tích Văn. Ta đọc rồi chỉ cười nhạt, con bé Ninh Tích Văn mặt mũi tuy khả ái, nhưng tính tình ngang ngạnh, nếu đưa vào cung, chết trâu lại thêm mẻ dìu, chỉ làm ta nặng gánh.
Ta đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên của Thái hậu, giờ đây chỉ cần im hơi lặng tiếng quan sát động tĩnh tiếp theo là có thể hành động được rồi.
Chuyện Hoàng thượng sủng hạnh ta trong thiền đường xem ra không ai khác hay biết. Trong cung, ta không phải là một phi tần quá được sủng ái, cũng chưa đến nỗi bị ghẻ lạnh, nhờ thế mà Khổng Văn Trân chưa vội ra tay, những địch nhân khác vẫn đang lặng lẽ quan sát. Như vậy càng tốt, nếu tiếp tục duy trì được thế cân bằng, thời gian trôi dần, khi thời cơ đến, ta sẽ như cá gặp nước.
Quá trình này cũng giống như tranh giành chức Thượng Cung vậy.
Cơ hội mà ta chờ đợi cuối cùng đã đến, vài ngày nữa Thái hậu sẽ trao cho ta chiếc hộp báu Cửu Cung bảy sắc, việc của ta là nghĩ cách tuồn nó ra ngoài. Chiếc hộp này được chế tác từ gỗ đàn hương thượng hạng, quanh thân chạm trổ rồng phượng, nắp hộp được ghép từ tám mươi mốt mảnh gỗ di động, duy nhất có một vị trí bị khuyết. Muốn mở hộp, cần phải ráp tám mươi mốt mảnh gỗ thành bức tranh theo mẫu Cửu Cung Đồ. Nắp được quét sơn bảy màu, hoàn toàn không thể nhìn ra hình bức tranh như thế nào. Ta biết, mình chỉ có một cơ hội duy nhất đễ mở được chiếc hộp thiết kế phức tạp này.
Lại trông hộp này màu sắc phai bạc cũ kỹ, nếu như là đồ vật trong cung chế tạo, chắc chắn là tác phẩm của Thượng Cung tiền nhiệm. Lạ ở chỗ ta xem đi xem lại cuốn bí kíp Thượng Cung, không hề tìm thấy ghi chép nào về việc chế tạo chiếc hộp như vậy. Có lẽ do tính chất quan trọng, nên Thái hậu đã dặn người chế tác không được ghi chép lại, tuy vậy suy đi tính lại vẫn thấy kỳ lạ: Thượng Cung tiền nhiệm là một người vô cùng tự phụ, phàm những vật qua tay mình, không vật nào bà không nhắc đến dù chỉ đôi ba câu. Ta hướng tư duy của mình sang hướng khác, không sa đà vào tìm kiếm tại phần ghi công thức chế tạo nữa, quả nhiên ở một góc khó nhìn trong sách, tìm thấy một bức tranh vẽ mây bảy màu, sắc độ tươi đẹp vô cùng.
Cách mở khóa chiếc hộp Cửu Cung bảy sắc chính là đây.
Cũng may thời làm việc ở Thượng Cung cục, nhằm chiếm được ngôi vị Thượng Cung, ta từng tìm hiểu kỹ nghệ của tất cả các phòng, hơn nữa còn nghiên cứu tỉ mỉ, so với các nghệ nhân bình thường thuộc Ty Thiết Phòng thậm chí còn vượt xa vể năng lực. Ta đã từng trông thấy những kiểu hộp khóa tương tự nhưng cấu trúc đơn giản hơn, nắm được trình tự thiết yếu nhất để mở hộp. Cho dù nếu mở không ra, bị người khác phát hiện có kẻ từng động vào hộp, sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đổi ngược lại mở được, ta sẽ bớt vô số những hiểm họa đang rình rập trong cung.
Mất một đêm ròng rã, cuối cùng ta đã mở được nắp hộp, bên trong vỏn vẹn một mảnh mật hàm được gấp ngay ngắn.
Hóa ra những điều Hoàng thượng nói với Thái hậu ở trên thiển đường hôm nọ không hoàn toàn là lời tùy tiện, hắn thực sự có ý muốn đem tình nghĩa ra đánh động Thái hậu.
Chỉ đáng tiếc, dù hắn có cố gắng thế nào, thì tình mẫu tử ngày xưa cũng không thể cứu vãn được nữa.
Việc ta phải làm bây giờ, là ngăn chặn biến cố cung đình sắp sửa xảy đến. Hễ nghĩ đến chuyện mình sẽ trở thành vị cứu tinh khắc chế hiểm họa kia, giành được lòng tin và tưởng thưởng của Hoàng hâu, còn Hạ Hầu Thần biết đâu khi trông rõ sự việc này, không còn làm khó mình, bản thân ở trong cung sẽ như cá gặp nước, mọi điều thuận lợi đủ đường, ta không nhịn được muốn cười lên thành tiếng.
Ninh Vũ Nhu, ngươi quả nhiên lợi hại, phàm những thứ ngươi coi là mục tiêu, chưa bao giờ phải thất thủ!
Ngày Bính Tý, tháng Quý Dậu, năm Kỷ Sửu, kinh thành gặp trận mưa phùn, tường đỏ ngói biếc bị bao phủ trong màn mưa giăng mắc khắp trời đất, những màu sắc vốn tươi đẹp giờ trở nên nhạt nhòa. Y phục đều bị ẩm, chạm vào, cảm giác hơi lạnh qua bàn tay thấu vào cơ thể, dấp dính lạnh lẽo, khiến người ta khó chịu phát điên. Những ngọn đèn bão ngoài hiên chốc chốc bị gió lùa, không ngừng đu đưa lay động, bóng đen dưới đèn loang lổ méo mó thoắt ẩn thoắt hiện. Thời tiết này thật dễ khiến lòng người ủ ê chán nản.
Ta ngồi tại căn lầu nhỏ trong Lan Nhược Hiên, lư hương đã tàn, phòng tràn ngập khí ẩm. Tố Hoàn cho thêm một ít hương đốt vào lò, lập tức thời tiết ẩm ướt âm u bên ngoài bị đẩy lùi. Trong làn hương trầm, ta nhắm hờ đôi mắt, nhưng đầu óc không giây nào lơi lỏng.
Bên phía Hoàng hậu tin tức không ngớt truyền về, các cung đều có người bị âm thầm lôi đi treo cổ, nhưng ngoài Ngọ môn mãi chẳng thấy động tĩnh, không rõ tình hình ra sao?
Tố Khiết, Tố Hoàn chỉ cảm thấy mấy ngày nay trong cung có biến, người của Nội Thị Giám không ngừng ra ra vào vào, mỗi lần nhập cung là áp tải ra hàng tá cung nhân, người nào người nấy lu loa như mất cha mẹ. Trong số đó có cả những cung nhân địa vị cao, rồi đại thái giám, quản sự, ngay cả Thượng Cung cục cũng bị tróc nã mấy cung nữ, Khổng văn Trân sớm đã run rẩy tay chân, chạy đến chỗ ta thăm dò tin tức, ta chỉ lạnh lùng nói với ả: “Người không có tật, thì sao phải giật mình?”
Khổng Văn Trân nghe vậy hơi yên lòng. Có lẽ ả đang nghĩ, ngày trước ta dựa thế Thái hậu, Thái hậu bị lật đổ ta vẫn có thể đứng vững, trước mỗi cuộc biến lọan cung đình đều ung dung ngoài cuộc, vốn dĩ đây không phải chuyện người bình thường có được. Bởi thế lại càng nhìn ta bằng ánh mắt kính sợ.
Đang lúc sốt ruột, bỗng nghe ngoài vườn loáng thoáng có tiếng bước chân, Tố Khiết từ ngoài cửa líu ríu chạy tới: “Nương nương, Hoàng hậu nương nương truyền chỉ lệnh cho người tới cung Chiêu Thuần ngay.”
Ta gật đầu, đứng dậy, chờ Tố Hoàn khoác cho chiếc áo choàng lụa màu xanh ngọc tránh mưa lên người, rồi bước ra. Ngoài hiên đã có vài thái giám thuộc Nội Thị Giám đứng đợi, ai nấy đều mặc áo tơi, sắc mặt nghiêm trọng, thấy ta bước ra, chỉ nói: “Nương nương, kiệu đã chờ sẵn ngoài cửa, mời nương nương khởi hành.”
Ta gật đầu. Chiếc kiệu nhẹ lướt trong màn mưa miên man, tiến về cung Chiêu Thuần. Trên đường đi, chỉ thấy tường đỏ bị thấm nước chuyển sang màu huyết dụ, ngói lưu ly đầu tường càng thêm trong biếc, con cát thú phủ phục trên mái điện chỉ còn là hình bóng mông lung. Trong cơn mưa gió mịt mờ, có rất nhiều cung nhân mặc áo tơi, xếp thành hàng vượt mưa mà chạy, thậm chí còn nghe được cả tiếng đao kiếm dắt bên hông bọn họ kêu loảng xoảng.
Cung Chiêu Thuần đèn đuốc sáng trưng, trận mưa u ám bên ngoài dường như không mảy may chạm được vào không gian trong điện, khung cảnh vẫn tráng lệ huy hoàng như mọi khi. Viên thái giám dẫn đường kính cẩn đưa ta vào đại điện, Hoàng hậu đang tọa trên ngai phượng dát vàng, gương mặt không giấu được vẻ đắc ý. Hoàng hậu thấy ta vào bèn đứng lên, ta lập tức sải vội mấy bước, cúi mình hành lễ. Hoàng hậu đến gần, đưa tay dìu ta đứng dậy, nói: “Muội muội, chúng ta thành công rồi.”
Đây là lần đầu tiên Hoàng hậu gọi ta là “muội muội”, sau này ra sao chưa bàn, nhưng giờ khắc này, Hoàng hậu đã xem ta đồng minh, là một thủ hạ đắc lực. Cuối cùng ta đã đạt được mục đích của mình.
Hoàng hậu thả tay ra, gương mặt ngập tràn vẻ hoan hỉ: “Muội muội, quả đúng như muội tâu trình, ngày hôm nay bà ta dự định sẽ cho thế lực trong ngoài cung nhất tề hành động. Trên triều, năm vị vương gia cùng hội họp, bức Hoàng thượng phải thoái vị; còn trong cung, bà ta tập hợp đám dư đảng, định lần nữa thâu tóm quyền lực độc tôn vào tay mình. Binh lực của năm vị vương gia tập trung ngoài Ngọ môn nghe nói đã bị tóm gọn một mẻ, Hoàng thượng trước mặt bá quan văn võ đang chấn chỉnh lại kỷ cương.”
Hoàng hậu vui mừng khôn xiết, đó là vì được đồng cam cộng khổ với đức lang quân của mình. Lòng ta hiển nhiên cũng mừng, bất giác thở ra một hơi. Nếu chuyến này không thành công, điều gì sẽ chờ ta phía trước? Thêm một lần phản bội, ta dù có chết chục lần cũng không giải được mối hận, mặc dù, vai trò của ta trong cuộc chính biến lớn lao này thực ra rất bé mọn.
Vốn dĩ bão tố đã ngấm ngầm thai nghén từ rất lâu, tân đế không thể mặc cho Thái hậu bình an hưởng phúc trong cung mãi, chẳng qua thời cơ chưa tới, nên hắn chỉ dám thanh trừ một cung Trường Tín nhỏ nhoi. Dư đảng rải rác khắp nơi thấy động đều im ắng chờ thời, thế lực nhà Thượng Quan trong triều còn hùng mạnh lại thêm áp lực từ các phiên vương, Hạ Hầu Thần tỏ ra nhún nhường, kiên trì chờ đợi, rồi giăng một mẻ lưới tóm gọn tất cả. Nghĩ đến đây, lòng ta bỗng chốc cảm thấy ấm áp. Hóa ra sở thích sỉ nhục hành hạ của hắn với ta là có nguyên do, triều đình tranh đấu ác liệt, thế cục xoay vần đảo điên, hắn chẳng có nơi nào phát tiết cảm xúc, ngoại trừ xả giân lên thân ta.
Ta có là cái gì đâu? Phận hèn mạng mỏng, quá thích hợp làm bao cát hơn ai hết.
Có điều từ ngày hôm nay ta đã khác, Hoàng hậu chịu ghi nhận lòng trung thành của ta, nên cho dù Hoàng thượng không bao giờ đụng đến ta nữa, trong hậu cung ta cũng có chỗ đứng, cuộc sống dĩ nhiên sẽ bình yên hơn hẳn xưa kia.
Nghĩ đến đây, ta thấy vui từ đáy lòng, trên mặt không giấu được nét cười, vội nhún gối hành lễ với Hoàng hậu: “Chúc mừng nương nương, giúp Hoàng thượng dập tắt một mối họa lớn.”
Hoàng hậu trông thấy ta cười, nhất thời ngẩn ra: “Muội muội cười lên thật diễm lệ tuyệt trần, tử sau nên cười nhiều hơn một chút có vậy mới khiến Hoàng thượng đem lòng thương yêu!”
Ta vội quỳ xuống, dập đầu lạy: “Tính tình thần thiếp vốn như vậy, bình thường chẳng thiết vui cười là gì, hôm nay thấy nương nương cao hứng, bất giác cũng thấy vui lây nên mới… thần thiếp vạn lần không dám mơ tưởng được Hoàng thượng để ý đến.”
Hoàng hậu khẽ bật cười, dìu ta đứng dậy: “Muội muội hiểu lầm rồi, bản cung sao lại chấp nhất chuyện đó? Trong cung ba ngàn cung tần mỹ nữ, bản cung đâu phải người thích ghen tuông, chỉ vì muội muội được sủng ái mà sinh lòng khác.”
Ánh mắt Hoàng hậu không kìm được liếc về hướng đông nam, ấy là chỗ tọa lạc của Túy Hà các, nơi ở của Sư Viên Viên. Ta biết rõ, từ khi nhập cung đến nay, số lần được sủng hạnh của Sư Viên Viên chẳng thua kém gì Hoàng hậu, hai bên kẻ tám lạng, người nửa cân, vẫn luôn ngấm ngầm tranh đấu.
Ta cúi đầu nói: “Nương nương, chuyện này thần thiếp không thể giúp gì được, nhưng những việc ngoài lề, có lẽ thần thiếp giúp ích được gì chăng?”
Hoàng hậu giật mình, ngoảnh lại nhìn thẳng vào ta, gương mặt thoáng hiện ra ý cười: “Muội muội quả thực đáng yêu, đáng tiếc Hoàng thượng lại…”
Hoàng hậu vốn biết quan hệ giữa Hoàng thượng và ta lạnh lẽo như tuyết rơi tháng Bảy, vĩnh viễn chẳng thể nào cứu vãn. Ta bèn tỏ ra chán nản, nói: “Do thần thiếp phạm đại tội, không thể trách Hoàng thượng, chỉ mong Hoàng thượng mãi hướng về Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đã thấy vui lắm rồi.”
Hoàng hậu nở nụ cười e lệ, vỗ nhẹ tay trái của ta: “Muội muội, bản cung quyết không bạc đãi muội.”
Tuy không được tận mắt chứng kiến cuộc thanh trừng vừa qua, nhưng thiết nghĩ cảnh tượng nhất định vô cùng bi thảm, máu chảy thành sông, tiếng ai oán ngút trời. Những miệng giếng hoang trong cung giờ này chắc hẳn ken đầy thây ma. Thái hậu ở cung Trường Tín dĩ nhiên hận ta thấu xương. Ta cười thầm trong bụng, đáng lẽ bà ta nên biết, năm xưa ta dám phản bội Thái tử, tức đương kim Hoàng đế, thì nay phản bội bà ta, cũng có gì là lạ?
Ta là kẻ nhanh nhạy trước thời thế, bà ta lẽ nào không biết? Chẳng lẽ bà ta còn cho rằng, trong lúc thời cuộc đã định, ta lại bỏ phe mạnh mà chọn dấn thân vào con đường tối tăm không rõ tương lai ư?
Đây là quy luật, bà ta chẳng thể trách ta.
Sau khi nắm được tình hình, ta tỏ ý muốn cáo lui ngay, tránh lại chạm mặt Hạ Hầu Thần. Khổ nỗi Hoàng hậu đang lúc cao hứng, sai người chuẩn bị điểm tâm và trà nóng, cho ta được ngồi cùng bàn. Xem ra vì muốn tỏ lòng cảm kích, nàng ta cố tình giữ ta lại chờ Hoàng thượng đến, muốn sẻ chia chút hoàng ân. Hoàng hậu nào hay, người ta không muốn gặp nhất, chính là Hạ Hầu Thần. Hắn cứ như đọc thấu mọi suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng ta, từ đó mà giày vò, sỉ nhục ta.
Nhưng ta lại không thể chối từ tấm thịnh tình của Hoàng hậu, không thể khiến nàng đem lòng hoài nghi, bằng không, lòng tin mất bao công sức bồi đắp phút chốc sẽ ra tro cả.
Không rõ bao lâu, đến tận khi cơn mưa phùn bên ngoài đã tạnh, mặt trời vén mây hé lộ ở chân trời, mới nghe có tiếng người ngoài điện hô lớn: “Hoàng thượng giá đáo.”
Lúc bấy giờ ta đang dùng đũa bạc gắp một miếng bánh ngàn lớp đưa lên miệng, bất ngờ tuột tay một cái, miếng bánh rơi xuống đĩa. Hoàng hậu ngồi bên cạnh cười nói: “Đợi lâu quá nên chắc muội muội sốt ruột lắm.”
Ta đành trưng ra một nụ cười e thẹn, hơi cúi đầu xuống, Hoàng hậu buông đũa, hớn hở đứng dậy đi ra, ta uể oải theo sau, nhác thấy bóng người khoác hoàng bào vàng tươi lướt qua cửa điện một cái, bèn lập tức quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.
“Biểu ca, mọi chuyện thuận lợi cả chứ?”
“Dĩ nhiên là thuận lợi, Cần Nhi, may nhờ nàng chủ trì hậu cung, phát giác được âm mưu này, trẫm mới có thể giăng một mẻ lưới tóm gọn tất cả đám nghịch đồ. Năm vị vương gia bị cắt đất phong, tước binh quyền, không bao giờ dám tạo phản nữa. Tất cả đều nhờ có nàng, Cần Nhi.”
Hoàng hậu cười nói: “Biểu ca, đây đâu phải là công lao của mình thiếp. Người còn nhớ Ninh Tuyển thị chứ? Đều nhờ muội ấy giả vờ tiếp cận Thái hậu, lấy lòng của bà ta, thần thiếp mới tỏ tường mọi chuyện.”
“Lại là cô ta?”
Ngoài cửa sổ, bầu trời sau cơn mưa bắt đầu hừng sáng, nhưng lòng ta bỗng chốc nguội lạnh âm u, như thể còn đang ngồi trong kiệu xuyên qua màn mưa đến cung Chiêu Thuần. Sao hắn chẳng bao giờ chịu công nhận ta dù chỉ một chút? Kể cả khi ta giúp hắn lập đại công? Hễ nhắc đến ta, giọng nói dịu dàng ấm áp của hắn mau chóng trở nên lạnh lùng, cứ như nói về loài rắn rết thâm độc nhất?
Cũng chẳng sao, Hoàng hậu nay chiếu cố ta, tình nghĩa giữa hắn và Hoàng hậu lại đang mặn nồng, tất sẽ nể mặt Hoàng hậu vài phần, thứ ta cần cũng chỉ là vài phần nể tình này thôi.
Ta vốn không mong chờ điều gì từ Hạ Hầu Thần, trong lòng dù ấm ức, nhưng phản ứng này của hắn sớm đã nằm trong dự liệu, nên tâm trạng ta rất mau chóng trở lại bình thường, không có gì ảnh hưởng cả. Đợi khi hắn cho đám cung nhân bình thân, ta bèn theo đó đứng dậy. Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt của Hạ Hầu Thần đã phóng đến như một lưỡi đao sắc bén.
Hoàng hậu đứng một bên quan sát, vội cười nói: “Ninh Tuyển thị lần này lập đại công, thần thiếp muốn thăng cấp cho muội ấy, hiện tại vị trí Cửu Tần còn để trống, hay là phong muội ấy làm Cửu Tần, Hoàng thượng thấy thế nào?”
Hạ Hầu Thần lạnh lùng đáp: “Thưởng như vậy e hơi hậu, chẳng qua là mật báo một tin tức… tấn phong cho làm Chiêu hoa đi…”
Hoàng hậu gượng cười, dường như vẫn cảm thấy không phải với ta, lại định mở lời khuyên, ta bèn nhanh nhẹn quỳ xuống: “Tạ đại ân của Hoàng thượng.”
Hắn hừ một tiếng rồi chẳng để ý đến ta nữa, sai người mang thêm điểm tâm lên, có lẽ định cùng Hoàng hậu ăn mừng. Ta như ngồi trên đống lửa, mấy lần định cáo lui, nhưng bị Hoàng hậu đưa mắt giữ lại, nàng ta không ngừng hướng chủ đề câu chuyện về ta, ngầm tỏ ý muốn Hoàng thượng thương hãy sủng hạnh ta nhiều hơn.
Ngoài mặt ta tỏ ra thẹn thùng, nhưng trong lòng cười khổ, cảm giác cả cơ thể râm ran khó chịu như bị gai đâm.
Trông thấy đèn hoa được thắp lên, cuối cùng ta đã tìm được cơ hội xin cáo từ. Hoàng hậu thấy vừa khuyên vừa ra hiệu mãi, mà thái độ Hoàng thượng vẫn như lúc đầu, cảm thấy hơi thất vọng, chẳng buồn nói nữa. Riêng ta chỉ thấy mừng vì được thả về, ra đến cửa cung Chiêu Thuần, mới dám thở phào nhẹ nhõm. Mỗi lần hắn đến gần trong phạm vi ba tấc, ta đều có cảm giác ngột ngạt khó thở, lúc này tuy đã đạt thành tâm nguyện, nhưng cảm giác ấy mỗi lúc một rõ rệt, sau này còn phải qua lại chỗ Hoàng hậu nhiều, càng dễ chạm mặt hắn. Đúng là sầu cũ vừa đi, lo mới đã đến.
Trên đường trở về Lan Nhược hiên, ta hỏi Tố Hoàn: “Ngươi còn muốn đến cung Chiêu Thuần không?”
Tố Hoàn nhìn ta một cái, cúi đầu không đáp. Ta nhìn thấu suy nghĩ của nó, bèn tiếp: “Hay để ta tiến cử ngươi với Hoàng hậu. Ở chỗ Hoàng hậu ngươi sẽ có nhiều cơ hội hơn, Hoàng hậu lúc này rất cần trợ thủ, có lẽ sẽ cất nhắc ngươi cũng nên.”
Tố hoàn vẫn không có nói gì, chiếc kiệu lặng lẽ lướt đi trên những phiến lá xanh. Hồi lâu, nó mới nói: “Nương nương, nô tỳ chỉ mong có một chốn yên ổn để dung thân.”
Ta gật đầu: “Bản phi cũng vậy.”