Chương 11.1

Náo nhiệt một hồi, hắn và đám tùy tùng mới rời khỏi Lan Nhược hiên. Ta ngã ra ghế, cảm thấy mệt lả. Cả đêm thức trắng, giờ đây hai mí mắt cứ nặng trĩu, nhưng không tài nào ngủ được, nằm trên giường trở mình liên tục đến nửa canh giờ. Tố Khiết từ ngoài chạy vào bẩm báo, rằng vật ban thưởng của Hoàng thượng đã mang đến, nghe thấy thế ta càng không ngủ nổi, bèn dậy ra xem, thấy nho tím chất đầy trong hộp lẫn với đá ướp lạnh, cảm nhận rõ ràng mình đang rẽ vào con đường Sư Viên Viên từng đi qua.

Sau khi bị sảy thai, nghe nói Sư Viên Viên cả ngày ở trong phòng than trời oán đất, đòi Hoàng thượng phải tra xét kỹ càng cả hậu cung, khiến Hạ Hầu Thần không muốn gặp. Sủng tình của Hoàng đế đã cạn, lại có Hoàng hậu ngấm ngầm điều binh khiển tướng, đám cung nhân bắt đầu đối xử khinh bạc, những chuyện cắt xén bổng lộc ăn chia không cần phải nói nữa. Cô ta tuy là Quý phi thân phận cao quý, nhưng những ngày tháng sau này chắc chắn sẽ càng lúc càng đau thương, không còn quyền lực trong tay, phi phẩm có cao đến mấy phỏng có tác dụng gì?

Tấm gương của Sư Viên Viên đã chứng tỏ một điều, cho dù Hạ Hầu Thần có sủng ái đến mấy, thì thời gian qua đi, thế nào cũng có ngày tình cảm nhạt phai, có khi còn không lâu bằng thời gian giữ ấm của ghế tử đàn. Nếu ta rơi vào tình thế như Sư Viên Viên, chỉ e kết cuộc càng thảm hại. Cô ta vẫn có nhà mẹ đẻ chống lưng, Hoàng hậu nhất thời chưa thể làm gì được, còn ta một thân một mình, sợ rằng đến lúc ấy còn không được trông thấy mẹ lần cuối.

Nhưng phải làm sao để Hạ Hầu Thần hiểu cho nỗi khổ này?

Ta nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Hầu Thần không thích ta và Hoàng hậu quá thân thiết, là sợ ta làm điều gì liên lụy đến nàng ta? Hay vì ta vốn xuất thân từ hạng nô tỳ, không được phép với cao?

Ta càng nghĩ càng thấy mình đâm vào ngõ cụt, không cách nào thoát ra được. Vì Hạ Hầu Thần đã lệnh cho Nội Thị Giám tối nay lại nghỉ ở Lan Nhược hiên, nên hôm ấy trong cung không ai dám tới làm phiền. Phần ta, dù đêm trước không ngủ, nhưng mải nghĩ ngợi nên cả ngày trời vẫn không thể chợp mắt. Đến khi đèn lồng được thắp sáng mới sực nhận ra trời tối tự lúc nào.

Hoàng thượng đến Lan Nhược hiên liên tiếp hai ngày, thật là chuyện chưa từng có, Tố Khiết thấy thế cả mừng, nhanh nhảu giúp ta chải đầu cài trâm, thấy dưới mắt ta có quầng thâm, bèn dặm thêm phấn hòng che đi.

Con bé này không còn dáng vẻ ngây thơ vô tư như ngày mới nhập cung nữa, biết Hoàng thượng ghé thăm, nó ăn mặc phục sức cũng khác với thường ngày, lúc thì cài trâm ngọc, khi lại kẻ mày vẽ mắt. Quả nhiên cung đình là chốn lý tưởng để rèn luyện con người, bất cứ ai hễ bước chân vào, coi như đã sa xuống thùng thuốc nhuộm khổng lồ, cả người không bị ô uế hoen màu thì không thể ngoi lên.

Nếu Hạ Hầu Thần để mắt tới Tố Khiết dù chỉ một chút, ta mừng còn không hết, nhưng sắc nước hương trời như Ninh Tích Văn cũng chỉ khiến hắn nắm lấy tay áo rồi buông, thì đứa nhà quê như Tố Khiết, dẫu có đôi phần xuân sắc cũng làm sao hấp dẫn được hắn? Vừa nhớ đến thất bại lần trước, ta đâm cụt hứng, chẳng muốn hao tâm tốn sức bày đặt gì nữa. Tâm tư Hạ Hầu Thần thâm sâu khó dò, Hoàng hậu góp công lập quốc may ra còn khiến hắn nảy sinh chút cảm tình, những kẻ khác dựa vào đâu mà hoang tưởng?

Trộm gà chẳng được, mất toi nắm thóc. Mấy chuyện vô bổ kiểu này đừng hòng ta làm nữa.

Trước đây khi còn là cung nữ hạ cấp trong Thượng Cung cục ta từng chịu biết bao khổ cực, một đêm không ngủ cũng chẳng để lộ vẻ mệt mỏi dù là mảy may. Đúng canh hai, Hạ Hầu Thần xa giá đến Lan Nhược hiên, xem ra tâm trạng hắn không tệ, thấy ta sửa soạn chỉn chu cũng không buồn mỉa mai xiên xỏ chi cả, gọi người mang lên vài món điểm tâm, một hũ rượu ngọt, nói đêm nay trăng đẹp, dù thời tiết giá rét không thể ra ngoài vườn thưởng thức, nhưng gọi đội ca vũ đàn sáo sang tấu khúc trong phòng, vừa uống vừa ngắm trăng qua song cửa cũng vui thú.

Ta giữ nụ cười tươi tắn, dáng điệu cử chỉ ôn nhu hòa nhã nhất có thể, không để cho hắn nhìn ra nửa phần sơ hở, hắn nói đến đâu, ta khen hay tới đó.

Tình cảnh của ta lúc này chẳng khác gì Sư Viên Viên dạo trước. Thời Sư Viên Viên đắc sủng, chẳng cũng đàn ca sáo nhị đêm ngày đó ư? Ta không có được cái hưng phấn hân hoan của cô ta, những tưởng Thiên tử chẳng thèm để mắt đến bất cứ phi tần mỹ nữ nào khác, cho rằng ân tình đáng phải chia làm ba ngàn mảnh tất thảy đều thuộc về mình, còn gì vinh quang cho bằng? Ta không ngây thơ như Sư Viên Viên, vả chăng hắn đã sớm nói rõ mục đích của những hành động này. Hắn vui vẻ tử tế, ta càng cảm thấy đến cái khóe miệng đang mỉm cười kia giả tạo.

Nhưng ta biết làm sao? Hắn là vua một nước, hắn thích vui đùa, thích nâng một người lên tận mây rồi thả xuống, ta còn cách nào khác ngoài hùa theo? Không những phải chơi cùng hắn, mà còn phải ra sức thể hiện, cười nói, đề ra ý mới. Thậm chí ta còn nghĩ rằng, chuyện vui này tiếp diễn cùng lắm là ba ngày, ba ngày sau, hắn sẽ lạnh lùng nói với ta: Ninh Chiêu Hoa, để xem bây giờ ngươi làm cách nào lấy lại lòng tin của Hoàng hậu?

Đến lúc ấy ta phải phản ứng thế nào nhỉ, nên đau đớn tang thương, hay tỏ ra tuyệt vọng không dám tin vào tai mình? Ta vừa cười tươi như hoa, vừa thầm suy tính trong bụng như thế.

Thôi thì thây kệ tất cả, trước mắt hãy cứ hầu hạ vị tôn thần này cho tốt, thỏa mãn tất cả ý muốn của hắn, đi bước nào tính bước đó.

Tiếng đàn ca đêm ấy có lẽ vọng đi rất xa, khiến tất cả những kẻ đêm thâu lẻ bóng khắp bốn phương tám hướng trong cung đều phải động lòng.

Chẳng hiểu Hạ Hầu Thần lấy đâu ta nhiều tinh lực đến vậy, hai đêm liền mưa giục mây vần, khiến ta mệt mỏi rã rời, không sao chịu nổi đau đớn. Ta cắn răng nhẫn nhịn, khi hắn xong việc bèn thiếp ngay đi.

Khi tỉnh dậy, nhìn ra ngoài thấy trời vẫn còn tối, trong phòng đang thấp nến, Tố Khiết từ bên ngoài bước vào, thưa: “Nương nương, người tỉnh rồi ư? Để nô tỳ hầu hạ người chải đầu rửa mặt, Hoàng thượng sắp đến rồi.”

Ta nghe xong giật mình kinh ngạc, hỏi: “Ngươi nói sao, Hoàng thượng vẫn chưa lên triều ư?”

Tố Khiết che miệng cười đáp: “Nương nương, người ngủ cả một ngày trời, sáng sớm khi Hoàng thượng đi khỏi, người còn chẳng buồn dậy tiễn. Bây giờ là tối ngày hôm sau rồi.”

Lúc này ta mới thấy bụng đói cồn cào, lòng thầm nghĩ vậy cũng tốt, càng mau đến ngày thứ ba. Với tính cách của Hạ Hầu Thần, đó là giới hạn cao nhất mà hắn có thể chịu đựng rồi.

Nghĩ đến dây, ta bất giác thấy vui vẻ hẳn lên, chải đầu rửa mặt xong xuôi, bèn sai Tố Khiết mang một ít điểm tâm lên ăn. Tố Khiết chỉ về phía phòng dủng thiện, tâu lại rằng Ty Thiện Phòng đã mang thức ăn thức uống bày cả trên bàn bên đó, vẫn còn nóng hôi hổi.

Hai bữa liền không ăn, bụng ta sôi lên sùng sục, no rồi, lại phải chải đầu rửa mặt thêm lần nữa. Đang lúc thay một bộ y phục tươi tắn hơn để nghênh Thánh giá, chợt nghe Khang Đại Vi ở ngoài cửa hô: “Hoàng thượng giá đáo.”

Sau khi quỳ xuống làm lễ theo lệ, ta ngẩng lên quan sát, Hạ Hầu Thần hôm nay tinh thần vẫn rất sảng khoái, tâm trạng ta cũng theo đó trở nên dễ chịu hơn, bèn hỏi hắn đêm nay liệu có muốn xem ca vũ nữa không.

Hạ Hầu Thần đáp: “Ái phi nghe hát hai ngày liền, vẫn chưa thấy chán ư? Hoa mai trong Ngự Hoa viên vừa nở rộ, trẫm đã sai người quét dọn sạch đường đi, hôm nay trẫm cùng ái phi đến đó thưởng hoa có hay hơn không?”

Hai tiếng “ái phi” phát ra từ miệng y nghe dịu ngọt hết sức, khóe mắt lúng liếng như cười, thi thoảng vô tình liếc ra xung quanh, khiến mấy cung nữ đứng hầu trong phòng bất giác đều đỏ mặt, cứ như người được gọi là chúng vậy. Chằng hiểu sao ta không cảm thấy hưng phấn chút nào, chỉ nghĩ mình vừa ngủ cả một ngày dài, giờ phải cuốc bộ quanh Ngự Hoa viên rộng mênh mông, đến đêm lại chịu một trận giày vò, xong việc chẳng biết có ngủ nổi hay không. Hạ Hầu Thần thừa biết nếu hôm nay hắn không đến, thế nào ta cũng tới chỗ Hoàng hậu thăm dò thiệt hơn, xem nàng ta có thái độ gì với chuyện Hạ Hầu Thần liên tiếp mấy ngày nghỉ tại Lan Nhược hiên. Nếu thấy còn kịp cứu vãn, ta sẽ còn cách thuyết phục Hoàng hậu gỡ bỏ khúc mắc, còn giả như “tình tỷ muội” quả thực đã tan nát, ta cũng kịp chuẩn bị hứng chịu những sóng gió tiếp theo.

Ta tươi cười bước lên kiệu, ngồi vào trong mới chợt hiểu ra thâm ý của Hạ Hầu Thần. Kiệu loan có tám người khiêng, trống trơn không có nóc, Khang Đại Vi dẩn theo mấy tên thái giám đi bên cạnh tiến về hướng Ngự Hoa viên, đèn đuốc sáng rực bốn phía. Vừa xong bữa cơm tối, người trong cung đang lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, rước kiệu rình rang thế này chẳng hóa diễn kịch cho người ta thưởng thức, ngiến răng mà khen hay.

Ta phải ngồi chung kiệu với Hạ Hầu Thần, bị hắn nắm chặt tay trái, chốc chốc lại ghé tai ta liếc mắt đưa tình: Chỗ này ái phi có quen không? Đây là nơi hồi nhỏ trẫm thường đến chơi… toàn những lời nhạt nhẽo vô vị. Ta trộm nghĩ, bộ tịch thế này có khác gì Hoàng đế cuối năm xuất cung tuần du dân gian, diễu hành ngoài phố cho lão bách tính chiêm ngưỡng? Lan Nhược hiên cách xa Ngự Hoa viên, cứ đi như vậy có lẽ phải rước qua nửa Hoàng cung, cứ như hắn muốn tuyên cáo với tất cả phi tần trong cung rằng: Ninh Vũ Nhu khổ tận cam lai, rốt cuộc đã trở thành sủng phi số một bên trẫm.

Miệng ta mỏi nhừ, trong lòng càng khốn đốn, nhưng vẫn gắng sức giữ gương mặt cho tươi tỉnh, vừa không quá phô trương để người ta trông thấy ngứa mắt đến độ muốn chạy ra đá cho một cước, vừa không được để Hạ Hầu Thần ngồi bên nhìn ra dấu tích, đoạn mở miệng mỉa mai, nỗi khổ này thật không thể tỏ cùng ai.

Ngày mai ta còn mặt mũi nào gặp Hoàng hậu, còn biết làm gì để nàng ta tin yêu? Suốt đường đi, đầu óc ta cứ luẩn quẩn mãi suy nghĩ đó.

Kiệu loan vừa vào đến Ngự Hoa viên, có thể trông thấy một góc vườn, nơi trồng nhiều hoa mai đèn đuốc sáng trưng, quả nhiên hắn đã chuẩn bị sẵn, sớm cho người bày biện bàn ghế, có lẽ nhạc sư cũng sắp sửa ra, chỉ đợi Thánh giá đến nơi là đàn sáo cất tiếng tấu hợp ngay.

Con đường nhỏ dẫn đến vườn mai không tiện đưa kiệu vào, ta và Hạ Hầu Thần bèn bỏ kiệu mà rảo bộ, cả đoàn người tiền hô hậu ủng tiến vào vườn mai. Sống trong cung đã nhiều năm, không có nơi nào mà ta không quen thuộc, khu vườn này càng không ngoại lệ. Hết con đường mòn, vòng qua một hòn giả sơn nho nhỏ là đến vườn mai. Ta còn nhớ khi mới nhập cung, vì tuổi nhỏ nên được điều đến Ngự Hoa viên bê chậu cây, nhổ cỏ, ta từng chính tay tỉa cành mai phụ giúp cho nghệ nhân cung đình, không cẩn thận tỉa nhầm cành đẹp, chẳng may bị một phi tần thích hoa mai của tiên đế nhìn thấy, bà ta sai người lấy kim chích vào đầu ngón tay ta. Cả mùa đông năm đó, ta không thể cầm nắm được vật gì. Sau cuộc đảo chính, phi tần đó được ban cho dải lụa trắng, còn gốc mai bà ta yêu quý vẫn vững cùng tháng năm, sương gió. Quả là vật còn đó mà người đã thành thiên cổ.

Ta còn nhớ gốc mai ấy sum suê nhất vườn, lòng không nén được chút mong đợi, vòng qua ngọn giả sơn này là có thề nhìn thấy nó rồi.

Đến khi củng Hạ Hầu Thần vượt qua giả sơn rồi nhìn lên, ta nhất thời sửng sờ: Trên một cành lớn của gốc mai năm nào treo mấy đèn lồng kiểu dáng tinh xảo, vài cung nữ lặng lẽ đứng hầu, trên chiếc bàn bát tiên vừa được bày ra, có một mỹ nhân hình dung kiều mỵ đang ngồi đó, chẳng phải Hoàng hậu thì là ai?

Đêm nay Hoàng hậu phục sức hoàn toàn khác hẳn với hình tượng đoan trang hiền thục khi gặp chúng phi tần. Trên người nàng ta choàng một chiếc áo lông cáo, nhưng khi đứng dậy, ta mới phát hiện y phục bên trong vô cùng mỏng manh, dường như là áo Bách Chiết sa mỏng, bên trên quàng cái yếm thêu phượng hoàng ngậm minh châu, cả bầu ngực được tôn cao, đầu chải kiểu Đọa Mã Dong Sơ, cài một cành trâm phỉ thúy màu xanh biếc, trông dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa hơi biếng nhác đáng yêu, dưới sắc đêm huyền ảo, khác gì đĩa điểm tâm ngon lành thích mắt.

Trông tình cảnh phía trước, ta chỉ hận sao dưới đất không có cái lỗ nào để nhảy xuống ngay lập tức. Đúng lúc này Hạ Hầu Thần lại lên cơn, một mặt nắm chặt lấy tay ta, bắt ta dựa sát bên mình, một mặt thong thả bước về phía trước.

Hoàng hậu ăn vận khác lạ, phấp phỏng chờ người thương, nhìn thấy ta, chợt sững ra một lát, nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, đi tới hành lễ với Hạ Hầu Thần xong, liền cười nói: “Đêm nay hoa mai nở rộ vào độ đẹp nhất, muội muội đến khéo quá.”

Nói đoạn nàng ta sai người mang thêm một cái bàn ra, phủ chăn gấm lên.

Ta nhún người hành lễ với Hoàng hậu, nhận ra trong thoáng chốc, nụ cười của nàng ta có vẻ chua xót. Thân làm Hoàng hậu, có lẽ đã sớm tiên liệu đến tình cảnh này, nên mới mau chóng phục hồi vẻ an nhiên như vậy.

Xem ra Hạ Hầu Thần quyết tâm khiến ta và Hoàng hậu tàn sát lẫn nhau mới thôi!

Nhưng ta sao có thể để hắn được như ý nguyện chứ?

Ta đứng thẳng người dậy, tâu với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp trước nay vốn sợ lạnh, không thể đứng lâu ở nơi gió to, nếu không hai đầu gối lại đau nhức thấu xương, xin Hoàng hậu nương nương ân chuẩn cho thần thiếp cáo lui.”

Ta hơi nhíu mày, tỏ vẻ yếu đuối bất lực, quả nhiên khiến cho Hoàng hậu chú ý, đoạn cất giọng quan hoài: “Bản cung cũng biết muội có bệnh, đều tại Hoàng thượng không để tâm săn sóc, thời tiết lạnh giá như vậy mà bắt muội ra ngoài. Hoàng thượng, người xem có phải không?”

Ta thầm nghĩ, cô đừng để Hoàng thượng nắm đằng chuôi như thế, cứ hạ chỉ phứt đi, Hạ Hầu Thần nể mặt cô, chắc chẳng dám can ngăn đâu.

Ngặt nỗi Hoàng hậu bẩm sinh đức hạnh, không lúc nào dám nghịch ý Thánh quân, quả nhiên Hạ Hầu Thần đáp: “Hậu tưởng trẫm không biết chân Ninh Chiêu Hoa có bệnh? Trẫm đã cho người đặt lò sưởi tứ phía, Hậu không thấy quanh đây ấm áp như mùa xuân ư? Đêm nay Hậu phục sức thật là khác hẳn ngày thường…”

Lúc này ta mới để ý, xung quanh đây đặt đầy lò lửa, mỗi chỗ cắt cử một tên tiểu thái giám trông coi, giữ cho lửa không tắt. Chẳng trách Hoàng hậu ăn vận mỏng manh mà không thấy lạnh. Ánh sáng từ mấy ngọn đèn rọi lên mặt Hoàng hậu, khiến ta nhìn rõ nụ cười hiền hậu của nàng ta lúc này rõ ràng có phần khiên cưỡng. Có lẽ Hoàng hậu sớm đã biết Hạ Hầu Thần sắp đặt bếp sưởi, cứ tưởng là vì mình, ai dè là vì ta?

Chiêu vừa đấm vừa xoa này của Hạ Hầu Thần quả nhiên lợi hại. Theo ta quan sát, Hoàng hậu tuy hiền lương thục đức, đoan trang có tiếng, kỳ thực trong tình yêu không hề rộng lượng. Ta trước nay chẳng được sủng ái bao giờ, nên không có cớ gì gây xung đột với nàng ta, mấy lần đến cung Chiêu Thuần thỉnh an, thi thoảng gặp phải một vài phi tử nào đó vừa được Hoàng thượng sủng hạnh ở đó, Hoàng hậu tuy ngoài mặt nói sẽ ban thưởng, nhưng phi tử kia vừa quay lưng đi, gương mặt nàng ta liền lóe lên vẻ lạc lõng khó tả. Thật chẳng hiểu ra sao, nàng ta đã nắm trong tay quyền lực tối thượng chốn hậu cung, là điều ta nằm mơ cũng không có được, còn có gì không thỏa mãn nữa?

Mong chờ nam nhân kia ban cho chút tình tự hiếm hoi ư? Xem chừng đầu óc nàng ta có vấn đề rồi!

Ta nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, khi thần thiếp mới vào cung, được phái đến Ngự Hoa viên làm việc, từng được tỉa cành mai cùng các nghệ nhân. Thần thiếp năm ấy nhỏ dại, hay tỉa nhầm cành, bị nghệ nhân đánh mắng không ít, hôm nay trở lại vườn mai, ngón tay của thần thiếp dường như vẫn còn ngâm ngẩm đau đớn. Tỉa cành tạo dáng mai, cần phải dùng rất nhiều thủ thuật tinh xảo, có khi mất mười năm uốn nắn mới được một tấc mai quý giá. Đủ thấy trồng mai là chuyện chẳng dễ dàng, cứ nhìn gốc mai trước mặt thiếp đây thì biết, thế mai thanh nhã, đấu tuyết ngạo sương, gió thoảng đưa hương, thật là cực phẩm trong số các cây mai, những nghệ nhân trong Ngự Hoa viên phải mất bao tâm tư vun đắp mới thành. Mai vốn ưa lạnh, quen đâm nhụy đưa hương giữa gió tuyết khắc nghiệt, tối nay Hoàng thượng cho người treo đèn lồng lên cây, lại cho người bày bếp lửa khắp nơi, nếu những nghệ nhân trồng mai trông thấy, trong lòng không biết đau xót đến nhường nào!”

Hạ Hầu Thần làm sao biết trồng mai lại cầu kỳ như thế, đưa mắt liếc nhìn Khang Đại Vi một cái.

Khang Đại Vi lom khom chạy tới bên thánh giá, khẽ bẩm báo: “Hoàng thượng, khi lão nô sai người sắp đặt bàn tiệc, quả thực các nghệ nhân trong vườn có bóng gió ngăn cản, nhưng vì là yêu cầu của Hoàng thượng, nên họ không dám phản đối kịch liệt.”

Ta thầm kinh ngạc, Khang Đại Vi sao lại nói đỡ cho ta? Giữa hai bên vốn chẳng có chút giao tình. Ông ta là đại nội tổng quản kề cận bên Hoàng thượng, thời ta còn làm Thượng Cung thì ông ta là tổng quản của Thái tử, quyền thế cao hơn ta rất nhiều. Ta vốn dĩ chẵng có tư cách mà làm thân với ông ta, cũng chẳng có ý định đó, trước nay chưa từng nói với nhau quá hai câu riêng tư, cũng chưa cho ông ta được lợi lộc gì, sao ông ta phải nói đỡ cho ta như vậy?

Lời Khang Đại Vi nói ra, dĩ nhiên là lọt lỗ tai Hạ Hầu Thần, hắn trầm ngâm trong giây lát rồi nói: “Vậy ý ngươi là, trẫm làm thế này sai rồi ư?”

Vừa nghe câu này, đám cung nhân quỳ xuống mọp đất, cả ta cũng vậy, Khang Đại Vi liến thoắng tâu: “Lão nô đáng chết, lão nô đáng chết.”

Mấy lời này ta nghe ra không có mấy phần chân thật.

Hoàng hậu cười nói: “Muội muội nói đúng, thưởng mai chú trọng ý tình, hoa mai vốn nở trong giá rét, hôm nay lại lấy bếp lửa sưởi ấm, khó tránh mất đi cái thú vị. Hôm nay thần thiếp ăn vận cũng mỏng manh, chi bằng hôm khác mọi người chuẩn bị đâu ra đấy, rồi cùng đến thưởng mai? Dù sao mai cũng sinh trưởng ở đây, đâu thể chạy ra nơi khác được?”

Hạ Hầu Thần vừa cười vừa dò ý tứ Hoàng hậu, ánh mắt lóe lên vẻ đồng tình: “Bộ y phục này, chỉ nên để riêng trẫm ngắm mà thôi… Nhưng Hậu và Ninh Chiêu Hoa tình như tỷ muội, có lẽ nàng ấy cũng không để ý gì đâu.”

Hoàng hậu mỉm cười liếc ta một cái, nói: “Ninh muội muội là người linh hoạt biết tiến thoái, sao có thể giống như mấy mụ đàn bà lắm điều bàn tán gièm pha y phục này của thần thiếp?”

Ta thầm thở phào một tiếng, Hoàng hậu xem ra đã hiểu nỗi khổ tâm của ta, biết ta vốn dĩ không muốn tranh sủng, không có dã tâm độc chiếm Hạ Hầu Thần như Sư Viên Viên.

Hạ Hầu Thần quay sang ta, đôi con ngươi đen láy sáng lấp lánh như màn đêm điểm tinh tú, miệng khẽ mỉm cười không ra tiếng: “Ái phi nói có lý, thưởng mai phải vào giá lạnh, nhưng bệnh ở chân nàng chưa khỏi, cái thú này chẳng cách nào vui được. Ta hứa ở bên ái phi đêm nay, đành lấy cách khác bù đắp vậy.”

Hắn gọi liền mấy tiếng ai phi khiến ta bỗng lạnh toát cả người, bệnh phong thấp dưới chân dường như tái phát, âm ỉ đau nhức.

Chẳng cần nhìn, cũng đủ biết nụ cười của Hoàng hậu lúc này cứng đơ.

Ta cúi đầu lĩnh chỉ, cố với theo một câu: “Hoàng thượng, thần thiếp nào dám đòi Hoàng thượng bù đắp, Hoàng thượng ngày lo trăm công ngàn việc, còn tâm tư đâu nhớ chút chuyện vặt vãnh của thần thiếp.”

Mấy ngày nay Hạ Hầu Thần có vẻ rất vui, lần này ta làm hắn cụt hứng, cũng không thấy hắn mảy may bực bội, hắn hào hứng quay sang Hoàng hậu nói: “Đêm đã khuya rồi, Hoàng hậu nên sớm hồi cung nghỉ ngơi đi…”

Hoàng hậu vội lên tiếng, trong giọng nói mang vài phần hy vọng: “Vậy còn Hoàng thượng…”

Lòng ta sốt ruột không chịu được, cô cứ mời thẳng hắn về cung Chiêu Thuần uống trà ăn điểm tâm đi, Hạ Hầu Thần chẳng qua chỉ đang đùa vui, nhằm giữ triều cục ổn định, hắn sẽ không từ chối đâu, sao cô cứ nói một nửa rồi bỏ lửng như thế?

Hạ Hầu Thần đáp: “Trẫm còn một ít tấu chương cần phải về điện Triêu Dương xem nốt, Hoàng hậu hay khó ngủ, sợ mang đến cung Chiêu Thuần xem sẽ gây phiền cho nàng. Ninh ái phi thì cứ đặt mình xuống là ngủ ngay, đêm nay trẫm về Lan Nhược hiên nghỉ cũng được.”

Ta rủa thầm trong bụng, nàng ta khó ngủ, còn ta ngủ không nổi đây, ngài lấy bằng cớ đâu mà nói ta đặt mình xuống là ngủ vậy? Ngoài mặt ta nở nụ cười hàm ơn, xem lẫn chút hối lỗi và lo sợ. Ngày hôm nay sao mà mệt nhọc thế không biết…

Hạ Hầu Thần đối với Hoàng hậu rất mực săn sóc quan tâm, bước tới khép hai vạt áo choàng lông hồ ly trắng cho kín, khẽ giọng sai cung nhân hầu hạ cẩn thận, lại cho người chuẩn bị một cái kiệu nhỏ hai người khiêng bốn bên có mành che, chờ cho Hoàng hậu lên kiệu đi xa, mới quay người đi khỏi Ngự Hoa viên.

Thế là bao nhiêu cố gắng ngày hôm nay của ta xuống sông xuống biển cả. Khó khăn lắm mới được Hoàng hậu lượng thứ, Hạ Hầu Thần nhúng tay vào một cái, mọi sự lại rối tinh. Lần này nếu Hoàng hậu không sinh lòng ngờ vực, thì đến ta cũng cảm thấy không tin nổi.

Càng kỳ quặc ở chỗ, Hạ Hầu Thần nói phải đến điện Triêu Dương phê duyệt tấu chương, nhưng kỳ thực chẳng đi đâu cả, hắn dẫn theo ta và đám tùy tùng cứ thế về thẳng Lan Nhược hiên. Chuyện này sớm mai thế nào cũng truyền đến tai Hoàng hậu, vậy là mối quan hệ giữa ta và nàng ta hoàn toàn hỏng bét.

Thật không ngờ ta rắp tâm bày bố, hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết, dốc hết toàn lực duy trì mối quan hệ này, vậy mà Hạ Hầu Thần chỉ khẽ phẩy tay một cái, tình thế đã đảo ngược, không cách nào cứu vãn. Hắn đích thực biến lời nói trở thành sự thật: Những thứ ta muốn, hắn không cho, thì ta vĩnh viễn không bao giờ có được.

Trong bụng ta giận điên lên, ngoài mặt vẫn cứ như thường, lại càng hầu hạ chu đáo bội phần, nụ cười càng thêm xinh đẹp.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện