Chương 12.2

Vừa dùng xong bữa trưa, chợt nghe ngoài vườn tiếng người láo nháo, Tố Khiết luýnh quýnh chạy vào, vẻ mặt hoảng hốt, bẩm: “Nương nương, Lý công công dẫn theo một đám người đang đến…”

Ta đứng bật dậy, nheo mắt nhìn về phía góc mái hiên, nơi mưa gió mịt mờ, lòng nghĩ rốt cuộc điều đó đã tới?

Người bước vào là Lý công công, quản sự ở cung Hoàng hậu, thời quan hệ giữa ta và Hoàng hậu đương tốt đẹp, đã từng đem biếu không ít món đồ quý giá tinh xảo cho y. Ngày thường nếu tình cờ gặp mặt, thế nào y cũng nở nụ cười rạng rỡ, vậy mà hôm nay gương mặt đanh lại như thép, hành lễ xong bèn nói ngay: “Ninh nương nương, Hoàng hậu có lời mời.”

Theo sau y có mười mấy tên thái giám, xem ra không đơn giản là mời ta đến cung Chiêu Thuần, lần này không lộn ngược cả Lan Nhược hiên lên, chắc họ không chịu dừng tay.

Đến ngây ngô như Tố Khiết còn cảm thấy sát khí từ phía mấy vị khách không mời bốc lên ngùn ngụt, bất giác tựa vào người chủ: “Nương nương…”

Ta quay lại nói với nó: “Lý công công xem chừng phải khám xét Lan Nhược hiên, Tố Khiết, ngươi nhớ dặn đám nô tài thuận ý.”

Ta biết rằng chuyện tiếp theo bản thân không thể điều khiển được, ngăn sao nổi người ta lĩnh chỉ bề trên hành sự? Những trò ma mãnh bên trong dĩ nhiên không cần nói cũng hiểu. Ta chỉ có thể nhắc Tố Khiết cảnh giác, nhưng con a đầu này vốn ngốc nghếch, sao địch lại được Lý công công giảo hoạt lại lão luyện?

Ta đứng dậy, sai Tố Khiết mang cái áo khoác lông chồn tía ra, cẩn thận mặc lên người, để Tố Khiết cài cho chiếc đai lưng cùng màu. Áo lông chồn này màu đen ánh tím, không phải quá sặc sỡ, Lý công công trông thấy đương nhiên không thể nói gì được.

Khi ta rời đi, đám cung nhân trong Lan Nhược hiên đều đã bị dồn vào một góc đình viện, bắt quỳ cả xuống. Ta chỉ biết thầm cười khổ, cô ta ra tay quả thực chớp nhoáng.

Dưới sự hộ tống của đám thái giám, ta bước lên một chiếc kiệu bốn mặt che kín, nghĩ bụng quanh kiệu chắc chắn toàn là thủ hạ của Lý công công. Để tránh ta có lòng khác, y còn sai một bà vú cẩn thận khám người một lượt. Từ đầu chí cuối ta ngoan ngoãn phục tùng không bộc lộ bất kỳ động thái phản kháng nào.

Ngồi trong chiếc kiệu nhỏ bị phong kín bằng trướng xanh, không một tia sáng lọt vào, ta chỉ có thể theo dõi tình hình bên ngoài qua đôi tai. Nghe những âm thanh trò chuyện râm ran ngoài kia truyền lại nghe không rõ nội dung, chỉ cảm thấy những giọng nói ấy rất thản nhiên, khiến người ta sợ đến lạnh người.

Ta quàng lại áo lông chồn cho kín cổ, vuốt ve nhẹ bề mặt mềm mại ấm áp của nó, hơi mỉm cười. Trận giông tố này sẽ đem lại cho ta những gì đây?

Ta khẽ nhắm đôi mắt, không cố sức nghe tiếng người bên ngoài nữa, chỉ cảm thấy chiếc kiệu hơi lắc lư, có lẽ vừa ngoặt qua một ngả đường hoặc đang đi gấp. Khá lâu sau, kiệu được hạ xuống, có lẽ đã đến nơi nó cần đến.

Một tiểu thái giám vén màn lên, bầu trời tuy hơi u ám, nhưng đột nhiên thoát khỏi cảnh tối tăm khiến ta bị chói mắt. Hai hàng cung đăng lưu ly ở lối ngoài cung Chiêu Thuần được thắp sáng trưng, vẻ âm u ngoài trời bị đẩy lui hoàn toàn. Ta vừa bước xuống kiệu, một đám tiểu thái giám đã vây xung quanh, cung nữ dẫn đường đi phía trước, như thể đang áp giải phạm nhân. Tình thế đã xấu đến mức không thể xấu hơn được nữa. Ta nghĩ thầm, còn có gì tệ hơn được cái đêm gió tuyết năm nào? Khi ta vùng vẫy ngay bên bờ vực giữa sự sống và cái chết.

Bao nhiêu ngày tháng ở trong cung, có lúc nào ta không vùng vẫy trên bờ vực sống chết đâu?

Cung nữ dẫn đường đi thẳng tới chính điện. Hoàng hậu sớm đã ngồi trên ghế phượng, tay lồng ống áo, trên tóc cài trâm phượng màu tím. Bởi Thái hậu vừa mất, cô ta phải tránh dùng màu đỏ, chỉ mặc trên người một chiếc áo bào màu sắc lãnh đạm, sắc mặt nghiêm cẩn không hề có ý cười. Ta không liếc nhìn hai bên, cung kính hướng về phía cô ta hành lễ, khi được kêu bình thân, mới đứng dậy đưa mắt thăm dò những người khác trong điện, quả không ngoài dự liệu, Khổng Văn Trân nép trong góc, còn Tố Hoàn đứng hầu ngay cạnh Hoàng hậu, tay cầm cái ấm sứ, đang rót trà.

“Hôm nay bản cung cho gọi Ninh Chiêu Hoa tới quả thực là bất đắc dĩ, mong Ninh Chiêu Hoa không lấy làm phiền lòng.” Thời Phượng Cần chậm rãi nhấp một ngụm trà xong mới cất lời.

“Bất cứ lúc nào được Hoàng hậu nương nương triệu kiến đều là vinh dự cho thần thiếp, sao dám ‘phiền lòng’?”

Ta cúi đầu khẽ khàng đáp, Hoàng hậu nương nương không còn gọi ta là “muội muội”, xem ra đao đã rút khỏi vỏ, không thể thu hồi được nữa.

“Bản cung trước nay có giao tình với Ninh Chiêu Hoa, hôm nay không thể không cho gọi đến để căn vặn vài điều, đây là điều bất đắc dĩ, chỉ vì sự việc can hệ trọng đại, bản cung lãnh trách nhiệm quản lý tam cung lục viện, không thể không tra xét cho rõ ràng, tránh lòng người ngờ vực, khởi cuộc giao tranh, ảnh hưởng tới gốc rễ của quốc gia.”

Nghe cô ta nói ra một tràng lập luận lưu loát, kín kẽ không có lấy chỗ hở, ta chỉ biết cúi đầu, đáp dạ liên hồi.

Thấy ta không buồn tranh biện, Thời Phượng Cần bèn hỏi: “Ninh Chiêu Hoa, giờ thân đêm qua, có phải ngươi dẫn người đến thăm Thái hậu không?”

Ta đáp ngay: “Thần thiếp nghe Khổng Thượng Cung nói bệnh tim của Thái hậu phát tác, nên mang theo canh thuốc do Ty Thiện Phòng nấu đến thăm Thái hậu, vội đi quên cả giờ giấc.”

Khổng Văn Trân lúc này đột ngột chen lời: “Canh thuốc do Ninh nương nương mang đi đích thực do nô tỳ sai Ty Thiện Phòng nấu, đưa cho người của Ninh nương nương, nhưng từ đó về sau phát sinh thêm chuyện gì, nô tỳ quả tình không rõ.”

Ta biết Hoàng hậu sớm đã hạ quyết tâm, cho dù có biện giải ra sao, cô ta cũng sẽ chĩa mọi mũi giáo về phía mình. Cô ta sớm đã bày binh bố trận đâu vào đó từ trước khi tất cả mọi việc xảy ra, phần ta chỉ được tin Thái hậu khuất núi, còn những diễn biến cụ thể không hề hay biết, bởi vậy không rõ mình nên thanh minh ra sao, đành phải đi bước nào hay bước đó.

Giọng điệu Hoàng hậu nghe hòa nhã dễ gần, nhưng câu nào câu nấy khí thế bức người: “Ninh Chiêu Hoa, Thái hậu tuy có bệnh, hễ ho là khó dứt, nhưng thân thể trước nay an khang. Đêm nay vừa uống canh ngươi mang đến, không quá hai canh giờ thì đau thắt tim, đột ngột qua đời. Các thái y khám nghiệm trong những thứ Thái hậu nôn ra, phát hiện trong dạ dày bà có độc. Sau bữa ăn tối Thái hậu không dùng thêm gì khác, chỉ uống canh do ngươi dâng đến, ngươi còn lời nào để nói nữa không?”

Ta sớm đoán biết Hoàng hậu sẽ đem chuyện bát canh thuốc đêm qua ra thêu dệt, nhưng không ngờ lại quyết liệt cực đoan đến thế, đem tất cả mọi tội lỗi đổ lên đầu ta, chỉ rõ ta là hung thủ đầu độc Thái hậu.

Ta vội quỳ xuống biện bạch: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp bị oan, canh thuốc ấy thần thiếp uống thử rồi mới dâng lên Thái hậu, thần thiếp không sao, cớ gì bát canh ấy lại có vấn đề được?”

Hoàng hậu lạnh lùng cười, chẳng còn chút nào dáng vẻ hiền từ mọi khi, nói: “Bản cung biết ngươi sẽ giảo biện như thế. Bản cung không quên Ninh Chiêu Hoa trước đây từng là Thượng Cung, thủ đoạn đương nhiên cao siêu, người khác sẽ cho rằng ngươi không đời nào hại người bằng phương cách thô lậu lộ liễu, chính thế ngươi càng làm cho ẩu tả vụng về… Không sai, trong canh không có độc, nhưng Ninh Chiêu Hoa vốn hiểu biết sâu rộng, chắc hẳn biết về một loài lan ở Lan Nhược hiên có tên là Nhụy Điệp?”

“Thần thiếp dĩ nhiên là biết, mấy tháng trước đúng vào mùa nở rộ của Nhụy điệp, thần thiếp còn mời Hoàng hậu nương nương cùng đến thưởng ngoạn, lẽ nào Hoàng hậu nương nương đã quên?” Ta cúi đầu tiếp, “Thần thiếp không ngờ rằng, tay nghề của các nghệ nhân trồng hoa trong cung lại cao siêu đến thế, đem Nhụy Điệp trồng trong phòng giữ ấm, lại có thể khiến hoa nở như giữa mùa xuân. Đáng tiếc loài hoa cỏ bị con người thúc nở, chẳng thể nào có dáng vẻ xinh đẹp như ngoài tự nhiên.”

Đám nghệ nhân trồng hoa chẳng hơi đâu tốn công như thế, chắc phải có người ngầm ra lệnh. Ta vẫn chưa nắm rõ thế trận mà Thời Phượng Cần bày bố, Nhụy Điệp nở, mùi hương có hơi nhức mũi, nhưng loài hoa này vốn không có độc.

Hoàng hậu cười nhạt mà rằng: “Với thủ đoạn của Ninh Chiêu Hoa, dĩ nhiên không dùng đến thứ bày ngay ra trước mắt được…”

Cô ta phất tay, một vị ngự y bước lên trước, nhỏ giọng bẩm cáo: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, nước canh nếu đứng riêng một mình vốn là thuốc chữa bệnh tim rất lành tính, nhưng Thái hậu mấy hôm nay cảm lạnh ho nhiều, thần đã kê lên mấy thang thuốc trị lạnh, gồm có thục địa hoàng, nam khung, bạch thược, phục linh trắng, đương quy, gừng khô, thạch xương bồ hoàng kỳ, nhân sâm, cam thảo… Bởi Thái hậu chưa hết lạnh, mấy ngày nay trời lại rét đậm, nên thần đã thêm vào trong thuốc một ít cung quế, nhưng Ninh Chiêu Hoa lại tự tiện cho Thái hậu dùng canh có chứa mấy vị thảo dược gây xung đột với thuốc của hạ thần, tuy nhiên không quá đáng ngại, chẳng qua chỉ khiến Thái hậu bụng dạ khó chịu mà thôi…”

Cung nữ quản sự cung Thái hậu lại bước lên tâu: “Hoàng hậu nương nương, sau khi Ninh Chiêu Hoa đi khỏi, Thái hậu đi ngoài hai ba lần, thứ bài tiết ra màu vàng trắng hôi thối khó tả. Nhớ ra cái túi thơm mà tháng trước Ninh Chiêu Hoa đem biếu, Thái hậu bèn sai nô tỳ lấy ra đeo lên mình nhằm trừ khử mùi hôi, không ngờ chưa đến hai canh giờ sau, người phát tác bệnh tim, vô phương cứu chữa.”

Ngự y đứng bên cạnh tiếp lời chứng thực: “Thái hậu nương nương bị tiêu chảy, người đã suy nhược, lại thêm khí lạnh thấm vào, hoa Nhụy Điệp vốn dĩ không có độc, tuy nhiên nếu hít phải mùi hương sẽ có tác dụng kích thích dạ dày. Thái hậu tuổi tác đã cao, đáng lẽ có canh thuốc trợ lực mà cơ thể được bảo vệ, nhưng canh thuốc bị bài tiết ra hết mất rồi, lúc này bệnh tim tái phát, thật hết thuốc chữa.”

Ta cười nhạt trong bụng, nếu Hoàng hậu đã muốn giăng bẫy ám hại, dĩ nhiên phải suy tính chu toàn mọi lẽ, ta có biện bạch thế nào cũng chỉ uổng công. Xem ra lúc này Khổng Văn Trân đã về phe Hoàng hậu, từ miệng ả ắt sẽ có vô số chứng cứ buộc tội ta. Cuộc gặp gỡ đêm qua đâu phải là tình cờ, lát sau với Tố Hoàn lại càng không, nó cầm làn mây cố tình để ta trông thấy, rõ ràng là định cảnh tỉnh chủ cũ.

Ta cúi đầu nói: “Nếu vì sơ suất của thần thiếp khiến Thái hậu nhiễm phải quái bệnh, thần thiếp chẳng còn lời nào để nói.”

Trong điện đột nhiên im ắng, Hoàng hậu không ngờ ta nhận tội mau như vậy, có lẽ trong bụng còn nhiều lời chuẩn bị sẵn chưa kịp thốt ra, đâm không biết nên tiếp tục chất vấn ra sao.

Im lặng hồi lâu mới nghe cô ta cất giọng: “Vậy là ngươi thừa nhận có liên quan đến cái chết của Thái hậu?”

Ta lạnh nhạt đáp: “Thần thiếp không thừa nhận điều đó, nhưng tất cả là do ý trời, lòng thành của thần thiếp lại gieo đại họa cho Thái hậu, thần thiếp rất hổ thẹn, dù cho Hoàng hậu vì thế mà xử thần thiếp tội chết cũng đáng!”

Hoàng hậu cười nhạt nói: “Bản cung vốn nghe Ninh Chiêu Hoa giảo hoạt như cáo, hôm nay thực được mở rộng tầm mắt. Ngươi có biết trong gian phòng nhỏ kia là ai hay không?”

Ở góc đại điện có một cánh cửa bằng gỗ nhỏ, vốn được sơn son lúc này đã phủ khăn trắng. Ta cúi đầu đáp: “Thần thiếp không biết.”

Hoàng hậu phất tay một cái, cánh cửa gỗ mở ra không một tiếng động, có người từ bên trong bước ra. Người này mặt mày diễm lệ như trăng rằm, còn ai khác ngoài Ninh Tích Văn? Con bé nhìn thấy ta, hấp tấp bước tới mấy bước, hô một tiếng: “Tỷ tỷ?” liền bị mấy cung nữ ngăn lại.

Ta nghi ngại nhìn Ninh Tích Văn một cái, trông vẻ mặt nó ngơ ngác, rõ ràng bị bắt về, chẳng biết đầu đuôi sự việc ra sao. Mong nó đừng nói câu nào gây họa.

Hoàng hậu trở lại vẻ mặt hiền hòa, quay sang hỏi Ninh Tích Văn: “Tích Văn muội muội, đừng sợ, bản cung và tỷ tỷ của muội trước nay có thâm tình. Nay tỷ tỷ của muội rước họa vào thân, bản cung vì mong giúp cô ấy thoát tội, nên muốn hỏi muội mấy việc cho tường tận, muội chỉ cần thuật lại y hệt những lời cô ấy nói với muội trước đây là được.”

Ninh Tích Văn không hay biết việc xảy ra trước đó, tưởng Hoàng hậu định giúp ta thật, bèn do dự đáp: “Hoàng hậu nương nương, lời nói của nô tỳ sẽ giúp tỷ tỷ thoát tội thật chứ?”

Lòng ta nóng như lửa đốt, nhưng biết ra hiệu bằng mắt phen này vô ích. Đầu óc ngốc nghếch của nó vốn dĩ không thể hiểu được, đành cầu trời cho con a đầu vụng dại không nói ra lời nào bất lợi.

Ninh Tích Văn do dự lúc lâu, hết nhìn ta, lại nhìn gương mặt hiền từ của Hoàng hậu, mới ấp úng nói: “Cách đây không lâu nô tỳ nhập cung, trong lúc hàn thuyên trò chuyện, tỷ tỷ từng nhắc đến Thái hậu nương nương, nói nếu năm xưa không nhờ Thái hậu cưu mang, tỷ tỷ sớm đã mất mạng.”

Ta thầm thở phào một tiếng, mấy lời này vô hại, không để kẽ hở nào.

Hoàng hậu cười hỏi: “Ninh Chiêu Hoa bình sinh là người ân oán phân minh, biết Thái hậu có bệnh tim thường lui đến thăm hỏi, điều này có hay không có?”

Ninh Tích Văn gật gật đầu: “Tỷ tỷ cũng nói với nô tỳ như vậy.”

Hoàng hậu tiếp: “Vậy ngươi có biết cuối cùng Ninh Chiêu Hoa vì đại nghĩa diệt thân, đã tiết lộ tin tức Thái hậu câu kết với ngoài cung cho bản cung biết hay không?”

Ninh Tích Văn bối rối nhìn ta một cái, vội vã đáp: “Không, nô tỳ không biết, tỷ tỷ luôn nhớ ơn Thái hậu nương nương, tỷ ấy sẽ không làm như vậy.”

Hoàng hậu bật cười, vẫy vẫy tay, có hai Nội Thị Giám từ ngoài điện giải một người vào, người này cúi gằm mặt, sắc diện tiều tụy, rõ ràng vừa phải chịu nghiêm hình tra khảo.

Ninh Tích Văn vừa nhìn thấy y đã trở nên kích động, lạc giọng hô hoán: “Hắn chính là tên sát thủ đã giết chết mẫu thân!”

Hoàng hậu nói: “Tích Văn muôi muội dường như có chuyện chưa biết rõ, tên sát thủ này qua tra khảo đã khai là được thái thú An Định phái đi, mà thái thú An Định chính là cháu họ xa của Thái hậu.”

Ta cụp mắt im lặng, mọi chuyện thế là rõ, cô ta quả tốn nhiều công sức, giờ đây tất cả chứng cứ đã như một tấm lưới to siết chặt lấy ta, bịt kín mọi đường thoát. Diễn biến tiếp theo không nghe cũng biết, Hoàng hậu sẽ nói ta sở dĩ đầu độc Thái hậu là vì bà ta phái người giết hại đại nương, động cơ giết người rõ như ban ngày. Cô ta sắp xếp chu đáo thế này, có lẽ không phải chuyện một sớm một chiều mà hoàn tất được, chắc là định liệu từ lâu rồi. Có lẽ ngay từ ngày đầu xưng tỷ gọi muội với ta, Hoàng hậu đã ngấm ngầm vạch ra kế hoạch. Thật kỳ lạ, ta chẳng qua là một phi tần thấp kém không có gia thế chống đỡ, chẳng thể uy hiếp đến địa vị của cô ta, có ta bên mình, cô ta chỉ thêm lợi mà vô hại, hà cớ gì phải đuổi cùng giết tận?

Ninh Tích Văn lảo đảo sắp ngã, nhìn ta trân trối, gương mặt đầy vẻ thê lương: “Tỷ tỷ, vì báo thù cho mẫu thân muội mà…”

Câu này của nó như thêm dầu vào lửa, càng khiến tội danh của ta thêm vững chắc. Hóa ra cô em gái này chẳng ngây ngô như vẻ ngoài.

Ta thở dài một tiếng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp xuất thân ti tiện, vì mong được yên ổn khó trách phải dùng thủ đoạn. Nhưng thần thiếp tự thấy mình đối với Hoàng hậu nương nương không bạc, chẳng dễ gì mới làm người cảm nhận được tấm chân tình, tìm đủ mọi cách giúp mình thoát tội. Thần thiếp cảm kích trong lòng, có điều vốn không thích tranh đua, đã gây ra họa lớn thế này, may mắn không làm liên lụy đến Hoàng hậu nương nương, coi như đã là đoái công chuộc tội. Thần thiếp có tội, mong nương nương hạ chỉ nghiêm trị. Phải rồi, thần thiếp có bệnh phong thấp, mùa đông năm nay rét giá bất thường, e chẳng chống chọi nổi, Hoàng hậu nương nương từng thưởng cho chiếc ghế tử đàn để ủ ấm, thần thiếp vẫn chưa được ngồi lên bao giờ, ghế ấy bây giờ ở chỗ Sư quý phi có lẽ cũng chẵng cần đến nữa, thần thiếp cầu xin Hoàng hậu nương nương gia ân, được mang cái ghế tử đàn vào phòng giam cùng mình có được chăng?”

Hoàng hậu sững người, rõ ràng không hiểu tại sao ta vô cớ nhắc đến ghế tử đàn, hồi lâu không thấy cất lời, ta bèn ngước nhìn cô ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Nhắc đến mới nhớ, chiếc ghế tử đàn này do nhà ngoại Hoàng hậu nương nương chế tác, nương nương và thần thiếp trước nay tình như tỷ muội, dẫu phải vào nhà ngục, cũng còn chiếc ghế kỷ vật, để thần thiếp ngày ngày tưởng nhớ đến nương nương chứ?”

Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng trơ phỗng như tượng, ta biết trong khoảng khắc cô ta đã chấn động, chỉ cười thầm trong bụng. “Lời nói đầu” có lẽ nên dừng lại ở đây là đủ? Ta hiểu đạo lý giành ăn với lang sói thì phải có tâm địa như lang sói, Hoàng hậu cai quản hậu cung, động một chút là lấy mạng người ta, có khác chi lang sói? Cô ta bề ngoài tỏ ra tình thâm ý trọng với ta, nhưng chỉ hơi khiến cô ta mất lòng, liền khống cho là bất nghĩa, xếp cùng một hạng với Sư Viên Viên. Cô ta không ra tay, thì ta cũng chẳng động vào!

Hoàng hậu trầm ngâm hồi lâu mới thở dài mà rằng: “Ninh Chiêu Hoa thật có tình, chỉ trách bổn cung không đủ sức cứu Ninh Chiêu Hoa khỏi cơn nước lửa. Yêu cầu này của ngươi ta dù thế nào cũng phải làm cho được.”

Mặt ta lộ vẻ cảm kích, quỳ xuống hành lễ tạ ơn.

Hoàng hậu rời khỏi ghế phượng, bước tới gần, than: “Ninh Chiêu Hoa, hai ta một thời là tỷ muội, bản cung sao có thể nhẫn tâm chính tay giáng hình, bản cung đã cầu Hoàng thượng hạ chỉ. Ngươi yên tâm, bản cung sẽ xin Hoàng thượng niệm tình nghĩa mà giảm nhẹ tội hình.”

Người trong điện tuy không đông, nhưng nghe mấy lời này của Hoàng hậu, có lẽ ai nấy đều ngầm gật đầu tán thưởng. Ta cúi đầu nhìn xuống mũi hài, chiếc áo bào màu trắng làm bằng gấm in hoa văn chìm buông rủ trên mặt sàn không một chút bụi, hòa với màu hài thành một mảng trắng như tuyết, cứ như trở lại trân mưa tuyết nhiều năm về trước, trắng đến vô cùng vô tận, nhuốm đầy tuyệt vọng.

Ta bị tước hết trâm cài áo tang, đưa vào Tông Nhân Phủ, biệt giam một mình trong căn ngục nhỏ. Không giống như những nhà ngục khác, nơi này tương đối sạch sẽ, trên giường phủ vải thô, lại có một tấm chăn mỏng gập sẳn, không có vẻ gì là rách nát bẩn thỉu. Ta biết đây là đặc ân của Hoàng hậu, ta bị dồn đến nước này, xem ra vĩnh viễn không thể tìm cách trở mình được nữa, nên cô ta mới vui mừng đâm phóng khoáng, vừa được tiếng hiền đức với người ngoài vừa giữ hình tượng với Hoàng thượng.

Cột lại suối tóc đen dài ba xích, chẳng trâm chẳng vòng, ta cứ đễ vậy đi ngủ, để nguyên đai lưng, phấn sáp trên mặt. Nhà ngục để sẵn một bộ y phục mùa đông chuyên dành cho phạm nhân, đưa lên mũi hít thử, mùi ấm mốc xộc thẳng vào phổi, ta nghiến răng mặc vào, cảm giác lạnh lẽo thấu xương mới hơi giảm đi một chút.

Từ lỗ cửa bé xíu nhìn ra, ngoài trời vẫn sương khói âm u, không thấy bóng dáng một tia nắng nào, hay sắp có tuyết thật nhỉ? Ta thầm nghĩ, trận bão tuyết ngày ấy xảy ra khi mình còn nhỏ, không hề có khả năng tự bảo vệ mình nên mới để kẻ khác mặc sức chà đạp. Còn lúc này mọi thứ đã khác, cho dù ta không thể giữ lại cái mạng nhỏ của mình, cũng phải kéo kẻ khác cùng xuống hoàng tuyền một lượt.

Có điều, tốt nhất người ấy nên bảo vệ ta thì hơn. Nhìn những bông tuyết đầu tiên bay qua cửa sổ, ta khe khẽ nhoẻn cười.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện