Q.6 - Chương 4: Nhảy xuống núi
Trốn chạy không ngừng nghỉ, Nhạc Phàm không nhìn đường, thậm chí ngay cả linh thức dò xét cũng không dùng, chỉ dựa vào cảm giác theo hướng đông mà chạy. Một lát sau hắn đã đến cuối đường.
Băng qua rừng cây rậm rạp, phía trước đã không còn đường, chỉ có núi cao ngăn cách hai bờ. Đưa mắt nhìn chỉ thấy một phiến chân trời mênh mông, dưới chân lại là vách núi ngàn trượng.
Nhìn dòng nước cuồn cuộn bên dưới vách núi, Nhạc Phàm nhíu mày một cái, thầm than không may. Nhưng lúc này hắn đã không có thời gian suy nghĩ nhiều, vội vàng xoay người chạy về một hướng khác…
- Lý Nhạc Phàm… Bổn cô nương xem ngươi còn chạy đi đâu!
Lời còn chưa dứt, một thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống, chặn đường đi của Nhạc Phàm.
- Là ngươi?
Nhạc Phàm ngẩn người, lập tức nhận ra người này.
- Không sai, là ta!
Nhạc Phàm lạnh lùng nói:
- Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Vì sao lại năm lần bảy lượt cản đường ta? Chẳng lẽ cũng là vì tiền thưởng?
“Hì hì…” Nữ tử kia cười duyên nói:
- Bổn cô nương chẳng thèm quan tâm đến chút bạc vụn đó của Lâu Thượng lâu. Ta đi thật xa đến nơi hoang sơn dã lĩnh này là để…
Lập tức sắc mặt của nàng trở nên lạnh lùng:
- Ngươi hãy nghe cho kỹ… Bổn cô nương là Quan Tâm, từ khi xuất đạo đến nay chưa từng thất bại một lần … Nhưng trận chiến ngày đó… là sự sỉ nhục cả đời ta. Hôm nay ta đến là để lấy mạng của ngươi, rửa sạch nỗi nhục trước đây!
Người đến đúng là “Tiểu Ma Nữ” Quan Tâm.
- Dựa vào ngươi? Gọi những người khác ra đi… Hừ!
Nhạc Phàm nắm chặt đoản kiếm, cảnh giác nhìn bốn phía, bởi vì hắn đã phát hiện chung quanh có rất nhiều người đang tiến đến.
……
- Ha ha! Các hạ quả nhiên lợi hại, không ngờ ngay cả ba mươi mốt sát thủ của Huyết Y môn cũng không giết được, chẳng trách thánh nữ của bọn ta cũng bại trong tay ngươi…
Trong tiếng nói, một lão già tóc bạc từ trong rừng đi ra, theo sau là một đám người mặc y phục kỳ quái.
Nhạc Phàm đảo mắt nhìn một vòng, chỉ thấy tổng cộng có hai mươi người đến. Bọn họ đều ăn mặc giống nhau, trước ngực thêu hình một ngọn lửa cháy. Tiêu chí này chính là của Thiên Tà tông, một trong hắc đạo lục tông trên giang hồ. Đương nhiên Nhạc Phàm cũng không nhận ra tiêu chí này.
- Sư muội, muội muốn xử trí tên này như thế nào?
Một gã trẻ tuổi từ phía sau lão già bước ra, đi về hướng Quan Tâm. Người này tướng mạo nho nhã, có điều trên mặt lại lộ ra vẻ tà mị dị thường, chính là đại sư huynh của Thiên Tà tông, “Tà Công Tử” Tần Ngọc.
Quan Tâm cười híp mắt nói:
- Sư huynh có biện pháp tuyệt diệu nào không?
Tần Ngọc nghe được, trong lòng hoan hỉ dị thường, chậm rãi nói:
- Không bằng chúng ta hãy chặt đứt hai tay hắn, dùng làm ngựa kéo… Hoặc là chặt đứt hai chân hắn, để hắn cả đời chỉ có thể bò trên mặt đất giống một con chó… Hoặc là móc hai mắt của hắn, chặt hết tay chân hắn, ngâm hắn trong một cái vại làm người rùa… Nếu không thì chúng ta còn có thể…
- Câm mồm!
Nhạc Phàm càng nghe càng nổi giận, không ngờ kẻ này lại độc ác đến như vậy, đối với một người không quen biết lại muốn móc mắt chặt chân tay, sống không được chết không xong.
Nhạc Phàm quát lên một tiếng, cắt đứt suy tưởng của Tần Ngọc, lạnh lùng nói:
- Có phải các ngươi tưởng tượng quá tốt hay không thế? Hừ! Hình như ta vẫn còn chưa nằm trong tay các ngươi. Nếu có bản lĩnh thì hãy cùng ta đánh một trận!
Quan Tâm ngăn cản Tần Ngọc đang muốn tiến lên, cười nhạt nói:
- Ngươi không cảm thấy là mình không có tư cách nói những lời này sao? Phe chúng ta nhiều người như vậy, có thể nói là nắm chắc đại cục trong tay, dựa vào cái gì mà phải cùng ngươi đơn đả độc đấu? Hì hì…
- Không biết xấu hổ, da mặt đúng là dày!
Nhạc Phàm nhìn chằm chằm vào Quan Tâm, biểu tình đầy vẻ khinh thường.
Quan Tâm thân là thánh nữ của Thiên Tà tông, tính tình từ đến đến nay đều không được tốt. Hiện tại bị người khác nhục mạ như vậy, dáng vẻ vừa rồi nhất thời bay mất, chỉ vào Nhạc Phàm tức giận quát:
- Các ngươi mau bắt hắn cho ta! Nhớ kỹ, ta muốn bắt sống hắn, ta muốn cho hắn sống không được chết không xong…
- Tâm nhi yên tâm, tiểu tử này trốn không thoát được đâu!
Lão già tóc bạc vung tay một cái, đệ tử Thiên Tà tông chung quanh lập tức chậm rãi tiến tới.
Nhạc Phàm từng bước lui về phía sau, trong phút chốc đã đến bên cạnh vách núi, không thể lùi được nữa.
Tần Ngọc gạt đám người ra, bước lên phía trước nói:
- Hừ! Xú tiểu tử! Ta xem ngươi chạy như thế nào?
- Thật sao?
Nhạc Phàm hỏi lại.
Quan Tâm ngẩn ra, cũng bước lên phía trước nói:
- Vậy ngươi còn có bản lĩnh gì?
Nhạc Phàm tiếp tục lùi về phía sau, một chân đã đặt bên ngoài khoảng không.
- Ngươi muốn làm gì?
Chúng nhân đều cả kinh. Chẳng lẽ hắn muốn tự sát?
Nhạc Phàm nhìn về phía chân trời, sờ sờ hòn đá nhỏ đeo trên cổ… bình tĩnh nói:
- Ta đã quên nói với các ngươi, sinh tử của ta cho đến bây giờ đều nằm trong tay ta, bất cứ kẻ nào cũng không thể nắm giữ!
Dứt lời, hắn lập tức nhảy xuống vách núi.
Đám đệ tử của Thiên Tà tông thấy thế, lập tức tiến tới muốn bắt lấy Nhạc Phàm, nhưng đã không còn kịp.
……
“Vù vù… vù vù…”
……
Tiếng gió không dứt bên tai, giống như trong thiên địa chỉ còn lại chính mình.
Nhạc Phàm cố gắng điều chỉnh thân thể đang rơi, cố chịu đựng gió táp vào mặt, đột nhiên duỗi tay phải ra…
“Keng…” Đoản kiếm trong tay cắm vào vách đá, thuận thế trượt xuống…
“Cang… cang…” Đoản kiếm và vách đá ma sát vào nhau phát ra những tia lửa và tiếng vang chói tai.
Không thể không khen ngợi sự cứng rắn của thanh đoản kiếm này, nhưng Nhạc Phàm lúc này cũng chẳng còn tâm tư để quan tâm đến những thứ khác. Hổ khẩu (1) của hắn đã rách toạc, mơ hồ có vết máu. Hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bằng không chỉ cần có chút lơi lỏng sẽ thịt nát xương tan.
(1) Giữa ngón cái và ngón trỏ.
……
“Vù vù… vù vù…”
Thân thể Nhạc Phàm rơi xuống rất nhanh. Khi còn cách mặt đất khoảng mười trượng, hắn đột nhiên nghiêng người, hai chân tựa vào vách núi dùng sức đạp mạnh…
“Ùm…” một tiếng, Nhạc Phàm bắn thẳng vào lòng sông, biến mất trong dòng nước cuồn cuộn.
……
“Sinh tử của ta cho đến bây giờ đều nằm trong tay ta, bất cứ kẻ nào cũng không thể nắm giữ!”
Câu nói của Nhạc Phàm vẫn còn quan tâm bên tai Quan Tâm. Nàng quả thật không ngờ được hắn lại cương quyết như vậy, vách núi ngàn trượng nói nhảy là nhảy ngay, không cho mình cả một cơ hội xuất thủ, bảo nàng làm sao không bực bội. Nhưng nhớ đến ánh mắt kiên quyết của Nhạc Phàm khi nhảy xuống, Quan Tâm lại đột nhiên cảm giác được, bản thân mình trong mắt hắn thì ra lại nhỏ bé đáng khinh như vậy. Nàng chỉ đành ngẩn người đứng yên tại chỗ, trong lòng dâng lên hàng trăm tư vị.
Chúng nhân nhìn thấy Nhạc Phàm nhảy xuống vách núi, lập tức tiến lên phía trước quan sát. Lại thấy Nhạc Phàm mượn lực của kiếm để giảm đà rơi, sau đó nhảy vào dòng sông thoát đi. Phương pháp thoát khốn như vậy làm cho bọn chúng đều trợn mắt há mồm. Không có một chút do dự nhảy xuống từ vách núi cao như vậy, chỉ cần dũng khí không biết sợ đã khiến cho người ta bội phục.
……
Một lúc sau, Tần Ngọc hồi phục lại tinh thần, tức tối nói:
- Mẹ nó! Không ngờ hắn thật sự dám nhảy xuống!
- Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Có bản lĩnh thì ngươi cũng nhảy xuống đuổi theo đi! Chỉ biết khua môi múa mép, còn là nam nhân gì…
Trước sự trào phúng của Quan Tâm, Tần Ngọc trong lòng vừa thẹn vừa giận. Nhưng hắn vẫn giả vờ tươi cười nói:
- Sư muội… Muội xem nước sông này chảy xiết như vậy, cho dù ta có đuổi xuống cũng chưa chắc đã tìm được tiểu tử đó…
“Hừ!” Quan Tâm hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến hắn.
Lão già tóc bạc ho khan hai tiếng, tiến tới nói:
- Hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa! Ta thấy tiểu tử này ánh mắt rời rạc, nhất định là đã bị trọng thương, vừa rồi chỉ như tên đã hết đà. Cho dù hắn đã nhảy vào dòng sông chạy trốn, nhưng cũng chạy không xa được bao nhiêu. Chúng ta cứ dọc theo bờ sông tìm một lần là được!
……
Người của Thiên Tà tông men theo bờ sông một đường tìm xuống hạ du, nhưng bọn họ lại không biết rằng đã phạm một sai lầm theo thói quen thường tình. Người nhu nhược sẽ chọn theo nước trôi đi, nhưng lựa chọn của người kiên cường lại là ngược dòng mà tiến.
Nhạc Phàm sau khi nhảy vào dòng sông, lập tức nín thở, giắt đoản kiếm vào bên hông, sau đó ôm lấy một khối đá dưới đáy sông…
Đi trong nước đối với Nhạc Phàm mà nói không phải là chuyện khó, nhưng hắn bây giờ ngược dòng mà tiến, cất bước khó khăn. Mỗi một bước đều phải chịu ngàn cân trọng lực, nhưng hắn vẫn kiên cường tiến về phía trước.
-----*-----