Chương 10.2

Nói xong ta nhấp ngay một ngụm nhỏ, cảm thấy vị ngọt thanh từ đầu lưỡi từ từ thấm xuống họng, không kìm được đưa bát canh lên một hơi uống cạn, định múc thêm, nhưng xem dáng bộ con nha đầu này lưỡng lự, có vẻ không muốn đưa cái muôi ra, ta đâm bực mình, bảo: “Ngươi bị mấy tin đồn nhảm nhí trong cung làm cho lú lẫn cả đầu óc, không phân biệt được đâu là phải trái đúng sai nữa rồi à?”

Đúng lúc ấy, có người tiếp lời: “Còn ngươi thì phân rõ phải trái đúng sai lắm?”

Vừa nghe giọng nói ấy cất lên, máu trong người ta lập tức dồn lên đầu, chiếc muỗng thả rơi vào bát, nước canh bắn lên tung tóe, vấy đầy mu bàn tay mà không hay biết. Ta quay đầu lại, đã thấy Hạ Hầu Thần đứng ngay trước cửa phòng, theo sát hắn là Khang Đại Vi. Từ kẽ hở giữa hai người này, thấy phía sau còn một kẻ quỳ mọp dưới dất, chính là cung nữ Sơ Tuyết ta sai đứng canh trước cửa nghe ngóng động tĩnh. Thi thoảng con bé ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt của ta, sợ quá gục mặt xuống, cả người run rẩy. Có lẽ Hạ Hầu Thần đã ngăn nó vào thông truyền. Trong lòng ta ngầm hối hận sao không cử hẳn hai người đứng canh trước cửa?

Ta vừa rà soát lại trí não, vừa đứng dậy nhún người hành lễ, ban nãy khi uống canh dường như chưa nói câu nào phạm vào húy kị của hắn.

Hắn nói: “Trẫm còn chưa bước vào phòng, đã nghe có mùi hương ngào ngạt xộc vào mũi, ngươi đang uống canh gì vậy?”

Ta ngầm quan sát vẻ mặt Hạ Hầu Thần, phát hiện hắn không buồn cũng không vui, vẫn dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ thường thấy, trong lòng liền khôi phục vài phần tự tin, đáp rằng: “Thời tiết ngày một giá lạnh, thần thiếp mới sai người ninh một bát canh mang sang, nguyên liệu cũng chẳng có gì mới lạ, chỉ bỏ thêm ít nấm thường thôi ạ.”

Ta trả lời qua loa cho xong chuyện, chỉ mong hắn không vặn vẹo nhiều. Nguyệt Dung Hoa vừa bị định tội, ta lại ở trog phòng ăn nấm đầu khỉ, lỡ để hắn biết được, chỉ sợ chẳng phải chuyện hay ho.

Lúc này thái độ Hạ Hầu Thần bỗng nhiệt tình lên đôi chút, hào hứng nói: “Ừm, xem hương vị có vẻ rất ngon, hãy múc cho trẫm một bát nếm thử.”

Tố Khiết bèn lấy ra từ chạn bát một đôi đũa bát, múc đầy, dâng lên trước mặt hắn. Đón lấy bát canh, hắn liếc nhìn Tố Khiết, đột nhiên cất giọng hỏi: “Ngươi nói trẫm nghe, rốt cuộc là canh gì?”

Tố Khiết bị hắn nhìn cho một cái, sợ quá quỳ xuống đất, khấu đầu thưa: “Hoàng thượng, nương nương cũng uống rồi, canh này không có độc ạ.”

Ta lớn tiếng rủa thầm trong bụng, sao đám nô tài bên mình chẳng có lấy một đứa tinh nhanh hiểu chuyện? Vội cười nói chữa: “Nếu Hoàng thượng không thích, thì không uống nữa là xong.”

Hạ Hầu Thần lạnh lùng liếc ta một cái. Khang Đại Vi sớm đã húp một ngụm, nói: “Hoàng thượng bảo ngươi trả lời thì ngươi cứ việc trả lời, nương nương thế nào là việc của nương nương!”

Tố Khiết quỳ mọp ra đất dập đầu liên tục, ngắc ngứ nửa ngày trời mới nặn ra được một câu: “Canh nay dùng gà Trúc Ti, táo lớn, khởi tử, nấm đầu khỉ cùng vài loại gia vị khác ninh nhừ lên ạ”

Hạ Hầu Thần đưa bát cho Khang Đại Vi, thủng thẳng nói: “Nấm đầu khỉ trong này có phải là do Nguyệt Dung Hoa biếu nương nương nhà ngươi không?”

Tố Khiết rụt rè ngẩng lên nhìn ta, lắp bắp đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng thế ạ.”

Đến đây, biết không thể che giấu được nữa, ta liền cười nói: “Hoàng thượng minh giám, thần thiếp không có phúc được mang thai rồng như Sư Quý phi, có ăn nấm đầu khỉ chắc cũng chẳng xảy ra chuyện gì, nghe nói thứ này giá trị không nhỏ, lại bổ huyết, bệnh phong thấp của thần thiếp vẫn chưa trị dứt, nên mới cho người ninh lên mà uống…”

Ta cúi đầu nói liền một mạch, dứt lời hồi lâu không thấy hắn đáp lại, bèn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt âm trầm của y hướng về phía mình. Đột nhiên hắn huơ tay một cái, hũ canh trên bàn rơi xuống đất, mảnh vỡ bắn tới dưới góc hài của ta. Chiếc hũ vỡ vụn, nước canh bên trong bắn ra tung tóe, bốc hơi nghi ngút, thậm chí còn xuyên qua vạt váy thấm vào chân, bỏng rát đến độ ta phải lui lại mấy bước. Ta nhìn lên, thấy đôi con ngươi hắn sắc nhọn, âm hiểm như đôi mắt đại bàng, dường như bóng tối trong căn phòng đều bị đôi mắt đó hút cạn.

Ta thất kinh, mặc kệ dưới đất nước canh chảy lênh láng, mảnh vỡ bắn tung tóe, hai gối khẽ chùng, quỳ ngay xuống đất, cúi xuống thưa: “Hoàng thượng, thần thiếp không chủ tâm kháng lại thánh ý, người vừa tuyên Nguyệt Dung Hoa có tội mà dám mang quà cô ta cho ra dùng, thần thiếp…”

Nói đến đây ta bỗng cạn lời, cãi lý để thoát tội xưa nay vốn là sở trường, nhưng thật lòng ta không hiểu sao đột nhiên hắn lại giận dữ? Không hiểu rõ nguyên nhân, biết lý luận thế nào?

Cho dù nấm đầu khỉ có tác dụng gì đó, thì vốn dĩ chuyện này chưa được kiểm nghiệm, cứ cho đó là có thật, chẳng phải đây là điều hắn mong muốn hay sao? Ta xót cái thân mình, có gì đáng nên tội?

Hạ Hầu Thần long nhan đại nộ, chẳng ai dám cả gan cất lời, nước canh chảy trên đất như con linh xà, sớm đã trườn qua đầu gối ta. Dần cảm giác như đầu gối mình vừa dính bết vừa lạnh, ta rủa thầm, mấy tháng nay sống trong phú quý thành quen, mới thế này mà đã khó chịu muốn chết.

Khang Đại Vi chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh, dìu ta đứng dậy: “Mặt sàn lạnh lẽo, nương nương vốn có bệnh khớp, nên giữ gìn.”

Ông ta vừa nói vừa dìu, ta nào dám nghe theo, nhưng cơ thể mềm nhũn không cưỡng lại được, bị Khang Đại Vi vụt một cái xốc dậy. Lạ là Hạ Hầu Thần chẳng hé răng nửa lời, không nói mấy câu đại loại như “Ai cho ngươi đứng dậy”. Ta đứng đó mà trong lòng thấp thỏm lo âu, váy thấm ướt mốt mảng lớn, có cơn gió lạnh ùa vào, cảm giác buốt tận xương tủy.

Khang Đại Vi thấy thế bèn bảo: “Nương nương, người thay y phục đi đã?”

Ta nào dám được voi đòi tiên, cứ cúi đầu hướng về phía Hạ Hầu Thần mà nói: “Thần thiếp nào dám.”

Bỗng nghe Hạ Hầu Thần lạnh lùng nói: “Trẫm không muốn nhìn bộ dạng lôi thôi của ngươi, mau vào thay y phục rồi ra đây!”

Nghe thế ta bèn nâng vạt áo, trở về phòng nghỉ sửa soạn lại xiêm y, trong lòng thầm lấy làm lạ, hắn vẫn đứng ngoài đó chờ ư? Theo kinh nghiệm tiếp xúc lâu nay, tâm trạng Hạ Hầu Thần lúc này vô cùng tệ, sau khi nổi cáu, thường sẽ bỏ đi, trong vòng mười ngày đến nửa tháng nếu có tình cờ nhìn thấy ta ở chỗ khác, cũng coi như không gặp, vậy mà hôm nay vẫn nán lại không chịu đi?

Ta vẫn không hiểu, sao hắn lại giận dữ đến vậy?

Nhớ đến những sở thích phòng the kỳ dị của Hoàng đế, ta bất giác buồn bực, tay chân dùng dằng không muốn xong, Tố Khiết chẳng để ý, cứ thoăn thoắt giúp ta mặc áo mới. Ta đủng đỉnh bước ra ngoài, nhận ra các mảnh vỡ trên mặt sàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, Hạ Hầu Thần đương dựa người lên bảo tọa gấm thêu bằng gỗ tử đàn, vẫn chưa thấy Khang Đại Vi mang cái Xuân Kỷ kia đến, ta ngầm thở hắt ra, rảo bước tới hành lễ. Ta trước nay rất biết đoán ý người khác, kẻ đối diện chỉ khẽ cau mày hoặc nhếch mép, ta đã biết họ cần gì, sau đó tự tìm lời thích hợp ứng đối, chỉ duy có Hạ Hầu Thần luôn là một ẩn số, ta không rõ thứ hắn cần ở ta là gì?

Hành lễ xong, ta chẳng biết phải làm gì tiếp theo để xoa dịu hắn. Nếu có Ninh Tích Văn ở đây, nó sẽ biết cách pha trò, những câu chuyện cười của nó dường như bất tận, khiến Hạ Hầu Thần khoái chí chốc chốc lại cười lớn, ta có cảm giác làm hắn cười không phải chuyện quá khó, chỉ là… Nếu trước mặt ta lúc này là Hoàng hậu, ta có thể lựa lời hàn huyên chuyện xiêm áo trâm vòng, làm Hoàng hậu rạng rỡ sắc mặt, nhưng với hắn, nói một lời lấy lòng sao mà khó như dời non lấp bể.

“Sao còn không ngồi xuống đây?”

Nghe giọng hắn có vẻ lại bực dọc, ta trù trừ bước lại gần, lúc này mới nhận ra Khang Đại Vi đứng ngay phía sau ghế, không muốn ngồi. Ta vội gọi một tiếng: “Tố Khiết…”

Tố Khiết thoăn thoắt định đi lấy ghế, chợt nghe Khang Đại Vi ho một tiếng, con a đầu thấy thế lại dùng dằng, bèn học Khang Đại Vi đứng yên một chỗ chờ đợi.

Ta lúng túng quay trái nhìn phải, thấy Hạ Hầu Thần cứ vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn ta ngồi xuống đó? Như Sư Viên Viên và hắn cùng tựa lưng trên ghế tử đàn?

Bảo tọa này cũng làm từ gỗ tử đàn, bề mặt bọc gấm thêu vân mây, nhưng thân ghế chật hẹp vô cùng, không thể so với chiếc ghế được triều cống. Nếu hai người cùng ngồi trên bảo tọa, thế nào cũng phải sát vào nhau, tuy nói là có y phục ngăn cách, nhưng ta thấy còn đáng sợ hơn những lần hành hạ trước đây.

Ta sợ không gì khác, mà chính là vì không thể nắm bắt được suy nghĩ của hắn. Hắn chọn hành hạ ta, là vì trong cung không còn ai thích hợp hơn để “chơi đùa”, đối với hắn, giá trị của ta chỉ có thế. Cho nên dù có đau khổ cách mấy, ta cũng chỉ biết nhẫn nhịn. Nhưng giờ đây ta không thể đoán biết hắn đang nghĩ gì. Ở chốn này, điều duy nhất khiến ta sợ hãi, chính là không thể nắm bắt được suy nghĩ của người khác, ta cảm thấy mình cứ như vừa bị hất ra khoảng không bất tận, rơi mãi rơi mãi, không biết bấu víu vào đâu.

Ta khẽ cắn răng, chầm chậm lại gần, ngồi ghé xuống ghế. Khang Đại Vi biết điều ra hiệu cho Tố Khiết, cả hai cùng lui ra.

“Ngồi xích lại đây, vẫn còn chỗ trống cơ mà!” Hạ Hầu Thần gắt.

Thiên tử đã có lời, ta bất đắc dĩ nhích vào thêm một chút, để không áp sát vào người hắn, ta gắng hết sức co mình lại. Hồi lâu không nghe thấy hắn gắt thêm tiếng nào, ta thầm lấy làm lạ trong bụng, không nhịn được quay sang, bất giác giật bắn cả mình. Hạ Hầu Thần lúc này đang chống cằm, vịn vào thành ghế, nửa thân người khom hẳn xuống, ánh mắt hàm chứa nụ cười, lặng lẽ nhìn về phía ta. Nụ cười ấy trong khoảng khắc như làm cả căn phòng bừng sáng. Vậy mà vừa chạm phải ánh nhìn của ta, khóe mắt kia lập tức đanh lại, cứ như con hát chơi trò đổi mặt nạ[2], mới đây còn đang là Tào Tháo mặt trắng, phút chốc đã thành Bao Công mặt đen, làm ta không cách nào thích ứng cho kịp, càng chẳng đoán ra hắn đang nghĩ gì.

[2]. Trong kinh kịch có tiết mục đổi mặt: Diễn viên vừa múa vừa đổi mặt nạ đeo.

Có lẽ Hạ Hầu Thần đã biết ta mới là hung thủ thực sự cướp đi thai rồng, nhưng không có chứng cứ xác thực, ngược lại ta ngờ hắn thêm dầu vào lửa, cũng chẳng có gì làm minh chứng. Trong chuyện này, hai bên xứng là kỳ phùng địch thủ, nhưng theo lẽ thường mà nói, với tính cách của hắn, nhất định sẽ muốn tìm cách trừ khử kẻ biết quá nhiều về mình. Vậy mà từ đầu chí cuối hắn không hề nổi sát tâm, chẳng lẽ chỉ vì chút vui thú mà hắn giữ một nguy cơ lại bên mình?

Nghĩ đến đây, cả người ta trở nên cứng đờ, dần dần nhích mông ra xa, nếu không dùng tay chống một bên, chắc đã rơi xuống đất từ lâu.

Hắn thờ ơ nói: “Trẫm là hổ chắc? Sao ngươi sợ như vậy?”

Ta đành đáp: “Thần thiếp đâu có sợ Hoàng thượng, chỉ là kính ngưỡng quá độ…”

“Vậy thì ngồi sát vào đây!”

Ta lại lần nữa nhích vào, nửa thân người đối diện với hắn chẳng hiểu sao trở nên mẫn cảm, khi nhận thấy áo bào sắp sửa chạm vào mình, bèn cuống cuồng co người lại. Nếu là trước kia, mỗi khi chỉ có hai người, tay chân hắn sớm đã sục sạo khắp chốn rồi, nhưng lần này thì không hề, điều này càng khiến ta ngờ vực sợ hãi, không biết hắn định giở trò gì.

“Mấy ngày trước ngươi nói lan Nhụy Điệp trong vường nở hoa, sao trên đường vào đây không thấy gì, chỉ có gió thu quạnh quẽ?”

Mấy lời đó chẳng qua dùng để lấp liếm cho qua, nay thấy hắn hỏi đến, ta vội phục xuống đất cáo lỗi, hắn giữ chặt lấy ta, nói: “Ngày nào ngươi chẳng khi quân vài ba bận, thêm một lần này, cũng chẳng nhiều hơn!”

Ta thất kinh đáp: “Hoàng thượng, thần thiếp đâu có…”

Trông hắn chẳng có vẻ gì là bực bội, tay trái tuy nắm lấy tay phải của ta, nhưng không hề sấn tới áp sát, vẫn cứ thản nhiên dựa vào ghế, mặt đẹp như tượng tạc. Hắn vốn là nam tử tuấn tú vô cùng, có điều trước nay ta chưa bao giờ dám nhìn trực diện. Hôm nay khoảng cách giữa đôi bên quá gần, đến độ ta có thể trông rõ cả hàng lông mi cong vút, đôi mắt trong veo tựa hai viên ngọc lưu ly, ánh lên tia sáng sâu thẳm, vừa mê hoặc vừa lạnh giá.

Ta vội cúi đầu, dán mắt vào hoa văn trên ghế gấm, tay kia thu vào trong ống áo rồi đưa lên che mặt như một phản xạ.

Hắn thả tay ra, ta không dám biểu lộ gì quá, thận trọng chậm rãi thu tay vào, cũng giấu vào trong ống áo.

“Đã bao lâu rồi ngươi không đến thăm Thái hậu?” Hắn lạnh nhạt hỏi.

Nếu hắn không nhắc, ta cũng quên bẵng đi. Đã rất lâu rồi ta không còn nhớ gì đến con người ấy nữa, cái người đã bị ta phản bội đâm sau lưng, cũng chính là người từng đề bạt cất nhắc ta, nếu không nhờ bà ta yêu mến, ta đã chẳng ngồi lên được chức Thượng Cung. Vậy mà sự việc mới trôi qua được vài tháng, thậm chí ta còn chẳng gặp ác mộng lấy một lần chứ đừng nói là nghĩ đến. Xem ra, ta quả là một kẻ bạc bẽo.

“Sợ là Thái hậu không muốn gặp thần thiếp cho lắm, vậy nên…”

“Cũng phải, với tính cách của bà, bị một con nô tỳ phản bội, nếu còn gặp lại chắc chắn sẽ chẳng tha. Trẫm chỉ tò mò khi ngươi làm những việc kia, chẳng lẽ không thấy hổ thẹn chút nào sao?”

Ta dửng dưng đáp: “Hoàng thượng, thần thiếp chẳng qua chỉ muốn tìm cho mình một con đường sống, tất cả những gì thần thiếp làm cho Thái hậu, sớm đã nhiều hơn những gì Thái hậu cho thần thiếp rồi.”

“Cho nên cú đâm cuối cùng ấy, chẳng qua là ngươi muốn đòi lại những gì đáng thuộc về mình thôi phải không?”

Ta cúi đầu không đáp.

Hạ Hầu Thần thở dài một tiếng: “Ninh Vũ Nhu, ngươi rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào?”

Ta chẳng biết nên trả lời câu hỏi ấy ra sao. Ta cảm thấy mình không phải kẻ xấu, tất cả mọi thủ đoạn trước đây đều là vì sinh tồn của bản thân mà thôi. Trong cung ai mà chẳng vậy, ta cũng không tránh khỏi, có điều ta thông minh hơn họ mà thôi, nên có thể tồn tại dài lâu đứng vững ở đây mà thôi.

Ta hồi hộp phân tích lại lời hắn vừa nói, cảm thấy từ khi hắn bước vào đây, mọi lời nói, cử chỉ đều có nguyên do sâu xa. Thái độ khác hẳn thường ngày. Ta hiểu rõ mọi lần hắn đến đây là để vui lạc thú, nhưng hôm nay có vẻ lại không định làm vậy. Rốt cuộc là vì sao?

“Hoàng thượng, thần thiếp cũng chỉ là một nữ nhân của người mà thôi.” Ta nhỏ giọng đáp, hôm nay hắn có vẻ hòa nhã, ta đâm bạo gan thêm mấy phần, lén liếc mắt sang, lại thấy hắn nhếch khóe môi, dường như đang cười.

“Nhưng ngươi lại chưa từng muốn làm nữ nhân của trẫm phải không?”

Ta không đoán được khi nói câu này, hắn đang giận hay đang vui, chỉ biết đây là điềm chẳng lành, nếu đáp lời không cẩn thận, tất sẽ chạm nọc. Ta đắn đo một chút rồi nói: “Nữ nhân bên Hoàng thượng quá nhiều, thần thiếp e sợ không thắng được họ, cho nên…”

Hắn cười ha hả: “Ngươi mà sợ thua bọn họ? Trong lòng ngươi vốn nghĩ, chẳng cần đến Hoàng đế như trẫm, ngươi vẫn có thể tung hoành ngang dọc giữa cung cấm phải không?”

Lưng ta lại đổ mồ hôi lạnh. Sao hắn có thể nói ra chính xác cái suy nghĩ thầm kín nhất tận đáy lòng ta? Đích thực mỗi lần đối diện con người này, vì không cách nào nắm bắt được tình thế nên ta rất sợ hãi, chỉ muốn tránh xa hắn, mong dựa dẫm vào Hoàng hậu. Ta cho rằng hắn thân lo việc nước, tất không thể bao quát mọi chuyện lớn nhỏ trong cung, có thể thấy rõ, Hoàng hậu sẽ là một chỗ dựa vững chắc hơn nhiều.

“Thần thiếp không dám, thần thiếp lúc nào cũng đặt Hoàng thượng làm đầu, người là đấng phu quân ngàn vàng, thần thiếp sao dám…”

Ghế gấm chật hẹp, ta vừa giật mình thất kinh, tuy chưa ngã xuống đất, nhưng theo thói quen định phục xuống đất thỉnh tội, thân trên ngả ra trước, khiến mặt sát mặt, gần đến nỗi có thể nhìn rõ lông măng trên má hắn. Ta chợt nhận ra hành động này quá vô lễ, vội lùi ra sau, liền bị hắn kéo lại, hai thân hình liền dính vào nhau. Đỉnh đầu cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, mình mẩy không kìm được nóng bừng. Ta chưa bao giờ ngồi bên hắn thân mật đến vậy, mọi lần trước đến đây hắn đều sỗ sàng bạo ngược, tuy nói là khổ sở khôn xiết, nhưng vẫn còn hiểu được ý tứ, nhưng hôm nay thời chẳng tài nào đoán ra chút manh mối nào.

Hắn khẽ thở dài trên đỉnh đầu ta mà rằng: “Ngươi nhờ vào vụ việc Thái hậu mà lấy được lòng tin của Hoàng hậu, trở thành tâm phúc của nàng ta, lại lần nữa dưới một người mà trên muôn người. Nhưng ngươi nên biết, tất cả những gì ngươi muốn, ngươi cần, trẫm cho phép, thì ngươi mới có được, nếu trẫm không cho, dù ngươi có dựa vào Hoàng hậu, cũng chẳng làm nên chuyện gì.”

Cái ôm thật ấm áp, nhưng lời nói ra lại là ngôn từ vô tình tàn khốc nhất. Rốt cuộc ta đã hiểu mục đích hắn đến đây ngày hôm nay. Hắn cảm thấy ta nhúng tay quá sâu, hắn không thể loại bỏ sự nghi ngờ về ta trong vụ Sư Viên Viên, nên mới đưa ra lời cảnh cáo. Thiên hạ nói gì thì nói vẫn là của Hoàng thượng, thiên hạ đó dĩ nhiên cũng bao gồm cả hậu cung!

Ta vội vùng vẫy định ngồi dậy, càng bị hắn ôm chặt hơn, chỉ đành nói: “Hoàng thượng, bất cứ lúc nào thần thiếp cũng đặt người lên hàng đầu.”

“Biết rõ ngươi nói lời giả dối, trẫm cũng chỉ có thể nghe. Nhưng đừng tưởng trẫm không có cách trị ngươi. Ninh Vũ Nhu, nếu Hoàng hậu không thể là chỗ dựa cho ngươi nữa, có lẽ ngươi sẽ nhớ tới trẫm chăng?”

Mồ hôi lạnh từ sau lưng nhỏ xuống thành giọt, dù đang vận trên người áo dày mùa đông, ta vẫn cảm thấy lạnh buốt thấu xương. Hóa ra là thế, hắn định phá hoại liên minh ta cùng Hoàng hậu dày công vun đắp, khiến ta lần nữa rơi vào thế bị cô lập giữa chốn hậu cung. Điều này so với những lần hành hạ trước đây khủng khiếp gấp bội. Nhục nhã về thể xác rồi sẽ có lúc quên đi, gắng gượng nhẫn nhịn mọi sự sẽ trôi qua, những vết sưng đỏ trên người xức thuốc lên, vài ngày là khỏi, còn hình phạt mới này sẽ khiến mọi nỗ lực của ta hóa thành bọt nước.

Ta nôn nóng lên tiếng: “Hoàng thượng, người phạt thần thiếp thế nào cũng được, nhưng Hoàng hậu là người nhân đức, xin người đừng làm tổn thương Hoàng hậu…”

Vòng tay hắn càng thêm siết chặt, khiến ta gần như không thể thở nổi, hắn ghé tai ta cười khẽ: “Ninh Vũ Nhu, trẫm nắm được đuôi của ngươi rồi.”

Cả người ta lạnh ngắt, bị hắn vừa ôm vừa lôi vào phòng mà không hề hay biết, cho đến khi bức màn buông xuống, xiêm áo trên người bị cởi ra sạch, cảm giác ấm áp bao bọc lấy, ta mới sực tỉnh. Lần này hắn không xé nát y phục, cũng không trói tay, nhưng vốn dĩ ta khô khan từ trong cảm xúc, nên vẫn cảm thấy đau buốt không thôi. Ham muốn của hắn mãnh liệt không ngừng nghỉ, còn ta đau đớn không thể thốt ra lời. Ta trộm nghĩ, nữ nhân trong cung nhiều vô số kể, nếu phi tần nào hắn cũng thế này, thì chẳng mấy chốc bên hắn sẽ chẳng còn ai! Có điều hắn rất biết điều dưỡng thân, chưa bao giờ buông thả dục vọng quá đà.

Ta ra sức nghĩ ngợi đủ thứ, nhằm khiến cơn đau trong mình giảm bớt, hắn thấy vậy càng điên cuồng. Ta cảm thấy trán mình ướt đẫm, chỉ cố nắm chặt lấy thành giường, cắn răng chịu đựng.

Hôm nay hắn không vội vã rời khỏi Lan Nhược hiên như mọi lần, mà nghỉ lại qua đêm. Tuy mệt mỏi rả rời, nhưng trước nay ta quen ngủ một mình, bây giờ bên cạnh đột nhiên có thêm một người, chẳng thể chợp mắt, lại không dám xoay sở cử động mạnh, cứ nằm ngây ra, đến nỗi thân mình cứng đờ, tê bì, cho đến khi nghe thấy tiếng thở của hắn trở nên đều đặn, mới dám rón rén xoay người. Dù làm vậy nhưng đầu óc ta vẫn cứ căng ra, chẳng tài nào ngủ được, đành đem nhưng lời hắn nói ban tối nghiền ngẩm nhiều lần, càng nghĩ càng thấy sợ. Phá hỏng mối quan hệ giữa ta và Hoàng hậu đối với hắn thật quá dễ dàng, chỉ cần tỏ ra sủng ái ta như Sư Viên Viên, tự sẽ có người phe Hoàng hậu tìm mọi cách trừ khử ta, giống như ta đã đối phó với Sư Viên Viên vậy. Hôm nay hắn nghỉ lại Lan Nhược hiên, chính là một tín hiệu, chỉ cần hắn nghỉ lại thêm vài ngày, mối liên hệ vốn dĩ lỏng lẻo giữa ta và Hoàng hậu sẽ sụp đổ tan tành.

Nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc ta càng lúc càng căng thẳng, quả thực Hạ Hầu Thần chẳng cần làm gì phức tạp, chỉ như thế là đủ.

Ta phải làm sao thoát khỏi tình thế khó khăn này, chẳng lẽ lại cầu xin hắn đừng sủng ái mình? Nếu ta là kẻ đầu óc không bình thường thì còn có thể nói như vậy. Hay cố tình chọc giận, làm bản thân bị ghét bỏ? Nhưng hắn vốn dĩ hận ta thấu xương, mà vẫn có thể nín nhịn, thi thoảng đến Lan Nhược hiên giày vò có thể thấy hắn là kẻ có khuynh hướng thích ngược đãi, kế này đối với hắn e vô dụng, không chừng còn khiến hắn đoán ra đầu đuôi, càng cố tình tìm đến thường xuyên hơn.

Cả đêm ấy ta không ngủ, cứ gương đôi mắt ngắm song thưa bạc đi trong sương, lại dõi theo mặt trời dần nhô lên qua khe cửa. Trời sáng bảnh, Khang Đại Vi đứng ngoài cửa gọi: “Hoàng thượng, nương nương, đã tỉnh giấc chưa ạ?”

Ta chầm chậm ngồi dậy, nhưng chẳng thấy người bên cạnh mảy may động cựa, bèn quay sang nhìn. Hắn vẫn say giấc nồng.

Ta bèn lay gọi: “Hoàng thượng, người dậy đi, đến giờ thượng triều rồi.”

Hắn như không nghe thấy gì, quay mình vào trong ngủ tiếp. Ta không dám lay mạnh quá, chỉ dám quỳ bên giường tiếp tục gọi: “Hoàng thượng, nên thức giấc đi thôi.”

Kêu liền mấy tiếng, vẫn không thấy hắn đáp lời, ta đành khoác vội áo choàng, đi ra khỏi bình phong. Khang Đại Vi dẫn theo một đám cung nhân bưng sẵn khăn chậu đứng chờ ở ngoài từ lâu, thấy ta đi ra, ông ta cúi mình hành lễ, cất tiếng thỉnh an, lại ngó ra phía sau, hỏi: “Hoàng thượng đâu ạ?”

Ta bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng vẫn còn ngủ!” nói xong nhìn trái ngó phải, định gọi Tố Khiết ra hầu hạ mình chải đầu rửa mặt, tỏ ý rằng việc đánh thức Thánh thượng là trách nhiệm của Khang tổng quản.

Nhưng Khang Đại Vi lờ đi, sốt ruột giục: “Ôi, nương nương của tôi ơi, buổi chầu sớm bắt đầu rồi, nương nương mau đánh thức Hoàng thượng mới phải!”

Khang Đại Vi là lão thái giám hầu hạ Hoàng đế hai triều, tình nghĩa với tân đế rất mực sâu nặng, ta sao dám đắc tội với ông ta, đành quay trở vào phòng. Vén mành nhìn vào giường, thấy Hạ Hầu Thần vẫn quay người vào trong mà ngủ, chẳng có vẻ gì sắp tỉnh dậy, ta lưỡng lự một lúc, tiến tới khẽ vỗ vào cánh tay hắn: “Hoàng thượng, dậy đi thôi!”

Chẳng có phản ứng gì.

Ta vỗ mạnh hơn: “Hoàng thượng, mau dậy đi thôi!”

Vẫn cứ im lặng như tờ. Có lẽ đêm qua hắn thực sự rất mệt chăng?

Vừa nghĩ thế, người ta bất giác ngâm ngẩm đau, cơn giận bốc lên, lần này ta đẩy hắn vẹo cả người: “Hoàng thượng, dậy mau!”

Đến thế mà hắn vẫn cứ nằm bất động. Khang Đại Vi đứng ngoài bình phong lên tiếng: “Nương nương, người gọi lớn một chút, đến lão nô còn nghe không rõ người đang gọi gì!”

Mái tóc óng mượt của hắn xõa đầy trên gối, tấm áo lót màu vàng kim mềm mại rũ trên người, có thể lờ mờ nhìn ra bắp thịt trên cánh tay hắn, nửa gương mặt khôi ngô lộ dưới ánh nắng ban mai, chẳng có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn như khi thức, hai bên khóe miệng hơi trĩu xuống, dường như ẩn giấu rất nhiều phiền muộn. Thường ngày ta không dám nhìn thẳng vào hắn, lúc này không kìm được ngơ ngẩn cả người. Cho dù bình sinh hắn hung tài thao lược, hô mưa gọi gió, thì đến lúc ngủ, cũng chỉ là nam nhân rất đỗi bình thường.

Ta ngần ngừ một lát, cúi xuống, ghé sát tai hắn lớn tiếng gọi: “Hoàng thượng, mau dậy tôi.”

Hô xong, đang định chuồn cho mau kẻo hứng trọn cơn ngái ngủ của Thiên tử, ai ngờ hắn cứ như vừa bị bóng đè, cả người giật nảy một cái, sực tỉnh khỏi giấc mộng. Ta vừa lùi được vài bước, đã thấy hắn mở trừng trừng mắt ra nhìn, thấy ta, ánh mắt hắn lộ ra một tia mê hoặc. Ánh mắt đó thật đáng ghét, cứ như đang không tin tại sao ta lại xuất hiện ở đây vào lúc này, rằng tại sao hắn lại nằm trên giường của ta. Ta dĩ nhiên không dám lộ ra nửa phần bất mãn, cúi đầu nói: “Hoàng thượng, đến giờ thượng triều rồi ạ.”

Hắn ngây ra một chút rồi đáp: “Trẫm ngủ say đến vậy sao?”

Ta nghĩ thầm, ngài ngủ hết cả phần ta rồi, dĩ nhiên là ngon, ngon chết đi được.

Hắn nhìn ta lom lom, đột nhiên bật cười: “Ái phi có vẻ tỉnh táo ghê nhỉ?”

Trước nay khi đối đáp, hắn chưa từng gọi tên ta, cũng không bao giờ gọi phong hiệu, gọi ta mà như gọi không khí, chứ đừng nói đến hai chữ “ái phi”. Đầu óc ta ngay lúc bấy giờ không kịp phản ứng kịp, bất giác liếc ra ngoài trướng, cứ tưởng có “ái phi” nào vừa tới, rồi lại ngẩn ngơ nhìn hắn. Tâm trạng Thánh thượng lúc này có vẻ rất tốt, hớn hở nói: “Nhờ đến chỗ của ái phi mà trẫm ngủ được một giấc ngon như vậy…”

Hắn vừa nói vừa xuống giường, gọi Khang Đại Vi: “Khang Đại Vi, tối nay không cần mang lục đầu bài cho trẫm chọn nữa, đêm nay trẫm vẫn nghỉ tại Lan Nhược hiên.”

Đúng thật rồi, chết thật rồi, ta thầm rên trong bụng, cũng phải thán phục con người này, hắn ghét ta là thế, mà chỉ vì muốn ta cùng Hoàng hậu rạn nứt, ngay đến chiêu này cũng mang ra sử dụng. Hoàng hậu đối với ân tình sâu nặng, nếu thi thoảng ta được sủng hạnh thì không sao, đằng này lại như Sư Viên Viên ngày đêm quấn quýt độc chiếm Thiên tử, thì… Cho dù ta có nghĩ trăm phương ngàn kế để hàn gắn, chỉ sợ cũng đành bó tay, chỗ dựa vững chắc nhất đến một ngày không xa sẽ trở thành địch nhân đáng gườm nhất!

Ta chưa từng vọng tưởng có một tình bằng hữu ở chốn thâm cung, biết rõ trong một mối quan hệ, chỉ cần đôi bên không còn đươc hưởng lợi ích tương xứng, thì lập tức trở mặt thành thù, kẻ sống người chết. Hạ Hầu Thần rõ ràng hiểu sâu sắc điều này, nên mới đánh thẳng vào chỗ hiểm yếu của ta?

Khang Đại Vi thấy Hoàng thượng tâm trạng rất tốt, gương mặt già nua thêm vài phần tươi tắn, nói: “Hoàng thượng, người đến Lan Nhược hiên đã nhiều lần vẫn chưa ban thưởng cho Ninh nương nương thứ gì, chẳng khiến cho nương nương tủi thân oán trách sao, người xem…”

Hạ Hầu Thần liếc sang, ta lập tức nhoẻn một nụ cười không thể tươi hơn, tâm trạng hắn đang tốt, chẳng buồn vặn vẹo chê ta giả tạo, cười nói: “Được, nho tím dạo trước Tây Vực tiến cống chắc vẫn còn chứ? Trẫm nghe nói ái phi rất thích, thường sang chỗ Hoàng hậu cùng ăn, nhưng nho bên ấy không thể tươi bằng của trẫm được. Khang Đại Vi, ngươi mau sai ngươi mang năm cân sang đây!”

Hắn rõ ràng định đẩy ta vào vết xe đổ của Sư Viên Viên. Ta biết làm sao đây? Chỉ đành nhe răng nở một nụ cười sáng láng cho hắn xem, cúi người hành lễ tạ hoàng ân.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện