Q.6 - Chương 3: Thu hoạch
-Lý… Nhạc… Phàm…
Viên Hải gằn từng tiếng, khuôn mặt dữ tợn nhìn Nhạc Phàm:
- Bổn tọa đã dùng “tiên đan”, trong hai canh giờ công lực sẽ gia tăng gấp ba lần… Lần này để xem ngươi làm sao chạy thoát. Bổn tọa không băm ngươi ra thành vạn mảnh, thề không làm người!
- Ai muốn giết ta… Ta sẽ giết kẻ đó…
Nhạc Phàm cố gắng điều hòa hô hấp của mình, thở dốc nói:
- Ngươi vừa dùng chính là “Tụ Thần đan” phải không? Loại đan dược này chính là cấm kỵ trên giang hồ… Tự hại mình để tăng công lực, giết chóc thành tính… Không ngờ ngươi lại bất chấp tất cả sử dụng cấm dược. Có lẽ trong thế giới của các ngươi, không có thứ gì là quan trọng, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu. Ta vì người thân của mình mà sống, nhưng các ngươi lại không biết mình đang sống vì cái gì, thật là đáng cười, đáng thương… Ha ha…
Trước đây Nhạc Phàm đã từng nghe Vạn tiên sinh nhắc đến “Tụ Thần Đan”. Loại đan dược này đích xác thần kỳ, có thể trong một thời gian ngắn gia tăng công lực lên gấp vài lần, nhưng tác dụng phụ của nó lại quá lớn. Đầu tiên không nói sau khi công hiệu của thuốc qua đi, sẽ làm cho kinh mạch trong cơ thể tổn thương không thể khôi phục lại, hơn nữa người dùng đan dược này sẽ trở nên điên cuồng, hiếu sát thành tính. Cho nên trên giang hồ, những người dùng đan dược này đều là công địch của võ lâm, nó được gọi là cấm dược.
Vẻ mặt Viên Hải khựng lại, lập tức giận dữ gầm lên:
- Lý Nhạc Phàm… Ta muốn ngươi phải chết! Chết…
Viên Hải thét lên một tiếng, trong tay áo bên phải ẩn tàng một thanh đoản kiếm, một lần nữa lao về phía Nhạc Phàm đang thở dốc…
“Hừ!” Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng, lập tức vung thanh đại đao sứt mẻ nghênh tiếp đối phương…
“Vù… vù vù…” Đao phong xé gió và quyền cước qua lại đan xen vào nhau. Trong nháy mắt hai người đã giao thủ với nhau hơn mười chiêu.
Nếu như bình thường hai người đơn đả độc đấu, Viên Hải tuyệt đối không thể chiếm phần thắng, lúc này cho dù hắn đã dùng “Tụ Thần đan”, nhưng muốn thắng được Nhạc Phàm cũng không phải chuyện dễ dàng. Có điều lúc này, Nhạc Phàm trải qua truy sát đã bị tiêu hao thể lực quá nhiều, mặc dù thương thế không đáng ngại, nhưng vẫn chưa kịp hồi phục khí lực.
Trước kia trên chiến trường, đối diện với Nhạc Phàm đều là những binh sĩ bình thường, cho dù có đông người hắn cũng không hao phí quá nhiều khí lực. Nhưng đối diện với Viên Hải cao thủ đã sử dụng “Tụ Thần đan”, sau khi giao thủ một trận, hắn đã có chút kiệt sức.
“Phanh… Bồng…”
- Ha ha… Giết! Lão tử muốn giết ngươi!
Viên Hải càng đánh càng hăng, quyền cước điên cuồng đánh về phía Nhạc Phàm, kình khí chung quanh chấn động bắn ra bốn phía.
Đối diện với công kích điên cuồng như nước lũ của Viên Hải, Nhạc Phàm không còn cách nào, chỉ có thể tận lực phòng ngự, hy vọng dược lực của đối phương qua đi, đến lúc đó mới có cơ hội.
……
Hai người một công một thủ kịch chiến rất lâu. Thể lực của Nhạc Phàm đã gần cạn kiệt. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, sinh tử của hắn cũng khó biết, đừng nói đến cơ hội phản công.
Đầu óc càng lúc càng trở nên mơ màng, Nhạc Phàm cố gắng khống chế thần trí của bản thân thanh tỉnh, toàn lực ngăn cản công kích của Viên Hải.
Viên Hải trong lòng vô cùng bực bội và nôn nóng, đã không còn điên cuồng như vừa rồi. Bản thân công kích lâu như vậy, nhưng vẫn không thể đánh trọng thương Lý Nhạc Phàm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau khi dược lực qua đi, hắn còn dựa vào cái gì để giết chết đối phương?
- Có gan thì hãy cùng bổn tọa quyết một chiêu sinh tử! A…
Trong mắt Viên Hải hàn quang chợt lóe lên, chiến ý một lần nữa dâng cao, cả người như tên rời khỏi cung bắn thẳng về phía Nhạc Phàm.
“Mẹ nó! Liều mạng!” Nhạc Phàm cũng bị kìm nén đã lâu, chỉ có thể phòng thủ, không có cơ hội phản kích. Lúc này thể lực của hắn đã dần dần cảm thấy không còn duy trì được nữa. Nếu như không liều mạng, chẳng lẽ chờ người ta đến giết?
- Giết…
Nhạc Phàm hai tay nắm đao, quát lên một tiếng, từng trận sát khí dày đặc lan rộng ra chung quanh. Tóc bạc tung bay, phảng phất như trở lại chiến trường chém giết.
- Sinh Tử thức…
Sát khí tung hoành, sinh tử cùng tồn tại.
Nhạc Phàm đem tất cả “thất tình chi khí” trong cơ thể quán nhập vào hai tay, chém mạnh về phía Viên Hải…
“Hừ! Lý Nhạc Phàm… lần này ngươi chết chắc rồi, không ngờ dám cùng ta ngạnh đấu. Nếm thử sự lợi hại của công pháp của ta…” Viên Hải trong lòng sớm suy tính, ngay khi Nhạc Phàm vung đao chém về phía mình, thân thể hắn đột nhiên tại không trung đột nhiên lách sang một bên khác hẳn với lẽ thường, tiếp đó lộn người về bên trái Nhạc Phàm…
“Làm sao có thể?” Nhạc Phàm chấn kinh. Hắn quả thật chưa từng gặp qua công phu quỷ dị như vậy, vội vàng cường hành thu thế, bất chấp huyết khí nghịch chuyển cuộn trào trong cơ thể.
“Phụt…” Một ngụm máu tươi từ trong miệng Nhạc Phàm bắn ra, bay thẳng vào mặt Viên Hải.
Tại thời khắc mấu chốt này, Nhạc Phàm đột nhiên nhớ đến một chiêu của Long Tuấn đối phó với Độc nương tử tại ngôi miếu đổ nát, trong lòng tự cười: “Không nghĩ đến ta cũng có lúc sử dụng loại chiêu này!”
“Cái gì!” Viên Hải trong tay áo ẩn dấu đoản kiếm, đáng lúc đang muốn bắn về phía trái tim Nhạc Phàm, bỗng nhiên một cỗ huyết tiễn bay thẳng vào mặt hắn.
“A… a…”
Viên Hải bất ngờ không kịp phòng bị, bị huyết tiễn bắn trúng hai mắt, kêu lên một tràng thảm thiết. Hắn phản ứng theo bản năng, đoản kiếm giấu trong ống tay áo lập tức phóng ra… mục tiêu là bên trái Nhạc Phàm.
……
Thời gian trong mắt Nhạc Phàm phảng phất như ngừng lại, một thanh đoản kiếm phản chiếu vào trong mắt, chậm rãi đến gần thân thể.
“Ong…”
Trong đầu Nhạc Phàm vang lên một tiếng, trong lòng hiện lên vô số hồi ức… Phảng phất có sự dạy bảo và quan tâm của phụ thân… nương tựa và tư niệm của tiểu Nhã… giúp đỡ và kính trọng của gia gia… còn có cả tâm sự của bằng hữu…
“Ta có thể chết sao? Ta dựa vào cái gì để chứng minh sự tồn tại của mình? Dựa vào cái gì? Ta phải sống! Ta phải sống!...” Nhạc Phàm trong lòng điên cuồng gào lên, ánh mắt sáng lên lộ ra vẻ kiên nghị, đó chính là sự quất cường bất khuất. Dưới ý chí cầu sinh mạnh mẽ, hắn thu tay trái về, bất chấp tất cả chụp vào đoản kiếm đang bay tới.
“Xuy… xuy…” Lưỡi kiếm như cá chạch nhẹ nhàng lướt qua trong lòng bàn tay, mang theo một đường máu đỏ tươi nhuộm đầy thân kiếm.
Ngón tay của Nhạc Phàm như cương thiết kẹp chặt lấy thân kiếm. Trong tay truyền đến từng trận đau nhức… Khi mũi kiếm đến sát trước ngực, cuối cùng cũng ngừng lại.
“Cơ hội!” Trong đầu Nhạc Phàm chợt lóe lên. Hắn cố nén đau đớn, tay phải giơ đao chém mạnh về phía Viên Hải:
- Chết đi…
Một đao đơn giản, như một vệt sao băng trong đêm tối, cắt ngang không gian vô tận, nhưng lại không hề phát ra một chút tiếng vang…
Một đao không vết tích, như cơn gió chầm chậm thổi qua, lướt qua cần cổ Viên Hải, phảng phất như mang đi một thứ gì đó.
“Tách tách… tách tách…”
Nhạc Phàm chống thân thể, cố gắng thở dốc, để mặc cho máu tươi trên tay trái nhỏ xuống. Lúc này hắn đã không còn một chút khí lực để dùng.
Viên Hải hai tay buông thõng xuống, cặp mắt khép hờ, khuôn mặt đầy máu, nhưng lại không hề có bất cứ biểu tình gì.
Gió nhẹ thổi qua, thân thể Viên Hải từ từ ngã xuống…
“Rắc rắc… Phập…” Một chiếc đầu đầm đìa máu từ trên người Viên Hải rơi xuống, “cộp cộp” lăn sang một bên, nhiễm đầy máu tươi trên đất. Chắc hẳn cỏ cây ở nơi này sang năm sẽ mọc càng tươi tốt.
……
Nhạc Phàm hít sâu một hơi, sau đó lập tức ngã xuống.
“Mệt quá…”
Địch nhân đã bị giết hết, một cơn mệt mỏi xâm nhập vào thể xác và tâm thần, nhưng Nhạc Phàm biết lúc này không thể nghỉ ngơi, bằng không khi địch nhân đuổi tới, khi đó hắn sẽ không còn cơ hội sống sót.
Nhạc Phàm ném đoản kiếm trong tay đi, cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, dùng phương pháp điều tức “thất tình dưỡng tâm”, đồng thời vận chuyển phương pháp tu luyện “Long Cực Cửu Biến” bắt đầu khôi phục.
……
“Ây!”
Nhạc Phàm đang điều tức đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên thần sắc bất đắc dĩ. Mặc dù hắn đang điều tức, nhưng linh thức vẫn không ngừng cảnh giác chung quanh.
Lúc này tại phía tây cách đó năm sáu mươi trượng có một đám người giang hồ đang truy tìm hướng về phía hắn…
“Vẫn còn may!” Nhạc Phàm thầm kêu may mắn, lúc này hắn đã khôi phục lại một phần thể lực, nếu không chỉ có thể ở đây chờ chết.
Nhạc Phàm xoay người một cái, nhanh chóng di chuyển về phía thi thể của Viên Hải, lục lọi trên người hắn…
Sau khi Nhạc Phàm rời khỏi ngôi miếu đổ nát, ngày thứ hai bắt đầu bị người truy sát, sát thủ gặp phải càng lúc càng lợi hại. Lần nguy hiểm nhất là khi hắn đột phá vòng vây, bị một gã cao thủ dùng kiếm thừa loạn tập kích, lưỡi kiếm đi sát qua khuôn mặt…
Biết người biết ta mới có thể đứng vào thế bất bại. Từ sau lần đó, Nhạc Phàm có thói quen sưu tầm “chiến lợi phẩm” trên người những sát thủ lợi hại hoặc đặc biệt, hy vọng sau này có thể hữu dụng với bản thân.
Một đường gặp phải địch nhân, Nhạc Phàm thu hoạch được khá nhiều bí tịch tâm đắc, ngân phiếu, đan dược, binh khí… vân vân…
“Có rồi!” Nhạc Phàm tâm vừa động, lập tức lấy ra một tấm lệnh bài cổ quái, còn có thứ gì đó được giấy dầu bao bọc. Hắn cũng không kịp nhìn kỹ, lập tức bỏ hết vào trong người, tiếp đó đứng dậy nhặt lấy thanh đoản kiếm vừa rồi, chạy về hướng đông…
- Nhanh! Hắn ở ngay phía trước…
- Mau đuổi theo…
Trong nhát mắt địch nhân đã đến nơi, đuổi về hướng Nhạc Phàm.
-----*-----