Q.7 - Chương 35: Gặp nhau khó, sinh tử biệt
Ánh nắng ban mai tươi sáng nhu hòa, chiếu vào rừng trúc, một mảng xanh biếc dập dờn.
.....
"Ưm!"
Khẽ rên một tiếng, Nhã Nhi mở hai mắt, đập vào trong mắt đầu tiên lại là một cảnh lạ lẫm.
Tựa hồ nhớ tới gì đó, Nhã Nhi mặc kệ bản thân còn suy yếu, từ trên giường gỗ bước xuống, lảo đảo đi ra ngoài căn nhà.
Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, lá trúc xào xạc dường như đang than thở nỗi cô đơn.
Nhã Nhi một thân áo trắng phong phanh, vô lực tựa vào hàng rào trúc, trên gương mặt tái nhợt tràn đầy mong đợi, thân thể nhỏ nhắn yếu ớt phảng phất như tùy lúc có thể ngã xuống, khiến người ta không khỏi cảm thương.
"Lẽ nào tất cả đều là mộng? Là mộng sao? Nếu là mộng, vì sao muốn ta tỉnh, ông trời vì sao đùa cợt ta như vậy, vì sao?"
Nhã Nhi đáy lòng tê tái, nhìn rừng trúc mênh mông mà trống trải, nàng nghẹn ngào nấc lên!
- Tiểu Nhã, muội như thế nào lại khóc nữa, thật là...
"Là ảo giác sao?"
Nhã nhi nghe vậy thân thể run lên, khiếp đảm ngẩng đầu, chỉ sợ tất cả đều là giả...
Dưới ánh mặt trời, một thợ săn gầy gò xách theo một bao đồ lớn xoải bước mà đến, giữa chân mày có một loại lanh lợi và thống khổ, nhưng trong mắt hoàn toàn là một vẻ vui mừng và ấm áp.
Hình ảnh rất quen thuộc, thật không nhớ rõ là đã bao năm rồi...
Không biết Nhã Nhi lấy sức mạnh từ đâu, thân thể suy yếu như vậy nhưng nàng vẫn cố chạy vài bước ôm chầm lấy người tới, đây chính là Lý Nhạc Phàm - thân nhân duy nhất hiện tại của nàng.
- Nha đầu ngốc, ta vẫn luôn ở đây...
Ngữ khí của Nhạc Phàm rất thản nhiên nhưng những lời đơn giản ấy lại làm làm dịu tâm linh Nhã Nhi.
Dựa trong ngực của Nhạc Phàm, Nhã nhi cảm thấy ấm áp không gì sánh được, nàng phảng phất như trở lại trước kia.
Khi đó bọn họ cùng nhau học tập cùng nhau hái thuốc; khi đó Nhạc Phàm cõng nàng trên lưng, nắm chặt tay nàng không buông ra; khi đó Nhạc Phàm luôn che chở nàng, không để nàng bị ủy khuất; khi đó Nhạc Phàm dạy nàng phải kiên cường đối mặt; khi đó Nhạc Phàm vì cứu nàng mà bất chấp tất cả...
Mặc kệ trắc trở cỡ nào, Nhạc Phàm đều ở bên cạnh nàng... Khi đó... dường như đã rất lâu rất lâu rồi, nhưng từ đó đến nay nàng vẫn không quên đoạn hồi ức hạnh phúc này.
......
Một lúc lâu, Nhã Nhi phục hồi tinh thần lại cảm thấy ngượng ngùng. Khuôn mặt bầu bĩnh ửng lên một rạng hồng. Nàng đã không còn là trẻ con, vốn không nên dựa vào người Nhạc Phàm, nhưng nàng lại rất thích hưởng thụ cảm giác ấm áp này.
Nhạc Phàm cười khổ, bản thân nếu như không lên tiếng thì e rằng phải đứng ở đây cả ngày. Thế là Nhạc Phàm khẽ vuốt tóc Nhã Nhi, hết sức dịu dàng nói:
- Tiểu Nhã, bên ngoài trời lạnh lắm, chúng ta hãy vào trong nhà đã nhé?
Thấy Vạn Nhã Nhi trong lòng gật đầu, Nhạc Phàm nhẹ nhàng dìu nàng bước vào.
"...."
Hai người ngồi xuống, đối diện nhìn nhau nhưng vẫn chỉ trầm mặc, thiên ngôn vạn ngữ không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Trong mắt Nhã nhi, Nhạc Phàm vẫn là vẻ mặt kiên nghị, trong ánh mắt lãnh tuấn không giấu nổi vẻ quan tâm yêu thương đối với nàng.
Mà ở trong mắt Nhạc Phàm, Nhã Nhi đã trưởng thành. Mái tóc mềm mại, khuôn mặt xinh xắn, ánh mắt hữu tình, tuy không đến mức diễm lệ, nhưng làm cho người ta cảm thấy một loại lanh lợi và thân thiết, ấm áp vây quanh người nàng, tưới mát linh hồn Nhạc Phàm.
.....
Một lúc lâu, Nhã Nhi nhẹ nhàng kéo bàn tay trái Nhạc Phàm rồi viết vào trong đó:
"Ca ca biết không? Vừa rồi ta rất sợ hãi, cảm thấy rất cô độc. Nếu tất cả đều là mộng, vậy ta phải làm thế nào?"
- Ta vẫn luôn ở đây..."
Nhạc Phàm mỉm cười nói:
- Ta đi mua một ít đồ đạc, ở lại chỗ này cũng không thể không có một ít đồ dùng.
Thân thể Nhã Nhi run rẩy, khua tay ra hiệu:
"Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở lại đây phải không?"
- Dĩ nhiên! Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau...
Ngữ khí Nhạc Phàm kiên định đáp.
Nhã Nhi tuôn rơi nước mắt, câu trả lời này tựa như nàng đã mong chờ cả trăm ngàn lần... Hôm nay, nàng đã có được nó, một lời hứa vĩnh viễn.
Nàng đã mỉm cười, cười rất rực rỡ. Hạnh phúc vây quanh Nhã Nhi, sao có thể khiến nàng không vui, nhưng đột nhiên nàng lại thút thít:
"Ca ca, ta cảm thấy sinh mệnh lực đang hao mòn dần, có phải ta sắp chết rồi không?"
Nhạc Phàm sững sờ, hắn không biết phải nói gì nữa! Chọn sự thực đau lòng hay là nói dối thiện ý đây? Trong lòng Nhạc Phàm do dự. Hắn không đành lòng, nhưng hắn có thể lừa dối thân nhân duy nhất của hắn sao?
Nhã Nhi cười thê thảm, lại vẽ tiếp vào lòng bàn tay Nhạc Phàm:
“Kỳ thực ta biết rằng bản thân sắp chết rồi... Nhưng ta không muốn chết, thực sự không muốn chết.... Hiện tại ta rất sợ hãi, rất sợ mất đi tất cả... Ta đã đợi bốn năm mới gặp được ca ca, nhưng ông trời lại muốn cướp đi quyền được hưởng hạnh phúc của ta. Ta thực không cam tâm, thực sự không cam tâm mà...."
Hai tay nàng run lên, đó không phải là sợ hãi mà là không cam tâm!
Nhạc Phàm lau khô nước mắt của Nhã Nhi, ôm nàng vào lòng rồi chua chát nói:
- Tiểu Nhã, ta hiểu... Nhưng muội có biết hay không, có đôi khi người sống còn khó chịu hơn cả người chết đấy!
Sau khi người ta chết đi, chúng ta lấy cái gì ra mà chứng tỏ hắn từng tồn tại...
Tâm linh Nhã Nhi rung động, thất thần một trận:
"Ta thật ích kỷ.... Ta chưa từng nghĩ tới người còn sống... Ta vẫn còn hạnh phúc, chí ít sau khi ta chết đi, vẫn có một người thân còn sống và nhớ đến ta!"
Nhạc Phàm biết rõ suy nghĩ trong lòng Nhã Nhi, hắn dịu dàng an ủi nàng:
- Hãy để chúng ta giống như trước kia, có được không? Cho đến lúc muội rời đi.
Nhã Nhi lẳng lặng gật đầu. Điều duy nhất mà nàng có thể làm bây giờ chính là sống thật vui vẻ trong những ngày còn lại. Nếu như cả đời này chỉ có thể sống một ngày, nàng hy vọng là ngày hôm nay. Có lẽ đạt được càng ít thì mọi người mới càng quý trọng.
Hai người tâm sự ôn lại chuyện cũ với nhau. Bốn năm nay, bọn họ chỉ dựa vào kiên trì và chấp niệm của bản thân mà đi đến tận hôm nay. Chưa thể coi là chuyện cảm động trời đất nhưng đó cũng là một câu chuyện đẹp. Bọn họ chỉ cầu được an bình, dựa vào nhau mà sống.
....
Cứ như vậy, hai người bắt đầu những ngày yên bình không tranh với đời.
Yên bình vời vợi, đạm bạc thanh thản. Cuộc sống an bình nhưng vô cùng hạnh phúc, quan tâm nhẹ nhàng mà tình ý sâu sắc, một loại ấm áp như ánh mặt trời ngập tràn cái địa phương nho nhỏ này.
Thời gian qua đi rất, đối với Nhạc Phàm mà nói thì thời gian chính là một tên sát thủ vô tình, khiến cho người ta vô lực kháng cự. Thời gian chính là loại vũ khí lợi hại nhất mà Nhạc Phàm từng thấy qua, nhìn không thấy nắm không được, cứ như vậy lẳng lặng đoạt đi tính mệnh người thân của mình.
.....
Ba ngày trôi qua, lúc này Nhã Nhi lặng lẽ nằm trên giường gỗ, phảng phất như đang ngủ say. Sinh mệnh lực bị hao mòn khiến hai bên tóc mai của nàng đã bạc trắng, chỉ là dung nhan lại chưa suy tàn.
Nhạc Phàm lẳng lặng canh giữ ở bên cạnh nàng, vẻ mặt bình tĩnh tựa như đang chờ Nhã Nhi tỉnh lại. Nhưng mà hắn biết, sinh cơ của Nhã Nhi đã mất, không thể tỉnh lại nữa.
Sống chính là hy vọng, hy vọng lại là xa vời. Người chết thì đã chết, nhưng bản thân vì sao còn sống? Đó là sống chì người đã chết....
Nhạc Phàm ôm lấy Nhã Nhi bước ra ngoài, đặt nàng vào huyệt mộ mà hắn đã sớm chuẩn bị.
Trông thấy trúc hoàn trên cổ tay Nhã Nhi, Nhạc Phàm xót xa trong lòng, không khỏi hồi tưởng lại năm năm về trước... Ngày hôm đó là sinh nhật Vạn Nhã Nhi, lúc đó Nhạc Phàm rất nghèo, không thể mua được thứ gì tốt, thế là hắn liền đan một cái vòng tay bằng trúc để tặng cho Nhã Nhi. Không ngờ nàng lại vẫn giữ cho đến tận bây giờ. Chuyện xưa tràn về, bây giờ nghĩ lại, tất cả chỉ như vừa hôm qua.
Thần sắc lặng lẽ, Nhạc Phàm bện thêm một cái trúc hoàn xinh xắn đeo lên tay nàng... Tiếp theo hắn lấy trúc địch ra khẽ vuốt ve. Đây là thứ duy nhất mà Vạn Nhã Nhi để lại cho hắn, mặt trên có khắc tên của bọn họ, còn có cả tên của Lý Đàm và Vạn Liễu Hoài.
"U...u..."
Trúc địch vang lên, du dương giữa thiên địa... bi thương.... bình tĩnh...
Đây là khúc tấu mà Nhã Nhi dạy cho Nhạc Phàm, mặc dù còn chút trúc trắc, nhưng trong đó lại bao hàm rất nhiều rất nhiều tình cảm của Nhạc Phàm!
Mấy ngày này, là thời gian hạnh phúc nhất từ lúc Nhạc Phàm chào đời tới nay, ở đây không có náo động, cũng quên hết phiền não, chỉ cùng Nhã Nhi ở bên cạnh nhau...
Một giọt nước mắt lăn dài trên mặt, Nhạc Phàm cảm thấy một trận đau lòng thấm sâu vào tận linh hồn! Nhưng hắn lại cười, tựa như chỉ có đau đớn mới có thể làm cho hắn dễ chịu một chút. Trong nháy mắt, hai bên tóc mai của Nhạc Phàm lộ ra từng sợi bạc trắng.
Quả nhiên là:
Tương tụ nan, bách chuyển thiên hồi chung kiến quân.
Sinh tử biệt, nhất dạ tâm thương bạch phát hoàn.
(Gặp nhau thực khó khăn, trăm ngàn gian khổ cuối cùng mới thấy mặt vua;
Sinh tử biệt ly, chỉ một đêm thương tâm mà tóc lại thành bạc trắng)
- AAAAAAAA............
Gầm lên giận dữ, hai tay Nhạc Phàm vung lên, đem mấy chục trúc côn cắm xung quanh huyệt mộ theo một loại trật tự kỳ dị, tiếp theo tay bắt thủ quyết không ngừng biến ảo, tốc độ nhanh đến mức dường như ngay chính hắn cũng không nhìn rõ.
Trận này gọi là "Ngưng không tị trần trận", xuất phát từ "Ngự thiên" trong "Kỳ kinh", chính là các triều đại quân vương hoàng để dùng để bảo vệ di thể sau khi chết. Nó có thể ngăn cách mọi sự vật bên ngoài, có thể bảo tồn thân xác một cách hoàn hảo.
- Cách!
Nhạc Phàm khẽ quát một tiếng, trận pháp đã hoàn thành. Chỉ thấy Nhã Nhi cứ như vậy biến mất như vô hình, ngay cả nơi mai táng cũng không thấy bất cứ vết tích nào cả.
- Tiểu Nhã, ta đi đây. Ta sẽ trở về. Chờ ta xử lý xong mọi việc rồi sẽ trở về bên muội, vĩnh viễn....
Nhạc Phàm kiên quyết rời đi, chốn địa phương nho nhỏ này lại hoàn toàn trở thành trống vắng, phảng phất như từ trước đến nay chưa từng có người ở đây.
.....
Sau khi Nhạc Phàm rời khỏi không lâu, trong rừng trúc rung động loạt xoạt. Một bóng người từ trong rừng trúc bay vọt ra.
Người tới sau khi đứng lại thì lẩm bẩm nói:
- Không ngờ Lý Nhạc Phàm đó cũng là cao thủ kỳ môn thuật, chỉ một mình hắn mà lại bày được đại trận như thế này, hơn nữa hai trận pháp đơn giản kết hợp lại có uy lực thật lớn. Ngay cả ta cũng phải tốn không ít công sức mới có thể tiến vào, tiểu tử này thực sự là không tồi.
Người tới mặc trang phục ni cô, tay cầm phất trần, nếu đám người Phó Soái ở đây thì nhất định sẽ nhận ra đó chính là chủ trì Niệm Tâm sư thái của Đông Nguyệt am.
Niệm Tâm sư thái đi tới chỗ mai táng Nhã Nhi, phất trần vung lên, một đạo bạch quang từ tay trái bắn xuống đất, thân thể Nhã Nhi tức thì hiện ra.
"Còn may chưa tới muộn, bằng không bà ngoại không chửi chết mình mới là lạ!" Niệm Tâm sư thái mỉm cười bước tới, đút một viên thuốc màu đen vào trong miệng Nhã Nhi. Sau đó bà lấy ra một vật từ trong tay áo, đánh lên cửa trúc trận, tiếp theo ôm lấy Vạn Nhã Nhi đạp trúc rời đi.
....
----------oOo----------