Chương 7.2

Trong đêm thâu tĩnh mịch, chỉ nghe kiệu kẽo kẹt lướt đi, hương hoa quế thoảng bên mũi như có như không. Sau cơn mưa ban ngày, hương hoa càng thêm thanh mát động lòng người, chỉ mong từ nay về sau, cuộc sống trong cung của ta sẽ được bình an.

Vài ngày sau, Hoàng thượng hạ chỉ, lệnh cho Thái hậu dọn vào cung Tinh Huy tĩnh dưỡng, nơi này vốn vắng lặng xa xôi, coi như Thái hậu từ đây hoàn toàn bị tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, ta không gặp lại Thái hậu nữa. Đối với ta mà nói, con người ấy trở thánh quá khứ chẳng cần phải hao tâm tổn sức mà quan tâm làm gì.

Lệnh sắc phong Chiêu hoa được ban xuống, nay ta dù kém hơn Sư Viên Viên một phẩm cấp, nhưng có Hoàng hậu chống lưng, vì thế hai bên gần như ngang nhau. Nhờ vào kinh nghiệm bao năm làm việc trong Thượng Cung cục, ta trở thành cánh tay đắc lực của Hoàng hậu, mỗi lần Hoàng hậu hạ ý chỉ, không ai dám giở trò gian dối như lần khâu áo lính trước đây.

Vốn dĩ được phép chuyển tới Cẩm Hoa hiên, là nơi rộng rãi thoáng đãng hơn, nhưng ta một mực xin Hoàng hậu cho ở lại. Lan Nhược hiên cách xa cung Hoàng thượng, dù cho hắn đi đến nơi ở của bất kỳ vị phi tần nao, cũng sẽ không tình cờ ngang qua Lan Nhược hiên, những tình huống bất ngờ không mấy hay ho cũng sẽ không xảy ra nữa. Đối với ta như vậy là tốt nhất. Hoàng hậu lại tưởng ta khiêm tốn thu mình, không ngớt lời khen ngợi, bèn điều thêm mấy cung nữ đến Lan Nhược hiên hầu hạ. Riêng phần Tố Hoàn đã được như ý nguyện, ta cho người đưa nó về cung Chiêu Thuần.

Hoàng hậu ngày càng trọng dụng ta, còn Hạ Hầu Thần vẫn coi ta như vô hình, từ lần đó về sau không buồn chạm đến ta nữa. Hoàng hậu vì lẽ này mà cảm thấy có lỗi, nào có biết đó là việc ta cầu còn không được. Với thân phận hiện tại, ta đã thấy thỏa lòng. Hiện nay bổng lộc và các khoản lợi ngầm mỗi tháng đều hậu hĩnh hơn hẳn, ta gom góp gửi cả cho mẹ, nghe nói bà đã mua được căn nhà khang trang ở bên ngoài, lại thuê hàng tá nô tỳ hầu hạ, nhưng thư qua thư lại vẫn cố ý hờn trách chuyện ta không về thăm.

Nói gì thì nói, nay ta đã là người của Hoàng thượng, không thể tùy tiện xuất cung. Sống được, đã là hạnh phúc lắm rồi.

Khoảng một tháng sau, trong cung xảy ra một sự kiện, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Sư Viên Viên bỗng nhiên hoài thai, việc này khiến Hoàng hậu suốt mấy ngày không vui. Một phi tần bình thường lại sinh hạ hoàng tử sớm hơn đương kim Hoàng hậu, chuyện này ý nghĩa thế nào, trong cung ai nấy đều hiểu rõ.

Sư Viên Viên ngày đêm kề cận Hoàng thượng, nàng ta có thai vốn là chuyện sớm muộn, có điều Hoàng hậu nín nhịn đã lâu, lần này liệu có nhịn được nữa không?

Ta chưa kịp phỏng đoán diễn biến tiếp theo, ngoài cung chợt có tin về, báo rằng đại nương và muội muội tại am Triều Nguyệt gặp phải một tên sát thủ không rõ thân phận, đại nương vong mạng, còn Ninh Tích Văn may mắn tránh thoát, vất vả lắm mới nhờ người truyền tin vào cung.

Khi nhận được thư, ta đang tựa bên lan can cẩm thạch trắng, dưới ao những con cá nối đuôi nhau bơi lội tự do tự tại. Một làn gió thoảng qua, ta cảm thấy giọt lệ trên khóe mắt khẽ lăn dài. Chuyện đến nước này hoàn toàn do một tay ta gây nên, lúc trước khi tiết lộ chốn ở của bọn họ cho Thái hậu, ta sớm đã đoán trước kết cục, vậy mà sao vẫn rơi lệ? Ta là loại đàn bà như vậy đấy, kẻ nào xử tệ với ta sẽ bị đáp trả gấp trăm ngàn lần.

Đại nương đến chết cũng không biết mình bị đem ra làm hình nhân thế mạng, chỉ là con tốt thí trên bàn cờ của ta.

Thuở ấu thơ đại nương đã từng bế bồng chăm bẵm, từng thật lòng yêu thương ta. Lúc đó quan hệ tỷ muội giữa bà và mẫu thân còn hòa hợp, đáng tiếc rằng càng về sau, thời gian lẫn lợi ích phù phiếm dần chôn vùi mọi điều tốt đẹp.

Hiện tại ta là cánh tay đắc lực của Hoàng hậu, tin tức trong ngoài cung truyền đi hiển nhiên nhanh chóng, đại nương phải trả giá cho những việc bà đã làm, còn Ninh Tích Văn vẫn trẻ người non dạ, nhan sắc lại có phần hơn cả ta, nay ở ngoài bơ vơ trơ trọi, ta đành tiến cử nó nhập cung, Ninh gia vốn dĩ cũng chẵng còn ai để nó bấu víu được nữa.

Sau khi bẩm báo với Hoàng hậu, ta sai người đưa Tích Văn nhập cung. Khi được đưa đến trước mặt ta, nó chưa chải tóc trang điểm, áo quần thì xoàng xĩnh quê mùa, nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp trời ban. Xem ra lúc bị đuổi giết con bé kinh sợ không ít, cả cơ thể nhỏ bé trở nên rụt rè khổ sở như con thỏ ngọc nhát người, duy có đôi mắt to tròn sáng long lanh khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải trầm trồ kinh ngạc.

Sau khi được tắm gội sửa soạn, Ninh Tích Văn như viên ngọc thô trải qua mài dũa bổng đâu phát ra ánh sáng rực rỡ. Ta bàn đến tiến cử với Hoàng hậu, Hậu nghe xong lập tức tỏ ý vui mừng. Sư Viên Viên đang mang thai, ngày càng được sủng ái, Hoàng hậu đương lúc bất lực, ta và Hoàng thượng lại như nước với lửa, càng không trông mong gì được. Hoàng hậu dĩ nhiên mong có người mới khiến Hoàng thượng phân tán, nhưng Đế Hậu nghĩa tình sâu nặng, quyết không để Hạ Hầu Thần nghi mình tranh sủng, nên ngầm tỏ ý muốn ta lo liệu mọi chuyện.

Ta cười thầm, ngoài mặt thì đồng tình với cách nghĩ của Hoàng hậu. Nàng ta nói đúng, ta và Hoàng thượng đã chẳng có cách nào cứu vãn, việc xấu xa này cứ để ta ra mặt thì hơn, dù sao trong mắt Hoàng thượng ta vốn dĩ đã là nhân vật phản diện, thêm một lần bớt một lần chẳng có gì khác biệt.

Khi đem cơ sự nói lại với Tích Văn, nó chỉ im lặng nghe mà không nói gì, cúi mặt gật đầu. Qua thư tay của đại nương, ta biết vị hôn phu đính ước từ bé của nó vì hiềm thân phận con gái tội thần, đã kiên quyết từ hôn từ lâu. Có lẽ lòng nó đã nguội lạnh, chẳng thiết tha gì nữa. Tướng mạo Ninh Tích Văn và ta hoàn toàn không giống, gương mặt nó rất mực yêu kiều rạng rỡ, có lẽ sẽ không khiến Hoàng thượng tức cảnh sinh giận chăng?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện