Chương 18.2

Trong cung người nhiều nên mọi việc đều thuận tiện mau chóng, vừa phát lệnh ra, đám nô tài một loáng chuẩn bị đâu vào đó, vô số xe ngựa xếp hàng chờ cả ở ngoài cửa cung. Bời đây chỉ là cuộc dã ngoại nho nhỏ, nơi đến cách kinh thành không xa, dọc đường có thị vệ hộ tống, chẳng mấy chốc mà đến nơi. Thiên Thọ Sơn vốn là ngự sơn của hoàng thất, hễ cần là mọi thứ đều được chuẩn bị tươm tất, chẳng thiếu gì so với hoàng cung. Nơi nghỉ của Hoàng hậu dĩ nhiên là gần Hoàng thượng nhất, nay phẩm vị ta chỉ kém Hoàng hậu, đáng ra nên chọn nghỉ ở Mộng Hải các giáp gần chốn nghỉ của Hoàng thượng, nhưng vừa nghe cái tên Mộng Hải ta đã nói: “Bản phi vốn khó ngủ, giờ lại còn mơ thấy biển, há chẳng càng ngủ không được?”

Thái giám lãnh sự bèn đọc sang các tên khác, ta nói: “Ấn Nguyệt các được đó, tên sao cảnh vậy, chắc mỗi đêm đều được nhìn thấy trăng sáng.”

Thái giám lãnh sự tâu: “Có điều nơi ấy cách xa nơi ở của Hoàng thượng, e đi lại không thuận tiện ạ.”

Ta cười đáp: “Thiên Thọ Sơn rộng lớn thế này, có xa hơn nữa cũng chẳng qua vài bước chân. Đã ra ngoài cung thì đừng nên cứng nhắc quá, nếu Hoàng thượng sợ phiền phức, cứ để bản phi thân chinh đến cung của người là được.”

Thái giám lãnh sự đành vâng lời.

Ta thấy nơi ở của ta và Hạ Hầu Thần không phải quá xa, nhưng ở giữa cách mấy khu đình viện, mỹ nhân này bước ra thể hiện vài bài hát, mỹ nhân kia vờ như tình cờ gặp, thế nào cũng phân tán ít nhiều hứng thú của hắn.

Khi đến Thiên Thọ Sơn trời còn sớm, thu xếp chỗ ở cũng mất kha khá thời gian, xong xuôi thì đèn hoa đã thắp, quả nhiên hắn bị Hoàng hậu giữ lại, không đến nghỉ ở chỗ ta. Ta hừ một tiếng, nghĩ bụng đêm nay sẽ ngủ ngon vô cùng.

Vì ngủ say, khó khăn lắm sáng hôm sau ta mới tỉnh dậy. Giám Thiên Thị[3] báo rằng mấy ngày tới trời nắng đẹp, quả nhiên ngày hôm sau Thiên Thọ Sơn ngập trong nắng ấm, cỏ xanh rừng thẳm như dát một lớp vàng mỏng chói lọi, đẹp không tả xiết.

[3] Bộ phận dự báo thời tiết.

Ta chọn chiếc váy xẻ tà màu trắng có hoa văn chìm cho thoáng mát lại tiện việc đi lại, thân trên mặc áo cân vạt ống tay hẹp, trên đầu chỉ dùng một cây trâm ngọc giữ lấy búi tóc, đi hài thêu đế dày mũi hếch loại tiện cho việc leo núi, người trong gương bớt đi vài phần uể oải, bù lại thêm vài phần tinh anh, ta ngắm mà thầm vui thú trong lòng.

Đang định bước ra cửa đến chỗ Hoàng thượng gặp mặt, cùng nhau bàn tính hoạt động tiếp theo, chợt nghe ngoài viện có người nói: “Mau vào bẩm báo với nương nương là Hoàng thượng mang người xuất phát rồi, bảo lão nô đến đón nương nương.”

Ta sững người, vội vàng đi ra, Khang Đại Vi đang đứng giữa vườn, thấy ta bèn đáp: “Nương nương, người chọn chốn này tách biệt quá, lão nô chạy đến nơi mà thở không ra hơi.”

Quả thực trên trán ông ta rịn đầy mồ hôi, ta vội sai người mang khăn tay đến, cười hỏi: “Khang Tổng quản, mặt trời vừa mọc chưa bao lâu, Hoàng thượng sao lại vội thế?”

Khang Đại Vi cầm khăn lau vội mồ hôi trên mặt, nói: “Người đừng hỏi nhiều làm gì, mới sáng sớm Hoàng thượng đã tỉnh dậy, thấy không khí trên Thiên Thọ Sơn trong lành, bèn sai người đánh thức chúng phi tần, xuất phát thẳng lên núi, lão nô đích thân chạy đến báo với nương nương đầu tiên, ai ngờ nơi nghỉ của người lại xa thế!”

Ông ta nhắc đi nhắc lại đến hai lần, ta chợt hiểu Hạ Hầu Thần có ý trêu mình, định lẳng lặng bỏ lại rồi bắt mình hụt hơi đuổi theo, tốt nhất là làm cho tóc tai bời bời, nháo nhào hoảng hốt.

Ta chẳng theo kịp suy nghĩ của hắn, hơn nữa trong tâm hắn lại có vướng mắc, hắn là Hoàng thượng, quyền lực của hắn như một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu kẻ khác, liệu còn cách nào hơn là phục tùng? Ta tha thiết quay sang Khang Đại Vi nói: “Vậy chúng ta mau tới đó.”

Tố Linh và Tố Tú đã thay y phục xong từ lâu, nghe ta nói vậy, bèn mỗi đứa dìu một bên, Khang Đại Vi đi trước dẫn đường, nhanh chân tiến về chỗ nghỉ của Hoàng đế.

Thiên Thọ Sơn là ngự sơn của hoàng gia, chiếm một diện tích rộng lớn, địa thế không quá cheo leo, trên triền núi trồng đầy kỳ sơn dị thảo, hoa cỏ đẹp đẽ chẳng khác gì được trồng trong Ngự Hoa viên, có các nghệ nhân kỳ công chăm sóc, mà lại đượm vẻ tự nhiên hoang dã. Đã là đi thưởng ngoạn thì chẳng lý do gì lại ngồi kiệu lên núi. Ta theo sau Khang Đại Vi men theo con đường líu ríu chạy tới nơi nghỉ của Hạ Hầu Thần.

Trên đường đi cũng gặp phải vài ba phi tần đến muộn xăm xăm tiến về phía trước, thấy ta, bèn lên tiếng thăm hỏi hành lễ, mặt lộ vẻ khó hiểu. Ta biết họ đang nghĩ gì, người tiên phong đề xướng ra chuyến đi mà còn bị bỏ lại phía sau, đủ thấy Hoàng thượng thay lòng nhanh biết chừng nào?

Có khoảng năm sáu người đến sau cùng, ta quan sát kỹ lưỡng, nhận ra những người này đều hoặc không được ân sủng lắm, hoặc bình thường ít ganh đua, tất cả cùng nhanh chân tìm đến sườn núi. Ta đã thấm mệt, bước chân không kìm được chậm lại. Nữ nhân tụ họp một chỗ sao có thể không buôn chuyện? Mấy vị phi tần kia tuy thường ngày không hay qua lại cùng ta, nhưng định kiến không sâu đậm, cứ vừa đi vừa nói chuyện y phục giày dép, cảm thấy quãng đường không mấy gian nan nữa.

Khó khăn lắm mới nhìn thấy một khoảng đất bằng, cỏ mọc xanh um, sớm đã trải đầy vải dầu không thấm nước lên trên, lác đác một đám phi tần túm tụm ngồi bên trên cứ như hoa tươi nở trên đất bằng, sặc sỡ nhiều màu, đẹp đến lóa cả mắt. Hoàng thượng và Hoàng hậu ngồi ở chính giữa, vây xung quanh dĩ nhiên là mấy phi tần tương đối được sủng ái. Ta nhìn kỹ, phát hiện Ninh Tích Văn hôm nay ngồi mãi trong góc, nó trước nay vốn thân cận bên Hoàng hậu, không lúc nào không khoe khoang với ta mình được Hạ Hầu Thần yêu thương hết mực. Vậy mà lần này một mình rúc xó, ăn mặc càng không bắt mắt, chẳng biết là vì sao.

Ta dẫn đầu mấy vị phi tần đến muộn lại gần, theo lệ hướng về phía Hoàng thượng Hoàng hậu hành lễ, các phi tần khác cũng lũ lượt đứng dậy hành lễ với ta, rồi các phi tần cấp thấp hơn hành lễ với phi tần cấp cao hơn, cứ thế hỗn loạn một lúc. Hoàng hậu sai người dọn ra một chỗ trống giúp ta, cười nói: “Chắc muội muội còn quyến luyến không khí thanh tân trên núi nên mới dậy trễ, đến muộn. Nhưng cũng phải, hết ngày này sang ngày khác quanh quẩn trong cung đích thực rất buồn chán, nay được hít thở không khí thanh tân trên núi là ngon giấc không muốn rời giường, bản cung sớm nay suýt nữa dậy không nổi, nếu không có Hoàng thượng năm lần bảy lượt thúc giục, chắc đã phụ cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp này rồi.”

Ta vội thỉnh tội với Hoàng thượng Hoàng hậu, lời qua lời lại một lát, Hạ Hầu Thần mới lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Hoa Phu nhân vốn dĩ biếng nhác, nàng nói nhiều để làm gì? Khi ở trong cung ngày nào chẳng ngủ đến khi mặt trời lên tới đầu sào mới chịu dậy!”

Ta cúi đầu không đáp, nghĩ bụng tội danh thì ta đây chẳng thiếu, nhưng cái từ “biếng nhác” kia quả có mới mẻ, hôm nay mới là lần đầu được nghe. Hắn càng lúc càng cay nghiệt chẳng thèm để ý đến lý lẽ, một tháng chỉ có vài ba lần hắn đến ta mới ngủ dậy muộn, vậy mà giờ bị đem ra đay nghiến, thật là oan quá.

Hắn mắng mỏ một lúc, mấy vị phi tần đến muộn đều bị nhắc tên, ai nấy lộ vẻ hổ thẹn, ta thì mừng thầm vì có người bị mắng cùng.

Hoàng hậu cười nói: “Hoàng thượng, người đừng nổi giận, hôm nay thời tiết đẹp, thần thiếp đã sai người chuẩn bị rất nhiều diều giấy, các muội muội hôm nay đều ăn vận gọn nhẹ, chẳng mấy khi ra ngoài, nên cùng nhau thả diều cho vui vẻ mới phải?”

Gương mặt Hạ Hầu Thần lúc này mới giãn ra, gật đầu đồng ý.

Ta chỉ muốn tránh cái khuôn mặt bí xị của hắn càng xa càng tốt, vội đứng dậy cầm lấy một con diều hồ điệp trên tay tiểu thái giám rồi đi ngay.

Chúng phi tần có ý thể hiện trước mặt Hạ Hầu Thần, có người mang sẵn diều đẹp, lúc này mới lấy ra, nào là diều rết nhiều chân cực lớn cực dài, nào diều chim én… nào diều bốn khúc vẽ hình mẫu đơn phú quý, ngũ phúc bổng thọ… màu sắc tươi tắn, khiến người ta sướng mắt đẹp lòng, nhìn từ góc độ tranh vẽ, chỉ thấy bút pháp tỉ mỉ đa dạng, hình tượng hư cấu nhiều mà sống động, ai nấy đều dốc mọi mánh lới. Những người chẳng thèm chuẩn bị gì, chỉ thả diều hồ điệp như ta có lác đác vài vị, chẳng ai khác chính là mấy phi tần đến muộn. Chuyện đến Thiên Thọ Sơn vãn cảnh mãi trưa hôm qua mới lan truyền, bọn họ chuẩn bị kỹ càng như vậy, quả nhiên đều là hạng lắm tiền nhiều thế không thể xem thường.

Riêng ta, cái kẻ tiên phong hô hào, giờ đây lại tụt ở phía sau.

Nhớ lại quãng thời gian vừa qua được Hoàng đế sủng ái hết mực, nhận ra mình chẳng chịu tung hết sức để tranh sủng, nay hào quang đã mất lại nuối tiếc, bất giác cảm thấy hổ thẹn, bèn tự kiểm điểm lấy mình. Giữa ta và hắn đã có thỏa thuận ngầm, mục đích là quấy nhiễu Hoàng hậu, mũi giáo ta phải giương mình hứng chịu, xem ra cần phải nỗ lực vì nhiệm vụ một chút nữa.

Đang mải suy nghĩ, chợt nghe trên thảm cỏ truyền đến trận reo hò, chỉ thấy Hoàng hậu mừng vui hớn hở, đám cung phi vây quanh chỉ trỏ vỗ tay, nhìn lên, hóa ra con diều phượng hoàng màu sắc rực rỡ của Hoàng hậu rốt cuộc đã bay cao, từ mặt đất nhìn lên, chỉ thấy con diều điểm xuyết lông vũ bảy sắc, móng vuốt màu thiên thanh, ngẩng đầu xuyên thẳng từng mây, cứ như một con phượng hoàng thật.

Ta thầm nghĩ, đã có phượng hoàng, ắt có kim long, Hoàng hậu đúng là biết cách lấy lòng Hạ Hầu Thần.

Quả nhiên chẳng bao lâu, diều rồng bay thẳng lên trời, cùng phượng hoàng kề vai sát cánh, nô đùa lượn bay như múa, xem ra lần này Hoàng hậu vắt óc nghĩ ra tiết mục đặc sắc này, đã phần nào đánh đuổi được cái xúi quẩy của hai lần thua cuộc trước đây.

Ta biết rõ lần này chẳng cách nào đảo ngược tình thế, đâm thấy chán ngán, nhìn quanh quất một hồi, định tìm nơi thanh tịnh, chợt thấy Ninh Tích Văn thả diều hồ điệp, ngưỡng mộ ngắm nhìn cặp long phượng đang uốn lượn trên trời xanh, ta cứ cảm thấy lần đi chơi này Ninh Tích Văn ẩn giấu tâm sự, nó hận ta đã lâu, nay thấy nó cô độc đứng một mình, ta không tiện bước đến hỏi thăm, chỉ biết đứng một bên ngầm quan sát.

Hai con diều long phượng trước do Hoàng thượng Hoàng hậu tự thả, sau một lát chuyển sang tay đám cung tỳ, hai người ngồi trên thảm cỏ trò chuyện rất vui vẻ.

Trước đó gió nhẹ trời thanh, lúc này đột nhiên gió ngày một mạnh, một trận gió lớn nổi lên, diều lớn diều nhỏ ngiêng ngả liêu xiêu, cặp diều long phượng vốn đã cồng kềnh, nay bị gió thổi khó mà giữ vững, khiến các cung tỳ bên dưới bị lôi tuột đi, xém chút nữa thì tuột tay, cũng may có mấy cung tỳ khác cùng đến giữ mới khỏi bay mất. Diều long phượng vốn bay rất gần nhau, nay cứ như quay ra đánh lộn, quấn vào làm một, chuẩn bị rớt xuống đất đến nơi, đám cung tỳ luống cuống la hét lạc giọng.

Ta thầm thấy buồn cười, lòng nghĩ lần này hay rồi, long phượng trên trời đấu đá trước mặt, long phượng dưới đất đấu đá sau lưng, thật là oái oăm.

Chợt thấy Ninh Tích Văn đã thả con diều trong tay ra tự lúc nào, chạy đến giúp đám cung tỳ gỡ hai con diều ra, ta thầm thấy lạ, Ninh Tích Văn lúc đầu ngồi một mình, bây giờ lại muốn tham gia náo nhiệt?

Gió càng thổi càng lớn, diều trên trời càng gỡ càng rối, chỉ thấy long phượng quấn vào làm một, tuy đám cung tỳ liều chết giữ lấy, nhưng xem ra sớm muộn dây diều cũng đứt. Hoàng hậu khó khăn lắm mới có được cơ hội tốt, không ngờ trời cao trêu chọc, diều đứt dây là điềm gở, chẳng biết lòng cô ta liệu có hoảng hốt?

Lúc này Hoàng hậu và Hoàng thượng dĩ nhiên chẳng thể trò chuyện vui vẻ được nữa, đều đứng dậy chỉ huy đám cung tỳ, khổ nỗi gặp phải tình thế này, đến thần tiên còn khó cứu, chỉ có thể cứu lấy một mà bỏ một, nghe “phựt” một tiếng, diều phượng đứt dây bay vút đi, diều rồng không còn vướng víu, một mình uốn lượn trên cao, vây xung quanh nó dĩ nhiên là mấy cây diều hồ điệp loại nhỏ, trông lại vui mắt như thường. Ta thầm nghĩ, sao mà khéo thế, đứt diều phượng chứ không đứt diều rồng?

Ta bất giác chăm chăm nhìn về phía vị tổng quản nhất mực trung thành Khang Đại Vi, nghe nói thân thủ ông ta cực cao siêu, ta chưa từng được chứng kiến, nhưng lần này, xem ra lời dồn là thật?

Chỉ thấy Khang Đại Vi luồn hai tay vào ống áo đứng một bên, bộ dạng thật thà ngơ ngác.

Diều phượng đã đứt, đám cung tỳ bèn lảo đảo thối lui, vừa khéo Ninh Tích Văn đứng phía sau, bị bọn họ xô một cái, ngã lăn, chỉ nghe tiếng hò hét vang dậy, xen lẫn tiếng thét thảng thốt, vô cùng chói tai. Ta nghe dường như là tiếng của Ninh Tích Văn, vội bước đến xem, gạt đám đông ra, thấy Ninh Tích Văn nằm trên đất rên rỉ không ngớt, hai tay ôm bụng, trong lòng chấn động, chẳng lẽ…

Đám cung tỳ vội dìu Ninh Tích Văn dậy, xem ra Hoàng hậu cũng nghĩ như ta, vội sai ngự y đến kiểm chứng. Ta thầm than không ổn, Ninh Tích Văn thật quá hồ đồ, trong lúc cái thai chưa ổn định mà dám công bố ra trước mặt tất cả mọi người?

Nghĩ thế nhưng ta không cách nào ngăn cản, chỉ biết giương mắt nhìn ngự y báo tin vui với Hoàng thượng, Hoàng hậu thân mật kéo tay nó, dặn dò phải cố gắng nghỉ ngơi, cẩn thận kẻo động thai, lại quay sang xin Hoàng thượng cho nó chuyển đến Thanh Vận các ở gần cung Chiêu Thuần, dĩ nhiên khiến mọi người ngưỡng mộ ngợi khen mãi.

Hạ Hầu Thần dĩ nhiên vô cùng vui mừng, lập tức thăng cho Ninh Tích Văn làm quý phi, các phi tần khác tới chúc mừng không ngớt. Trước mắt vui mừng rộn rã, nhưng trong lòng ta thấy thê lương, Hoàng hậu đang tuổi trẻ vẫn chưa hoài thai Thái tử mà chịu nhận nuôi con người khác mới thật là lạ lùng.

Các triều trước đã có tiền lệ, phi tần phẩm tước nhỏ sinh được con trai, vì muốn bảo toàn tính mạng cho con mà giao cho Hoàng hậu nuôi dưỡng. Nhưng hiện thời Hoàng thượng đang dốc sức khống chế thế lực của nhà họ Thời, trong ngoài triều tình hình cam go như nước lửa, sao có thể để Hoàng hậu chiếm phần hơn? Chỉ sợ sau này cuộc tranh đấu nổi lên, Hoàng hậu sẽ trở thành khúc gỗ dưới nước. Thêm nữa tấm gương Thượng Quan thái hậu của tiền triều còn đó, Hoàng hậu liệu có sinh lòng dè chừng đứa con không phải do bản thân mình sinh ra hay không… Mẹ ruột của đứa trẻ ấy vẫn còn đó, trong cung người đông lắm thị phi, khó tránh có kẻ ác ý tìm cách xúi bẩy, đến cuối cùng biết đâu lại tự hướng mũi giáo về mình?

Ta nghĩ ngợi mông lung, luôn cảm thấy đứa trẻ trong bụng Ninh Tích Văn đến không đúng lúc, chỉ hơi bất cẩn sợ rằng tính mạng hai mẹ con đều khó bảo toàn, nhưng xem dáng vẻ nó liều mạng ôm bụng ban nãy, thì biết nó xiết bao hy vọng có đứa trẻ này.

Thử hỏi nữ nhân trong cung có ai không mong một đứa con, ai không mong được phú quý nhờ con?

Ánh nắng chiếu rọi triền núi, lá cỏ phản chiếu ra một lớp vàng kim mỏng mịn như nhung, ta đứng cách Ninh Tích Văn một quãng mấy bước chân, thấy gương mặt nó nửa cười nửa thẹn, tha thiết liếc nhìn Hạ Hầu Thần lúc này đang vô cùng hớn hở, lại ngoảnh đầu cảm tạ Hoàng hậu đã lo lắng, người duy nhất không nhìn chỉ có kẻ làm tỷ tỷ là ta. Tố Linh vừa choàng giúp ta chiếc trường bào lên vai, mà sao vẫn thấy cả người thấu buốt.

Sau khi hồi cung, ta bèn sai Túc nương nương thường xuyên để ý tình hình ở Thanh Vận các, nhưng cũng biết bản thân mình không lo lắng được nhiều. Ninh Tích Văn coi Hoàng hậu như chỗ dựa vững chắc, chẳng khác gì ta ngày trước. Có điều ta tỉnh táo hơn Ninh Tích Văn, lại thêm sống trong cung đã lâu, thông thạo mọi việc ở Thượng Cung cục, biết tự chừa đường lui cho mình, chỉ e với bản tính của Ninh Tích Văn, sẽ như cá nằm trên thớt.

Chuyến đi Thiên Thọ Sơn khiến Hạ Hầu Thần vô cớ giận dỗi, suốt hai tuần liền không thèm đến Chiêu Tường các. Ta có hơi sốt ruột, lại thêm chuyện Ninh Tích Văn, ta đang định xin hắn một đặc ân, cho Ninh Tích Văn dọn ra khỏi Thanh Vận các đến một nơi an toàn, tốt nhất là dọn đến Chiêu Tường các, để ta chăm nom, sẽ có cách bảo vệ đứa bé trong bụng.

Tố Linh thấy ta mấy ngày liền thần tình ngẩn ngơ, bèn trêu: “Nương nương, người nhớ Hoàng thượng đấy ư? Bây giờ nương nương thân phận cao quý, Hoàng thượng không đến, người cũng có thể đến thăm mà?”

Đầu ta chợt lóe lên một ý nghĩ, sao mà ta hồ đồ quá, sao lại quên là còn có cách này? Xem ra công phu tranh sủng của ta vẫn chưa mấy thâm hậu, các phi tần khác vẫn thường xuyên làm việc này, mà ta đến nghĩ ta còn chẳng nghĩ ra?

Ta sai Tố Linh cùng mình sửa soạn trang điểm chuẩn bị đến điện Triêu Dương của Hạ Hầu Thần. Tố Linh thấy ta nghe lời mách, bèn hí hửng lấy chiếc váy dài chấm đất màu hồng phấn, dưới vạt có hoa văn hình tròn, màu sắc tươi sáng như nụ hoa mới nở. Ta cảm thấy bộ y phục này hơi đẹp quá đang định lắc đầu bảo nó đổi bộ khác, chợt nghĩ lại, lần này đi là để cầu xin, dù thế nào cũng phải làm hắn vui vẻ, gạt phăng chuyện không vui lần trước đi mới phải. Chẳng phải hắn rất thích màu này hay sao? Khánh Mỹ nhân chính nhờ thích mặc những màu tươi tắn nên mới trở nên nổi bật giữa đám phi tần!

Nghĩ như vậy, ta bèn mặc cho Tố Linh trang điểm giúp. Tố Linh vốn khéo tay, trang điểm rất đặc sắc, trong cung người đẹp mơn mởn khắp nơi, ta luôn cho rằng mình đã hơi lớn tuổi, mặc áo quần màu sắc sặc sỡ không hợp lắm, nhưng qua tay Tố Linh trang điểm, đánh thêm một chút bóng mắt màu khói ráng, cả con người không những trở nên trẻ trung tươi mới, mà còn toát ra vẻ mê hoặc khiến người xa ngàn dặm cũng không thể cự tuyệt.

Tố Linh nhìn lai cũng phải ngây người, nói: “Nương nương người xem, mặc bộ y phục này vào làm tôn thêm vẻ đẹp của người biết bao.”

Ta vừa soi gương vừa nghĩ, ăn mặc phục sức thế này chẳng hóa ra dâng mình lên miệng cọp ư? Nghĩ thế lại tự cười mình, nếu đã định như vậy thì việc gì phải viện cớ?

Ta đến trước điện Triêu Dương, chờ cho cung nhân chuyển lời vào trong, mất một lúc lâu mới có lời đáp, rằng Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, bảo ta chờ trước cửa một lát.

Ta dạo quanh cửa mấy vòng, chợt thấp thoáng nghe tiếng nữ nhân cười đùa từ trong điện vọng ra, lòng thầm nghĩ phê duyệt tấu chương phen này quá náo nhiệt, hôm nay có lẽ không phải thời cơ tốt để gặp hắn, bèn nói với thái giám truyền lời rằng lần này ta chỉ đến thăm, nếu Hoàng thượng bận việc thì xin không làm phiền nữa.

Thái giám thông truyền đáp: “Vậy xin nương nương chờ một lát, nô tài vào báo là nương nương xin về xem ý Thánh thượng ra sao?”

Tên tiểu thái giám này cũng thật đáng thương, chạy tới chạy lui đến độ toát mồ hôi đầy trán, ta bèn cười đồng ý.

Qua một lúc nữa, ta đi thêm được một vòng bên ngoài cung điện, chợt thấy Khang Đại Vi đích thân đi ra, cúi mình hành lễ: “Nương nương, lúc này Hoàng thượng đã xong việc, mời người vào.”

Ta chú tâm lắng nghe trong điện, vẫn thấy loáng thoáng có tiếng nữ nhân nói chuyện, việc ta muốn cầu không tiện để người khác biết, bèn nói với Khang Đại Vi: “Khang Tổng quản, ta nghĩ không cần đâu, hôm nay Hoàng thượng quả chắc đã mệt, để ngày khác ta đến vậy.”

Nói xong liền quay mình bước ra ngoài, xem ra muốn đến gặp Hạ Hầu Thần, trước tiên phải thăm dò kỹ xem có ai bên cạnh hắn không, có tiện gặp không mới được.

Đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa điện, chợt nghe tiếng Hạ Hầu Thần cất lên từ phía sau: “Muốn gặp trẫm mà đợi một chút đã không chịu được, lòng thành của nàng liệu có mỏng quá không?”

Ta vội quay lại nhún mình hành đại lễ với hắn, quả nhiên thấy một Tuyển thị mới nhập cung chưa lâu đứng bên cạnh, hình như là họ Dương. Dương Tuyển thị luống cuống hành đại lễ với ta, cười nói: “Nương nương, Hoàng thượng thích nước quả do thần thiếp làm, nên ngày nào thần thiếp cũng nấu mang đến, đang định quay về, không ngờ nương nương đã đến rồi.”

Ta nghĩ thầm tự ta chẳng cần ngươi giải thích, ngươi việc gì phải nói hết ra như vậy? Sở thích của Hạ Hầu Thần ta rõ hơn ngươi nhiều, đã nổi hứng thì ngay ở Phật đường còn dám càn rỡ, huống hồ là điện Triêu Dương của mình? Nghe xong chỉ khẽ cười, không đáp lời.

Dương Tuyển thị cúi mình hành lễ rồi cáo biệt.

Hạ Hầu Thần dẫn đường, ta bèn nhấc vạt váy theo sau, mối quan hệ giữa ta và hắn vốn đã dần ấm áp, trải qua chuyện ở Thiên Thọ Sơn dường như đóng băng trở lại, chẳng biết hôm nay hắn sẽ đối đãi với ta ra sao?

Không ổn, trước tiên phải làm tan chảy tảng băng trong hắn đã! Nghĩ đến trước kia hắn rất thích mỗi khi ta hờn mát, bèn cất tiếng gọi từ phía sau: “Hoàng thượng, người đừng đi nhanh quá thần thiếp không theo kịp…”

Hành lang có thái giám đứng gác, nghe thấy tiếng kêu của ta thì lộ ra chút ít ý cười, Hạ Hầu Thần chẳng thèm để ý, lại càng bước nhanh hơn, thoắt cái rẽ đi đâu mất.

Ta đành nhấc váy líu ríu chạy theo, hành lang bên ngoài điện Triêu Dương không phải quá dài, nhưng hôm nay sao đi mãi mà không đến.

Hạ Hầu Thần làm vua một nước, thể diện dĩ nhiên khá lớn, không thể chịu nổi nửa phần ấm ách, nếu không sao có thể làm vua một nước?

Ta vừa chửi thầm trong bụng vừa bước vào điện Triêu Dương, thấy hắn sớm đã ngồi bên bàn sách, đang cầm một cuốn tấu chương lên xem, mặc ta đứng trơ giữa đại điện, tiến không được, lùi chẳng xong, lúng túng chẳng biết làm gì. Đại điện rộng rãi trống trải, bọn cung nhân bị đuổi hết ra ngoài, chỉ còn ta và hắn. Ta thu hết dũng khí bước đến bên bàn, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng, trong triều xảy ra chuyện lớn hay sao mà người phải bận rộn đến vậy?”

Ta chẳng qua không biết nói gì nên tiện miệng lấp liếm, ai ngờ hắn chỉ lạnh lùng đáp một câu: “Chuyện triều chính đâu đến lượt nàng tùy tiện bình luận? Nữ nhân không được tham gia chính sự, nàng quên rồi ư?”

Ta bị dọa, vội quỳ xuống xin tội, luôn miệng nói: “Thần thiếp không dám.”

Hai con mắt hắn đảo lên đảo xuống ngắm nghía một hồi, nói: “Hôm nay nàng phục sức quả khác ngày thường, nói đi, có phải định cầu xin trẫm điều gì không?”

Ta sợ nhất là giọng điệu này của hắn, thẳng thừng bóc mẽ người khác không nương tay. Trước tiên cứ để đối phương diễn kịch đã đời, nhưng lời đã thuộc lòng trong bụng không tài nào nói ra đến miệng, rồi hắn sẽ xé toạc tất cả lớp vỏ hoa lệ đó, chỉ thẳng vào vấn đề, khiến đối phương bàng hoàng lúng túng. Giữa chúng ta chẳng phải đã thỏa thuận rồi sao? Thời gian trước hai bên người tung kẻ hứng vui vẻ biết mấy, quan hệ cũng lắng dịu hơn nhiều mà?

Sao lôi thôi một hồi, mọi thứ lại quay trở về xuất phát điểm của nó rồi?

Ta vội cười nói: “Sao Hoàng thượng lại nghĩ vậy? Chẳng lẽ thần thiếp muốn xin xỏ nên mới đến gặp người ư? Thật ra thần thiếp…”

Hắn lạnh lùng “hừ” một tiếng, khiến nửa câu sau: “… vì nhớ Hoàng thượng mà đến” tắc mãi ở cổ họng không thể nói ra.

Nghĩ đến việc hôm nay tô son trát phấn, khoác lên người y phục sặc sỡ mình vốn chẳng ưa chỉ để lấy lòng hắn, mà lại bị đối xử như vậy, trong lòng bất giác buồn bã, chẳng lẽ hắn không muốn khống chế Hoàng hậu nữa ư? Bởi thế nên ta chẳng còn ích gì với hắn nữa?

Lòng ta chợt phát hoảng. Hắn chưa cho phép, ta không dám bình thân, cứ quỳ mãi trên mặt sàn lạnh buốt, thật là gần vua như chơi với hổ, hổ này lại là con hổ nắng mưa thất thường nhất trên đời!

Hắn trầm giọng: “Đứng dậy đi, cứ quỳ ở đấy cho ai xem!”

Ta đứng dậy, ngẩng đầu nhìn, hắn bèn giơ ngay tấu chương lên xem. Ta không tiện hỏi thêm, càng không dám xin về, chỉ biết đứng ở đầu bàn chờ đợi như kẻ ngốc.

Mãi mới đợi đến khi hắn xem xong tấu chương, “soạt” một tiếng đóng lại, ta vội nói: “Hoàng thượng, đã lâu lắm rồi ngài không đến Chiêu Tường các, thần thiếp mấy ngày nay có sai cung nhân trồng mấy cây hoa hàm tiếu trong vườn, hay người cùng thần thiếp đến xem?”

Hạ Hầu Thần đủng đỉnh đặt tấu chương xuống bàn, lại cầm một bản khác lên: “Ừm…” một tiếng, chẳng để ý đến ta nữa.

Ta nghĩ bụng thế nghĩa là đồng ý hay là không?

Quả thực không chịu nổi nữa, ta liền khẽ giọng hỏi: “Hoàng thượng, ý người là… đi hay không đi?”

“Cạch” một tiếng, Hạ Hầu Thần vứt tấu chương lên bàn, âm thanh vang vọng trong đại điện rộng lớn, khiến ta giật nảy cả người, bất giác lùi một bước, suýt nữa giẫm phải vạt váy ngã dúi dụi, khó khăn lắm mới đứng được vững vàng, nghe hắn giận dữ nói: “Trẫm biết rồi…”

Trong lúc hoảng sợ nhìn lên, ta thấy gương mặt hắn thoáng qua một nụ cười, rồi lại khôi phục vẻ băng giá, hắn nói: “Trẫm tự có sắp xếp, nàng cứ về trước đi!”

Đến cuối cùng ta vẫn không hiểu hắn đến hay không đến.

Về Chiêu Tường các, ta lập tức trút bỏ xiêm áo và phấn son, gọi Tố Linh cất vào hòm, lau sạch mặt mũi, thay xiêm áo khác xong, trong lòng bỗng se buồn. Nếu không mau chóng hành động để Hoàng hậu tìm được cơ hội hạ thủ thì hối cũng không kịp.

Hiềm nỗi giờ đây muội muội coi ta như kẻ thù, phải làm sao để hóa giải nỗi oán hận trong lòng nó? Ta hối hận sâu sắc vì trước đây trong lúc chưa suy xét cẩn thận đã đem đại nương ra thế mạng, nhưng lúc ấy ta có thể làm được gì? Đại nương và mẫu thân vốn là tỷ muội ruột thịt, tướng mạo có phần hao hao nhau, nếu bà không chết thì mẫu thân ta phải chết, thật là một phút nông nổi gây hận ngàn năm.

Trời sập tối, đèn hoa thắp sáng, vẫn chưa thấy Hạ Hầu Thần đâu. Sau khi dùng xong bữa tối hắn vẫn chưa đến, ta liền thôi hy vọng, thay một chiếc áo dài rộng rãi, ngồi trên bàn nhàn rỗi vẽ linh tinh, lòng nghĩ đến đứa trẻ trong bụng Ninh Tích Văn, vẽ một hồi thành ra đôi hài trẻ con. Ngó ra mặt trăng ngoài song cửa đã lên chính giữa trời, có lẽ sắp sang canh ba, nghĩ bụng chắc hắn không đến nữa, liền gọi: “Tố Linh, nghỉ đi thôi.”

Không nghe trả lời, ta đang định gọi tiếp, chợt cảm thấy một đôi tay đưa qua bả vai mình, cầm bức họa lên hỏi: “Nàng muốn có con à?”

Nghe thấy thanh âm trầm ấm trong vắt ấy nhẹ nhàng cất lên từ phía sau, ta mới kinh ngạc nhận ra Hạ Hầu Thần đã đến, phút chốc cảm thấy cơ thể mình lạnh cóng như đứng giữa trời đông, mà trong phòng kỳ thực rất ấm áp, cả người cứ như bị quẳng vào lò nướng tấy lên như phát sốt, ta nói: “Hoàng thượng…”

Dưới ánh đèn chiếu tỏ, đôi con ngươi hắn phát ra tia sáng dịu dàng, khi nhìn xuống đôi hài bé xinh trên giấy, ngay đến khuôn mặt cũng mềm ra. Không hiểu sao ta thấy mũi mình cay cay. Cuối cùng hắn đã đến.

Hắn rời mắt khỏi tờ giấy, chỉ nói: “Nhưng bây giờ chưa phải thời cơ tốt.”

Ta cúi đầu đáp: “Dù sao nó cũng là muội muội của thần thiếp.”

Gương mặt hắn đanh lại: “Trẫm sớm biết nàng muốn xin điều gì. Nhưng việc này trẫm không thể phê chuẩn được, không thể để người kia lại nổi lòng nghi ngờ.”

Ta rùng mình, ngước mắt nhìn hắn như không thể tin, nam nhân này là người như thế nào? Sao có thể dùng tính mạng một hài nhi còn trong bụng mẹ để đổi lấy tín nhiệm của Hoàng hậu? Hắn biết chắc Hoàng hậu sẽ không buông tha đứa trẻ.

Giọng ta dần nguội ngắt: “Hoàng thượng, nhưng ấy là máu mủ của người mà!”

Người hắn hơi chấn động, ánh mắt bỗng trở nên diệu vợi, lạnh lẽo, khiến ta thấy lạnh thấu xương: “Trẫm sẽ có nhiều đứa nữa.”

Ta mở to mắt nhìn hắn, khoảng cách đôi bên vừa thu lại đôi chút, vì câu nói này mà chợt xa. Hắn vẫn mãi là một ẩn số lớn, duy có một điều ta hiểu rõ: “Hắn tàn nhẫn hơn ta nhiều lần. Ta bày mưu tính kế chẳng qua để tìm đường sống, còn hắn hễ toan tính thì thâu trọn nhân tâm thiên hạ.

Ta biết không thể xin được nữa. Hắn chịu đến, chịu giải thích để ta hiểu những uẩn khúc này đã là quá lắm. Ta nhìn cái chặn giấy đặt trên bức họa ban nãy, cảm thấy đường nét của nó trong mắt mình dần dần hoa lên.

Nếu lúc này người mang thai là ta thì sẽ thế nào? Ta không dám nghĩ tiếp, vốn tưởng mình đặc biệt hơn kẻ khác một chút, đối với hắn có phân lượng hơn một chút, hóa ra chỉ là vọng tưởng mà thôi.

Ta nhắm chặt mắt lại, nuốt nước mắt vào trong, nói: “Hoàng thượng, trời đã khuya rồi, nên nghỉ đi thôi?”

Hắn nắm lấy bàn tay ta: “Nàng phải hiểu, trẫm có trách nhiệm bảo vệ giang sơn này bằng mọi giá. Nay nhà họ Thời đã trở thành nhà Thượng Quan thứ hai, trẫm không thể để họ được toại nguyện!”

Ta lãnh đạm đáp: “Thần thiếp chỉ là một nữ nhân. Hoàng thượng quên nữ nhân không được can dự triều chính ư? Thần thiếp nào hiểu việc quốc gia đại sự…” Giọng ta càng lúc càng lạnh lùng, “Nhưng chẳng chính Hoàng thượng tiếp tay cho nhà họ Thời đó thôi?”

Hắn chán nản lùi lại hai bước nói: “Trẫm còn cách nào khác? Nếu không có nhà họ Thời giúp đỡ, trẫm sớm đã chết trong tay Thái hậu. Nàng muốn trẫm phải làm sao?”

Hắn dùng nhà họ Thời để kiềm tỏa nhà Thượng Quan, không biết đã phải thỏa hiệp những gì? Việc sắc phong Thời Phượng Cần làm Hoàng hậu có lẽ chỉ là một việc trong số đó. Thỏa thuận một khi đã đưa ra, rất khó thu lại, đến cốt nhục của mình hắn cũng định hy sinh vì đó?

Vụ án Sư Viên Viên sảy thai rốt cuộc bị làm lơ mà trôi vào dĩ vãng, chắc hẳn hắn biết ai là người đã ngầm ra tay, nhưng hắn đã thỏa hiệp mất rồi.

Kỳ thực so với hắn ta tốt đẹp hơn được bao nhiêu?

Ta dựa vào đâu mà phê phán hắn?

Vốn dĩ phải giận giữ, nhưng chỉ cảm thấy bi thương. Dưới lớp vỏ phồn hoa nhung lụa này, chẳng qua là một mớ rác rưởi.

Hắn vòng tay ôm lấy vai ta, lay mạnh: “Sao nàng lại như vậy, nàng thất vọng vì trẫm ư? Đây là thái độ thật của nàng với trẫm phải không? Phải không?”

Ta dùng sức vùng ra khỏi vòng tay hắn, eo lưng đập mạnh vào cạnh bàn, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp vốn là người như vậy, người không biết sao? Không phải thần thiếp giỏi giả vờ, giỏi mưu kế nên người mới triệu thần thiếp trở về sao? Chúng ta đều là loại người ấy, chẳng đúng sao?”

Ta định cười, cũng muốn khóc, rốt cuộc chỉ cất giọng lạnh tanh.

Hắn cười chua chát: “Không sai, chúng ta đều là loại người ấy!”

Hắn vung tay một cái, mọi đồ vật trên bàn bị hất ra đất, tiếng va đập mạnh vang lên bàng hoàng. Khang Đại Vi ở bên ngoài cất tiếng: “Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì vậy?”

Hắn đáp: “Đứng canh ở ngoài, không kẻ nào được vào!”

Khang Đại Vi đành dạ một tiếng, rồi im bặt.

Bộ dạng hung dữ của hắn khiến ta khiếp sợ, bất giác ta đưa tay lên ngực hắn ngăn lại, không cho hắn lại gần. Hiềm nỗi cánh tay y cứ như đúc bằng thép, vòng qua ôm chặt eo lưng buộc ta không thể cựa quậy được. Lại nghe tiếng áo quần bị xé toạc, cảm giác mình bị đặt lên mặt bàn cứng lạnh, mặt ngửa lên trời, trông thấy cánh sen thếp vàng trên trần, cảm nhận từng đợt sóng dữ từ thân dưới truyền lên, trái tim như mảnh gỗ trôi sông chìm xuống đáy nước, càng lúc càng sâu.

Giọng nói của hắn như vọng ra từ một nơi xa thẳm: “Ninh Vũ Nhu, đừng quên thỏa thuận giữa hai ta. Ngày mai trẫm và ngươi lại là hoàng đế và ái phi…”

Hắn ghé tai ta thì thào: “Trẫm khuyên ngươi đừng tự tiện làm gì để thỏa thuận giữa hai ta bị phá vỡ. Nên biết trẫm đã giăng sẵn hố chực chờ ngươi tiếp cận cô ta. Đó không phải một nữ nhân ngốc nghếch, muội muội ngươi dâng sẵn một cơ hội tốt, tội gì cô ta không lợi dụng nó để thử lòng ngươi, xem ngươi tàn nhẫn đến đâu…?”

Ánh sáng vàng của cánh sen trên trần nhà chói lòa đến độ khiến mắt ta nhức nhối, trong phòng tuy ấm sừng sực, nhưng tấm lưng dán xuống mặt bàn chỉ thấy giá buốt tận xương. Hắn nói không sai, nếu ta tiếp cận Ninh Tích Văn, nhất định Hoàng hậu sẽ mượn cớ làm khó dễ.

Ta trầm giọng: “Hoàng thượng, người cũng biết hai ta là một hạng người, nên việc này xin hãy yên tâm…”

Lắng tai nghe tiếng chân hắn càng lúc càng xa, trong phòng khói xanh bảng lảng bay, chẳng còn chút nào cái không khí nồng ấm “giả mà như thật” mấy ngày trước. Trước mắt thế nhân hắn cưng nựng ta, làm ta lạnh lẽo tận xương cốt, sau lưng người hai bên bỗng chẳng còn lời gì để nói. Ta chợt thấy như vậy cũng tốt, hắn chưa từng yêu thương ta, thì khi không có ai cứ nên bóc trần ái ân ảo ảnh kia xuống, để tâm ta khỏi u mê.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện