Chương 13.1

Ta cảm thấy trong tim mình có một tia cảm kích thật lòng. Chăn gấm áo bông quả thực là hai thứ hiện giờ ta rất mong mỏi. Hoàng hậu là người hay đắn đo hơn thiệt trong chuyện lớn, nhưng những việc nhỏ lại rất phóng khoáng, tốt hơn nhiều so với vô số kẻ bụng dạ hẹp hòi ta đã gặp. Nếu cô ta không quá cố chấp, biết đâu chúng ta thực sự có thể trở thành tỷ muội tốt của nhau.

Nhìn ra song cửa sổ bé tẹo trong phòng giam, ta thấy tuyết rơi. Cuối cùng thì tuyết cũng rơi. Đêm đông này có lẽ giống như đêm đông năm nọ, cũng tuyết bay mù trời. Ngày ấy ta khổ tận cam lai, còn hôm nay, mong muốn của ta xem ra cũng sẽ được toại nguyện.

Trận tuyết lạnh xuyên thấu thịt da, kỳ thực đối với ta lại là điềm may mắn.

Mỗi lần lâm vào nghịch cảnh, thời vận của ta lại dần trở nên sáng sủa.

Lát sau, viên cai ngục mang đến một tấm chăn gấm màu trắng trơn cùng áo bông dày dệt bằng tơ tằm, kiểu dáng tuy bình thường, nhưng lót bông dày hơn một chút, chạm tay vào thấy mềm mịn, có lẽ được làm từ tơ tằm thượng hạng. Bếp sưởi cũng được mang vào, trong phòng giam bốn bề thông gió, tuy chưa thể ấm bằng ở Lan Nhược hiên, nhưng cũng tốt lắm rồi.

Ánh mắt viên nữ cai vào Thượng Cung cục lấy đồ có chút kỳ lạ, thấy cô ta muốn nói lại dừng, ta bèn hỏi: “Có phải Khổng Thượng Cung có lời muốn truyền tới ta?”

Cô ta vội vã quỳ xuống tâu: “Nương nương, Khổng Thượng Cung nhờ nô tỳ hỏi thăm nương nương, bảo nương nương yên tâm tĩnh dưỡng, mọi uẩn khúc rồi sẽ sáng tỏ… nương nương thiếu thốn thứ gì, cứ đưa tin đến Thượng Cung cục là được…”

Ta lẳng lặng cười nhạt. Khổng Văn Trân vốn định trèo cao, tưởng rằng vuốt đuôi Hoàng hậu là có thể bức ta đến chỗ chết, bí mật của bản thân sẽ vĩnh viễn được chôn vùi. Nào ngờ Hoàng hậu lại không theo ý, vẫn sai người mang chăn gấm vào ngục, như thể tình nghĩa giữa ta và Hoàng hậu vẫn thắm thiết không đổi, bảo sao Khổng Văn Trân sợ chết khiếp, đành phải chủ động đánh tiếng vỗ về. Ta khẽ than: “Bản cung giờ thân vùi ngục tối, vậy mà vẫn còn nhiều người nhớ đến như vậy, xem chăn này đường kim mũi chỉ đều tăm tắp, kín kẽ đến con ruồi bay chẳng lọt, các cung nhân bình thường làm sao làm ra được, chắc là chính tay Khổng Thượng Cung mới làm đây mà? Ngươi hãy thay bản cung đa tạ Khổng Thượng Cung.”

Phàm những vật do Khổng Văn Trân làm ra, ta chỉ nhìn sơ là biết. Với vị trí như hiện tại, đương nhiên cô ta không cần chính tay khâu chăn gấm áo bông, có lẽ vì sợ quá, trong lúc tâm trí rối ren bất đắc dĩ nghĩ ra cách này, có điều thời gian cấp bách, từ lúc Hoàng hậu hạ ý chỉ đến khi chăn được trao vào tay ta chỉ cách có vài canh giờ, cô ta không thể kịp khâu xong cả cái chăn lớn, chẳng qua điểm xuyết vài đường vào những chỗ dễ thấy, mục đích chính là để ta nhìn ra.

Cai ngục ở Tông Nhân Phủ vốn không giống nơi khác, họ biết những người bị giam bên trong đều là hạng không tầm thường, hiện giờ tuy rơi vào vòng lao lý, nhưng nếu được phóng thích thì lại đường hoàng là một nhân vật hô mưa gọi gió, cho nên không ai dám tỏ vẻ ngạo ngược bất kính. Lại thêm nữ cai kia thấy ta vừa bị giam chưa đầy mấy canh giờ đã có người mang chăn đến, Hoàng hậu còn đích thân tới thăm hỏi, bèn càng siêng năng hầu hạ, ân cần niềm nở, nghe nói ta có bệnh đau khớp, còn sai người đến Thượng Cung cục hầm canh thuốc dâng vào.

Thời gian vùn vụt trôi, chớp mắt đã hết một ngày, ta hỏi cai ngục, tuyết ngoài kia đổ có dày không?

Cô ta nói, cũng sâu xấp xỉ một xích.

Hôm nay đại hàn, tất cả mọi người đều ở trong cung điện mà ủ ấm, vụ án của ta có lẽ sẽ tạm gác lại?

Thời tiết quả thực khắc nghiệt, cai ngục sai người mang thêm hai bếp sưởi vào bày ở hai góc phòng, căn ngục bỗng chốc ấm áp hẳn lên, tuy bốn bề đều thông gió, nhưng không còn cảm thấy lạnh giá chút nào.

Đang uống canh hầm do Thượng Cung cục mang đến, chợt nghe ngoài cửa ngục có người khẩu truyền: “Hoàng thượng giá đáo.”

Cai ngục nghe xong phịch một tiếng quỳ mọp xuống đất khấu đầu nghênh giá. Ngó ra chưa thấy bóng dáng Hạ Hầu Thần, ta bèn húp nốt chỗ canh còn lại trong bát, đoạn thong thả quỳ xuống.

Mặt đất trong nhà ngục dĩ nhiên không thể so sánh được với đá xanh ngọc trắng bằng phẳng nhẵn nhụi của hoàng cung, những chỗ gồ ghề sắc nhọn trên mặt đá chưa được bào kỹ, đâm qua lớp quần bông, khiến đầu gối ta đau nhói.

Ta nghe có tiếng cửa sắt bị mở ra, kẽo kẹt chói tai vô cùng, khiến người nghe thấy nhức cả răng, khóe mắt đã trông thấy vạt dưới của chiếc trường bào lông cáo màu trắng, thấp thoáng đôi hài màu vàng tươi, mũi hài còn ướt, có lẽ vì đạp tuyết mà đến.

Cuối cùng Hạ Hầu Thần đã tới. Sao hắn phải tới? Hoàng hậu đã giúp hắn trừ diệt mối họa lớn nhất trong cung, bản thân hắn chỉ việc khoanh tay đứng nhìn, khiến đám người bên nhà ngoại của Thái hậu trút mọi oán hận lên đầu ta, khiến tất cả người trong thiên hạ tưởng rằng Thái hậu chết bởi tay một phi tử vô danh tiểu tốt. Mà phải, hắn nên đến để cảm tạ mới hợp lẽ.

“Căn phòng này cũng ấm áp đó chứ, chẳng giống nhà lao chút nào.” Giọng nói của Hạ Hầu Thần băng giá vượt cả trận tuyết ngoài cửa sổ.

Lòng ta dâng lên một cảm giác tức giận, trong mắt hắn ta vẫn là thứ chẳng đáng một đồng, nên được chọn làm kẻ thế mạng cũng dễ hiểu. Nhưng hắn là Hoàng thượng, đất trong thiên hạ, có đâu không màu vàng[1]. Nghĩ đến đây, lòng ta liền dịu xuống: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương có lòng xót thương thần thiếp, nên đã sai người mang bếp sưởi đến.”

[1] Màu vàng của đất được chọn làm màu của vua, ám chỉ cả thiên hạ thuộc về vua.

Nghe thấy thế, hắn trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Đứng dậy đi, mặt đất lạnh lắm đấy.”

Ta vội bò dậy, đầu gối đập vào mặt sàn thô ráp đau điếng, tuy đã gắng sức đứng cho nghiêm cẩn, nhưng không tránh khỏi lảo đảo, đánh mắt nhìn lên, chỉ thấy Hạ Hầu Thần đang giơ một cánh tay ra, dường như là muốn đỡ?

Nhìn lại lần nữa, lại thấy cánh tay hắn đã chắp sau lưng, chẳng lẽ ta hoa mắt?

Khang Đại Vi đang đứng ngoài cửa sắt chờ, lúc này bỗng lên tiếng: “Hoàng thượng, mấy thứ này nên cho đám nô tài mang vào chưa ạ?”

Hạ Hầu Thần lạnh lùng đáp: “Không cần nữa, ở đây đủ rồi.”

Ta ngó trước nhìn sau, trong phòng giam này thứ nhiều nhất chỉ có bếp sưởi, chẳng lẽ hắn cho người mang bếp sưởi vào? Ta không dám tin, nhưng chớp mắt một cái lại thấy bình thường. Cuối cùng hắn cũng có chút cảm kích ta, muốn ta ra đi được thanh thản đây mà, có lẽ thế này đã là biểu hiện nhân từ nhất của hắn rồi.

Hạ Hầu Thần không cho người mang bếp sưởi vào, nên ta không tiện khấu đầu tạ ơn, có điều ngoài khấu đầu hoặc cúi mình hành lễ, ta thực không biết nên làm gì. Nếu là các phi tần bình thường, bị ép tới bước đường này, tất sẽ tha thiết xin hắn mở lượng hải hà, lớn tiếng kêu oan, nhưng ta sống trong cung lâu ngày, đã thấu triệt mọi lẽ nhân quả, nay Đế Hậu coi ta như quân cờ sử dụng, thì quân cờ này sớm đã định số có ngày bị hủy đi, có cầu xin bao nhiêu cũng chỉ phí hoài sức lực. Hồi lâu sau, ta mới thốt được một câu: “Đa tạ Hoàng thượng còn nhớ đến thần thiếp.”

Hắn cau mày nói: “Bất cứ khi nào nhìn thấy trẫm, ngươi đều có vẻ khó chịu, trẫm đến khiến ngươi gặp nhiều rắc rối lắm sao?”

Ta cúi đầu đáp: “Hoàng thượng, thần thiếp đâu có khó chịu, phải nói là không dám như vậy, Hoàng thượng nghĩ ngợi nhiều nên thấy vậy đó thôi.”

Hắn lạnh lùng nói: “Trẫm thấy thế nào không đến phiên ngươi đánh giá!”

Người này thật kỳ lạ, chẳng bàn chuyện chính, chạy đến tận nhà ngục này gặp ta chỉ để rủ rỉ nói chuyện sao? Cứ day đi day lại thứ chuyện vô vị này chẳng biết để làm gì?

Ta nói: “Thần thiếp giờ là phạm nhân, không đáng để Hoàng thượng đích thân đến thăm hỏi. Trong ngục dơ dáy, thần thiếp sợ làm vấy bẩn đến long thể.”

Hắn tiến lên trước một bước, chỉ còn cách ta trong gang tấc, vòm ngực chút xíu nữa sẽ đụng vào mũi ta. Phải kìm chế lắm ta mới không lùi lại. Hắn đưa tay ra ôm trọn lấy khuôn mặt ta, chỉ cảm thấy làn hơi lạnh buốt từ mấy ngón tay thanh mảnh truyền vào da thịt. Sự đụng chạm này đã khiến ta không cách nào chịu được nữa, bèn vùng vẫy định thoát, lòng thầm nghĩ chỉ mấy ngày nữa thôi mình sẽ vĩnh viễn thoát khỏi hắn, không cần chịu đựng sự hành hạ lẫn tính khí thất thường kia nữa, nghĩ đến đây lại thấy chẳng nên tính toán làm gì, bèn không buồn vùng vẫy thêm, nặn ra mấy giọt nước mắt mà thưa rằng: “Hoàng thượng, thần thiếp bị rơi vào hoàn cảnh này, chẳng dám trách ai, chỉ trách mình bình thời không sống sao cho tử tế.”

Hắn thả tay khỏi mặt ta, khẽ nói: “Ninh Chiêu Hoa vẫn không hiểu, tuy gương mặt này của ngươi có thể che giấu mọi sự thật, nhưng người bên cạnh ngươi thì không. Đêm qua sau khi Hoàng hậu rời khỏi Tông Nhân Phủ, thần sắc trở nên khác thường, trẫm chỉ hỏi một chút, Hậu đã kể hết sự tình. Trẫm vốn đang nghĩ nên làm thế nào để cứu ngươi, nhưng xem ra chẳng cần nữa!”

Ta thất kinh, lập tức nín khóc, liếc nhìn Hạ Hầu Thần, chỉ thấy trong mắt hắn bừng bừng lửa giận, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống mình. Rốt cuộc hắn đã biết được bao nhiêu? Ta vắt óc suy nghĩ, Hoàng hậu không phải hạng người ngu ngốc, chắc sẽ không đem kể hết mọi chuyện, cùng lắm chỉ thuật lại tình hình khổ sở của ta trong ngục mà thôi. Hắn định phỉnh gạt ta chăng?

Nếu không hắn sẽ chẳng nhiều lời vô ích.

Nghĩ thế, tinh thần ta dần trở nên trấn tĩnh, đang định quỳ xuống thỉnh tội, bất chợt cánh tay bị Hạ Hầu Thần nắm chặt đến đau nhói, ngước nhìn lên, thấy trong ánh mắt sắc bén tinh minh xen lẫn một tia bi thương, như cơn hồng thủy cuốn qua đất bằng mà trời đất lại đổ mưa xuân, lòng ta chợt rúng động, bèn nói: “Hoàng thượng, thần thiếp và Hoàng hậu trước nay luôn giao hảo, Hoàng hậu vì giữ cho hậu cung yên bình, bất đắc dĩ phải trừ bỏ thần thiếp. Thần thiếp vì chuyện này lẽ nào không đau xót, nhưng sống trong cung đã nhiều năm, thần thiếp sớm thấu hiểu đó là nơi như thế nào, nên chỉ dám cầu xin Hoàng hậu cho mình được ra đi thanh thản một chút, không ngờ Hoàng hậu nhớ về tình xưa đâm quá tỉ mỉ chăm chút, khiến Hoàng thượng phải lo nghĩ.”

Ta vừa thăm dò sắc mặt Hạ Hầu Thần vừa nói, muốn xem rốt cuộc hắn đã biết bao nhiêu phần nội dung cuộc nói chuyện bí mật ngày hôm qua.

Hắn thả ta ra, đứng thẳng người, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài ô cửa sổ phòng giam, ngoài kia chỉ có tuyết, tuyết rơi bất tận. Dẫu đứng giữa phòng giam tồi tàn u tối, thân hình hắn vẫn phảng phất sự uy vũ bức người, như cây tùng Hoàng Sơn, như đỉnh chóp Thái Sơn: “Ninh Chiêu Hoa, trong cung không chỉ có ngươi là kẻ thông minh, cũng không chỉ có ngươi sống ở đó lâu năm, tai vạ đến thời đừng để gậy ông đập lưng ông, chết vì sự thông minh của chính mình!”

Nghe tiếng đàn hiểu ý tình, cuối cùng ta đã nhận ra, hắn không biết rõ đêm qua ta và Hoàng hậu nói những gì, có lẽ chỉ do Hoàng hậu trong lúc bối rối để lộ sơ hở, khiến hắn sinh nghi.

Việc cần làm bây giờ là phải đánh tan sự nghi ngờ của hắn. Ta thảm não: “Hoàng thượng, thần thiếp như cành liễu neo mình trên tường thành, để sinh tồn chỉ có cách tìm bằng được một chỗ nương tựa, nếu giờ khắc cuối cùng này thần thiếp có thể giúp ích được gì cho Hoàng thượng, mong người thương cho thần thiếp phải chịu tiếng xấu trăm năm, cho thần thiếp được chết toàn thây. Nếu có thể, xin Hoàng thượng cho người mang xác thần thiếp về quê nhà chôn cất, thần thiếp khi còn sống không dám trách phận mỏng duyên bạc, chỉ cầu kiếp sau được sống đời bình thường.”

Hạ Hầu Thần nghe xong, quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào ta, nụ cười trên môi bay biến: “Hóa ra ngươi luôn nghĩ trẫm là người như vậy, ngươi cho rằng trẫm đem ngươi ra làm con tốt thí?”

Ta cúi đầu không đáp, trong lòng nghi hoặc: Ta đâu còn giá trị lợi dụng gì nữa, hắn việc gì phải làm bộ làm tịch, ra vẻ đau buồn phẫn nộ? Người lạnh lùng đứng sau giật dây mọi chuyện trong miệng Hoàng hậu đích thực là hắn, vì muốn dẹp yên trận phong ba bên phía Thái hậu mà tung ta ra chịu trận, thế cục này ta sớm đã hiểu, chuyện tranh đấu trong hậu cung bao giờ chẳng vậy, tính thiếu một bước, khiến bản thân rơi vào cảnh hiểm nghèo này, ta đành cam chịu.

Thấy ta cúi đầu không đáp, hắn đột nhiên bước lại gần, ta chưa kịp né tránh, mái tóc sau ót đã bị nắm lấy. Hắn khiến ta không thể cử động gương mặt, sau đó ghé mặt mình sát lại, nói bằng giọng vô cảm: “Có lúc trẫm thật sự muốn phanh ngực ngươi ra, xem trong ấy rốt cuộc có trái tim hay không?”

Gương mặt hắn càng lúc càng gần, ta bị giữ chặt không thể tránh né được, nghe cả mùi hơi thở phả ra từ cái mũi thẳng tắp, mát lạnh như bạc hà, có lẽ hôm nay hắn uống canh rồi mới tới. Ta không hiểu hắn tức giận vì cái gì, theo lý mà nói, hắn là Hoàng thượng, quân muốn thần chết, thần không chết là bất trung. Cả ta, Hoàng hậu và hắn đều hiểu chuyện Thái hậu vong mạng thế nào cũng phải có người hứng chịu tội danh, ta không có gia tộc chống lưng, ở trong cung địa vị chẳng cao chẳng thấp, lại có ân oán sâu xa với Thái hậu, chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí con tốt thí mạng. Chính ta đã thản nhiên chấp nhận điều này, việc gì hắn phải nộ khí bừng bừng như thế? Có phải vì ta không lớn tiếng kêu oan, nước mắt ròng ròng xin hắn chủ trì công đạo, nên hắn đâm cụt hứng, khó chịu trong lòng?

Phần ta chịu không thể giả vờ được. Sau khi biết Hạ Hầu Thần là kẻ đứng sau mọi chuyện, mà còn bắt ta tỏ vẻ thất vọng, yếu mềm thì thật là khó ngoài sức tưởng tượng. Ta chưa bao giờ kỳ vọng điều gì ở Hạ Hầu Thần, thì lấy đâu ra thất vọng. Hắn giở mưu ma chước quỷ mới khiến ta cảm thấy dễ thở. Vậy mới thực sự là Hạ Hầu Thần, là vị Hoàng đế vượt qua bao phong ba mà ngồi lên vương vị.

Ta chậm rãi đáp lời: “Thần thiếp có tim chứ, trái tim ấy thủy chung hướng về Hoàng thượng, bất luận Hoàng thượng muốn thần thiếp làm gì, thần thiếp đều sẽ dốc tâm dốc sức hoàn thành, kể cả có phải mất cả tính mạng.”

Ta thừa biết hắn cố làm ra vẻ giận dữ, trong lòng đã hơi sốt ruột, thầm nghĩ Hoàng thượng ơi là Hoàng thượng, yêu cầu của ngài cũng cao quá đấy, đã định bắt ta chết thay, mà còn đòi ta tỏ vẻ tuyệt vọng đau thương, ra chiều lưu luyến ấy à? Ninh Vũ Nhu này sống trong cung từ nhỏ, thế sự bạc bẽo trông thấy đã nhiều, nên thích nghi với nó rồi. Người trong cung ai ai cũng quen giả tạo, nhưng “tình ý” giữa ta và Hoàng thượng lại đạt đến mức độ này, trước khi bức tử còn bắt ta diễn tuồng mua vui! Ta nghĩ thầm, Hạ Hầu Thần, người đúng là khó hầu hạ, cũng may, vài ngày nữa thôi ta chẳng cần hầu hạ người nữa rồi.

Tuy nhiên để tránh xảy ra sơ suất vào lúc quan trọng, ta đành cúi đầu không nói gì, lặng lẽ chờ động thái tiếp theo của hắn. Mùi trong nhà lao khá nồng, phòng giam của ta tuy có bếp sưởi, nhưng bốn bề thông gió, có thế nào hắn cũng không dùng thủ đoạn cũ để trừng phạt ta chứ?

Chỉ cần hắn đừng làm thế, ta chẳng có gì phải sợ. Ta đã làm con tốt đúng ý hắn, người đến bước đường cùng suy tính cho mình cũng là lẽ đương nhiên. Hắn chẳng buồn cảm kích, lại còn quen thói xỏ xiên trách móc, Hạ Hầu Thần ơi là Hạ Hầu Thần, người thật khiến ta chết mệt. Nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa có thể thoát khỏi hắn, ta thầm nhủ, giờ hắn có làm gì cũng cố mà nhẫn nhịn cho qua là xong.

Chợt nhớ hắn không thích mình giả vờ tươi cười, ta bèn lạnh mặt mà nói: “Hoàng thượng, thần thiếp rất biết vị trí của mình, chưa bao giờ dám có nửa phần vọng tưởng, được phò tá Hoàng thượng là vinh hạnh của thần thiếp. Thần thiếp cam nguyện một mình hứng chịu tội danh, không làm liên lụy đến kẻ khác…”

Ta tự cảm thấy mấy lời này khá là hợp tình hợp lý, hắn có thế nào cũng sẽ ít nhiều cảm động, thử hỏi trong kia có vị cung phi nào giơ mình ra trước lưỡi đao chết thay mà bình thản như ta?

Nghe xong, rất lâu hắn không cất lời, quay mình đi chỗ khác, trước mặt ta chỉ có tấm lưng to rộng. Trên người hắn bận tang phục, chẳng hiểu sao làm ta cảm thấy tấm lưng kia thêm đôi phần thê lương, lòng bất giác trở nên sốt ruột. Tuy ta ở trong cung nhiều năm, sớm đã học hết mọi mánh khóe lường gạt giả dối, nhưng Hạ Hầu Thần lại là cao thủ trong đám cao thủ, dáng vẻ này… chẳng lẽ hắn muốn ta thể hiện lòng tuyệt vọng luyến tiếc với mình bằng được mới hài lòng? Hắn muốn làm một đấng minh quân, thánh quân, thì cứ làm trò trước mặt chúng nhân là được rồi, nơi này tứ phía chẳng có bóng người, việc gì phải vậy?

Mấy ngày liền sau sự biến to lớn, tuy ta tìm được đường sống trong chỗ chết, nắm chắc một hai sinh cơ, nhưng đổi lại phải động não liên tục, đã mệt mỏi rã rời, chỉ muốn được yên tĩnh, tiện nghĩ cách khéo léo thúc ép Hoàng hậu, liệu đường thoát thân ngay lúc cô ta chưa tra xét rõ chân tướng những lời đe dọa của mình.

Hậu cung là chốn đã dạy ta làm thế nào vượt qua nghịch cảnh, làm thế nào toan tính quyền mưu, nhưng lòng ta chẳng hề lưu luyến nơi này. Nếu còn ở lại, với gia cảnh của ta, vĩnh viễn chỉ có thể bị người ta đè đầu cưỡi cổ, sau này tuổi tác lớn dần, sẽ bị vứt vào xó tường. Thêm nữa, Hạ Hầu Thần tâm tư khó đoán, hỉ nộ vô thường, sau này có người mới nhập cung, năm ba năm liền ta không được ân sủng, thậm chí cả đời về sau không được, cũng là chuyện thường tình. Hoàng hậu vốn dĩ có ý thù địch, hôm nay ta tìm cách thoát được tội danh thì hậu cung cũng chẳng còn chỗ để dung thân, nếu cố sống cố chết bám trụ chỉ chuốc lấy tủi nhục. Bạc đầu phi tử, một mình thêu áo.

Nếu có thể xuất cung thì lại khác, dựa vào tay nghề thủ công của mình, lại thêm vốn liếng thu lượm được thời còn làm Thượng Cung, cho dù mai danh ẩn tích làm một thương nhân nho nhỏ, ta cũng thừa sức sung túc phú quý.

Ta đã thể hiện quyết tâm với Hạ Hầu Thần, mục đích của hắn cũng đạt thành, việc gì phải làm khó ta nữa?

Vậy mà mấy lời tâm huyết kia chỉ đổi lại một sự im lặng dài đằng đẵng. Chiếc áo bào trắng như cây tùng phủ đầy bông tuyết, hoàn toàn bất động. Ta vừa hoảng hốt vừa bối rối, chẳng biết nên tiếp tục cuộc đối thoại này ra sao, chẳng lẽ phải tỏ vẻ tình thâm lưu luyến, bi thương tuyệt vọng hắn mới thỏa mãn? Nhưng vừa nói xong mấy lời ban nãy lại làm vậy, há chẳng làm hắn thêm bực bội, càng cho rằng ta đã giả dối lại càng giả dối hơn?

Lửa trong bếp lò nơi phòng ngục cháy rừng rực, những viên than củi phát ra tia lửa trong câm lặng. Đột nhiên chẳng rõ vì sao, một chiếc bếp lửa phát ra tiếng nổ lớn, khói bụi bắn tung tóe khắp nơi, có mấy viên than vỡ bắn lên tấm trường bào màu trắng của Hạ Hầu Thần, chiếc áo này rõ ràng được dệt từ tơ tằm, không bền như nhung gấm, thấy trên vạt áo bị thủng hai lỗ lớn, ta vội nói: “Hoàng thượng cẩn thận.” Vừa nói vừa lia mắt tìm cái cời lửa mà cai ngục để sẵn trong góc phòng.

Cời lửa được nung từ sắt, cầm trong tay thấy lạnh tanh, Hạ Hầu Thần dường như chẳng thèm nghe ta cảnh báo, vẫn đứng bất động bên cạnh bếp lửa. Ta không tiện vòng ra trước mặt hắn cời lửa, thấy cái bếp kia lại lép bép mấy tiếng, những đốm lửa bay ra suýt chút nữa thì liếm sạch vạt áo trước của Hạ Hầu Thần.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện