Q.7 - Chương 28: Chớp mắt vạn năm
Nhìn Vương sung giao thủ cùng Trầm Thiên Khôi, mọi người đều công nhận Vương Sung quả thực có tư cách để cuồng ngạo.
Trầm Thiên Khôi đã thành danh trên giang hồ nhiều năm, một tay “lục hợp quyền pháp”, một tay “ly hồn câu” uy lực lớn vô cùng, nhưng hiện tại lại chỉ có thể đấu ngang tay với Vương Sung…
Đương nhiên tình huống như vậy không chứng tỏ Vương Sung đã tiến vào tiên thiên chi cảnh, mà do thương pháp của hắn vô cùng lăng lệ đủ để tranh hơn thua cùng tiên thiên cao thủ.
Hai người trong nháy mắt đã giao thủ mấy chục hiệp, Trầm Thiên Khôi càng đánh càng tức, ngay cả một tiểu bối cũng không thu thập được, nếu như truyền ra ngoài thì thật mất mặt?
Đang định toàn lực một kích, Vương Sung lại nói:
-Tiên thiên cao thủ? Chẳng qua chỉ thế thôi...
- Ngươi...
Trầm Thiên Khôi giận dữ, mặt đỏ bừng bừng, Vương Sung lại cố ý nói:
- Liệu nguyên thương pháp tổng cộng có mười ba thức, từ khi xuất đạo giang hồ ta cũng chỉ mới dùng tám thức...
"Cái gì!"
Mọi người kinh hãi, không ngờ trên đời có võ học lợi hại như thế, chỉ dùng tám thức liền có thể hoành hành giang hồ, vạy còn những thức sau thì... Hơn nữa, võ công lợi hại như thế cũng không phải tuyệt học đã thành danh nhiều năm, xem ra giang hồ rộng lớn vô cùng, còn rất nhiều thứ mà bản thân chưa biết.
- Tiếp ta một chiêu! Tinh Vẫn Thiên Trụy …
Vương Sung quát lên một tiếng, khí thế chợt tăng vọt, ngân thương trong tay gắt gao áp chế Trầm Thiên Khôi.
- Ly hồn câu - Ly Biệt!
Trầm Thiên Khôi không tỏ ra yếu kém, hăng hái phản kích.
….
- Bản lĩnh chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Vậy chuẩn bị chịu chết đi! Phá Toái Hư Không ….
Vương Sung lại ra chiêu, tốc độ không giảm, hóa rườm rà thành đơn giản. Trong thương thế ẩn hàm sát khí, một thương mãnh liệt...
Vù vù....
“Không ổn!”
Vệ Bình đứng bên cạnh thấy thế thì cả kinh, bất chấp thân phận vội xuất thủ tập kích…
Vương Sung nghe tiếng gió phía sau, ngân thương trong tay hắn hơi khự lại một chút, sượt qua cổ Trầm Thiên Khôi lưu lại một vết xước nhỏ… Ngay sau đó hắn vội tung ra chiêu hồi mã thương ngăn chặn đòn đánh lén.
Trầm Thiên Khôi vừa bước qua ranh giới sinh tử, tâm thần chấn động, vẻ mặt giận dữ càng thêm dữ tợn, liền liên hợp với Vệ Bình cùng tấn công Vương Sung
Dù Vương Sung thương thuật nhập thần, nhưng đối mặt với hai tiên thiên cao thủ cùng tiến công, cũng chỉ có thể vất vả chống đỡ.
- Cái Bang trưởng lão, vũ công cao cường, lấy hai địch một, thật không biết xấu hổ!
Nhan Nguyệt Thi thấy chướng mắt, nhưng khổ nỗi không thể xuất thủ, chỉ đành dùng miệng tấn công.
Phó Soái thầm mắng một tiếng vô sỉ, xông thẳng lên phía trước, vung trường kiếm lên:
- Xem Vô Thượng Thái Cực kiếm của ta đây …
Một tĩnh một động, kiếm ý liên miên, động tác nhẹ nhàng, thu phát tự nhiên, đan xen vào nhau, hoàn toàn áp chế Trầm Thiên Khôi, còn Vương Sung thì chuyên tâm giao thủ với Vệ Bình.
Bốn người hai cặp, giao thủ cùng nhau...
"Vô thượng thái cực kiếm!"
Tương Húc run người, “Vô thượng thái cực kiếm pháp” là tuyệt học trấn phái tối cao của Võ Đang, uy lực so với chiêu thức bình thường không biết là mạnh hơn bao nhiều lần. Dù là Cái Bang cũng chỉ có “hàng long thập bát chưởng” cùng “đả cẩu bổng pháp” mới có thể so bì.
- Thực giỏi cho tên Tống Thanh, không ngờ đem võ công như vậy truyền cho đồ đệ!
Tương Húc thấy tình thế không ổn, vội vàng nói với xung quanh:
- Chúng đệ tử Cái Bang nghe lệnh, bố trí Đả Cẩu trận... Đại ca, lão tam, đừng giằng co vô vị nữa, thời gian của chúng ta không còn nhiều đâu.
Cái Bang đệ tử hơn trăm người, hình thành một vòng tròn lớn trong ngoài ba tầng, trúc côn trong tay gõ xuống nền đất tạo nên một tiết tấu kỳ dị làm nhiễu loạn tâm thần người khác. Vệ Bình cùng Trầm Thiên Khôi hai người ra sức tấn công bức lui Vương Sung cùng Phó Soái, sau đó mang theo Tư Mã Như lắc mình thối lui ra ngoài trận...
- Không ổn! Là Đả Cẩu trận pháp...
Phó Soái hai người thối lui đến bên cạnh Nhan Nguyệt Thi, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Vạn Nhã Nhi trong lòng nàng, tâm tình càng thêm trầm trọng. Nhưng chẳng ai phát hiện ra Kiều Thị bên kia đang mỉm cười âm hiểm.
……
Đả Cẩu trận pháp không thể so với trận loạn đấu ban nãy của đám người giang hồ. Những người này tất cả đều là đệ tử hàng bốn túi, năm túi của Cái Bang, không những tu vi thuộc hạng nhất lưu không kém những nhân sĩ giang hồ kia, hơn nữa bộ trận pháp này chủ yếu chính là phối hợp, một người một côn, mười người trăm côn, trăm người thì nghìn côn, vô cùng vô tận...
Vương Sung, Phó Soái cùng Nhan Nguyệt Thi mặc dù cũng là những tay thạo trận pháp, nhưng bọn họ thủy chung không cách nào công phá trận võng này, thỉnh thoảng sát thương một đệ tử Cái Bang, lập tức lại có người xông vào bổ sung... Trong đầu chỉ hiện lên một chữ "vây khốn"! Thế này kêu bọn họ phải làm thế nào?
…..
Trên bầu trời là một mảnh âm u tựa như tâm tình của đám người Vương Sung.
Bị vây khốn hồi lâu, thể lực ba người tiêu hao vô cùng, cơ hồ không đứng vững. Nhan Nguyệt Thi còn đỡ, nhưng Vương Sung cùng Phó Soái hai người phải chống binh khí xuống đất mới đứng vững, hơi thở hổn hển. Mà đệ tử Cái Bang xung quanh đều nở nụ cười tràn đầy tự đắc. Có thể vây khốn loại siêu cấp cao thủ như "Kiếm Hiệp" và "Thương Tà", bọn họ đích xác là nên đắc ý, mặc dù bọn họ ỷ đông người hoặc ỷ vào oai lực trận pháp.
Âm thanh nhức tai của trúc côn vẫn vang lên, Tư Mã Như lo lắng nhìn bất lực, chỉ có thể hét lớn:
- Ba vị trưởng lão, Cái Bang dùng “nhân nghĩa” lập bang, sao có thể làm ra việc vô sỉ như vậy?
Vệ Bình thản nhiên nói:
- Lão phu đã làm cái gì? Chẳng qua chỉ là bao vây bọn họ thôi mà. Nhiều giang hồ nghĩa sĩ tử thương ở trong tay bọn họ, nếu Cái Bang ta chẳng quan tâm thì làm sao xứng đáng với hai chữ “nhân nghĩa” mà giang hồ bằng hữu tặng bang ta.
Đối mặt với lời giảo biện của Vệ Bình, Tư Mã Như nén giận nói:
- Vệ Bình, ngươi đừng tưởng rằng miệng đầy nhân nghĩa chính là đạo đức. Trước tiên không hỏi việc hôm nay ai đúng ai sai, lẽ nào các ngươi tự tiện xông vào vào phủ Tư Mã ta như vậy mà gọi là hành vi hiệp nghĩa? Ta thân là chủ nhân phủ Tư Mã nên đương nhiên phải đứng ra.
Vệ Bình giật mình, trong lòng do dự thầm nghĩ:
"Việc hôm nay việc đích xác là không đúng, nếu như 'Thương thiên giám' lưu lại hành vi ngày hôm nay, sợ là sẽ tổn hại uy danh Cái Bang ở trên giang hồ... Nhưng hôm nay tình thế đã là cưỡi hổ khó xuống, nếu ngừng tay, ở đây nhiều người trông thấy thế mà truyền ra, sợ là càng làm cho người người cười nhạo..."
Trầm tư hồi lâu, cuối cùng lão lạnh lùng nói:
- Việc này qua đi lão phu sẽ tạ tội với Tư Mã phủ.
- Ngươi...
"Lạnh quá..."
Vạn Nhã Nhi khẽ rên rỉ một tiếng, làm đám người Vương Sung sực tỉnh. Nhan Nguyệt Thi ôm vai nàng vào lòng, truyền một đạo nội lực nhu hòa vào trong cơ thể Vạn Nhã Nhi, tức thì giảm bớt sự thống khổ của nàng..
"Chẳng lẽ là ý trời?"
Phó Soái trầm ngâm phút chốc, truyền âm nói:
"Thương Tà, chuẩn bị sẵn sàng... Ta lo đối phó bọn họ, ngươi phụ trách đưa các nàng chạy đi..."
Vương Sung chợt giật mình, nhìn theo ánh mắt dứt khoát của Phó Soái hắn tựa hồ đã hiểu rõ gì đó!
Ưỡn thẳng người, Vương Sung nghiêng đầu quay sang Phó Soái, nghiêm túc nói:
- Sau trận chiến này, Thương Tà ta nhất định cùng ngươi say sưa một bữa, ngươi là một bằng hữu không tồi.
- Ha ha ha…
Phó Soái thống khoái cười vang, nói:
- Được, Phó mỗ tiếp nhận.
- Hừ!
Vệ Bình hừ lạnh nói:
- Bây giờ còn cười được, lão phu muốn nhìn xem các ngươi có thể cười nói bao lâu.
Lão lập tức hô lên:
- Biến trận! Vạn côn tề xuất định sinh tử... Bắt bọn họ lại.
- Vâng!
- Chuẩn bị...
Phó Soái tinh thần phấn chấn, vừa định hành động thì lại bị người khác cắt đứt...
- Hắc hắc! Không nghĩ ra mấy năm không xuất hiện, bây giờ thế đạo lại suy đồi như vậy, chẳng ngờ còn có người dám đến phủ Tư Mã làm loạn.
Trong lúc nói chuyện, một già một trẻ từ ngoài cửa viện sóng vai đi tới.
Vệ Bình cảm thấy hai người nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời nhớ không ra. Trong giây lát, hắn nhìn thấy thanh đại đao sao lưng lão giả, liền nhớ tới một người.
- Khấu tiền bối, sao người lại tới đây?
Tư Mã Như đầu tiên là cả kinh, lập tức như trông thấy cứu tinh liền xông lên phía trước nghênh đón...
Mọi người ngừng tay, nhìn về phía người tới... Chính là Nhạc Phàm cùng Khấu Phỉ.
Nhạc Phàm đã biết được tin tức của Vạn Nhã Nhi... Mặc dù hắn rất sốt ruột gặp lại thân nhân, nhưng hắn lại rất bình tĩnh, đó là loại cảm xúc vừa muốn gặp vừa không dám gặp làm cho trong lòng hắn tràn ngập mâu thuẫn, cho nên hắn một đường chậm rãi đi tới.
Khi hai người Nhạc Phàm tới trước phủ Tư Mã, đột nhiên cảm thấy được mùi vị máu tanh nồng nặc, một loại dự cảm không tốt dâng lên trong lòng Nhạc Phàm. Thế nên hắn vội vàng nhanh chóng tiến vào, đúng lúc trông thấy tình cảnh trước mắt.
Nhìn về phía trước, một cỗ cảm giác thân quen trào lên trong lòng Nhạc Phàm...
- Tiểu Nhã...
Giọng nói Nhạc phàm hơi có phần nghẹn ngào, thất thần nhìn Vạn Nhã Nhi trong lòng Nhan Nguyệt Thi, trong mắt hắn không có cái gì khác nữa.
Phảng phất như nghe được giọng của Nhạc Phàm, Thân thể Vạn Nhã Nhi hơi rung lên! Nàng cố mở hai mắt, nhìn về phía trước không xa...
Đã cách xa nhau quá lâu, hai người lại có thể nhìn thấy rõ đối phương trong mắt...
Vạn Nhã Nhi rốt cục đã đợi được, nàng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Nhạc Phàm, phảng phất như tình cảm che giấu trong tận sâu tâm linh chợt bùng nổ, làm cho bản thân không còn sợ hãi! Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, lung linh lóe sáng, như sao băng rơi... Đó chính là hạnh phúc và mãn nguyện.
Trong lòng nhạc phàm nước mắt lặng lẽ rơi, đó là kết tinh thuần khiết nhất của tâm linh. Nó bao hàm chua xót cùng bất lực, thất vọng cùng tuyệt vọng, thống khổ cùng giãy giụa...
- Ta... đã trở về.. Sau này, không bao giờ... rời đi nữa...
Đúng vậy, Lý Nhạc Phàm đã trở về, trở lại bên cạnh thân nhân duy nhất của hắn. Hắn quyết định, không bao giờ rời khỏi nàng nữa, mặc kệ sau này như thế nào...
Nghe được lời hứa của Nhạc Phàm, trên khuôn mặt tái nhợt của Vạn Nhã Nhi chợt nở một nụ cười hạnh phúc. Nàng cố gắng đưa tay đặt lên ngực... Sau đó, chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Người quay về, hỏi ai đã trong mong đến mòn héo con tim. Tình xa cách, dù chỉ chớp mắt cũng như cả vạn năm.
Nhìn nhau trong chớp mắt, phảng phất như đã chờ vạn năm. Hôm nay, nàng đã đợi được... hắn trở về...
----------oOo----------