Q.1 - Chương 15: Sinh mệnh nguyên khí (Thượng)
Nghe biết hài tử của mình không sao, Lý Đàm đương nhiên vui mừng đến phát cuồng, nỗi lo lắng trong lòng cũng biến mất, cho nên những lời Vạn tiên sinh nói sau đó cũng không để ý. Ông mặc kệ cái gì thần kì hay không thần kì, chỉ cần Nhạc Phàm không việc gì là ông đã mãn nguyện lắm rồi.
Thế nên ông vội vàng quỳ xuống, cảm kích đến rơi nước mắt mà nói với Vạn tiên sinh: "Cảm tạ Vạn tiên sinh đã hai lần cứu mạng, Lý Đàm không có gì báo đáp, chỉ biết khấu đầu cảm tạ".
Vội vàng nâng Lý Đàm dậy, Vạn tiên sinh thành thật nói: "Đứng dậy nào, ta còn chưa cảm tạ hai người đã chiếu cố ta những năm gần đây, hơn nữa ta cũng theo dõi Tiểu Phàm lớn lên, nó có việc gì thì ta sao bỏ mặc được. Lần này nếu không phải ta nói Tiểu Phàm đưa Nhã nhi vào thành thì Tiểu Phàm đã không bị thương như vầy. Xét cho cũng là lỗi ở ta, nên đây là chuyện ta phải làm, ông không cần làm vậy, nếu không ta thấy xấu hổ vô cùng".
Lý Đàm được đỡ đứng dậy, kích động nhìn Vạn tiên sinh nói: "Tiên sinh năm đó cứu ta một mạng, mấy năm nay chăm sóc người là chuyện nên làm, sao lại nói đến chuyện cảm tạ".
Vạn tiên sinh giơ tay nói: "Được rồi, chúng ta không nói chuyện đó nữa, để Tiểu Phàm nghỉ ngơi. Đã mệt nhọc cả đêm rồi, trời mau sáng lắm, ông trở về nghỉ ngơi đi. Tiểu Phàm ở đây dưỡng thương đã có ta chiếu cố, ông cứ yên tâm".
Lý Đàm khom mình cúi tạ Vạn tiên sinh thật sâu, lần này Vạn tiên sinh không ngăn cản, chỉ khẽ gật đầu.
Cúi tạ xong Lý Đàm ngẩng đầu lên nói: "Vốn là ta muốn ở lại đây chăm sóc Tiểu Phàm, nhưng Tiểu Phàm đã nhận lời mang củi cho người khác, nếu không phải tình huống đặc biệt như vầy Tiểu Phàm sẽ không thất tín, nên lần này ta sẽ giúp hắn mang đi, chuyện chăm sóc Tiểu Phàm đành nhờ hai người vậy". Nói xong ông quay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng Lý Đàm đã đi xa, Vạn tiên sinh lẩm bẩm nói: "Đúng là một đôi phụ tử kiên cường, ta tin là khó khăn cỡ nào họ cũng vượt qua được. Có thể quen biết những người như thế, quả không uổng kiếp sống mà". Nói xong ông kéo Tiểu Nhã đang mệt mỏi đi về phòng nghỉ ngơi.
Vạn tiên sinh đi khỏi không lâu, trên người Nhạc Phàm đột nhiên phát xuất bạch quang, không ngừng lưu động bên ngoài thân hắn, cảnh tượng vô cùng kì dị.
Nhạc Phàm lúc này trong lòng vô cùng thoải mái, như thể chưa bao giờ được thoải mái như thế, thân thể đã hoàn toàn ổn định, tâm linh thập phần sáng suốt, ngay cả những chỗ đau trên người cũng biến mất không còn dấu vết gì. Hơn nữa lúc này luồng khí thể kia cũng chuyển động càng lúc càng nhanh, lại còn lớn mạnh lên rất nhiều.
Lúc mới tỉnh lại, Nhạc Phàm cảm giác thân thể có một cỗ khí tức đang chạy suốt toàn thân,vô cùng kinh ngạc. Bởi gia cảnh không tốt, nên cho tới giờ hắn không hề tu luyện nội công, sao trong cơ thể lại có luồng khí tức như vậy được? Nhưng qua một hồi lâu, thân thể không có gì khác lạ nên hắn mới yên tâm. Hơn nữa hắn thấy loại khí tức này rất quen thuộc, như là cảm giác đang được ôm ấp trong lòng mẹ, mặc dù thật sự không biết được mẹ ôm trong lòng thì như thế nào, nhưng có thể khẳng định đó là một cảm giác thập phần ấm áp.
Dần dần, hắn cảm giác thân thể ngày càng tốt hơn, và ngày càng thoải mái, tứ chi đều như căng ra, điều này làm cho Nhạc Phàm cảm thấy thật yên tâm.
Luồng khí thể trong cơ thể Nhạc Phàm không ngừng xoa dịu kinh mạch toàn thân, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, ngay cả kinh mạch bị đứt của tay trái cũng được chữa trị một cách chậm rãi. Tình huống này làm Nhạc Phàm vui đến phát cuồng, dù sao không ai muốn mình bị tàn phế cả.
Sáng sớm, vài tia nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, bên ngoài mọi người cũng bắt đầu một ngày làm việc.
Nhạc Phàm nằm yên trên giường, bạch quang trên người đã biến mất. Hắn theo thói quen dựa vào Dưỡng tâm kinh mà tiến hành thổ nạp, cảm giác được ánh sáng chiếu vào liền chậm rãi mở hai mắt. Luồng ánh sáng chói mắt làm Nhạc Phàm nhất thời không kịp thích ứng, nên đưa hai tay che mắt, khi đã thấy thích ứng liền quay người quan sát chung quanh.
Thấy vết máu trên giường, Nhạc Phàm không khỏi nhớ tới nỗi đau đớn hôm qua, toát mồ hôi lạnh. Hắn cũng không biết mình sẽ ra sao nếu không vượt qua được nỗi đau đớn đó, bất quá hắn khẳng định không muốn nếm lại mùi vị đó lần nữa.
Ra khỏi giường, Nhạc Phàm không muốn quấy rầy Vạn tiên sinh và Tiểu Nhã nghỉ ngơi nên đi dọn dẹp trong phòng.
Đứng trước gương đồng, Nhạc Phàm ngây người nhìn bóng hình bất động trong gương. Đột nhiên phát hiện bản thân đầu bạc trắng, xem ra chưa ai có thể không giật mình sợ hãi.
"A! A! Không thể tưởng nổi, mười hai tuổi đầu đã bạc trắng, từ xưa đến nay, ta chắc là người đầu tiên!" Nhìn vào gương, Nhạc Phàm bất đắc dĩ cười khổ.