Phiên ngoại 1: Hạ Hầu Thần
Ta sinh ra trong bức tường đỏ, lớn lên giữa vòng vây của kẻ dưới, lạnh nhạt nhìn bọn họ ngoan ngoãn quy sụp dưới chân, hoặc quay lưngđi lập tức thay đổi sắc mặt, hoặc ngầm đấu đánhau trước mặt ta, núp dưới những nụ cười,những lời quan tâm thân thiết. Ta đã học được từ họ thứ bản lĩnh ấy, mang ra ứng phó với mẫu hậu, quả nhiên vô cùng hiệu nghiệm, bà rất mực yêu thương, chưa bao giờ nghĩ sẽ lập con của các phi tần khác lên thay ta.
Chỉ có một lần duy nhất, suýt chút nữa ta đã bị phế… Ấy là khi Vân Quý nhân, em gái họ ngoại xa của mẫu hậu mang thai, sinh hạ Hoàng tử.
Lúc ấy ta còn nhỏ, tưởng rằng chỉ cần nghe lời, làm bà vui lòng như đám người dưới làm với ta, mẫu hậu sẽ không vứt bỏ mình.
Ta học được một bản lĩnh khác khi sống trong Hoàng cung, ấy là đoán biết tâm địa kẻkhác thông qua sắc mặt. Từ khi Hoàng tử của Vân Quý nhân sinh ra, thái độ của đám cung nhân với ta dần đổi khác, trở nên lạnh nhạt hơn hẳn, dù bề ngoài vẫn duy trì vẻ cung kính như thường, nhưng trong bụng đã đem lòng khác.
Ta biết người trong cung nếu đã thay lòng, thì rất khó trở lại như cũ, đám cung tỳ là vậy, mẫu hậu cũng không ngoại lệ.
Sống trong cung từ bé, ta vô cùng mẫn cảm với những điều như vậy, nên không thể không ngấm ngầm nghĩ đối sách.
Khi đó Phụ hoàng vẫn còn tại thế, chỉ vì long thể bất an nên triều chính bị Thượng Quan Thái sư thao túng, Phụ hoàng đối với ta rất tốt, luôn thật lòng thương yêu. Thân là Thái tử, ta vẫn có rất nhiều đặc quyền, thương xuyên lui đến vòi vĩnh Phụ hoàng, lúc thì ngân lượng, lúc thì xin ra ngoài cung du ngoạn, đôi lúc lại xin phòng ốc ở ngoài cung. Ta ở ngoài rất hoang đàng, dạo thanh lâu, thưởng rượu mạnh, lần nào trở về cung cũng say túy lúy.
Động thái này khiến mẫu hậu có cách nghĩ riêng, đem tặng không ít rượu ngon từ Tây Vực đến. Lần nào ta cũng nhận hết.
Địa vị của ta từ đó vững chắc hơn một chút.
Tuổi ta tuy còn nhỏ, nhưng mang thân phận Thái tử, có không ít cung tỳ tìm mọi cách đến gần, ta đều nhận cả. Kỳ thực cái mùi vị ấy chẳng tốt lành gì, mãi về sau ta mới cảm thấy thích thú, nhưng đối với xác thịt những người ấy ta sớm đã mất hết hứng thú.
Bệnh tình Phụ hoàng ngày một trầm trọng, mãi không thấy biến chuyển. Thượng Quan Thái sư ngày một lạm quyền, còn ta càng ra sức chơi bời trác táng, suốt ngày không ở bên mỹ nữ thì bầu bạn với mỹ tửu.
Thế lực nhà Thuợng Quan ngày một bành trướng, Vân Quý nhân theo đó được thăng cấp phi phẩm, mẫu hậu đâm không vội phế truất Thái tử, các cung nhân quanh ta cũng bớt tỏ thái độ lạ thường.
Phụ hoàng thấy tình thế gay go, liền phái Khang Đại Vi đi theo ta. Người có lẽ rất thấu hiểu nỗi khổ của ta, một lần trong lúc tỉnh táo có nói: “Hoàng nhi, người khác con có thể không tin, nhưng Khang Đại Vi thì hãy tin. Hắn sẽ thay ta bảo vệ con.”
Lần đó Phụ hoàng không xưng “trẫm”, khoảng cách giữa hai bên dường như ngắn lại rất nhiều, ta lần đầu tiên cảm thấy sự ấm áp của một người cha. Ta tin vào điều người nói như tin một lời thề. Dần dà, ta giao cho Khang Đại Vi đi làm những việc mình không tiện xuất đầu lộ diện, ví dụ như kinh doanh cửa hàng ngoài cung, nhằm tích góp ngân lượng, lấy danh nghĩa phú thương phía bắc thu gom hàng hóa ở phương nam vận chuyển lên phương bắc, lại mang hàng hóa ở phía bắc đem xuống phía nam bán, sau đó mở thêm không ít cửa hàng. Ta ở trong triều biết nhiều hơn kẻ khác một chút, khi đã có chút thanh thế, ta bèn thuê người đúc một chiếc nhẫn dùng làm tín vật giao dịch với các tiền trang, dựa vào đó để điều động tiền bạc.
Khi đã có tiền, ta bắt đầu mua những đứa trẻ bần hàn côi cút ở khắp nơi gom lại một chỗ, dạy dỗ huấn luyện chúng. Bởi ta là chủ nhân, bọn chúng không còn lựa chọn nào khác, sự trung thành vượt xa các cung tỳ trong cung.
Nhưng ngoài mặt, ta vẫn sắm vai một Thái tửchơi bời, những cung tỳ có ý đồ tiến thân tiếp cận ta đều cho toại nguyện, sủng hạnh xong phong bừa một phi phẩm nho nhỏ rồi để mặc cho họ đấu đá lẫn nhau. Hậu cung là thế giới của nữ nhân, nếu ta không làm vậy sẽ dần dần bị cô lập, chỉ có cách để họ kình địch nhau, nhằm tranh giành sự sủng ái của ta, sẽ tự động mang đủ loại tin tức truyền tới tai ta.
Kỳ thực khi đã quen rồi sẽ thấy hoàng cung là một chốn rất dễ sống. Ta coi những nữ nhân kia như các quân cờ, mặc tay mình sắp đặt, bọn họ là kẻ trong cuộc, không thể tự nhận thấy.
Ta đem những gì học hỏi được khi tiếp xúc với đám nữ nhân kia, thay đổi đi một chút rồi áp dụng với mẫu hậu, hoàn thiện thêm hình tượng một thiếu niên trác táng, chỉ biết dựa dẫm vào mẫu hậu.
Lúc bấy giờ, con trai của Vân Quý nhân dần dần trưởng thành, bởi Vân Quý nhân cũng xuất thân cao quý như mẫu hậu, đều là con nhà quan gia, nên bắt đầu tỏ ra bất bình.
Con người là như thế, hơi được oai phong thì tiêu chuẩn lập tức tăng, chẳng coi ai ra gì.
Rất nhanh, hậu cung liền chia làm hai phe, điều khiến người ta buồn cười ở chỗ, lực lượng cả hai bên đều xuất thân từ gia tộc Thượng Quan.
Cơ hội để ta nhân kẽ hở này tìm lối sinh tồn đã đến.
Lúc Phụ hoàng khỏe hơn một chút, liền lập Vân Quý nhân làm Quý phi, mẫu hậu không thế phản đối, bởi Vân Quý nhân vốn là em gái họ, cũng coi như người một nhà, hơn nữa chính mẫu hậu là người đưa Vân Quý nhân vào cung, bà ta đã sinh được Hoàng tử, đáng được thăng phẩm.
Đứa trẻ có mẹ ruột chăm sóc quả nhiên có khác, hơi có phần xấc láo.
Chẳng bù cho ta. từ nhỏ đã phải học cách nhìn sắc mặt người khác mà sống, thậm chí phải đề phòng những người thân cận nhất, nếu không có khi phải ăn cơm hẩm cháo hiu.
Vị hoàng đệ ấy của ta tuy thông minh, nhưng suốt ngày quấn quýt với mẹ ruột mà lơ là mẫu hậu, quan hệ với mẫu hậu có phần xa cách, khác hẳn ta lúc nào cũng tỏ ra thân thiết. Ta đâu có lựa chọn nào khác.
Phụ hoàng thấy nhị hoàng tử thông minh, ta lại phóng đãng, đã mấy lần nhắc tới chuyện lập lại Thái tử, không ngờ mẫu hậu kịch liệt phản đối, nên đành sống chết mặc bay.
Ta thoáng nghe được, lòng không khỏi buồn tủi, những lúc riêng tư hơi để lộ ra cảm xúc, bị Khang Đại Vi phát hiện, bèn dẫn ta đến trước mặt Phụ hoàng. Phụ hoàng chỉ nói: “Đứa trẻ đáng thương, ta làm thế là vì bảo vệ con đó”, lại nói thêm, “Mọi việc con làm ta hiểu cả. Phụ hoàng vô dụng, chẳng giữ nổi giang sơn, sau này đành nhờ con vậy. Hãy nhớ đừng làm bù nhìn trong tay người ta, phải thay Phụ hoàng bảo vệ giang sơn này.”
Lúc ấy bệnh của người đã rất nguy kịch, chỉ có thể nằm đó nhìn ta buồn bã.
Phụ hoàng lên ngôi đế từ khi còn niên thiếu, được một đám đại thần phò trợ, thuở ban đầu ấy thái bình thịnh thế khó tránh khiến cho Phụ hoàng mất dần cảnh giác. Sau này đắm chìm trong nữ sắc, vì muốn được trường sinh bất lão mà phục dụng đan dược, gậy ông đập lưng ông, thứ đan dược ấy khiến cơ thể người suy nhược, dùng cách gì bồi bổ cũng không cứu vãn được nữa.
Ta còn biết thứ đan dược kia do chính gia tộc Thượng Quan dâng lên.
Ta chỉ đành nuốt lệ gật đầu.
Thời gian của phụ hoàng đâu còn nhiều nữa…
Tuy trong lòng tang tóc, nhưng ta lại không dám thể hiện ra bên ngoài quá nhiều, chỉ biết áp chế bi thương vào sâu tận đáy lòng, tiếp tục rong chơi tháng ngày. Thật không ngờ kiềm chế được mẫu hậu, lại có người khác không kiềm chế được nhân lúc ta ra ngoài cung bèn phái người truy sát.
Ta từ nhỏ đã vô cùng mẫn cảm trước hiểm nguy, dĩ nhiên không để bọn họ dễ dàng đắc thủ, lập tức tìm cách trốn đi. Nơi ta tìm đến là một chỗ mà kẻ khác không ai ngờ tới: Phủ đệ của Ninh ngự sử. Dưới con mắt mọi người, Ninh ngự sử thuộc về phe cánh tộc Thượng Quan, mọi ý kiến mọi tấu trình đều phục vụ cho ý đồ của nhà Thượng Quan.
Nhưng Phụ hoàng đã bí mật nói với ta rằng, nếu ở ngoài cung gặp phải nguy hiểm, trong lúc bất đắc dĩ có thể tìm đến hắn, hắn nhất định sẽ giúp đỡ!
Lời này của Phụ hoàng chỉ rõ, Ninh ngự sử kỳ thực vẫn ngầm trung thành với Phụ hoàng. Lời của kẻ khác ta có thể không tin nhưng lời Phụ hoàng, ta nhất quyết sẽ tin.
Vậy là vào lúc tùy tùng bị giết sạch, ta trốn đến Ninh phủ, được Ninh ngự sử đem giấu vào một nơi bí mật không ai hay. Lúc ấy ở bên ta chỉ còn có Khang Đại Vi.
Ninh ngự sử có hai vị phu nhân cùng vô số tỳ thiếp, khi ta đến, hắn không hề hé răng nói cho bất cứ thê thiếp nào của mình, đưa ta thẳng tới căn nhà hoang ở vườn sau, không để ai tiếp cận. Khổ nỗi nhà hắn lớn, người lại đông, không tránh khỏi có vài lời đồn đại truyền ra ngoài, đại phu nhân của hắn nghe được, tưởng ta là con ngoài giá thú cùa tướng công mình, thậm chí tìm đến tận nơi lườm nguýt.
Ta trú tại Ninh gia không bao lâu, cả ngày rỗi việc, có lần trốn Khang Đại Vi vào vườn Ninh gia chơi, vô tình lạc ra phía sau ngọn giả sơn, trông thấy một cô bé đang mắng hạ nhân. Cô bé này tuổi còn rất nhỏ, mắng người ta mà cười mỉm, cứ như đang tâm sự chuyện bữa cơm cái áo, nhưng lời lẽ sắc bén khiến bà vú chỉ biết cúi mặt im thít. Điều đáng kinh ngạc hơn là, bà vú kia tuy bị mắng, nhưng không hề tỏ vẻ oán trách, nghe mắng xong lại thực thà đi làm việc. Ta hiểu rất rõ những người làm công già, như ở trong cung cũng vậy, nếu đã sống cùng chủ nhân lâu năm, về một vài phương diện thậm chí còn có tư cách hơn chủ mình, khó tránh tự cho địa vị mình cao hơn một chút, đôi khi át cả chủ.
Ta bất giác cảm thấy khâm phục cô bé kia. Khi cô nhóc quay người lại, ta bỗng ngẩn người, nụ cười ban nãy đã biến mất, thay vào đó là một cái nhếch môi giễu cợt, lạnh lùng như băng. Mỗi lần ta soi gương vẫn thường nhìn thấy cái nụ cười ấy, chẳng là ta thì còn ai?
Ta không ngờ một cô bé còn nhỏ như vậy mà cũng có bản lĩnh nắm bắt lòng người như mình, đột nhiên hứng thú bội phần từ đó mỗi ngày đều len lén chạy đến ngắm trộm.
Cô bé này cứ như đang diễn trong một vở kịch, tình tiết đã hấp dẫn, diễn xuất lại càng phong phú đặc sắc.
Trước mặt đám hạ nhân có một vẻ, trước mặt mẫu thân lại một vẻ, đối với đại nương lại một vẻ khác, thậm chí trước mặt muội muội cũng trở nên một con người khác hẳn.
Khang Đại Vi mấy lần không thấy ta đâu, bắt đầu để ý, bề ngoài giả vờ làm lơ, nhưng thực ra lặng lẽ bám theo mấy ngày liền. Một hôm khi ta đang trốn sau ngọn giả sơn ngắm trộm cô bé kia, hắn đột nhiên xuất hiện bên cạnh, khẽ nói: “Thái tử, người ngắm con nhà người ta làm gì? Có phải thấy như đang trông lại chính mình?”
Ta không đáp.
Lúc ấy quanh đó không có người, cô bé khôi phục dáng vẻ lãnh đạm vốn có. Một trận gió nổi lên, bèn nhón chân bắt đầu nhảy múa, cái bóng nhỏ in trên nền cỏ xanh hoa vàng, gương mặt tuy lạnh nhạt, mà phong tình nhập cốt, khiến ta chỉ muốn chạy đến ôm vào lòng… Tuy ngày ấy nàng chỉ là một cô bé con.
Lăn đầu tiên trong đời ta cảm thấy có hứng thú với nữ nhân, là với một cô bé con.
Khang Đại Vi đứng bên cạnh trông thấy thế, bèn nói: “Thái tử, mặt người ửng đỏ thế kia, sợ bị nhiễm lạnh, hay là về phòng nghỉ đi.”
Ta bối rối cùng Khang Đại Vi quay về, rất lâu sau mới bình ổn được cảm xúc.
Khang Đại Vi từ đó theo dõi rất nghiêm ngặt, suốt ngày lải nhải bên tai ta, mang Phụ hoàng ra răn bảo, không cho ta đi lung tung nữa. Vì muốn làm nguôi đi cơn xúc động hôm đó, ta bèn nghe lời hắn, suốt mấy ngày không đến nhìn trộm cô bé.
Ta tự kìm giữ bản thân không ra ngoài, ai ngờ sau đó một hôm, bên ngoài căn nhà trúc ta đang ngủ bỗng vang lên giọng nói của một tiểu cô nương. Ta nghe qua, tưởng là cô bé nọ, vội vã chạy ra ngoài, ai ngờ lại là một cô bé nhỏ hơn nữa, gương mặt phảng phất có nét giống cô bé kia, nhưng còn ngây ngô, không có thần thái lạnh lùng. Ta biết đây là muội muội của cô bé kia. Trong giây lát, ta nhận ra trong gương mặt cô bé ngây thơ ấy thần tình của rất nhiều cung tỳ lần đầu trông thấy ta, bỗng cảm thấy chán ghét vô cùng, đang hớn hở, lập tức trở nên lạnh lùng, quay mặt đi vào phòng. Cô bé ngây thơ kia vẫn đứng lại chỗ hồi lâu, đến khi có người gọi về mới chịu đi.
Vài ngày sau, mẫu hậu phái người ngầm đón ta về cung. Thật không ngờ chuyện lần ấy không hề đem đến cho Ninh ngự sử quang vinh hay phong thưởng, mà còn làm cả nhà ông ta mang họa sát thân. Vân Quý phi không thể tha thứ cho kẻ làm hỏng việc mình, còn mẫu hậu cũng không cho phép có người giúp đỡ ta. Đó là lần duy nhất bọn họ ngầm thỏa hiệp, cùng nhau khống cho Ninh ngự sử một tội danh. Nhằm chứng thực lòng trung của ta, mẫu hậu thậm chí còn ngầm tỏ ý muốn dùng danh nghĩa của ta để phán tội nhà họ Ninh.
Lần duy nhất ta chấp chính khi làm Thái tử, lại chính là giáng ân nhân của mình vào tội chết, khiến cả gia đình phải ly tán.
Đêm ấy khi đích thân viết ý chỉ, trước mắt ta cứ hiện lên hình ảnh cô bé kia đang nhảy múa giữa một thảm cỏ xanh hoa vàng, đẹp không tả xiết.
Phụ hoàng từng nói, vì dải giang sơn này, có những thứ bắt buộc phải hy sinh. Khi từ bỏ thứ ấy, đích thực ta sẽ đau đớn, có khi đau vài ngày, có khi vài tháng, nhưng không nên quá tuyệt vọng, dần dà, vết thương sẽ khô miệng, không còn đau nữa.
Ta phải tin.
Ta hạ ý chỉ sung người nhà Ninh ngự sử làm cung tỳ, nuôi hy vọng sẽ gặp lại bọn họ. Trong cung tuy chẳng mấy tốt đẹp, nhưng có ta trông nom, chắc họ sẽ được bình an.
Ta biết cô bé đã vào cung, nhưng mãi không có dũng cảm đối diện, sợ phải nhìn thấy thù hận trong đôi mắt ấy.
Ta chỉ dám như trước kia, lặng lẽ dõi theo.
Ta không thể giúp đỡ cô bé, bởi mẫu hậu sớm đã phái người trông chừng, nghi ngờ ta có lòng riêng.
Bệnh tình Phụ hoàng càng lúc càng nghiêm trọng, ta phiền muộn trong lòng, một hôm sau khi đến chỗ mẫu hậu thỉnh an, bèn cùng Khang Đại Vi đi dạo quanh. Ngày hôm đó tuyết bay rợp trời, cả hoàng cung như khoác lên mình một tấm áo đông trắng tinh, tất cả những phồn hoa phú quý bị chôn vùi dưới đáy, chỉ còn vẻ tinh khiết mỹ lệ hiếm có.
Ta thích tuyết, thích cái cách màu trắng ngút ngàn ấy chiếm trọn tầm mắt mình. Ta không phải bận tâm nghĩ xem tuyết vốn mang màu gì. Chúng băng lạnh mềm mại, chôn vùi mọi thứ vào đất bằng. Ta nghĩ ấy mới là màu sắc mà thế gian nên mang, những gam màu rực rỡ đa dạng khác, chỉ là giả tưởng.
Ta vô thức rảo bước đến nơi cô bé làm việc, chợt thấy nàng đang bị phạt quỳ giặt quần áo trong vườn. Gió tuyết đổ xuống mênh mang phủdày trên y phục, trên trán cô bé, cả thân hình bé nhỏ bám đầy bông tuyết. Thi thoảng cô béngẩng đầu lên, làn môi lạnh đến tím bầm, nhưng ánh mắt lại thản nhiên đến sợ. Ta đứng xa nhìnlại, chứng kiến cô bé phải chịu khổ, kích động lao ra, nhưng chưa được hai bước đã bị một người tóm lấy, chính là Khang Đại Vi. Ông ta khẽ hất mặt về phía đầu hành lang bên kia, mẫu hậu đã đứng đó từ lúc nào, nhìn ta âu yếm.
Ta đành bước tới hành lễ với bà, rồi như mọi ngày, ta luẩn quẩn bên cạnh tìm lời khiến bà vui lòng.
Nhưng ánh mắt ta không kiềm được vẫn liếcvề phía khu vườn đằng sau cánh cửa đã khép xa xa.
Không rõ cô bé có cầm cự nổi không? Mẫu hậu nói thời tiết rét mướt, sai người nấu canh sâm cho ta bồi bổ, bảo ta cùng người về cung Hoàng hậu lĩnh nhận, tuy lòng ta sốt ruột vô cùng, vẫn phải vui vẻ theo mẫu hậu trở về.
Đêm ấy ta mới rỗi rãi đến chốn cũ thăm hỏi, ai ngờ cô bé đã bị chuyển đi nơi khác, những cung nhân ở lại ai nấy đều tỏ ra ngưỡng mộ, hóa ra cô được điều đến Thượng Cung cục, chỉ phải làm những việc nhẹ.
Lại vài ngày trôi qua, trong lúc hàn huyên mẫu hậu dường như vô ý nhắc đến, lúc này ta mới phát hiện hóa ra tất cả mọi chuyện đều do bà an bài. Cô bé đã trở thành một quân cờ để mẫu hậu khống chế ta.
Đã vậy ta chỉ còn cách cố sức quên đi sự tồn tại của cô bé từ đó về sau, ta không còn lén lút đến ngắm nhìn nàng nữa.
Ta lại như xưa, ngày ngày uống rượu, đến thanh lâu một mình.
Có điều mong muốn có được nàng vẫn càng Iúc càng cắm rễ sâu vào tim, điều này chỉ có Khang Đại Vi hiểu được. Hắn bèn lặng lẽ đem tin tức của cô bé báo cho ta biết, nói rằng từ khi vào Thượng Cung cục, nàng tỏ ra thông minh lại biết nhẫn nhịn, tuổi còn nhỏ đã thấu tình đạt lý, được người trên kẻ dưới trong Thượng Cung cục yêu quý, mau chóng được thăng làm Ty Thiết[1].”
[1] Người cai quản Ty Thiết phòng.
Ta biết nàng có bản năng sinh tồn rất mạnh, chỉ cần cho nàng một cơ hội nhỏ bé, nàng sẽ lập tức như mầm non gặp mưa xuân, không ngừng vươn lên, huống hồ cơ hội này, lại là cơ hội do mẫu hậu ban cho.
Mẫu hậu sẽ không để phí quân cờ này, cho dù nó hữu dụng hay không.
Ta thật không ngờ, nàng dựa vào mẫu hậu, và tận dụng cái chỗ chống lưng ấy vô cùng triệt để, đến độ trở nên đối địch với ta.
Vân Quý phi bệnh chết, nhị Hoàng tử được mẫu hậu nhận nuôi, hai phe đối địch trong cung nhập lại thành một đều thuộc phái nhà Thượng Quan, địa vị của ta một lần nữa gặp phải nguy cơ.
Có điều lúc này ta không còn sợ nữa, sau nhiều năm ẩn nhẫn, ngầm sắp đặt tất cả, chỉ chờ ngày vùng dậy.
Phụ hoàng từng nói vói ta, tuyệt đối không được trở thành bù nhìn của kẻ khác, ta đã hứa với người, thì nhất định phải làm được. Ta biết rõ thế nào cũng có ngày ta và mẫu hậu phát sinh xung đột kịch liệt.
Nhưng thật không ngờ cái ngày ấy đến quá mau. Phụ hoàng nhiều năm nằm trên giường bệnh, cuối cùng cũng lìa trần, điều này đến quá đột ngột làm ta trở tay không kịp, chỉ còn cách đến cầu cứu nhà họ Thời, hứa một khi đại sự thành công sẽ lập Thời Phượng Cần làm Hoàng hậu để đổi lấy sự ủng hộ của họ. Nhà họ Thời khi ấy nắm đại quyền trong quân, thế lực tại triều đình tuy mỏng, nhưng chỉ có cách bắt tay với họ, ta mới đủ sức chống lại gia tộc Thượng Quan.
Thời gia vốn có họ hàng với hoàng tộc, Thời Phượng Cần gặp ta phải gọi là biểu ca, còn ta cũng gọi cô ta hai tiếng biểu muội. Có thể nhìn ra Thời Phượng Cần từ nhỏ lớn lên trong một đại gia đình phức tạp như Thời gia, cũng học được không ít bản lĩnh. Ít nhất, cô ta không làm lộ sự tranh đấu giữa mình với các tỷ muội khác trong nhà trước mặt ta, điểm này cô ta làm rất tốt, thêm nữa bất cứ lúc nào, nói ra những lời thế nào, cô ta cũng duy trì một vẻ mặt đoan trang. Điểm này rất quan trọng, Hoàng đế chẳng phải luôn cần có một Hoàng hậu đoan trang nhã nhặn sao?
Tuy tận đáy lòng, Thời Phượng Cần so với các cung tỳ lượn lờ quanh ta chẳng có gì khác biệt, đều khiến ta cảm thấy chán ghét, nhưng ta đã luyện ngón nghề kịch nghệ bao năm, sao có chuyện để mình thất thố? Ta giở đủ mọi chiêu làm cô ta vui lòng, tỏ vẻ yêu thương chân thành, những việc này ta thành thục vô cùng.
Ta giăng một mẻ lưới lớn, tóm gọn thế lực chủ chốt của tộc Thượng Quan, điều quan trọng nhất là ngay đến nàng cũng sa lưới. Sự phản bội của nàng khiến ta đau đớn thấu xương, khiến mỗi lần nhìn thấy chỉ muốn xé nàng làm trăm mảnh, nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, nhìn sâu vào sự đau khổ của một kẻ thất thế trên gương mặt nàng, ta lại thấy nỗi đau đớn vì bị phản bội kia chẳng thấm vào đâu. Trong ánh mắt, gương mặt nàng không hề có ta, kể cả nay ta đã là ngôi cửu ngũ chí tôn.
Ánh mắt nàng nhìn ta chẳng có gì khác biệt so với mọi người, vẻ mặt nàng ti tiện, đầu óc đầy mưu toan, nàng chỉ mong tìm cách vơ vét càng nhiều lợi lộc cho mình càng tốt!
Ta đột nhiên rất sợ, sợ nàng biết tình yêu ta dành cho nàng sẽ lấy đó uy hiếp, khiến ta càng thêm tuyệt vọng. Vì đó mỗi lần gặp mặt, ta đều cư xử rất thận trọng, nhưng dáng vẻ tự tư tự lợi của nàng làm ta đau lòng, nhất là khi ta biết nàng về phe với Hoàng hậu.
Để lấy lòng Hoàng hậu, nàng bỏ ra rất nhiều thời gian thường xuyên tới thăm viếng, lại giở đủ mọi cách để khiến Hậu vui, trông dáng vẻ thân thiết của nàng và Hoàng hậu, ta bỗng nghĩ, nàng muốn quyền thế lợi ích, thì ta sẽ cho nàng, để đổi lại nụ cười, sự quan tâm của nàng cũng đáng.
Để nàng nương nhờ mình thật quá dễ dàng. Ta chỉ cần khiến Hoàng hậu nhận thấy nàng là một mối uy hiếp, cô ta nhất định sẽ dốc sức diệt trừ nàng nhằm tránh tổn hại cho mình. Đến lúc đó ta có thể ngầm bức nàng đầu nạp phe mình.
Nhưng ta đã quá coi thường sự tài trí của nàng, thật không ngờ nàng lợi dụng cơ hội ấy đế chạy thoát khỏi Hoàng cung!
Ta không còn nhớ những ngày tháng vắng nàng bản thân đã sống ra sao. Ta sủng hạnh muội muội nàng, chỉ vì gương mặt cô ta có vài nét giống nàng.
Ta tìm đủ mọi cách tìm kiếm, rốt cuộc sực nhớ ra ngón nghề thủ công vốn là sở trường của mẫu thân nàng, từ đó mới tìm ra được tông tích.
Dưới bóng cây ngan ngát, trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, ta kìm nén tất cả vui mừng điên dại trong lòng, chỉ dùng lời lẽ lạnh lùng đưa ra một giao ước, đem quyền thế làm mồi nhử nàng đến bên mình. Ta nói, nếu nàng có thể giúp ta khống chế thế lực nhà họ Thời trong hậu cung ta sẽ cho nàng mọi thứ nàng muốn.
Nàng là một nữ tử thông minh, vô cùng thông minh vậy mà vẫn bị ta làm cho xao động, vào giây phút biết mình phải dụ dỗ nàng, ta hoang mang không biết nên làm sao để kìm nén cảm xúc của mình, không để lộ ra rằng mình vô cùng khao khát nàng đây? Nếu nàng biết những gì thực sự diễn ra trong lòng ta, nàng chắc chắn sẽ tìm cách lợi dụng nó, sẽ trở thành độc dược, thành chất gây nghiện, lòng ta đau đớn khôn xiết, nhưng không thể chống lại, rốt cuộc nằm gọn trong bàn tay nàng.
Nàng đồng ý thỏa thuận, ánh mắt lóe sáng. Ta biết, tia sáng ấy không phải vì ta, mà vì dã tâm của nàng.
Khang Đại Vi thấy ta như vậy, bèn nói thẳng: “Hoàng thượng, các phi tần của người ai cũng đỏ mắt ngóng trông, người lại thấy chán ghét, vô tình có một cô không thèm đỏ mắt ngóng trông, chỉ chằm chằm nhìn vào quyền lực trên tay người, thì chính người lại mong ngóng người ta!”
Lão già này càng lúc càng sắc sảo, khiến ta ngẩn ra hồi lâu.
Cuối cùng ta chỉ đành nói: “Nếu nàng ấy cũng như các phi tần khác, ta cầu còn không được.”
Đáng tiếc, nàng chưa bao giờ như vậy, luôn chỉ tính toán đến địa vị và quyền thế trong tay ta, chưa bao giờ để ý đến tấm lòng này. Ta không thể tìm trong ánh mắt nàng tia sáng lấp lánh như các phi tần khác nhìn ta. Khang Đại Vi nói rất đúng, trái tim ta đang ngày một đổi thay.
Ờ bên nhau lâu dần, ta ngày một hiểu nàng hơn. Sau gương mặt tươi cười kia là sự xa cách và lạnh lùng đến đau lòng. Quanh nàng có một bức tường chắn kiên cố, chưa hề có ai phá vỡ được. Nàng hay cười với ta, nhưng trong đôi mắt diễm lệ không hề có chút gì nhiệt tình, với nàng, ta chỉ là một công cụ mang đến tài phú mà thôi.
Ta vì đó mà vô cùng oán hận, chỉ muốn giày vò nàng cho hả giận, nhưng mỗi lần định làm thế, trước mắt ta lại phảng phất hiện ra gương mặt đẫm lệ của nàng. Mỗi lần ghé chỗ nàng trở về, suốt mấy ngày ta không tĩnh tâm được.
Ta nghĩ nếu chủ động làm loãng mối quan hệ giữa đôi bên, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Vì thế có một khoảng thời gian ta ban phát ân tình rộng khắp hậu cung, dưới con mắt những kẻ xung quanh, nàng luôn là một phi tử không mấy được sủng ái, chỉ nhờ thủ đoạn mà trèo lên được vị trí cao, chính nàng cũng tưởng như vậy.
Chỉ có ta biết, nếu không dùng quyền thế và lợi ích mê hoặc, nàng tất sẽ nảy sinh lòng khác. Nàng khác với các phi tần khác, chẳng thích thú gì ta, mà chỉ có hứng thú với quyền lực.
Lần duy nhất nàng đến cầu xin ta, lại là vì muội muội. Chuyện Ninh Tích Văn ta đã sớm an bài xong, sẽ không vì nàng mà thay đổi. Điều khiến ta thêm quyết tâm ấy chính là, tại sao trong số những người nàng quan tâm chưa bao giờ có ta?
Ta phải thừa nhận, rằng mình đang ghen.
Để khiến nàng từ bỏ triệt để tình thương vô ích với Ninh Tích Văn, ta đã ra lệnh cho Khang Đại Vi cứ mặc cho Ninh Tích Văn và nàng xô xát một lúc, để nàng hoàn toàn mất đi lòng tin với muội muội, lúc ấy Khang Đại Vi mới ra mặt giải quyết. Sự kiện này đẩy nàng ra nơi đầu sóng ngọn gió, đồng thời ta cũng nhân đó ngầm nói cho nàng hiểu, rốt cuộc chỉ có ta mới cứu được nàng.
Nàng suy sụp, nàng tuyệt vọng. Cuối cùng nàng đã nhìn ta cảm kích, tuy chỉ là cảm kích, nhưng lòng ta vui mừng khôn xiết. Ta ôm Iấy nàng, không kiềm lòng được thốt ra hai tiếng “người thân”.
Nàng ngước mắt nhìn ta, trong khoảnh khắc nàng đã buông xuống tất cả đề phòng cùng cảnh giác.
Ta biết cuối cùng nàng đã dành cho ta một vị trí nho nhỏ trong trái tim, tuy chỉ với danh nghĩa “người thân” mà thôi.
Nàng thông minh tuyệt đỉnh, lại quen với việc bày mưu tính kế, ta biết mình không chọn lầm người, hai bên liên thủ, không cần nói mà vẫn phối hợp ăn ý, từng bước kìm hãm thế lực của nhà họ Thời trong hậu cung, khiến Hoàng hậu có miệng mà khó mở lời.
Ta cảm thấy bất ngờ vì nàng có thể đoán ra những thủ đoạn của mình, vẻ mặt mèo khóc chuột của nàng khiến ta tức giận không thể xé toang cái mặt nạ ấy ra. Nàng chưa bao giờ biết trong lòng ta nàng khác hẳn chúng phi tần, chỉ vì ta trong nàng chẳng có gì khác với những kẻ kia!
Mối quan hệ giữa ta và nàng bước vào một cái vòng luẩn quẩn.
May mà chúng ta vẫn còn một sợi dây kết nối, ấy là quyền thế và lợi ích.
Ta biết điều nàng đang nghĩ. Những ngày đầu ta và Hoàng hậu ân ái mặn nồng, cuối cùng ta lại ngầm giở kế, định lấy tính mạng cô ta. Nàng sẽ cho rằng, nếu bản thân mình không còn giá trị lợi dụng, cũng sẽ có kết cục như Hoàng hậu.
Nhưng nàng đâu hay, nàng và Hoàng hậu không giống nhau. Hoàng hậu không phải người con gái ta muốn, vị trí ấy chỉ có nàng mà thôi.
Nàng không hiểu. Ở bên ta, nàng thận trọng, sợ sệt, như thể chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào, thực làm ta tức giận.
Sau này vì chuyện Ninh Tích Văn, nàng có chút thay đổi thái độ nhưng ta vẫn nhìn ra sâu thẳm trong nàng nỗi sợ vẫn chưa tiêu biến hết. Có lẽ nếu không bị hấp dẫn bởi quyền lực, nàng sẽ lại như lần trước, tìm cách để đột nhiên biến mất khỏi ta.
Ta và nàng phối hợp càng ăn ý, nỗi lạc lõng trong lòng càng thêm sâu. Đến khi nào nàng mới hiểu lòng ta, mới chịu hướng về ta?
Ta lại lần nữa đem địa vị ra mê hoặc nàng. Một nữ nhân thông minh như nàng, đến cuối cùng vẫn không hiểu, hoặc nàng không muốn hiểu, cũng có thể là nàng quá hiểu, biết rằng địa vị tối cao ấy chỉ đem lại nguy hiểm và tuyệt vọng.
Nàng không hề xin ta.
Thái độ ấy của nàng làm ta không biết làm sao. Ta còn thứ gì để thu hút sự quan tâm và ánh mắt nàng nữa? Vinh hiển ta trao ra đã gần đến đỉnh điểm, vậy mà ánh sáng trong mắt nàng vẫn không lóe lên vì ta. Quả thật, đôi mắt ấy chưa bao giờ sáng lên vì ta.
Ta rất sợ mình lại trở về làm cậu thiếu niên nấp trong vườn nhà họ Ninh nhìn trộm năm nào, chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, không dám lại gần.
Ta chạm được vào thân xác nàng, nhưng vĩnh viễn không thể chạm tới trái tim nàng.
Khang Đại Vi chứng kiến tất cả mọi chuyện, bèn khuyên: “Chỉ cần người dốc hết tâm sức, thế nào cũng có ngày nương nương hiểu ra.”
Đang không biết phải làm sao để phá tan cục diện bế tắc hai bên, thì nhà họ Thời lại rục rịch hành động. Ta đành gác tình cảm sang một bên, chuyên tâm đối phó vời nhà họ Thời. Ngày đầu khi cùng Thời gia kết thành thỏa thuận, ta đã biết đây chẳng qua là dẫn sói cửa sau để chống cọp cửa trước. Nhưng không làm thế, ta còn cách gì khác?
Nhà họ Thời cũng như nhà Thượng Quan đều là hạng sói lang, hễ cảm thấy không thỏa mãn được cơn đói, kết cuộc cuối cùng chỉ có thể là lưỡng bại câu thương.
Ta đã chuẩn bị từ rất lâu cho cuộc đối đầu cuối cùng này. Phải nhân lúc thế lực của kẻ địch chưa đủ mạnh rồi giải quyết triệt để, mới không làm tổn hao nguyên khí quốc gia.
Nhưng thật không ngờ, mục tiêu của nhà họ Thời không phải ta, mà là nàng. Khi ta hiểu ra thì nàng đã lâm vào nguy khốn. Trong khu vườn bốn bề binh đao ác liệt, không hề thấy bóng dáng của nàng. Ta tuyệt vọng đến phát điên, chợt nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của nàng phát ra từ trong phòng, bèn liều mạng xông vào. Lúc ấy đám Khang Đại Vi đã bị một nhóm cao thủ bao vây.
Ta đạp cửa xông vào, trông rõ nàng bị trói chặt trên giường, bốn sợi dây nổ phừng phừng cháy về phía các cột trụ thì lạnh người. Người ngọc nằm kia mà tựa như mây khói sắp sửa tan biến, nàng ngước nhìn ta, lần đầu tiên đôi mắt ánh lên tia khẩn thiết không lẫn chút tạp chất.
Ta không nghĩ gì thêm nữa, rút thanh đao nhỏ ra chặt đứt hai sợi, vừa kịp chặt thêm sợi dây nối với thuốc nổ trên đầu giường thì nghe ầm một tiếng, sợi dây cuối cùng đã khiến một bọc thuốc phát nổ. Một góc mái sụt xuống, ta nhìn thấy một bức tường sắp sửa đổ, đúng ngay vị trí chiếc giường, vội lao tới dùng lưng chống đỡ, chỉ mong Khang Đại Vi mau chóng đến giải nguy.
Rốt cuộc ta vẫn không thể bảo vệ được nàng, đỡ được bên này thì mất bên kia, đành giương mắt nhìn một thanh xà rơi xuống, nàng đau đớn kêu lên.
Thanh xà rới trúng bụng, thương thế nghiêm trọng, vậy mà nàng vẫn cắn răng chịu đựng, chỉ xin ta hãy đến ôm nàng một lát. Không ai có thể tưởng tượng ta vui đến mức nào khi nghe câu nói ấy. Cuối cùng nàng đã đặt ta lên vị trí đầu tiên.
Bức tường sau lưng ta chầm chậm rung lên, nếu ta cử động, nó sẽ lập tức đổ xuống.
Giọng nói nàng ngày một mong manh, chẳng còn chút ý chí sinh tồn. Ta hiểu rằng vết thương ở bụng rất nặng, sợ rằng không thể chịu đựng được lâu nữa. Giờ phút ấy lòng ta hoảng hốt vô cùng. Ta biết nếu lúc này bỏ cuộc, thì cả đời ta sẽ đau đớn và hối hận.
Ở bên nhau lâu, ta cũng tương đối hiểu tính cách nàng, bèn dùng lời nói khiêu khích, vừa là chọc giận vừa là thắp lên ý chí sinh tồn, nàng quả nhiên trúng kế, nhờ đó mà không rơi vào hôn mê.
Đúng lúc ấy, Khang Đại Vi dẫn người xông vào, khi thấy ta lên tiếng: “Cứu nương nương trước…”, dường như nàng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng bấy giờ ta không còn tâm trí nào thưởng thức sự quan tâm hiếm hoi của nàng, bởi bức tường sau lưng đang chầm chậm trĩu xuống, ta vội giục Khang Đại Vi bế nàng ra ngoài.
Ta biết Khang Đại Vi sẽ nghe lệnh ta, sau ấy tất liều mạng quay vào cứu ta, nhưng nếu đảo ngược thì chưa chắc.
Khang Đại Vi quả chưa nhìn ra điều khả nghi, tưởng rằng ta không có gì đáng ngại, bèn bế nàng ra ngoài. Ta thở phào nhẹ nhõm, nghe nàng lạc giọng kêu lên: “Hoàng thượng, mau đi cứu Hoàng thượng…”, trộm nghĩ, cuối cùng thì lòng nàng đã có ta, thế thì dù có táng mạng lúc này cũng có gì không đáng?
Ta và nàng bề ngoài phong quang vô hạn, thực ra có khác chi hai loài sinh vật cùng sưởi ấm cho nhau để vượt qua đêm đông giá lạnh.
Khi được Khang Đại Vi cứu ra ngoài, nhìn rõ vẻ vui mừng thảng thốt, ánh mắt lấp lánh của nàng, ta bỗng thấy bầu trời càng thêm xanh trong. Hóa ra điều ta mong muốn, chỉ giản dị vậy thôi.