Chương 13.1

Đêm xuống, người mà ta chờ đợi cuối cùng đã xuất hiện.

Ngồi trong bóng tối, ta nghe có tiếng cửa sắt mở ra ở đầu hành lang. Nơi này tĩnh mịch, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng truyền đi rất xa rất xa. Cửa mở kéo theo một trận gió lạnh xen lẫn làn hương thoang thoảng ập vào. Ta nghĩ bụng, rốt cuộc cô ta cũng đã đến?

Mùi hương thanh nhã sang trọng này, chỉ có người phẩm hàm cao quý trong cung mới được dùng, chẳng hạn như Hoàng hậu.

Ta dỏng tai nghe tiếng trâm vòng ngà ngọc va chạm leng keng, lẳng lặng chờ đợi. Gặp nhau trong tình cảnh này, có lẽ cô ta sẽ không mang theo nhiều người, trên mặt chắc hẳn cũng không cần nở nụ cười hiền từ như mọi khi.

Ta ngồi xếp bằng trên giường, nhìn Hoàng hậu một mình đi tới, mày phượng hơi cau, có vẻ đăm chiêu. Nhà ngục này bốc lên thứ mùi giống như trong cái thùng tắm bằng gỗ ta từng ngủ gục ngày trước, vướng vít, thoang thoảng như có như không, nhưng bằng cách nào cũng không khử hết được.

Sớm nay cô ta còn mặc y phục màu sẫm, nhưng lúc này trên người chỉ mặc áo trắng thuần, có lẽ tin tức Thái hậu tạ thế đã loan truyền ra ngoài. Cũng như ta, trên đầu Hoàng hậu không cài trâm đơm hoa, gương mặt để mộc, trái phải không người theo hầu. Dĩ nhiên ta chẳng cần vừa thấy mặt là cúi xuống hành lễ không thôi, chỉ im lặng nhìn cô ta từng bước tiến lại gần.

Thật không hiểu, là nữ nhân quyền cao tối thượng đương triều, tại sao cô ta phải quyết liệt dồn ta vào chỗ chết, tối nay, liệu câu hỏi ấy có đáp án hay không?

“Xem chừng Ninh Chiêu Hoa ở bất cứ đâu cũng biết tự tìm niềm vui, bảo vệ lấy mình. Bản cung còn lo đám nô tài ở Tông Nhân Phủ có mắt không thấy Thái sơn, quên chuẩn bị áo đông tránh rét cho ngươi, xem ra bản cung lo hão mất rồi.”

Ta cười đáp: “Thần thiếp trước nay rất biết bảo vệ bản thân, trong lòng Hoàng hậu nương nương chắc cũng rõ. Chỉ hiềm ngoài kia sài lang quá nhiều, sau lưng thần thiếp lại không có người dìu dắt, chỉ biết dựa cả vào mình, cũng may còn một người tỷ tỷ như Hoàng hậu nương nương.”

Ở đây chẳng còn ai khác, Hoàng hậu không bận tỏ vẻ từ bi, nghe thấy mấy lời mỉa mai châm chích của ta, tức đến nghẹn họng, hồi lâu mới cất tiếng: “Trong cung trước nay là như vậy, Ninh Chiêu Hoa chẳng lẽ còn chưa thấu?”

Ta đáp: “Thần thiếp nên cảm tạ Hoàng hậu nương nương chưa tước bỏ cái phong hiệu Chiêu Hoa của thần thiếp, vào đến ngục chưa đến nỗi bị người ta xén mất cái chăn mỏng. Có điều thần thiếp không hiểu, thần thiếp trước nay luôn ngưỡng vọng Hoàng hậu, người cớ gì không chịu cho thần thiếp một con đường sống? Vì được thân cận với người, thần thiếp nguyện làm thân trâu ngựa, sao người lại đối xử với thần thiếp như vậy?”

Hoàng hậu nương nương đứng ngoài song sắt, nhìn ta không đáp, hỏi ngược lại: “Bộ đồ phạm nhân Ninh Chiêu Hoa mặc trên người trông bẩn ố loang lổ, chắc đã từng qua tay nhiều người. Vì tránh rét mà Ninh Chiêu Hoa chẳng ngại khoác lên, đủ thấy bản năng sinh tồn của ngươi mạnh mẽ bền bỉ, bản cung hổ thẹn không bằng. Nếu đổi lại để bản cung phải chịu những khổ cực như vậy, bản cung thà chết…”

Cô ta khe khẽ thở dài: “Đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất giữa bản cung và Ninh Chiêu Hoa.”

Ánh đèn leo lét từ trong phòng ngục soi rọi đôi con ngươi thuần tịnh như nước của Hoàng hậu, gương mặt đẹp đẽ không tì vết. Một gia đình thế nào, tốn bao nhiêu công sức bồi đắp từ khi còn nhỏ, mới nuôi dạy ra một con người như thế? Nhan sắc tầm tầm dẫu có được nuôi dạy công phu liệu có thể trở nên cao quý bất phàm nhường vậy?

Ta đột nhiên hiểu ra suy nghĩ của Thời Phượng Cần: “Nếu quả thật như vậy, chẳng lẽ Hoàng hậu định xử lý tất cả nhân mạng trong cung?”

Thân là Hoàng hậu thì phải chuẩn bị tinh thần đối diện với tam cung lục viện của Đế vương, nếu không sao chẳng làm thê tử của một người bình thường cho xong?

Hoàng hậu che miệng cười: “Ninh Chiêu Hoa vẫn chưa hiểu rõ suy nghĩ trong ta rồi. Cũng đành, rồi có ngày ngươi sẽ hiểu, vì sao bản cung phải trừ khử ngươi!”

Tuy chưa thể làm rõ nguyên cớ vì sao Hoàng hậu gây ra chuyện này, nhưng ta hiểu một chuyện: Khi quyết định tiếp tay cho lang sói, sớm phải chuẩn bị tâm thế bị cắn xé.

Ta chậm rãi đứng dậy, lại gần mấy song sắt. Thời Phượng Cần rõ ràng cảm thấy bất an, nhưng cố giữ cho mình bất động. Xem ra mùi hôi trên áo ngục của ta quá nồng nặc, khiến cô ta không kìm được phải lấy tay bịt mũi, sau lại thấy làm vậy có phần bất nhã, bèn bỏ tay xuống.

Ta thong thả bước về phía cô ta cho đến khi giữa hai người chỉ còn cách một chấn song sắt, mới nói: “Hôm nay trời không đẹp, trong ngục lạnh lẽo thấu xương, nếu Hoàng hậu có lòng đoái thương, sao chẳng sai người mang chăn và áo choàng đến? Nhỡ đâu trong lúc chưa nhận chỉ xử quyết, thần thiếp không cẩn thận chết cóng nơi này, lại gây tiếng dơ cho thanh danh nương nương.”

Hoàng hậu không ngờ ta còn dám giở giọng yêu sách, sắc mặt hơi chuyển sang trắng bệch, lạnh lùng nói: “Đã là phạm nhân còn đòi hỏi nọ kia, bản cung tuy là chủ hậu cung nhưng cũng chẳng cách nào làm được.”

Ta nhoẻn cười, lại tiến thêm một bước, tay nắm chặt lấy song sắt, hướng về phía cô ta nói: “Xem ra lòng tốt của Hoàng hậu đối với thần thiếp là giả, nhưng cũng may, thần thiếp sớm đã chuẩn bị cả rồi…”

Gương mặt Hoàng hậu càng tái đi, nhớ lại mấy câu ta nói trong đại điện, liền hỏi: “Cái ghế tử đàn kia rốt cuộc có chỗ nào không ổn?”

Ta bật cười, lồng hai bàn tay bị hơi lạnh của song sắt làm cho cứng đờ vào ống áo, đáp: “Ghế tử đàn vốn chẳng có vấn đề gì, có điều việc Sư Viên Viên mất con có liên quan đến cái ghế ấy, mà người đoán xem, chiếc ghế ấy do nghệ nhân nào chế tác?”

Hoàng hậu ngỡ ngàng chẳng hiểu chuyện gì, ta mỉm cười: “Thượng Cung cục tuy thuộc về nội cung, là nơi chuyên trách phục vụ hoàng gia, làm chuyện gì cũng thuận tiện hơn nhiều chỗ khác, người bên ngoài quanh năm xếp hàng đợi đến lượt hiếu kính chẳng được. Thần thiếp chỉ cần sai người hơi truyền chút phong thanh ra ngoài, lại thêm ngầm chỉ điểm, các nhà giàu ở Chiết Giang đã đem dâng ngay cái ghế nằm thủ công tinh xảo, được làm bởi nhà họ Hoắc vốn chuyên chế tạo đồ dùng hạng sang. Nhà họ Hoắc kia cũng được coi là hào phú một vùng, ban đầu chỉ làm nghề mộc, sau nhờ con gái gả vào nhà quyền quý đâm cả họ được nhờ, gà chó bay lên trời.”

Ta đủng đỉnh nhìn ra góc tường mà cười: “May mà sau khi giàu có họ không làm mai một nghề tổ, các món đồ làm ra vẫn đẹp như ngày trước, thêm nữa lại đúng y như yêu cầu thần thiếp đã đề ra.”

Ta quay lại nhìn thẳng vào gương mặt trắng bệch của Hoàng hậu, nói: “Điều buồn cười là, bọn họ cứ tưởng chính Hoàng hậu nương nương sai người tìm đến đặt hàng, người nói có đáng cười hay không?”

Phàm những người đứng ở địa vị cao đều có một cảm giác, gọi là an toàn hoặc kiêu hãnh cũng được, họ không bao giờ sợ những nắng mưa gió bão cuộc đời chạm đến gót giày mình, họ chỉ luôn đấu tranh với những điều cao cả hoặc to lớn, những điều không thấy được, những thế lực đến từ tương lai, sẽ không chấp nhận để một tình huống nào đó xảy ra gây đe dọa đến địa vị của họ. Điều này thể hiện rất rõ nét trên người Hoàng hậu, cô ta từ nhỏ đã được mọi người coi là trung tâm, xung quanh dường như đều chăm chú dõi theo, chỉ nghĩ đến việc chăm sóc nuôi dưỡng thật tốt chờ ngày đưa cô ta vào cung làm Hoàng hậu, không cho phép bất cứ một sơ suất nào xảy ra. Vậy nên hành vi cử chỉ lời nói của Thời Phượng Cần phải hoàn hảo thước khuôn, xứng là kẻ sinh ra để làm Hoàng hậu. Liệu cô ta có dễ dàng lưu lại một vết nứt trên cả tòa núi băng không?

Cô ta từ bé quen sống trong nhung lụa, là con gái của một đại gia tộc, đương nhiên phải nếm mùi tranh đấu, âm mưu, tự biết toan tính cho mình. Có lẽ từ nhỏ cô ta đã được giáo dục các thủ đoạn để củng cố địa vị, khác với ta, từ khi nhập cung cứ như bị ném vào trăm ngàn lưỡi đao, chỉ hơi sơ sểnh là bỏ mạng, từ đó mà rèn dần bản lĩnh. Ở chốn cung cấm này, ta chẳng có ai là bằng hữu thực sự.

Thời Phượng Cần nghiến răng, nhìn ta cười lạnh: “Nhà họ Thời là một đại gia tộc, ngươi không bao giờ tưởng tượng nổi thế lực của nó lớn đến thế nào đâu. Cho dù ngươi cố ý để lại dấu tích gì, đều sẽ bị xóa sạch nhanh thôi!”

Ta quay lại ngồi xuống bên giường: “Hoàng hậu nương nương, thiên hạ không chỉ có mỗi mình họ Thời, còn có họ Sư, họ Thượng Quan, thậm chí là họ Hạ Hầu. Trong số đó mấy nhà là địch, mấy nhà là bạn? Thần thiếp chẳng có bản lĩnh gì to tát, chỉ có cái tài vặt nghe ngóng thăm dò tin tức là tạm được. Nếu có phe địch nào biết được sơ hở này của Hoàng hậu, chẳng lẽ không tiện tay lợi dụng? Thêm nữa cái ghế tử đàn trên đường vận chuyển ra kinh thành, phải được các châu phủ lập hồ sơ tỉ mỉ, lại qua ải của Phủ Nội Vụ… Vốn dĩ cũng chẳng sao, vụ án Sư Quý phi đã kết thúc từ lâu, nhưng nếu Hoàng hậu cứ nhất định muốn quấy lên, khiến Hoàng thượng sinh nghi, chỉ việc lần theo giấy tờ đầu mối này tra xuống, nhà họ Thời tuy thừa sức hóa giải, nhưng phải mất kha khá công tâm, hoặc phải lấy mấy nhân mạng của họ Hoắc ra đắp đền mới xong. Thần thiếp cảm thấy như vậy đâu có đáng, Hoàng hậu chỉ cần dừng tay, nghĩ cách giúp thần thiếp sống sót, thì vụ án kia theo thời gian cũng sẽ dần lắng xuống.”

Ta chậm rãi tiếp: “Hoàng hậu nương nương minh giám, thần thiếp đích thực chẳng có bản lĩnh gì to tát, có điều được làm Thượng Cung mấy năm, chút mánh lới đưa đẩy thông tin vẫn còn chưa quên. Thần thiếp cũng hay thư từ với ngoài cung hơn người khác một chút, chẳng hạn hai ba hôm không có tin thần thiếp, cái bí mật kia sẽ có người mang đến một vài nơi đặng lĩnh thưởng, ngẫm ra món hời ấy chẳng ít, còn ‘một vài nơi’ kia dĩ nhiên không thể là đồng minh của nhà họ Thời!”

Hoàng hậu nhìn ta, da mặt trắng như giấy bản: “Sao ngươi không sớm thương lượng cùng ta?”

Ta hiểu rõ suy nghĩ của Hoàng hậu. Nếu ngay từ đầu tiết lộ việc này, cô ta tất sẽ không hãm hại ta một cách quá lộ liễu khoa trương, rồi vô ý khiến mình bị lôi xuống vũng bùn dễ dàng.

Ta ngầm cười nhạt. Nếu cô ta biết kế hoạch này của ta, thế nào chẳng nghĩ mọi cách thăm dò ra chỗ sơ hở, rồi bày một thế trận kín kẽ hơn nữa, đằng nào cũng phải khiến ta mắc câu mới thôi. Ta cười đáp: “Thần thiếp có lòng trắc ẩn của riêng mình, thần thiếp luôn mong mối quan hệ với Hoàng hậu được khăng khít vui vẻ, thực sự có thể coi nhau là tỷ muội. Kỳ thực thần thiếp không muốn đẩy Hoàng hậu vào chỗ bất nghĩa, xin người yên tâm. Sau khi Sư Quý phi hư thai, thần thiếp đã len lén lấy đi thứ khoáng vật trong bọng sưởi chân của ghế tử đàn, chẳng một ai hay biết.”

Khiến cho Sư Viên Viên mất đi cái thai dĩ nhiên không phải hoàn toàn bởi cái gọi là “khoáng vật trong bọng sưởi của ghế Tử Đàn”. Lò sưởi ở dưới chân ghế Tử đàn vốn đã được thiết kế để giữ nhiệt lâu, lại thêm một loại khoáng thạch có đặc tính khó tản nhiệt, thứ này trong Trung y được dùng để hoạt huyết, nếu đem biếu thẳng cho Sư Viên Viên tất sẽ bị tra ra, mọi chuyện không những thất bại mà còn gây tội. Từ đầu ta đã sai người của Thượng Cung cục lén lấy đi, Hoàng hậu không biết, Khổng Văn Trân cũng không biết, chỉ có nhà họ Hoắc và người thợ chế tạo ghế tử đàn là hay. Do đó nếu Hoàng hậu tra xuống, cũng chỉ biết được rằng thứ khoáng thạch đó là thủ phạm hãm hại Sư Viên Viên, mọi tội chứng đều không có lợi cho bản thân, bởi vậy Hoàng hậu mới sốt sắng hẳn lên như vậy.

Thời Phượng Cần loạng choạng chực ngã, đôi tay trắng trong như ngọc phải vịn vào song sắt lạnh lẽo mới đứng vững. Ta liếc nhìn đôi tay đó mà than thở: “Hoàng hậu nương nương, nếu Hoàng thượng mà biết bàn tay ngọc ngà của người cùng nhúng vào tội ác máu tanh với thần thiếp, chẳng biết những khi riêng tư có còn muốn gọi người là ‘biểu muội’ hay không?”

Cô ta miễn cưỡng đứng thẳng người dậy, một trận gió lạnh ùa vào nhà ngục, khiến mình liễu run rẩy. Hoàng hậu cười khổ: “Ninh Chiêu Hoa, ngươi biết không? Nếu một người được tán dương trong thời gian dài, dần dần sẽ tưởng mình có thể làm được tất cả mọi thứ trên đời, chẳng có khó khăn nào không thể vượt qua, từ đó đâm không thể chịu đựng bất cứ uất ức gì dù chỉ một chút. Bản cung từ khi lên ngôi Hoàng hậu, đã chẳng để thứ gì vào mắt, quên đi di huấn của tổ tông dòng tộc, quên cả việc chỉ cần một lời nói cử chỉ bất cẩn của mình cũng có thể đẩy cả gia tộc vào vòng nước lửa.”

Ta biết mình đã đạt được mục đích, bèn thầm thở phào một hơi, cười nói: “Thực ra thần thiếp và nương nương rất giống nhau, đều thân bất do kỷ. Thần thiếp không trách nương nương đẩy mình vào cảnh tù tội, nương nương làm vậy chỉ vì bảo vệ bản thân mà thôi. Nhưng tình thế như hiện nay, nương nương nên nghĩ cách giúp thần thiếp thoát tội là hơn.”

Khuôn mặt trắng như tuyết của Hoàng hậu dưới ánh đèn phảng phất trở nên trong suốt: “Muội muội nên biết, một vụ án lớn đến vậy hễ bung ra, không biết có bao nhiêu kẻ phải chịu liên đới. Khả năng của bản cung thực ra cũng có hạn… nhưng bản cung có thể cầu xin Hoàng thượng mở lượng khoan hồng với muội muội…”

Ta huơ tay lên cắt ngang lời, rồi thủng thẳng nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không nói mình không nhận tội, người không nhất thiết phải cầu xin Hoàng thượng, với quyền thế trong tay, bày một kế nhỏ kim thiền thoát xác với nương nương có gì là khó?”

Hoàng hậu trợn mắt thất kinh: “Muội định rời xa chốn hào hoa phú quý bậc nhất trong gầm trời này ư?”

Ta đáp: “Đây tuy là nơi hào hoa phú quý bậc nhất, nhưng mười mấy năm qua đối với thần thiếp chỉ là cái lồng sắt giam thân.”

Kỳ thực mỗi lần nhận được thư của mẫu thân từ ngoài cung gửi vào, biết bà sống no đủ hạnh phúc, từng ngày trôi qua thanh thản tươi vui, lòng ta thế nào cũng dâng lên một cảm giác mong mỏi thèm muốn. Ở trong cung ta luôn bị vô số kẻ quyền cao chức trọng hơn kìm kẹp, nhưng ra ngoài, ta tin với tài xoay xở ứng biến, bản thân có thể sống sung túc mà tự do tự tại hơn rất nhiều.

Tính ta vốn không hay lưu luyến những thứ vô nghĩa, hậu cung tuy hào hoa vinh hiển, nhưng đã bị Hoàng hậu dồn vào bước đường này thì nơi đây không còn thích hợp nữa, miễn cưỡng ở lại chỉ khiến cho mâu thuẫn tranh đấu càng thêm ác liệt. Sau lưng Hoàng hậu có Hoàng thượng chống đỡ, có gia tộc hậu thuẫn, còn ta chỉ có đôi bàn tay trắng, thế bại đã rõ mười mươi. Ta chỉ nắm được một sơ hở nhỏ để áp chế Hoàng hậu, thế nào cũng có ngày cô ta biết chi tiết đó không thể gây hại đến mình. Ta chỉ có cách nhân lúc kẻ địch còn đang dao động chưa kịp định thần phân tích phải trái, tẩu thoát càng nhanh càng tốt. Đây là điều ta nên làm.

Ánh mắt Hoàng hậu lóe sáng, hàng lông mi dài phủ rợp cả con ngươi. Ta hiểu những gì cô ta đang suy tính, nếu thả ta đi, há chẳng phải đồng nghĩa với việc đem phóng sinh mối nguy hại lớn nhất của mình?

Ta nói: “Hoàng hậu không cần lo lắng, người đừng quên chuyện Sư Quý phi thần thiếp cũng có phần tham dự, muội muội thì nằm trong tay người. Nếu thần thiếp làm chuyện xằng bậy, tính mạng của muội muội khó mà giữ được, nó là người thân duy nhất còn lại trên đời này của thần thiếp…”

Mặt ta thoáng buồn, nhưng trong lòng thầm nghĩ, trong lúc ta nguy khốn nhất, người muội muội yêu quý lại còn được nước đẩy thuyền, xô ta xuống vực thẳm. Con a đầu này chẳng thích tiến cung lắm ư, thôi thì hãy chiều ý nó, cho nó ở lại bên cạnh Hoàng hậu, nơi tập trung mọi quyền lực tối cao chốn hậu cung. Ta cười thầm, lần trước vào cung, nó hàn huyên cùng ta vẻ chân thành khẩn thiết lắm, chẳng biết trong ấy có bao nhiêu phần là vì bản thân mình, bao nhiêu phần là vì ta?

Hoàng hậu có vẻ đã lung lay, nhưng hãy còn do dự, kỳ thực ta đã gợi ý cho cô ta cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, nếu thành công, từ đây ta sẽ được sải cánh ra trời cao biển rộng, còn Hoàng hậu cũng bớt đi một kẻ địch khiến bản thân ăn ngủ không yên. Mọi chuyện mờ ám trước đây sẽ chìm xuống đáy nước. Cũng có thể cô ta rung động là vì nghĩ rằng, sai người đoạt tính mạng ta ở ngoài cung sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Cuộc đời như một trò cá cược, ta sẽ không vì thế mà lùi bước, cam nguyện cố thủ trong cung, gắng gượng bám víu lấy một nam nhân sẽ chẳng bao giờ biết yêu ai. Huống hồ muốn đoạt mạng ta không phải chuyện đơn giản.

Ngọn đèn dầu trong phòng ngục bỗng lay động, khiến ánh sáng vốn leo lét càng trở nên chập chờn, lúc tỏ lúc mờ, nhân ảnh đã bé nhỏ mong manh lại như bị vùi dập dưới cơn sóng dữ, quặn thắt, méo mó.

Hoàng hậu chợt cười: “Ninh muội muội suy nghĩ thực chu toàn, bản cung sao nỡ từ chối yêu cầu của muội? Phòng giam này ẩm thấp lạnh lẽo, khiến muội phải chịu khổ một phen rồi. Bản cung sẽ sai người mang chăn gấm áo bông đến, những ngày tháng này chắc sẽ còn dài, không nên để cái lạnh làm tổn hại đến thân mình.”

Ta hoan hỉ cúi xuống hành lễ, lần này là niềm vui thật lòng: “Tạ ân điển của Hoàng hậu nương nương. Bên cạnh Hoàng hậu nương nương lúc này đang thiếu người, muội muội thần thiếp tuy ngu độn, nhưng dung mạo cũng dễ nhìn, nếu Hoàng hậu nương nương bằng lòng, xin để tiểu muội thay thần thiếp hầu hạ… Tiểu muội này của thần thiếp rất nghe lời, không suy nghĩ quá nhiều như thần thiếp, lúc nào cũng như chim sợ cành cong, tưởng cả thế giới muốn hại mình…”

Hoàng hậu gật gật đầu: “Muội muội yên tâm, nếu con bé đã là người chí thân trên đời này của muội, bản cung tất sẽ đối tốt, cho con bé một danh phận để sống yên ổn trong cung.”

Trong lòng dù có thống hận bao nhiêu, nhưng nền giáo dưỡng tỉ mỉ từ khi còn tấm bé khiến cô ta không tốn nhiều thời gian phân rõ lợi hại, nhận định tình thế một cách khách quan. Ngôi vị Hoàng hậu mà cô ta đang ngồi, không chỉ ảnh hưởng đến vinh nhục cá nhân, mà còn là hưng bại của cả gia tộc họ Thời.

Vì thế, Hoàng hậu không thể để mình sơ sểnh dù là một chi tiết nhỏ nhất.

Nữ nhân có quyền lực trong hậu cung là như thế đó.

Mọi việc đã bàn bạc thỏa đáng, Hoàng hậu bèn quay người đi về phía cửa ngục, thân hình tú lệ uyển chuyển bước đi, tấm áo trắng một màu càng nổi bật trên bức tường xám xịt, trông hơi quỷ mị âm u, chẳng còn dáng vẻ đoan chính uy nghiêm như lúc ngồi ở trên điện Kim Loan vàng ngọc huy hoàng.

Ta nghĩ, người như Thời Phượng Cần chỉ thích hợp sống mãi trong cung, và cũng chỉ có cô ta mới thích hợp để ngồi lên ghế phượng dát vàng.

Hoàng hậu rảo bước đến góc tường, chợt chầm chậm quay lại, trên mặt dường như đang mỉm cười: “Muội muội, có một chuyện ta nghĩ muội nên biết. Việc lần này không phải chỉ do mình ta, mà vốn là mong muốn của Hoàng thượng. Trong cung có một số người, vì lý do nào đó không được phép sống sót cũng là lẽ thường. Bản cung chỉ nghĩ cách hoàn thành ý muốn của Hoàng thượng mà thôi.”

Lòng ta lạnh băng. Mấy ngày gần đây Hạ Hầu Thần không đối xử với ta bạo liệt như trước, khiến ác cảm của ta với hắn tiêu biến đi đôi phần. Hóa ra hắn vẫn thế, coi mọi thứ như con cờ trong tay mình. Cảm giác mới lại với ta vừa hết, đã cảm thấy con cờ này chẳng còn giá trị gì nữa. Nhưng sao ta lại như thế? Chẳng lẽ trong trái tim này vẫn còn ẩn chứa chút vọng tưởng nào với hắn? Nghe mấy lời của Hoàng hậu, đáng ra ta không nên thất vọng. Không sai, đó mới là Hạ Hầu Thần, lạnh nhạt vô tình, có thể rũ bỏ bất cứ thứ gì cảm thấy nên rũ bỏ, ví như ta.

Hoàng hậu thấy ta bất động, dường như đã sớm đoán biết sẽ như vậy, khẽ thở dài một tiếng, thần sắc trở nên kỳ lạ, chẳng nói gì thêm, chậm rãi rời khỏi cửa ngục. Ta nghe tiếng cô ta dặn dò quan cai ngục: “Ninh nương nương tuy phạm đại tội, nhưng vẫn là tỷ muội tốt của bản cung, các ngươi không nên xử bạc với cô ấy. Lát nữa hãy đến Thượng Cung cục lĩnh chăn gấm và áo bông mới về cho Ninh nương nương, nhớ thắp thêm bếp sưởi trong phòng giam. Trước nay thân thể Ninh nương nương vốn suy nhược, nếu xảy ra sơ suất gì, bản cung sẽ không tha cho các ngươi!”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện