Q.7 - Chương 27: Lại bị vây khốn
Thực lực chênh lệch không phải lấy số lượng là có thể bù đắp được, Vương Sung liều mạng nhiều lần dính đao nhưng rốt cục cũng vãn hồi thế cục bị vây. Đám người Phó Soái cũng nhẹ nhõm đi không ít.
Lúc này trong đại viện, chỉ có hai mươi người đứng vững, còn trên mặt đất lại là một bãi nhuộm máu, người chết sợ là không dưới ba phần...
- Phù …phù…
Vương Sung dựng thương đứng thở hổn hển nói:
- Còn ai muốn tìm chết nữa? Hừ... Mụ già kia, nhớ kỹ lời ta nói, ai dám động nha đầu kia... cho dù tận chân trời góc biển ta cũng truy sát hắn đến chết! Nếu là người có tông môn, ta chắc chắn sẽ tận lực suốt đời mà … Diệt... Cả... Nhà... Hắn! Các ngươi, chịu chết đi …
Vương Sung cầm thương, chậm rãi đi về phía đám người Tạ gia... Hắn toàn thân nhuộm máu, từng bước nặng nề như tử thần giáng lâm! Những người còn sống sót đều tránh ra, không ai dám tiến lên giúp đỡ Tạ gia nữa.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Kiều Thị ôm Tạ lão phu nhân đang hôn mê, từng làn máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, trong lòng dâng lên một loại sợ hãi.
Vù, vù, vù…
Ngay lúc Vương Sung đang muốn động thủ, chợt nghe chưởng phong ập đến, bất giác hắn đành phải dừng lại...
- Dừng tay!
Người tập kích tuy kêu người khác dừng tay nhưng bản thân hắn lại không đình thủ.
Phó Soái thấy thế chướng mắt, liền chém ra một đạo kiếm khí đánh thẳng tới...
- Xem chiêu
- Kháng long hữu hối!
Uỳnh!
Người tới cũng rất cường hãn, song chưởng chấn động, kình khí phát ra mạnh mẽ, ngang nhiên đánh tan kiếm khí của Phó Soái, khiến cho xung quanh rung lên chấn động.
Vương Sung không khỏi vận khí hộ thể, lập tức lui trở về.
"Nội lực thực thâm hậu, xem ra võ công người này không kém ta!"
Phó Soái thầm thất kinh, không ngờ lại là một gã cường địch.
…….
Xoạt, Xoạt...
Bốn phía vang lên tiếng động... Đột nhiên xuất hiện một đám người quần áo rách rưới, không biết từ đâu mà đến, đứng đầy đại viện, mái nhà, quanh tường, vây kín phủ Tư Mã không lọt một khe. Đương nhiên, đám người Phó Soái liền bị vây ở trong đó.
"Người của Cái Bang!"
Vương Sung cảnh giác nhìn bốn phía, trong đầu nhanh chóng tính toán tìm cách thoát thân. Hai người Phó Soái càng là sốt ruột vạn phần.
Người tới đứng lại, thản nhiên nói:
-Giang hồ đồn rằng Thương Tà cuồng vọng, quả nhiên không sai. Các hạ khẩu khí thật lớn. Cho dù lão đại của Thanh bang cũng không dám khoa trương cuồng ngôn như vậy, lão phu lại muốn xem xem ngươi diệt Cái Bang chúng ta như thế nào.”
Hắn vừa nói xong, phía sau lại có hai người tiến lên sóng vai đứng cùng.
"Như thế nào mà Thụy Hàn Tam Hữu cũng đến?"
Phó Soái chợt giật mình, trông thấy rõ người tới thì không khỏi kêu khổ trong lòng.
"Thụy Hàn Tam Hữu" này, mỗi người tuổi đều sắp tròn sáu mươi, đã bước vào tiên thiên chi cảnh, chính là ba vị Vệ Bình, Tương Húc, Trầm Thiên Khôi trong cửu đại trưởng lão của Cái Bang. Người vừa mới ra tay chính là Vệ Bình. Năm đó Nhan Nguyệt Thi vừa xuất đạo giang hồ, liền kết thù cùng người Cái Bang. Hôm nay gặp phải... e rằng không tốt lành gì!
Kiều Thị nhìn thấy người tới, vội vàng nói:
- Vệ tiền bối, các ngươi tới thật đúng lúc, Phó Soái phu phụ cấu kết hắc đạo tàn hại nhân sĩ chính đạo, mong rằng Cái Bang chủ trì công đạo cho chúng ta.
Kiều Thị lời lời bi thảm phảng phất như điếu văn khóc cha.
- Cái gì? Lại là tặc bà nương đó sao?
Người hô lên chính là Trầm Thiên Khôi, mặt hắn xồm xoàm râu quai nón, biểu tình hung ác nói:
- Việc trước đây ta còn chưa tìm ngươi tính toán, không ngờ ngươi lại tới làm càn.
- Ngươi...
Nhan Nguyệt Thi đang muốn phát tác, lại bị Phó Soái ngăn cản:
- Hiện tại không phải lúc tính toán, trước tiên rời khỏi đây rồi nói sau.
…..
Chém giết thảm thiết như vậy vượt xa sự khống chế của Tư Mã Như, cho nên hắn đành cùng vợ và người hầu tránh mặt... Hiện tại thế cục đã ổn định, bước ra trông thấy thảm cảnh tử thương khắp nơi, hắn xót xa nói:
-Ai! Giang hồ giết chóc, máu tanh không ngừng, các vị cớ gì phải thế?
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Không biết ba vị trưởng lão Cái Bang tới chỗ ta là vì sao?
Vệ Bình lệnh cho thủ hạ cứu chữa những người trên mặt đất, tiếp theo chắp tay nói:
- Tư Mã tiên sinh, lão phu lần này tới là vì điều tra chuyện cái chết của đại trưởng lão Cái Bang.
- Ồ?
Tư Mã Như không vui nói:
- Lời đồn giang hồ vị tất là thật, lẽ nào các ngươi cũng muốn tới bắt một tiểu cô nương sao?
- Lời của tiên sinh thực lạ, lẽ nào ta đường đường là trưởng lão Cái Bang còn có thể làm khó một tiểu cô nương vô tội ư?
Vệ Bình nói thẳng:
- Chúng ta đã thu được tin tức, Lý Nhạc Phàm hôm qua đã tới Hàng Châu, tin rằng không bao lâu hắn sẽ tìm đến đây. Chúng ta chính là tới đây chờ hắn, mời hắn về tổng đàn Cái Bang ta để hợp tác điều tra về cái chết của đại trưởng lão….
"Mời hắn ư?"
Tư Mã Như cố chấp nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc, nếu thực sự muốn mời thì cần gì lăm lăm binh khí như vậy? Có điều hắn cũng không thể phản bác gì.
"Lý Nhạc Phàm sắp tới?"
Vương Sung chợt giật mình, trong mắt thần sắc bất định, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng không ai chú ý đến hắn.
Thân thể Vạn Nhã Nhi trong lòng Nhan Nguyệt Thi khẽ run lên, nàng cố gắng mở mắt, viết vào trong lòng bàn tay Nhan Nguyệt Thi một chữ: CHỜ!
Chờ, đương nhiên là ở lại chờ Nhạc Phàm tới, nhưng Vạn Nhã Nhi hiện tại thân mang kỳ độc, nếu không kịp thời chữa trị thì tuyệt không thể sống sót. Nhưng nàng sợ, sợ bản thân sống không quá ba ngày, chưa kịp gặp Nhạc Phàm đã vội ra đi...
- Muội muội, ngươi đừng ngốc thế, trước tiên mang ngươi đi chữa trị cho khỏe đã rồi nói sau. Nếu không ca ca ngươi trong thấy như thế này sẽ càng đau lòng.
Nhan Nguyệt Thi ân cần khuyên bảo.
Phó Soái than nhẹ, tiến lên trước nói với Vệ Bình:
- Vệ trưởng lão, ân oán giữa chúng ta sau này hãy tính... Muội tử của ta hiện tại trúng “Thiên Ki chi độc”, nếu không kịp chữa trị thì sống không quá ba ngày, cho nên phải tức khắc lên đường tìm thuốc giải...
"Thiên ki độc!"
Cái Bang tam lão chợt giật mình, tất nhiên biết rõ độc này lợi hại.
Nhan Nguyệt Thi đỡ Vạn Nhã Nhi đang định đi về phía ngoài cửa, lại bị mấy tên đệ tử Cái Bang ngăn cản.
- Các ngươi muốn làm gì?
Nhan Nguyệt Thi quát.
Lúc này, Tương Húc bên cạnh Vệ Bình lên tiếng:
- Các ngươi có thể đi, nhưng tiểu cô nương này phải ở lại... Đại ca, nếu như tiểu cô nương này đi rồi thì Lý Nhạc Phàm thu được tin tức lẽ nào sẽ đến?
- Ngươi...
Nhan Nguyệt Thi giận dữ, châm chọc nói:
- Hừ! Thì ra các ngươi là muốn bắt muội muội ta làm con tin. Uổng cho các ngươi tiếng là thiên hạ đệ nhất đại bang, không ngờ vô sỉ như vậy, không biết xấu hổ.
Tương Húc mặt không biểu tình, nói:
- Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không làm khó tiểu cô nương này, nhưng nàng phải lưu lại.
Vương Sung thấy thế tiến lên, nổi giận mắng:
- Con mẹ nó! Các ngươi còn là con người hay không? Nha đầu câm này nếu không được chữa trị kịp thời thì sẽ sống không quá ba ngày. Các ngươi bình thường giảng nhân nghĩa đâu đâu, hiện tại thấy chết lại không cứu sao? Ta nhổ vào!
- Hắc đạo tiểu bối chớ có cuồng ngôn!
Trầm Thiên Khôi nhảy ra nói:
- Thiên Ki độc này có thuốc giải sao? Dù sao nàng cũng sống không được, chết sớm hay muộn thì cũng như nhau cả thôi?
- Nói thối lắm! Tên thất phu nhận chịu chết đi...
Vương Sung chợt quát lên, xách thương tấn công...
Trầm Thiên Khôi không sợ, song chưởng lật lên lấy ra song tiệt câu, xông lên nghênh đón …
Thương, câu va chạm phát ra âm thanh "Leng keng" kêu vang, những người võ công thấp tức thì cảm thấy nhức đầu chóng mặt.
----------oOo----------
[/QUOTE]