Q.7 - Chương 26: Lực chiến quần địch
Vạn Nhã Nhi ngất xỉu, Ti Mã Như vội tiến tới bắt mạch cho nàng.
Một lát sau, Ti Mã Như trầm giọng nói:
- Y thuật của Nhã Nhi cô nương đúng là tinh thâm, mấy châm vừa rồi đã phong bế lượng lớn độc tố. Có điều "thiên ki chi độc" đã xâm nhập cơ thể, nếu không có thuốc giải thì...
- Không có thuốc giải thì sao?
Phó Soái nhíu chặt chân mày, trong lòng vẫn kiên trì một tia hy vọng.
Ti Mã Như do dự một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ nói ra:
- Nếu không có thuốc giải, sống không quá ba ngày!
....
"Nếu không có thuốc giải, sống không quá ba ngày!"
Trong lòng Vạn Nhã Nhi dâng lên một trận xót xa, thầm nghĩ:
"Gia gia từng nói qua, thế gian vạn vật tuy tương sinh tương khắc, nhưng có một số loại độc lại không có cách nào giải được, chí ít là đến giờ vẫn chưa có phương pháp giải độc. Mà "thiên ki kỳ độc" lại chính là một trong số đó."
"Như vậy xem ra..... Ai! Chỉ còn ba ngày sao? Ông trời vì sao lại đối xử với ta như vậy? Thời gian ba ngày quá ngắn, đại ca có thể tìm được ta sao? Ta chết rồi, đại ca chỉ còn lại một mình trên đời thì phải làm thế nào? Hiện tại ta rất sợ chết... thực sự rất sợ!"
- Muội tử!
Nhan Nguyệt Thi thẫn thờ ôm lấy Vạn Nhã Nhi, khóc thảm một trận. Trước đây nàng vốn là người của Thiên Tà tông nên đương nhiên biết một khi "thiên ki" nhập thể thì không có thuốc nào cứu chữa được.
Trong mắt Phó Soái lấp loáng sát khí, chỉ thẳng kiếm vào Tạ lão phu nhân, nói:
- Giao thuốc giải ra thì ta tha cho ngươi một mạng!
- Hừ!
Tạ lão phu nhân hả hê trong lòng, cười ầm lên:
- Thiên Ki chi độc làm gì có thuốc giải. Các ngươi cứ chậm rãi nhìn nó chết già đi. Ha ha ha...
Ồ!
Mọi người thầm hoảng sợ, nữ nhân này nếu như điên lên thật đúng là kinh khủng!
Phó Soái đau thắt trong lòng, lặng lẽ nói:
- Thân thế của muội tử thật đáng thương, trải qua vô số cực khổ, đã sắp tìm được người thân duy nhất rồi.... Nhưng giờ đây... chỉ vì cứu Nguyệt Thi mà sắp phải bỏ mạng. Muội tử, ngươi bảo Phó đại ca ta phải làm thế nào bây giờ...
Nghĩ đến đám người Tạ gia, Phó Soái bừng bừng sát khí:
- Nếu không giao thuốc giải ra, vậy các ngươi hãy bồi tàng theo muội tử của ta đi...
Trường kiếm chợt khua lên, một đạo kiếm khí sắc bén bắn thẳng đến Tạ lão phu nhân.
Véo... véo....
Mọi người kinh hãi, đây chính là thần uy của Kiếm Hiệp.
- Hây!
Tạ lão phu nhân vung quải trượng lên cản lại, nhưng chớp mắt đã bị đứt thành hai đoạn...
Phập!
Kiếm khí vẫn tiếp tục bắn tới xuyên qua vai, mụ liền ngã xuống, máu tươi xối xả.
- Mẹ!
Kiều Thị thét lên kinh hãi, vội móc ra một viên đan dược nhét vào miệng Tạ lão phu nhân. Nàng trừng trừng nhìn Phó Soái đang tiếp cận rồi kêu to lên:
- Mọi người hỗ trợ!
Đám người giang hồ chung quanh bị thần uy của Kiếm Hiệp chấn nhiếp, vốn không muốn xông lên, Kiều Thị hô hoán như vậy, bọn họ cũng mặc kệ.
Đường Ngạo chửi thầm một câu, vội xung phong tiến lên chặn Phó Soái. Lập tức đám nhân sĩ giang hồ kia cũng mạnh dạn thêm, lục tục tiến lên theo cùng.
....
- Ta chỉ tìm người của Tạ gia, những kẻ khác đều tránh hết ra cho ta. Bằng không đừng trách Phó Soái kiếm hạ vô tình!
Phó Soái căm hận rít lên.
Lúc này tình huống rơi vào giằng co, không ai chịu thối lui nửa bước. Tôn nghiêm, thể diện, địa vị cùng lợi ích, những cái này vĩnh viễn là thứ mà giang hồ theo đuổi.
- Lên!
Theo một tiếng hét lớn, trong đại viện phủ Ti Mã biến thành một khối lộn xộn, cây cối gẫy nát rơi xuống đất, trên tường toàn là vết đao kiếm.
Cả nhà Tư Mã gia không biết vo công, tất cả đều lùi ra một bên, nhưng người khác cũng không dám có chủ ý với họ. Còn Phó Soái và Nhan Nguyệt Thi vì phải che chở cho Vạn Nhã Nhi nên không thể toàn lực xuất thủ, chống đỡ rất khổ sở.
Đang lúc ngăn địch, Nhan Nguyệt Thi nói:
- Lão Phó, nếu cứ dây dưa như vậy thì hôm nay tất cả chúng ta đều khỏi nghĩ đến chuyện rời khỏi, nhanh nhanh nghĩ biện pháp đi.
Phó Soái chấn văng một tên ra, ngưng trọng nói:
- Việc này sợ rằng là có âm mưu, nói cái gì cũng muộn rồi. Hiện tại địch nhân quá đông, nếu là chủ động tấn công lại thì chỉ sợ không bảo vệ được tiểu muội.... Nguyệt Thi, khinh công của nàng hơn ta, đợi lát nữa ta thay nàng tiếp đòn tấn công của địch, sẽ giúp nàng nhảy ra khỏi vòng vây. Nàng mang muội tử chạy mau, trực tiếp đi tìm Văn tiền bối, ta tin không kẻ nào dám tìm tới chỗ của tiền bối đâu.
- Nhưng chàng...
Phó Soái ngắt lời:
- Cứ mặc kệ ta, không còn thời gian nữa, ân tình mà chúng ta nợ muội tử phải trả thế nào đây? Bọn họ không dám làm gì ta đâu, hơn nữa cũng không có bản lĩnh mà làm.
Thân thể Nhan Nguyệt Thi khẽ run lên, bao năm qua đây là lần đầu tiên phải xa cách người yêu, bảo nàng làm sao mà chịu.... Vừa phân tâm một chút, mũi đao chợt lướt qua vạt áo.
- Được! Ta đi trước.
Nhan Nguyệt Thi nghiến răng quyết đoán.
Phó Soái âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn thực sự sợ Nhan Nguyệt Thi sẽ không bằng lòng. Để tăng khí thế, hắn quát lên:
- Chuẩn bị...
Nhất thời, kiếm khí bắn ra bốn phía, đẩy lui địch nhân xung quanh.
- Lên!
Nhan Nguyệt Thi ôm Vạn Nhã Nhi rồi đạp lên vai Phó Soái mà vọt cao lên.
Phó Soái cũng nhân cơ hội búng người lên định dùng tay đẩy hai người bay xa hơn.
Đúng lúc này, lại có mấy mũi ngân châm bắn tới, kẻ đánh lén chính là Kiều Thị phía sau đoàn người.
"Lại là Tạ gia!"
Hai người Phó Soái giận dữ, Tạ gia này ba lần bốn lượt quấy phá, thật là đáng chết. Nhưng ngân châm đã tới, không thể phân tâm đến điều khác. Hai người dùng một tay múa loạn, kiếm phong che kín quanh người... rốt cuộc đã ngăn được ám khí. Có điều lực đạo đã tận, cuối cùng ba người vẫn lại rơi xuống đất.
Lại là từng đợt sóng công kích đến... Hai người Phó Soái rất là khốn khó, địch nhân xung quanh nhiều không đếm xuể, bên ngoài còn có Ta gia đang nhìn chằm chằm như hổ đói, làm sao mà có thể thoát thân đây?
Thời gian trôi qua từng chút, nhớ tới Vạn Nhã Nhi đang suy yếu, trong lòng hai người Phó Soái càng thêm lo lắng vô cùng.
.....
- Ai dám làm càn...
Chợt vang lên một tiếng quát to, như tiếng sấm rung tai, dọa cho mọi người chợt khự lại động tác, không thể không phân tâm nhìn về phía người vừa tới.
Chỉ thấy người tới thật lãnh khốc. Một gã nam tử khoác áo bào đen, tay xách ngân thương, giết tới giết lui, những kẻ xung quanh hắn hoặc chết hoặc trọng thương, không lâu sau liền ngã xuống cả đám... Người tới chính là Thương Tà Vương Sung.
Vương Sung hôm nay đã là đại nhân vật của một phương hắc đạo nên đương nhiên tin tức rất linh thông. Sau khi biết Vạn Nhã Nhi gặp phiền phức, gã liền lập tức chạy tới, nhưng... vẫn là chậm một bước.
Gã một mạch chém giết mở đường, chạy thẳng về phía Vạn Nhã Nhi.
Bứt ra khỏi cơn cuồng sát, Vương Sung không rảnh chào hỏi đám người Phó Soái mà hỏi thẳng luôn:
- Nha đầu câm này làm sao rồi?
Phó Soái kiến thức rộng rãi, thấy ngân thương và thương pháp mà người tới sử dụng liền biết ngay thân phận của gã. Có điều, nghe thấy ngữ khí quan tâm của nghe gã nên Phó Soai cũng nhẹ lòng.
"Xem ra Thương Tà này chính là người đã cứu tiểu muội hôm ấy."
Trong lòng chợt nhớ lại, Phó Soái thu kiếm hồi đáp:
- Tiểu muội đã trúng Thiên Ki chi độc, nếu không có thuốc giải thì sống không quá ba ngày.
- Cái gì....
- Đồ khốn!
Vương Sung nghe vậy giận dữ nói:
- Tên khốn nhà ngươi! Ngay cả một tiểu cô nương cũng không bảo vệ được, còn xem là nam nhân gì chứ? Nói, là ai gây ra?
Phó Soái vốn hổ thẹn sẵn, nghe Vương Sung nói như thế hắn cũng không phản bác, chỉ căm hận đáp:
- Là mụ già kia của Tạ gia.... Đợi cứu người đã rồi tùy ngươi mắng, trước tiên hãy tìm cách thoát khỏi rồi nói sau.
- Các ngươi bảo vệ nha đầu câm, lão tử phải làm thịt mụ già Tạ gia kia đã.
Tính tình Vương Sung vốn rất nóng nảy, cho dù hiện tại đã thu liễm rất nhiều nhưng bản chất hắn như vậy, thêm vào lúc này đang bừng bừng lửa giận thì đâu còn bận tâm đến hậu quả gì. Lực đạo trong tay lại gia tăng, nhất thời ngân quang mãnh liệt, lại thêm mấy người nữa nằm xuống. Danh hiệu Thương Tà quả là bất hư truyền. Đám người Phó Soái không khỏi cảm thán một trận.
Đường Ngạo vốn là cao thủ nhất lưu, nhưng so với đám người Vương Sung thì không phải chỉ kém hơn một hai phần, mấy lần nguy hiểm suýt bị ngân thương đoạt mạng. Quá hoảng sợ, Đường Ngạo vội lẩn vào trong giữa đoàn người, lén lút phóng ám tiễn.
Quần hào giang hồ đã đỏ ngầu hai mắt, xông lên từng đợt từng đợt...
- GIẾT.....
----------oOo----------