Chương 11.2
Hắn cho người đến Lan Nhược hiên bày sẵn một vài thức nhắm, sai Ty Thiện Phòng pha chế rượu ngọt đặc biệt để cùng ta ngự ẩm, lại hạ lệnh cho tất cả cung nhân lui ra, muốn ta đích thân hầu hạ. Cho dù trong lòng có bất mãn đến đâu, ta vẫn hầu hạ hắn đâu ra đó, tự mình nâng bình rót rượu, cầm đũa bạc ăn thử một miếng, mới gắp điểm tâm vào đĩa của hắn.
Trên bàn có bốn món điểm tâm, món nào món nấy đều do Ty Thiện Phòng tốn công sức sáng chế ra, vẻ ngoài bắt mắt, đưa lên miệng nếm thử, đầu lưỡi như muốn tan chảy. Hắn có vẻ tâm đắc, ăn mỗi món một chút, khen: “Ái phi không hổ danh từng giữ chức Thượng Cung, phàm những thứ trong cung đều hiểu biết sâu sắc thấu triệt, đến món ăn ở chỗ nàng cũng ngon hơn nơi khác.”
Ta cười nói: “Món ăn chổ thần thiếp thực ra cũng như các nơi khác, nhưng hôm nay tâm trạng Hoàng thượng thoải mái, nên cảm thấy khác đó thôi.”
Hắn bật cười ha hả: “Không sai, trẫm quên bẵng đi mất, ái phi không những đôi tay rất khéo, mà cái miệng cũng rất dẻo.”
Ta vội tâu: “Tất cả mọi thứ thần thiếp có đều là của Hoàng thượng, cả con người thần thiếp cũng thuộc về Hoàng thượng, thần thiếp không đáng nhận lời khen này…”
Nói như vậy là để tỏ lòng thần phục. Ta thực tâm muốn biết rốt cuộc hắn cần gì ở mình. Ta chỉ cầu hắn cho mình một chốn dung thân nhỏ bé ở chốn cung đình nhiễu nhương này, đừng tiếp tục trêu đùa, đừng tuyệt mọi đường sống của ta như vậy!
Ta điều hòa lại hơi thở của mình, lặng lẽ quan sát vẻ mặt Hạ Hầu Thần, hy vọng nhìn thấy chút lượng thứ và cảm thông nơi hắn, nhưng chỉ trông thấy long nhan đanh lại, lạnh lùng lãnh đạm. Hắn ung dung dùng đũa bạc gắp một miếng điểm tâm đưa lên miệng, cẩn trọng nhai từng miếng nhỏ, chậm rãi nhấm nháp hương vị, hồi lâu mới nói: “Nói hay lắm. Tất cả mọi thứ của ái phi đều thuộc về trẫm, nhưng trái tim của ái phi trẫm lại không có được, chỉ chiếm được xác thịt bề ngoài thì có nghĩa lý gì?”
Ta nghe xong, tim như muốn vọt ra ngoài, vội trượt khỏi ghế quỳ xuống đất phân trần: “Hoàng thượng, trái tim thần thiếp luôn hướng về Hoàng thượng, nếu người không tin, thần thiếp xin thề độc…”
Hạ Hầu Thần đập đôi đũa bạc xuống bàn đánh “cạch” một tiếng, lạnh lùng nói: “Ngươi coi trẫm như kẻ mù, muốn dối gạt thế nào cũng được sao? Ngươi diễn kịch trước mặt trẫm, ngươi tưởng trẫm không biết ư?”
Ta rốt rít thưa: “Hoàng thượng, oan cho thần thiếp quá, thần thiếp nào dám dối gạt Hoàng thượng!”
Hạ Hầu Thần không thèm nhìn, coi như chẳng có ta ở đó, tiếp tục nhấc đôi đũa trên bàn gắp điểm tâm cho vào miệng, nuốt xong mới tiếp: “Ái phi, trẫm thích nàng, nàng nên vui vẻ đón nhận ân điển của trẫm, đừng giở trò vờ vịt nữa. Mau đứng dậy đi, đừng quỳ mãi ở đó, mặt đất lạnh lẽo, đầu gối của nàng không chịu nổi đâu.”
Nghe hắn nói vậy, cả người ta không kìm được run lên bần bật. Những lời nói mật ngọt ấm áp kia chẳng qua là vỏ bọc của một sự thật lạnh lùng tàn khốc nhất. Bất giác ta hiểu ra, kể từ ngày liên thủ với Thái hậu làm cuộc đảo chính, ta đã coi thường vị Hoàng đế trước mặt. Ta chọn sai chủ, cuối cùng tự đẩy mình xuống vũng bùn, khó khăn lắm mới chạm tay vào khúc gỗ mà neo thân, hắn chỉ cần búng tay một cái, khúc gỗ kia liền trở thành vũ khí lợi hại quay ngược đầu định thôn tính ta.
Ngay từ ngày ấy nếu ta suy xét kỹ thời cục, chọn phò tá cho Hạ Hầu Thần đang có vẻ núng thế, vậy thì câu chuyện sẽ đi theo một hướng hoàn toàn khác. Nhưng hồi đó sao ta có thể chọn hắn, sao có thể? Hắn khiến cả nhà họ Ninh suy bại, khiến phụ thân ta chịu chém đầu, ta sao có thể chọn hắn? Nhiều khi ta chẳng thể làm một kẻ lạnh lùng lý tính được, còn nếu dùng lý trí mà phân tích, bình tĩnh cân đong thiệt hơn thì sao?
Nay chuyện đã đến nước này, ta không thể không gác ân oán trong quá khứ sang một bên. Ta bị hắn bức tới tuyệt lộ, nếu không thật lòng quy phục, trong cung sẽ chẳng còn nơi nào để sinh tồn được nữa.
Nhưng hắn đòi ta thật lòng, ta phải làm sao dâng cho hắn cái “thật lòng” ấy đây?
Dù còn làm ưng khuyển cho Thái hậu, hay phải bấu víu vào thanh gỗ trôi sông Hoàng hậu, cái gọi là “thật lòng” của ta chẳng qua đều nhờ diễn xuất. Ở lâu trong cung, ta diễn nhiều thành thói quen, như một thứ phản xạ tự nhiên mà ta không thể nào khống chế. Tự ta không biết rốt cuộc cái gọi là “thật lòng” có còn trong mình hay không.
Ta từ từ đứng dậy, đầu gối quả nhiên bắt đầu nhưng nhức. Ta không biết nên trả lời thế nào, nhưng một khi hắn còn mong muốn, tất sẽ có ngày ta hiểu rõ tâm can hắn. Ta không tin với kinh nghiệm bao năm ở Thượng Cung cục mà không thể nắm được suy nghĩ của một người.
Nghĩ vậy, thấy Hạ Hầu Thần định gắp một món điểm tâm khác lên, ta vội nói: “Hoàng thượng, đĩa điểm tâm ấy thần thiếp chưa nếm qua, để thần thiếp thử trước đã ạ.”
Nói xong, ta cẩn trọng quan sát sắc mặt hắn. Gương mặt Hạ Hầu Thần vẫn trơ ra như gỗ đá, nói: “Sao phải lằng nhằng thế làm gì?”
Nói xong đưa đũa xuống đĩa.
Hình như ta lại làm sai mất rồi?
Ta thật tình chẳng biết làm sao, phận là phi tử, dĩ nhiên phải lấy quân vương làm đầu, quan tâm hắn là chuyện đúng với luân thường đạo lý, nếu không, thật không biết làm sao “bày tỏ sự thật lòng”. Hạ Hầu Thần không mở miệng, ta không dám tự tiện ngồi xuống, cứ ngơ ngác đứng đó, trông hắn ăn ngồm ngoàm hết miếng này đến miếng khác.
Đồ ăn có ngon hơn mà bị ăn theo cách này không biết mùi vị còn ra gì?
Lò sưởi vẫn cháy đượm, trong phòng ấm áp như mùa xuân. Lan Nhược hiên vốn là nơi trồng hoa lan, dĩ nhiên không được bố trí lò sưởi, Khổng Văn Trân tay chân lanh lẹ, vừa chớm đông đã sai người làm cho ta lò sưởi kiểu dáng giống y như ở cung Chiêu Thuần, khí ẩm từ dưới đất bốc lên, không ngửi ra một chút mùi than nào. Phòng ốc ấm áp đến độ các loài hoa tưởng nhầm xuân sang mà nở, nhưng lúc này một mình ở bên Hạ Hầu Thần, ta lại thấy cái lạnh không rõ từ đâu khiến cả người run rẩy.
Người trong hoàng tộc từ nhỏ được giáo dưỡng nghiêm ngặt các lễ nghi phép tắc, đáng ra khi ăn không được phát ra tiếng. Chẳng hiểu sao tai ta lại thính đến vậy, những âm thanh nhóp nhép khe khẽ trong miệng hắn trở nên đặc biệt khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, ta không thể nhớ rõ đã chinh phục được biết bao người, vậy mà lúc này đối diện với Hạ Hầu Thần, lại chẳng biết làm sao để lấy lòng hắn. Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong. Có điều ta bắt buộc phải thu phục con người này, thậm chí khiến hắn khoan khoái thỏa mãn nhất có thể. Bất giác ta cảm thấy đây là câu đố khó nhất trong những câu đố mình gặp phải suốt hai mươi mấy năm cuộc đời. Khi gặp ải khó khăn, dù có phải sứt đầu mẻ trán ta cũng vượt qua bằng được, lúc còn làm nô tỳ ở Thượng Cung cục là như vậy, khi đối mặt với Thái hậu và Hoàng hậu cũng là như vậy. Trong các quá trình ấy có biết bao gian nan trở ngại, nhưng càng khó ta càng hăng, phải đạt được mục đích mới thôi. Trên thực tế, chưa có thứ gì ta muốn mà không đạt được. Vậy mà lúc này ở cạnh Hạ Hầu Thần, ta chỉ biết trân trân nhìn vào đỉnh đầu hắn mà ngẩn người, đầu óc trống rỗng.
Điểm tâm tinh xảo trên bàn vốn để nhấm nháp thưởng thức nên không nhiều. Hắn ăn nhanh như điện, loáng cái là sạch bách, ta bỗng nghĩ: Ăn xong điểm tâm y sẽ làm gì nhỉ? Còn ta, ta phải làm gì?
Suy xét một hồi, đành miễn cưỡng nặn ra một câu: “Hoàng thượng. người no chưa ạ? Thần thiếp sai kẻ dưới rót một chén trà để người uống cho tiêu thực nhé?”
Hạ Hầu Thần quay lại liếc ta một cái, ta hối hận muốn nuốt cả lưỡi cho rồi. Ta bình sinh không có gan giễu cợt long nhan, chẳng hiểu sao lại thốt lên một câu như thế. Thường ngày ta vẫn thầm mắng Tố Khiết, Ninh Tích Văn là tiểu a đầu vụng dại ruột để ngoài da, nhưng lúc này bản thân nào khác gì?
Hôm nay hắn chơi bài ngửa, chính là giúp ta nhận rõ phương hướng của bản thân: Chỉ có ở bên hắn, dựa dẫm vào hắn, mới có thể tìm ra đường sống trong cung. Ta cũng suy nghĩ rõ ràng cả, tình thế như hiện tại cũng chỉ còn cách phục tùng hắn. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn là chủ nhân tối cao ở chốn hậu cung, ta không theo hắn thì theo ai? Ý tứ của hắn ta đã hiểu, nhưng không biết bản thân cần biểu hiện những gì?
Vừa nhác thấy hắn lạnh lùng quét mắt sang, ta không kịp đắn đo, buột miệng nói ngay: “Hoàng thượng không muốn uống trà, vậy thần thiếp hầu hạ người ra hành lang tản bộ cho tiêu thực được không ạ?”
Dĩ nhiên câu nói này chỉ đổi lại một ánh nhìn ghẻ lạnh nữa. Ta hối hận không gì kể xiết, thật là càng nói càng sai, chi bằng đừng nói thì hơn!
Trong phòng nhất thời im lặng như tờ, kỳ thực ta không quen một mình đối diện hắn, mỗi khi cùng chúng phi tử tề tựu gặp mặt luôn có kẻ khác vô tình cố ý chen lời, như thế ngược lại giúp ta thoải mái hơn đôi chút. Mấy lần trước ở bên nhau, hắn luôn vào thẳng việc chính, tuy có đau đớn khó chịu, nhưng thời gian trôi qua lại nhanh. Tình thế ngày hôm nay, khiến ta bó tay thất sách.
Hạ Hầu Thần đứng bật dậy, tới gần, ta cố nhịn không lùi bước. Một ngón tay hắn khẽ nâng cằm ta lên: “Nếu ái phi muốn lấy lòng trẫm, thì phải học nhiều thứ lắm. Đêm nay bắt đầu học từ việc cởi bỏ xiêm y đi đã!”
Ta biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, trước ta phò sai chủ, tỏ lòng trung thành sai đối tượng, bây giờ muốn làm lại, thì mọi thứ phải xây dựng từ đầu. Xem dáng vẻ hắn bây giờ, nếu không cho ta một trận bẽ bàng nhục nhã tận cùng, thì còn lâu mới chịu bỏ qua.
Ta trộm nghĩ, liệu đây có phải biểu hiện cho thấy Thiên tử hứng thú với mình? Không rõ vì sao, lòng ta có hơi thả lỏng. Nếu hắn thực sự có hứng thú, thì cho dù cái hứng ấy là xấu là tốt, cũng coi như ta có một chút giá trị, còn hơn bị coi là không khí, là vô hình. Chỉ cần hầu hạ hắn cho tốt, thế nào chẳng có ngày ta được yên ổn mà sống trong cung. Về cái chết của phụ thân, chỉ đành trách phụ thân chọn sai chủ, thắng làm vua thua làm giặc, đó là quy luật tự cổ chí kim. Vì sinh tồn của bản thân, ta bắt buộc phải buông bỏ mối hận này.
Ta nhớ đến Sư Viên Viên, nếu gặp phải tình huống này cô ta sẽ cư xử ra sao? Chắc chắn trước tiên giễu ra một nụ cười kiều diễm dịu dàng nhất có thể, vừa làm nũng vừa tươi cười, tỏ ra khẩn khiết chân thành, ngàn vạn lần thuần phục Thánh quân. Ta dĩ nhiên không thể bắt chước nổi, bèn tỏ ra ngây thơ như cô bé con lần đầu nếm trải mùi đời, hơi cúi đầu xuống nói: “Vậy xin để thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng thay áo.”
Mấy ngón tay giá lạnh đột nhiên siết lại: “Xem ra ái phi không tài nào sửa được cái tật vờ vịt.”
Ngón tay hắn lạnh lẽo, đặt dưới cằm nghe từng tia ớn lạnh truyền qua da thịt, dù khó chịu nhưng ta nào dám vùng ra. Ngón tay ấy lần theo gáy trườn xuống dưới, đến cổ áo, nó cứ như chơi trò vờn bắt ve vuốt xung quanh. Trong giây phút đó, ta thực sự cảm thấy hắn định vặn gẫy cổ mình. Ngoài mặt tuy cười rạng rỡ, nhưng cơ thể không kìm được, co rúm lại. Hắn thấy vậy nói: “Đây mới là phản ứng thật phải không?”
Ngón tay kia dừng lại trước cổ áo. Ta căng thẳng đến độ toàn thân phát run, chỉ nghe “xoẹt”, một vật lạnh ngắt đập mạnh vào da thịt lõa lồ trước ngực. Phòng ốc tuy ấm áp, nhưng vật nọ lạnh đến tê tái. Y phục trên người ta bị xé toạc, chỉ còn độc một mảnh vải vắt ngang ngực. Ta không cách nào duy trì nụ cười được nữa, hai tay ôm choàng lấy thân người, gắng gượng níu giữ xiêm áo đang rơi rụng xuống đất, muốn che giấu cơ thể trần trụi của mình, nhưng chiếc áo vốn dĩ dày dặn chỉ trong thoáng chốc đã lìa làm hai mảnh. Phải rồi, hắn muốn ta cảm thấy nhục nhã ê chề từ trong ra ngoài. Khi mới nhập cung cũng vậy, ta bị phạt quỳ dưới mặt đất phủ đầy tuyết mà giặt y phục, trên đầu cả một trời hoa tuyết bay lượn giữa từng không, bốn bề mịt mùng, trong vòng mười mét không thể nhìn ra bóng người. Bông tuyết rơi xuống chậu giặt thoáng cái tan rã, nghe loáng thoáng như có kẻ kề bên tai mà cười cợt chế giễu. Nhìn lên, chỉ thấy bức tường đỏ cao vời vợi, rộng mênh mông, còn bản thân quá bé mọn, cảm giác tuyệt vọng trong lòng lan ra vô bờ bến.
Ta từng thề độc, sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào cái cảm giác tồi tệ ấy nữa. Nhưng nó vẫn tới, như hồng thủy tràn qua ruộng vườn, không tài nào ngăn được. Ta bất giác quỳ xuống, mắt trân trân nhìn y phục từng mảnh từng mảnh rớt xuống mặt sàn gỗ cứng lạnh, nhìn lên đôi hài màu vàng tươi, rạp người lạy: “Hoàng thượng, thần thiếp đáng chết, xin hãy để thần thiếp hầu hạ người thay áo…”
Ta không nhận ra trong lời nói của mình xen cả tiếng nấc nghẹn, càng chẳng để ý giữ gìn dáng vẻ mực thước thêm được nữa.
Hắn quỳ xuống, nâng cánh tay ta lên. Hai bàn tay lạnh lần hồi trên da thịt, khiến ta càng run bắn cả người. Hắn nói: “Cứ như thế này, đừng diễn kịch trước mặt trẫm nữa…”
Hắn đứng thẳng dậy, bình thản tiếp: “Đứng lên, trẫm đang đợi ngươi thay áo cho đấy.”
Ta lẩy bẩy bò dậy, ngón tay run run, phải cố gắng lắm mới không để lệ trào mi, nhưng luống cuống chẳng rõ nên bắt đầu “nghi thức thay áo” từ đâu.
Hắn đột nhiên nắm lấy tay ta, đặt chúng vào vạt trước của mình, giục: “Mau lên, trẫm không dư dả thời gian mà đợi ngươi đâu!”
Ta không dám ngẩng đầu lên, chỉ máy móc nhìn vào vờm ngực hắn, lần lần cởi chiếc đai lưng, Hạ Hầu Thần hết tỏ ra sốt ruột ngán ngẩm, ta đâm tự ti, lòng nghĩ hắn đã không muốn được lấy lòng, thì ta cố gắng phỏng có ích gì?
Y phục trên người Hoàng đế đại đa số đều đến từ Thượng cung cục, dĩ nhiên ta nắm được kết cấu lớp lang, giờ trong lòng chẳng muốn mơn trớn nịnh nọt, bèn coi hắn như cái mắc áo, tay chân mạnh bạo lanh lẹ hẳn, vừa cởi Hoàng bào, vừa đưa xiêm áo lót cho hắn mặc.
Hạ Hầu Thần ngược lại không thốt lời mỉa mai nữa, chỉ im lặng phối hợp.
Ta thầm nghĩ, thế mới ngoan chứ!
Cuối cùng cũng thay xong áo quần, ta khẽ nói: “Hoàng thượng, đêm đã khuya rồi, nên đi nghỉ thôi?”
Hắn bỗng ôm chầm lấy ta, bước mau tới bên giường, ném ta lên đó, tự mình thuận thế nằm đè lên. Bên tai ta nghe rõ tiếng thở của hắn, biết trong đó ngầm mang ý giận, khẽ ngước nhìn, chỉ thấy con ngươi lạnh lùng, gương mặt trơ khấc như tượng không một chút tình cảm, lòng ta đâm sợ, mình lại chọc vào tổ kiến lửa nào rồi?
Hay ta đã nhầm, kẻ này vẫn phải ngon ngọt ve vuốt mới xong? Nhưng dịu dàng thì hắn chê giả tạo, không dịu dàng thì nộ khí bừng bừng, rốt cuộc hắn muốn thế nào?
Mảnh vải cuối cùng trên người ta bị lột ra không thương tiếc. Khi thâm nhập, hắn chẳng thèm nhẹ nhàng chút nào, cơn đau kia lại trào lên mạnh mẽ, nước mắt cố giữ trên khóe mi cuối cùng phải rớt xuống. Rốt cuộc hắn muốn sao đây?
Hai lần ta khóc trước mặt hắn, chẳng có lần nào xuất phát từ ý muốn, bây giờ cũng vậy, giọt lệ này hoàn toàn kết tủa từ nhục nhã ê chề.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, hành sự xong liền đắp chăn ngủ ngay. Rất lâu, ta mới chầm chậm xoay người qua, lẳng lặng khóc một mình, mãi mới áp chế được nỗi tuyệt vọng trong lòng. Nghe thấy tiếng thở khe khẽ bên cạnh, chợt nghĩ, sao hắn không đi, sao phải nằm ngủ chung giường với ta làm gì?
Bản năng mách bảo ta rằng, dường như đích thực hắn thích ta vì lẽ gì đó. Câu hỏi này cứ quẩn quanh trong đầu khiến ta lần nữa lại thắp lên một tia hy vọng, giống như năm nọ khi tuyết lớn ngừng thổi, sau cơn mưa trời lại sáng, ta được miễn cho hình phạt, điều vào Thượng Cung cục.
Hắn không thích ta làm bộ làm tịch, đó là vì ta làm chưa tới, chưa đủ chân thực, khiến hắn nhận ra giả tạo. Chỉ cần ta tiếp tục cố gắng, rồi sẽ có lúc giả hóa thành thật, hắn sẽ nhận ra điểm tốt, ngược lại không ngon ngọt dỗ dành, hắn sẽ nổi giận đùng đùng vì trượt xa khỏi kỳ vọng.
Sau một hồi phân tích thiệt hơn, ta thở ra một hơi, mơ hồ thiếp đi ngay trước khi bừng sáng.
Khổ nỗi có người nằm bên, ta không tài nào ngủ được sâu giấc. Mới mơ màng một chút, trời vừa rạng, đã nghe tiếng Khang Đại Vi ngoài cửa gọi: “Hoàng thượng, trời sáng rồi, lão nô cho người hầu hạ Hoàng thượng thay áo nhé?”
Ta rủa thầm một tiếng, bỗng nghe bên cạnh có động tĩnh, liền quay sang nhìn, phát hiện Hạ Hầu Thần không biết lúc nào đã nằm quay về phía ta, đôi mắt mở lớn nhuốm vẻ mơ màng biếng nhác, tuyệt không còn chút nào hờn giận, mấy lọn tóc mỏng xõa trên mặt càng thêm phần nên thơ.
Hắn chầm chậm cất tiếng: “Không cần nữa, Ninh Chiêu Hoa trước đây là Thượng Cung, rất biết cách hầu hạ, đề nàng ấy làm là được rồi.”
Xem ra hắn đâm nghiện ta mất rồi? Đêm qua nổi giận như thế vẫn chưa đủ hay sao?
Nhớ lại bản thân vừa quyết chí phải diễn cho như thật, ta không cố gắng nở nụ cười nữa, chỉ nói: “Hoàng thượng, vậy là thần thiếp sẽ hầu người chải đầu rửa mặt ư?”
Việc rửa mặt chải đầu buổi sáng so với khi chuẩn bị đi ngủ phức tạp rườm rà hơn hẳn.
Dĩ nhiên, ta biết mình phải làm những gì. Khi Thượng Quan Thái hậu còn là Hoàng hậu, có một thời gian ngủ không được ngon giấc, ta phải đích thân mang gối thuốc hoa bia đến biếu. Thượng Quan Hoàng hậu vô cùng thích thú, hạ lệnh cho ở lại cung Trường Tín để thuận tiện quan sát bệnh tình. Buổi sớm hôm đó, chính tay ta hầu hạ Hoàng hậu rửa mặt chải đầu, bà vô cùng ngạc nhiên thích thú, luôn miệng khen ta khéo léo hơn hẳn cung nữ khác. Hạ Hầu Thần dù thân nam tử, nhưng cũng là người, hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu chẳng qua là vậy.
Hắn không cho đám cung nhân vào, nên ta phải tự mình ra ngoài rót nước nóng từ ấm ra chậu gỗ, vừa rót vừa nghĩ, khi mình rửa mặt thường sai đám nô tỳ bỏ thêm một vài cánh hoa vào, hắn là nam nhi, có lẽ không mấy thích những thứ như vậy, nghĩ thế bèn thả luôn khăn mặt vào chậu, vắt cho bớt nước, thử lại độ ấm một chút, đang định quay vào, đã thấy Hạ Hầu Thần vốn dĩ ngồi trên ghế, chẳng biết tự bao giờ đứng sau lưng mình. Thân hình hắn cao ráo, ta phải giơ cánh tay hết cỡ mới đưa khăn lên đến mặt, cử động không khỏi khó khăn, bèn hắng giọng đề nghị: “Hoàng thượng, người cứ ngồi xuống, để thần thiếp hầu hạ cho tiện.”
Hạ Hầu Thần chẳng thèm để ý, lại hỏi ngược: “Trông ái phi có vẻ thành thục lắm, chắc đã quen làm việc này từ trước?”
Riêng mặt này trong lòng ta khá tự tin, bèn đáp: “Trước đây, có một thởi gian Thái hậu ngủ không ngon giấc, thần thiếp đích thân đến chăm nom suốt đêm, tiện cho Thượng Cung cục chế tạo gối thuốc trị liệu. Thần thiếp từng hầu hạ Thái hậu chải tóc rửa mặt, người không ngớt lời khen thần thiếp tay chân khéo léo!”
Hạ Hầu Thần lãnh đạm nói: “Rồi đến lúc cần, cũng chính ngươi dùng bí mật của bà ta để mưu lợi!”
Ta sững người, chẳng biết vừa động phải chỗ nào khó chịu trên long thể, khiến hắn bắt đầu châm chọc khiêu khích như thế, trong lòng thầm nghĩ, kẻ này so với Thái hậu khó hầu hạ gấp bội, lại nhớ từng bị hắn chê giả tạo, bèn cười nhạt, nói: “Hoàng thượng, đó đều là chuyện quá khứ cả rồi…”
Giọng hắn càng lạnh lùng: “Hôm nay trong phòng không có người ngoài, ngươi đâu cần giả vờ như thế.”
Ta chưa bao giờ trải nghiệm cái cảm giác nụ cười sượng cứng trên mặt, hôm nay mới là lần đầu tiên. Nếu trước mặt bây giờ có gương soi, chắc hẳn gương mặt trong ấy so với khi khóc chẳng dễ coi hơn bao nhiêu.
Ta chỉ biết cúi đầu, đắn đo không rõ có nên làm như các cung nhân, quỳ xuống xin giáng tội? Nhưng ta thực lòng không biết mình sai ở chỗ nào? Ta đã nỗ lực lắm rồi, tại sao không thể khiến hắn vừa lòng?
Chiếc khăn mặt trong tay dần lạnh đi, trong phòng tuy ấm áp, nhưng bàn tay ta vẫn ngầm cảm nhận được cái lạnh ấy. Chẳng biết ta nên giặt lại khăn, hay nên xin Hoàng thượng ngồi xuống trước?
Hạ Hầu Thần tự quay vào ghế ngồi, nói: “Gọi Khang Đại Vi vào đây, không cần ngươi nữa.”
Ta thầm thở hắt ra, không dám thể hiện vẻ hoan hỉ ra mặt, chỉ cúi đầu ủ rũ, len lén thăm dò sắc mặt Hạ Hầu Thần, ngược lại hắn chẳng thèm nhìn lấy một cái, xem như không có ta ở đó. Ta đành gọi Khang Đại Vi vào, lòng thầm nghĩ, xem ra để làm con người đó hài lòng, con đường này còn rất dài.
Khang Đại Vi mang theo hai tên tiểu thái giám bước vào, ta như trút được gánh nặng. Suốt ba ngày nay, mỗi lần Hạ Hầu Thần rửa mặt, ta cũng phải thức dậy gọi Tố Khiết chuẩn bị nước để chỉnh trang đầu tóc xiêm áo cùng. Ta cẩn thận để ý trước sau, vậy mà hầu hạ vẫn chưa được chu đáo. Đã quyết tâm dựa dẫm vào Hạ Hầu Thần, quyết lấy lòng hắn, nên lúc này thấy Khang Đại Vi chỉ huy hai tên tiểu thái giám hầu hạ, ta bèn đứng một bên thầm ghi nhớ kỹ càng từng bước một. Hạ Hầu Thần không ưa dùng cung nữ hầu hạ mình rửa mặt sáng sớm, nên lúc nào cũng mang theo thái giám chuyên làm các việc này. Một chiếc hộp tròn sơn son chạm trỗ tinh xảo được bưng vào, khi mở ra, thấy bên trong đặt gương đồng, ống nhổ, lược ngà voi… tên tiểu thái giám đứng một bên chải đầu, lại khẽ nâng mặt rồng lên lau nhẹ, có tên khác mang ngự bào phục sức đến giúp hắn mặc vào. Ta đứng một bên quan sát, nghĩ thầm, thế này so với việc rửa mặt chải đầu hằng sáng của ta không mấy khác biệt, chẳng qua những vật dụng ta dùng có phức tạp hơn một chút, việc vẽ mày thoa phấn thì hẳn không cần làm rồi.
Đang nhìn đến thất thần, chợt nghe giọng Hạ Hầu Thần sốt ruột cất lên: “Trẫm không cần đến nữa, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau đi rửa mặt chải đầu đi, trông đầu bù tóc rối thật khó coi.”
Ta đành nhún người hành lễ, rồi ra một góc gọi Tố Khiết vào.
Giọng điệu ác nghiệt của hắn ta nghe đã thành quen, bèn bình thản soi mình vào gương. Nữ nhân trong gương sắc mặt hồng nhuận, tóc mai phơ phất, dù không kẻ mày vẽ mặt cũng thêm mấy phần lơi lả tự nhiên, đâu đến nổi “đầu bù tóc rối” như hắn nói. Ta thầm nghĩ, mỗi lần đối diện cùng ta, thẫm mỹ của Hạ Hầu Thần cũng thay đổi chăng?
Tố Khiết vừa giúp ta chải đầu, vừa nói: “Nương nương, Hoàng thượng thích hoa mai, nên sớm nay nô tỳ đã hái một cành mang về, hay là cài lên tóc nương nương một nhánh?”
Bi hắn dùng lời hắt hủi liên hồi, lòng ta đã có chút nguội lạnh, bèn đáp: “Không cần đâu, ngươi cài đi.”
Tố Khiết hí hửng đáp dạ.
Nhìn từ trong gương ra, gương mặt Tố Khiết sạch sẽ gọn gàng, trong vẻ thuần khiết nhuốm một chút phong tình. Nó đối với ta nhất mực tôn kính, cho dù lòng vọng tưởng đến Hoàng thượng, nhưng vẫn để ý tâm tư của ta, không dám tự tung tự tác. Đáng tiếc thủ đoạn của nó dẫu thế nào cũng không hơn được Tố Hoàn, ta than thầm trong bụng, nếu Tố Khiết và Tố Hoàn hợp nhất, vừa được cái nhanh nhẹn giảo hoạt của Tố Hoàn, lại thêm dung mạo thuần khiết của Tố Khiết, ta “làm mối” cho nó cũng chẳng sao. Nhưng Hạ Hầu Thuần lúc này đã rất đa nghi, chẳng may sơ sẩy làm gì thất sách, nhất định sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, ta chẳng nên tự chuốc khổ vào mình.
Chợt nghĩ đến Hoàng hậu, cơn sầu lại dâng lên. Chuyến này ta và Hoàng hậu đích thị không còn cách nào hàn gắn được. Hạ Hầu Thần thực sự đã khiến mối quan hệ giữa hai bên rạn nứt, có lẽ ta chẳng nên lui tới cung Chiêu Thuần làm gì nữa. Vừa nghĩ đến nỗ lực bao lâu nay phút chốc hóa thành tro bụi, ta đâm chán nản chẵng muốn làm gì, mặc cho Tố Khiết sai hai đứa cung nga giúp bản thân trang điểm chỉnh tề.
Theo lệ, khi Hoàng thượng đi thiết buổi triều sớm, ta phải tiễn ra cửa. Hạ Hầu Thần lúc này đã chỉnh trang hoàn tất, đang ngồi trên bảo tọa uống trà do Khang Đại Vi dâng lên. Thấy ta bước vào, ánh mắt hắn liếc qua một cái, cười khỉnh nói: “Ái phi hôm nay trang điểm có vẻ khác lạ, nếu định đến chỗ Hoàng hậu, thì dường như không mấy phù hợp đâu!”
Ta sững người, vốn dĩ đâu nghĩ mình sẽ đến chỗ Hoàng hậu? Đoạn cúi nhìn người, mới phát hiện Tố Khiết chọn chiếc ào tằm tà bằng sa mỏng bảy sắc cầu vồng, áo lót trong màu vàng nhạt thêu mẫu đơn màu đỏ tươi, cả người cứ như cây đào mật yểu điệu vô cùng. Tự biết khả năng của mình còn hạn chế, chưa thể hầu hạ khiến hắn hài lòng thỏa mãn, không muốn nhiều lời phản biện, chỉ nói: “Hoàng thượng, hôm nay là ngày Thượng Cung cục rèn lư đốt trầm hương cho đám phi tần, Khổng Thượng Cung nói kiểu dáng vẫn chưa quyết định xong, muốn thần thiếp tới vẽ giúp một số mẫu. Thần thiếp nghĩ mấy ngày nay nhàn rỗi, nên đã đồng ý, đâu còn thời giờ để mà…”
Hắn cười nhạt: “Ái phi cũng bận tâm nhiều thứ quá, hay để trẫm nói Hoàng hậu nhường một phần việc cai quản hậu cung cho ái phi?”
Mối quan hệ giữa ta và Hoàng hậu đang lúc cam go, lời này nếu truyền ra ngoài, quả thực chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, ta vội quỳ xuống tâu: “Hoàng thượng, thần thiếp tự biết năng lực có hạn, chưa từng dám si tâm vọng tưởng, thần thiếp sở dĩ dám đồng ý giúp Khổng Thượng Cung, chẳng qua vì lần trước kia từng có lúc gánh vác chức Thượng Cung…”
Hắn phẩy tay áo, chẳng thèm cho ta bình thân, đi một mạch ra cửa. Khang Đại Vi lom khom chạy theo sau, xa xa nghe giọng nói già nua của ông ta vọng lại: “Hoàng thượng, nương nương đang quỳ dưới đất ạ!”
Hạ Hầu Thần nói: “Cô ta thích quỳ thì cứ quỳ, quỳ chán sẽ tự biết đứng lên!”
Ta thầm nghĩ, câu này của hắn chẳng hóa bảo ta khi quân phạm thượng ư?
Ta nào dám đứng lên ngay, thấy bóng dáng hắn khuất sau ngã rẽ, mới bảo Tố Khiết dìu dậy. Sau đó lập tức sai người mang một chiếc áo dài nền nã giản dị thay vào, xong xuôi ngã ập ra ghế, mình mẩy rã rời, lòng trộm nghĩ, ba ngày này so ra còn mệt mỏi hơn mười mấy năm tiến cung về trước.
Ta cảm thấy có chút ánh sáng lóe lên, xem ra Hạ Hầu Thần thực có hứng thú với ta, đây là niềm hy vọng duy nhất khi mối quan hệ giữa ta và Hoàng hậu đang ở bờ vực thẳm, chỉ mong Hoàng hậu nể mặt Hạ Hầu Thần chưa làm khó ngay lúc này, nếu được như vậy, ta sẽ có thời gian sắp đặt mọi thứ. Trong lúc lơ đãng quét mắt ra xung quanh, ta vô tình nhìn thấy chiếc váy Bách Điểu treo sau mảnh châu, bất giác tinh thần lại hạ xuống. Sư Viên Viên chẳng phải từng nhận ân sủng đứng đầu hậu cung một thời đó sao? Nhưng nghĩ một lối khác, hồi đó Hoàng hậu có ta giúp sức mới thuận lợi khiến Sư Viên Viên thất sủng, nay bên cạnh Hoàng hậu đã không còn ai như thế nữa rồi!
Nghĩ thế, ta lại như được ánh nắng chiếu soi sau mây mù, Hạ Hầu Thần đã ngầm ám thị ta phải đặt hắn lên hàng đầu, nếu như bám được vào cây đại thụ này, chẳng mạnh mẽ hùng cường hơn hẳn Hoàng hậu ư? Dẫu sao hắn chính là nguồn gốc của mọi quyền lợi trong hậu cung. Nhưng cứ nhớ lại dáng vẻ nhăn nhó, hoặc cáu giận, hoặc mỉa mai của hắn, tim ta không kìm được trống dồn, phải làm sao để khiến hắn vui lòng đây?
Mấy canh giờ sau, Khổng Văn Trân mang theo vài mẫu thiết kế lò hương mới đến xin ta bình giá để lấy làm tham khảo, ta bèn tiện miệng gợi ý vài ba câu. Giờ đây Khổng Văn Trân đối với ta nhất mực cung kính, cứ vài ba ngày lại chạy đến Lan Nhược hiên một lần, nét mặt niềm nở vồn vã không cần phải nói.
Chẳng mấy chốc mà hết mùa đông, cái Tết vừa qua mùa xuân liền tới, chính là lúc côn trùng ruồi muỗi sinh sôi, lại thêm mùa xuân năm ngoái kinh thành bị ôn dịch hoành hành, Hạ Hầu Thần sớm đã hạ thánh chỉ, các bộ phải chuẩn bị kỹ lưỡng, không thể để ôn dịch tác oai tác quái. Thượng Cung cục đương nhiên phải theo cẩn tuân thánh ý, Ty Thiện Phòng đã sớm chuẩn bị hương trầm phòng bệnh dịch, trong hương cho thêm ngải thảo, bạc hà là các vị thuốc phòng bệnh, sát khuẩn; Ty Chế Phòng gia công một số lượng lớn chăn thêu gối hương, bốn góc nhồi thêm đàn hương, trầm hương, cam tùng, thạch xương bồ, lá ngải… hơn bảy mươi loại kỳ hoa dị thảo và vị thuốc quý phối hợp thành hương liệu, đem dâng đến các cung điện.
Lần này Khổng Văn Trân tới thăm tiện mang đến cho Lan Nhược hiên một bộ, ngầm bóng gió rằng, hương trầm chăn gối này quy cách chẳng khác gì bộ đưa đến chỗ Hoàng hậu, nghĩ đến tình thế trước mắt đang dầu sôi lửa bỏng, ta bèn nghiêm giọng khuyên răn cô ta không nên làm quá bổn phận của mình. Khổng Văn Trân nghe vậy cảm thấy lạ lùng, đành vâng dạ cho qua, ta bèn bảo cô ta đổi một bộ theo quy cách như các phi tần bình thường.
Khổng Văn Trân như bị giội một gáo nước lạnh, nhưng đành ngậm bò hòn làm ngọt, sai người mang chăn gối trầm hương về, trước khi ra đến cửa, giả vờ như đột nhiên nghĩ đến mà rằng: “Mấy đứa cung nhân mang than đến cung Tinh Huy về có bàn tán rằng, người sống trong ấy ho nặng, Hoàng thượng sai ngự y thăm mấy lần vẫn không thấy khởi sắc, e rằng sớm sẽ…”
Ta hơi lặng người, biết cô ta ám chỉ Thái hậu. Đã rất lâu rồi không có ai nhắc đến bà, trong cung là như vậy, vinh hoa phú quý một khi đã tận thì con người ta chỉ như cành liễu bên tường thành, rũ rượi trong góc chẳng được ai biết đến. Ta trầm ngâm một lát không nói gì, Khổng Văn Trân bèn tiếp: “Nghe nói bệnh tim đập nhanh của Thái hậu ngày một nặng, nô tỳ chiếu theo phương thuốc trước kia của nương nương vài lần đem canh thuốc dâng sang bên ấy, chẳng biết có công hiệu không?”
Nói xong, cô ta hành lễ rồi đi ra.
Ta trước nay chẳng bao giờ muốn làm anh hùng hiệp nghĩa, nhưng không rõ vì sao, câu hỏi của Hạ Hầu Thần ngày trước lại đột nhiên vang lên trong đầu: “Có đến thăm Thái hậu hay chưa?” Lúc nói câu này, đôi mắt hắn rõ ràng ánh lên một tia khinh miệt. Ta bất giác cất tiếng gọi với theo Khổng Văn Trân: “Nếu canh đã nấu xong, tối nay hãy để bản phi mang sang. Cục diện trở thành như hôm nay, bản phi cũng nên gánh lấy một chút trách nhiệm”
Khổng Văn Trân kinh ngạc quay lại nhìn ta một cái, không nói gì thêm.