Chương 24.2
Ta vốn không tin có người vô duyên vô cớ tốt với kẻ khác, cho rằng tất cả mọi thứ đều có mục đích và yêu cầu của riêng nó. Ví như có người bỗng nhiên đối tốt với ta, ngược lại sẽ khiến ta dè chừng, đó là thứ ta học được sau nhiều năm sống ở hậu cung. Mọi việc đều có căn nguyên, người khác nếu không cần gì ở ta, sao lại đối tốt với ta?
Nhưng mọi điều Hạ Hầu Thần làm lại khiến ta không thể không tin, trong trời đất này quả thực có người như thế. Nếu luận về giá trị, hắn long thể ngàn vàng, ngộ nhỡ có sơ suất gì, ta vĩnh viễn không cách gì bồi thường đủ.
Trước khi xông vào căn nhà đổ nát ấy, liệu hắn có từng nghĩ mình làm thế là đáng hay không?
Liệu hắn có nghĩ rằng vương vị, triều đình, vinh hoa phú quý bất tận sẽ vì cái quyết định ấy mà tiêu tan?
Lòng ta đan xen vô số ý niệm, cuối cùng đọng lại một nghi vấn, nếu đổi lại là ta, liệu có liều lĩnh lao vào cứu hắn?
Nhìn lên trướng đỉnh xanh nhạt có thêu hoa, bên góc, khung giường chạm trổ hình rồng tinh xảo hơi lộ ra, ta hỏi điều bản thân luôn muốn hỏi từ khi tỉnh dậy: “Hoàng thượng đang ở đâu?”
Tố Khiết nói: “Nương nương, hoàng thượng đang nghỉ ngơi ở phòng bên.”
“Người có khỏe không?”
Nghe hỏi, Tố Khiết bỗng nghẹn ngào gạt nước mắt, ta thấy tim mình nhói lên, vội hỏi: “Người sao rồi?”
“Hoàng thượng bị gãy chân, ngự y đã xem qua, giúp người băng nẹp lại…”
Ta thấy nó lưỡng lự định nói lại thôi, bèn gắt: “Mau nói cả ra!”
Tố Khiết nước mắt ròng ròng: “Nương nương, ngự y nói, chỉ cần Hoàng thượng tĩnh dưỡng tốt, sẽ không để lai di chứng gì ở chân.”
Ta nhìn thẳng vào Tố Khiết, nó bèn đưa mắt đi chỗ khác. Ta chợt hiểu, chỉ sợ tình hình thực tế nghiêm trọng hơn rất nhiều. Lúc ấy ta thực ích kỷ, thấy hắn đứng bên tường, tưởng rằng hắn không sao, lại nghĩ mình sắp chết, muốn được ôm một cái, bị cự tuyệt liền quay ra hận hắn, hoàn toàn chẳng nghĩ cho hắn chút nào, cho rằng lời hắn nói ra đều là thật. Hóa ra chân hắn lúc ấy đã bị thương thật, vì muốn bức tường không sụp xuống nên gắng sức chống đỡ, đứng mãi một thời gian dài khiến cho máu huyết không thông, tình trạng chắc chắn nghiêm trọng hơn lời Tố Khiết nói rất nhiều.
“Vết thương của nương nương không đáng ngại nữa. Trông có vẻ nghiêm trọng, mất máu nhiều, nhưng may mà chữa trị kịp thời, không làm tổn hại đến nội tạng. Ngự y đã châm cứu giúp cầm máu, chỉ cần nương nương chịu khó tĩnh dưỡng thì sẽ mau chóng hồi phục.”
Tố Khiết nói liến thoắng, ta tựa hồ như không nghe được gì, chỉ nói: “Tố Khiết, ta phải đến thăm người.”
Tố Khiết hoảng hốt khuyên ngăn: “Nương nương, người không thể cử động lúc này, ngự y vừa băng nẹp vết thương để giúp ngũ tạng cố định vị trí, không thể cử động được.”
Ta biết điều Tố Khiết nói là đúng, không nên làm khó nó thêm, chỉ nhìn trừng trừng lên trướng đỉnh: “Nhưng ngươi bảo ta làm sao có thể yên lòng?”
Hắn vốn rất coi trọng vẻ ngoài, lại thêm địa vị Hoàng đế, nếu thực sự để lại dị tật, ta có chết vạn lần cũng không đền hết tội.
Ta cựa quậy định ngồi lên, Tố Khiết vội lao đến giữ, lớn tiếng nói: “Nương nương, người đừng cử động.”
Một bóng người từ ngoài của vút tới, chính là Túc nương, cô ta vừa động thủ đã khiến ta không thể nhúc nhích vào đâu được. Ta bất đắc dĩ phải nằm yên, thấy một cánh tay cô ta bó chặt trước ngực, bèn nói: “Túc nương, ngươi đã bị thương thì hãy nghỉ đi, sao phải cùng Tố Khiết chầu chực ở đây?”
Tố Khiết tiếp lời: “Nương nương, Túc nương cứ tự trách mình không bảo vệ được nương nương, nô tỳ khuyên thế nào cũng không được…”
Nhớ lại tình cảnh hôm ấy, chắc hẳn Hoàng hậu đã lên kế hoạch từ rất lâu, còn ta và Hoàng thượng cũng đang chờ cô ta ra tay. Ta và hắn như con bạc lên sòng, đã đặt cửa rồi thì chẳng còn suy nghĩ gì nhiều nữa. Có lẽ hôm ấy hắn tưởng mình là mục tiêu, bị đám tặc phỉ cầm chân, đến khi vào vườn mới kinh ngạc, không ngờ Hoàng hậu lại điên cuồng muốn dồn ta vào chỗ chết đến thế.
Giờ đây ta toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho hắn, không còn ngờ vực hoài nghi, chỉ mong gặp lại hắn lần nữa mà thôi. Ta hỏi Tố Khiết: “Hoàng thượng đang ngủ ư? Có ăn được nhiều không?”
Tố Khiết cười đáp: “Xin nương nương yên tâm, Hoàng thượng vẫn ổn cả.”
Chợt nghe có tiếng người vang lên từ phía sau: “Nếu nàng muốn biết, sao không hỏi chính ta?”
Tố Khiết quỳ xuống đầu tiên, trên đất phút chốc đầy những người đang rạp mình hành lễ.
Ta quay sang nhìn, thấy hắn đang ngồi trên ghế gấm sơn đỏ, do hai thái giám khiêng vào phòng.
Ánh sáng nhàn nhạt lập lòe từ ngọn nến bao phủ lấy gương mặt hắn. Dung mạo hắn vẫn như xưa, lạnh nhạt điềm nhiên, nhưng ánh mắt sâu thẳm như làn nước mùa xuân, đăm đăm hướng về phía ta.
Tháng Bảy năm Khang Hựu, trong nước xảy ra nhiều chuyện động trời. Trước tiên là nhà họ Thời bị gán tội phản quốc, bị tịch biên gia sản, Hoàng hậu có liên quan nên bị phế truất, lại thêm ngang nhiên sát hại phi tần hậu cung mà khép vào tội chết. Cô ta là Hoàng hậu đầu tiên trong lịch sử triều đại phải nhận hình phạt nặng như vậy. Nghe nói sau khi được đưa vào Tông Nhân Phủ, cô ta vẫn đòi mặc áo lụa mỏng mềm, khi không được thì khóc thảm một đêm. Cô ta kháng nghị lên hết các cấp, đầu tiên là đòi gặp Hạ Hầu Thần, Hạ Hầu Thần nổi giận tránh không được, cô ta bèn quay sang đòi gặp ta.
Vết thương lúc này của ta đã gần lành hẳn, có thể rời giường đi lại nhẹ nhàng, lại thêm có nhiều khúc mắc cần cô ta giải đáp, nhân ngày đẹp trời, bèn sai Tố Tú, Tố Khiết dìu ra kiệu, thẳng hướng Tông Nhân Phủ.
Đây đã là lần thứ ba ta bước vào nơi này. Trong ngục chẳng có gì khác trước, vẫn lạnh lẽo âm u, không thấy ánh dương. Ngoài kia mặt trời chói chang, nhưng ở chốn này mùi vị ẩm thấp vẫn nồng nặc xộc lên mũi. Tố Tú khoác lên vai ta một chiếc áo choàng, ba người chậm rãi sải bước về phía trước, từ xa đã nghe tiếng Hoàng hậu phát ra sau song sắt: “Đám nô tài các ngươi sau không mang phấn sáp đến đây, bản cung phải thoa phấn!”
Có một viên cai ngục lên tiếng khuyên: “Phạm nhân đã vào đây, còn để ý những thứ phù hoa kia làm gì nữa, hãy bình tâm chờ đợi, vài ngày nữa là thăng thiên rồi.”
Cô ta nghiêm giọng: “Bản cung là Hoàng hậu, phạm nhân cái gì, người đâu, vả miệng nó cho ta!”
Nghe lời nói, xem ra Thời Phượng Cần đã không còn tỉnh táo. Ta bước đến bên song sắt, viên cai ngục thấy ta bèn thở phào một tiếng. Ta hỏi: “Sao lại đến nông nỗi này!”
Cai ngục đáp: “Nương nương, khi mới vào đây thần trí cô ta vẫn còn minh mẫn, nhưng ăn vào mấy bữa cơm tù, cả người mẩn ngứa, cào gãi không thôi, liền đòi được mặc áo lụa mỏng,đòi xoa phấn gì đó, bọn tệ chức dĩ nhiên mặc kệ, cứ thế vài lần, cô ta càng lúc càng điên cuồng, thần trí đâm mê loạn, cho rằng mình vẫn đang ở trong cung…”
Ta khoát tay, ra hiệu cho đám nô tỳ lui cả xuống, tự mình bước đến gần song sắt. Thời Phượng Cần ngồi trên giường, tay trái cầm một chiếc lược, chậm rãi chải đầu. Mái tóc dài tuy không có trâm vòng điểm sức, nhưng vẫn đẹp đẽ thanh xuân vô cùng. Ta cứ tưởng sẽ phải nhìn thấy một nữ nhân điên loạn đầu bù tóc rối, ai ngờ cô ta vẫn đoan trang như trước, dù trên người bận bộ áo phạm nhân bẩn thỉu, như thể ban nãy la hét là một người hoàn toàn khác.
Trừ khóe mắt đỏ hoe, trông cô ta không có gì bất thường. Ta khẽ gọi: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đến thăm người đây.”
Cô ta ngẩng đầu lên, nhã nhặn đặt chiếc lược xuống: “Ngươi đến, có mang phấn cho bản cung không?”
Lời này thốt ra, ta chợt hiểu Thời Phượng Cần đã không còn tỉnh táo. Ngoại trừ ý niệm phải duy trì vẻ đoan chính, hiền hậu đã thấm vào xương tủy, cô ta chỉ nghĩ mãi về phấn sáp.
Loại phấn hoa hồng cực phẩm do Cao Xương quốc tiến cống kì thực có pha một lượng nhỏ ngũ thạch tán, người dùng hít phải, ngũ thạch tán sẽ xâm nhập lục phủ ngũ tạng, gây chứng nghiện. Mặt khác ngũ thạch tán lại khiến da người dùng trơn láng vô cùng, cứ như làn da em bé, da mặt càng non tơ như trứng gà bóc, mặc y phục hơi thô cứng một chút cũng gây ngứa rát. Nhưng ai có thể đoán ra ngũ thạch tán lại có tác dụng như vậy? Nước Cao Xương là một tiểu quốc, được coi là quê hương của hoa hồng, món đồ đem tiến cống dĩ nhiên là đồthượng hạng, lại thêm mùi hương độc đáo, thơm nức mắt môi. Thời Phượng Cần chẳng hề đề phòng chút nào, cũng chẳng cần Hạ Hầu Thần phải mở lời khen, chỉ cần một ánh mắt tán thưởng là đủ để cô ta dùng mãi không thôi.
Trông dáng vẻ lúc này của Hoàng hậu, ta thầm nghĩ, kết cuộc này một phần do cô ta bị gia đình liên lụy, phần khác chính vì tình cảm với Hạ Hầu Thần.
Thời Phượng Cần đã không còn nhận ra ta, bao nhiêu ân oán bỗng trở thành hư vô. Bước ra giữa khoảng trời ngập nắng, ta cảm thấy hơi lóa mắt, giữa quầng sáng chói lóa ấy, Hạ Hầu Thần và Khang Đại Vi đã đứng chờ bên hành lang tự bao giờ.
Chân hắn giờ đã khá hơn nhiều, tuy vẫn phải chống gậy, nhưng đã có thể tự đứng một mình. Ngay cả lúc này cả người hắn vẫn như phát ra ánh hào quang đặc biệt, một thứ hào quang không thể bị mây mù che phủ. Mặc dầu mỗi lúc hắn trở nên tàn nhẫn, thật khiến người ta run rẩy lạnh người.
Nhưng bản thân ta có gì khác đâu?
Ta còn đòi hỏi chi nữa?
Hoàn Chính văn