Q.7 - Chương 36: Chân khí hóa hình.
Thanh Sơn tiểu trấn lâu,
Thử gian nhất hồ tửu,
Độc ẩm thiên địa huyền,
Nhất túy giải thiên sầu...
Ô Mai trấn nằm ở phía đông Chiết Giang, có thể nói là yên bình dưới chân núi Thanh Sơn.
Nhạc Phàm cần sự yên tĩnh, yên tĩnh chỉ để uống rượu. Từ trước đến nay hắn chưa từng biết, thì ra rượu là một thứ rất tốt, uống vào một ngụm như là lửa đang thiêu đốt trong lòng, cái loại cảm giác nhoi nhói đó khiến hắn rất khoan khoái, chí ít là trong lòng cảm thấy rất dễ chịu.
Thì ra Nhạc Phàm bởi vì nỗi đau mất người thân, dưới sự thương tâm vô hạn hắn đã lang thang không mục đích đi tới tiểu trấn này, tìm một chỗ yên tĩnh mà làm cái việc gọi là mượn rượu tiêu sầu.
Đêm đã khuya, trên đường đã bớt người qua lại, nhưng Nhạc Phàm vẫn đang điên cuồng uống rượu trong tửu điếm, từng ngụm rồi lại từng ngụm uống không biết là bao nhiêu nỗi sầu. Đống bình rượu bên cạnh dần dần đã đầy ắp.
Tửu lượng của Nhạc Phàm rất tốt, ngay cả chính hắn cũng không ngờ vốn dĩ tửu lượng của mình lại cao như vậy. Uống không say, vậy thì cứ tiếp tục uống, Nhạc Phàm một lòng muốn say, nhưng lại không biết rằng trong lòng hắn sớm đã say rồi...
Hiện tại Nhạc Phàm có rất nhiều tiền, hắn đã đưa cho chủ quán hẳn một tờ ngân phiếu, cho nên lão chủ quán cũng mặc kệ hắn thoải mái. Chỉ là trông thấy Nhạc Phàm thương tâm tuyệt vọng như vậy, cho nên thỉnh thoảng lão cũng đảo qua khuyên giải an ủi hắn một phen.
......
- Đại ca, tửu điếm nhỏ này vẫn chưa đóng cửa, chúng ta vào uống vài chén cho ấm người đã.
Vừa dứt lời, liền có hai gã đàn ông to cao từ ngoài cửa tiến vào. Chỉ thấy bọn họ một cao một lùn ăn vận trang phục rắn rỏi, xách theo đao kiếm, chắc hẳn là nhân sĩ giang hồ.
Lão chủ quán thấy thế liền vội vàng tiến tới nói:
- Hai vị đại hiệp, tiểu điếm chúng tôi đang định đóng cửa, xin các vị ngày mai hãy đến được không?
- Cái gì lão già, đâu thể đóng cửa sớm như vậy?
Gã lùn vừa nói vừa gạt chủ quán ra.
Bây giờ đã là giờ tý khuya khoắt, đâu ra mà còn sớm chứ? Lão chủ quán bất đắc dĩ trong lòng, chỉ đành van nài nói:
- Đại gia, tiểu điếm thực sự sắp đóng cửa, các vị ngày mai hãy đến.
- Mẹ kiếp, vậy hắn sao còn ở đây, tưởng lão tử dễ tính mà bắt nạt à?
Gã cao kều đứng lại, chỉ vào Nhạc Phàm đang uống rượu rồi trừng mắt hung dữ nhìn chủ quán, tay hắn đặt lên chuôi đao ra vẻ một lời không hợp liền muốn động thủ.
Lão chủ quán tức thì bị dọa cho rụt người lại.
- Lũ ồn ào... các.... các ngươi trật tự chút đi....
Một giọng bực bội bỗng vang lên.
"Hả!"
Mọi người chợt giật mình, nhất tề dồn ánh mắt vào chỗ Nhạc Phàm. Lão chủ quán càng là quệt mồ hôi lạnh, nhưng không dám ra mặt. Nếu như thật sự động thủ thì sợ rằng nơi này chẳng còn thứ gì nguyên vẹn nữa.
Gã lùn thấy Nhạc Phàm ăn mặc toàn thân theo lối thợ săn, bộ dạng say túy lúy, căn bản không giống người biết võ công, thế là hắn tức giận quát:
- Ngươi... Con mẹ nó tiểu tử nhà quê này, không ngờ dám quản đại gia à? Lão tử thấy ngươi đúng là chán sống rồi!
Nói xong gã đang định xông lên thì lại bị gã cao kều ngăn lại, đánh mắt ra hiệu.
- Bảo các ngươi trật tự chút, không nghe thấy à?
Nhạc Phàm đứng dậy, hai mắt say sưa mông lung, thân thể cũng là lảo đảo sắp mềm ra.
Hai người buồn bực, bị một tên tửu quỷ quát cho như vậy, hiển nhiên thấy rất mất mặt, thế là bọn hắn liền xông lên tung ra một trận quyền cước như mưa.
Lúc đầu hai người còn tưởng rằng Nhạc Phàm có bản lĩnh gì, nhưng sau khi động thủ mới nhận ra trong cơ thể hắn căn bản còn không có một tia chân khí, chỉ là thân thể có phần cứng rắn một chút mà thôi. Không phải e dè gì nữa, quyền cước của hai người ngày càng mãnh liệt.
Lẽ nào Nhạc Phàm thực sự không hề có lực hoàn thủ sao? Đương nhiên không phải vậy. Chỉ là hắn mệt mỏi quá, mệt đến độ không muốn hoàn thủ nữa...
Một lúc lâu sau, hai người kia dường như đã mỏi hết chân tay, cho nên mới ngừng lại:
- Thôi bỏ đi, trông bộ dạng hắn thế này, có đánh nữa cũng không thú vị, có gì phải lãng phí khí lực. Đúng là cái đồ ngu cứng xương, làm lão tử đánh tê dại cả tay rồi!
- Thật mất hết con mẹ nó hứng! Đi, chúng ta đi tìm chỗ khác uống rượu!
- Mẹ kiếp, thật đen đủi...
Đợi sau khi hai người rời khỏi, Nhạc Phàm vẫn nằm im trên mặt đất không nhúc nhích, không biết là do mệt quá nên muốn nằm nghỉ một chút hay là đã ngủ quên rồi. Lúc này chợt lại có một nữ tử áo xanh đi đến nâng Nhạc Phàm dậy.....
.....
Sáng sớm hôm sau, một tia nắng chói mắt lẻn qua song cửa chui vào, chiếu rọi lên khuôn mặt Nhạc Phàm.
- A.... đau đầu quá!
Nhạc Phàm dựng người dậy, khẽ dụi dụi mắt, thầm nghĩ:
"Đau đầu quá, xem ra rượu vẫn nên là uống ít đi thì hơn, ta còn phải làm rất nhiều việc...."
"Đây là chỗ nào?" Thoáng suy nghĩ hắn đã quan sát bốn phía, chợt nhíu mày suy tư: "Bị người khác mang đến nơi đây, không ngờ mình lại không có một chút cảm giác gì, nếu như có địch nhân thì thật là...."
Nhạc Phàm ngồi xếp bằng trên giường, lặng lẽ vận dụng phương pháp hít thở theo "Dưỡng tâm kinh".... Thói quen nhiều năm qua của hắn đến giờ vẫn không đổi.
Hắn không phải là người mềm yếu, cho dù mất hết nguyên khí hắn cũng không hề buông bỏ, cùng lắm thì luyện lại thôi, hắn rất có lòng tin vào bản thân.... Huống chi Nhạc Phàm còn có tinh thần lực cường đại làm chỗ dựa.
Từ khi hoàn toàn nắm vững tinh thần lực, Nhạc Phàm liền có thể cảm thấy lực công kích kinh khủng của "Mũi tên nhỏ", đó tuyệt đối là lực lượng hủy diệt tất cả....
"Ồ!"
Đang quan sát bên trong cơ thể, Nhạc Phàm chợt kinh ngạc phát hiện kinh ngạc phát hiện ra mặc dù linh khiếu khép kín, nguyên khí mất hết, nhưng độ cứng rắn của thân thể lại cao hơn so với trước kia không biết bao nhiêu lần. Dưới sự hiếu kỳ, Nhạc Phàm chợt động tâm niệm, vận chuyển "Long cực cửu biến" đến tột cùng.
Vù, vù...
Chỉ thấy thân thể Nhạc Phàm khẽ rung lên, lập tức một luồng hào quang đỏ thẫm tỏa ra bên ngoài. Mà ngoài thân thể, một con huyết long hộ thể khoa trương đang lồng lộn lượn vòng không ngớt....
Chân khí hóa hình!
Chỉ cần là người đã từng lăn lộn trên giang hồ thì đều sẽ biết các cấp độ của công pháp. Cao thủ giang hồ bình thường thì không phải nói nhiều nữa, chân khí dù có mạnh đến đâu cũng chỉ có thể vận hành trong cơ thể.
Cao thủ đạt đến cảnh giới tiên thiên thì có thể phóng chân khí ra ngoài cơ thể, gọi là cương khí. Càng có cao thủ cá biệt không chỉ phóng chân khí ra ngoài, mà thậm chí còn có thể đem chân khí phóng ra ngoài đó mô phỏng trở thành một loại hình dạng, như thế vận dụng sẽ càng tốt hơn. "Chân khí hóa hình" chỉ là cách gọi thông dụng trên giang hồ, cho nên nó còn có một loại cách gọi chính thống - "khí thế".
Phải biết rằng, huyền công tu luyện đến mức đỉnh điểm thì đã không còn thuần túy là tỷ thí nội lực nữa, mà đại thể so đấu "khí thế" mới là mấu chốt quyết định thắng thua. Nếu "khí thế" mạnh mẽ thì sơ hở ít, "khí thế" yếu thì nhất cử nhất động đều bị nắm trong tay người khác.
Vì để đề thăng "khí thế", một số bộ huyền công bảo điển lợi hại đều có ghi chép phương pháp "Chân khí hóa hình", đây là phương pháp duy nhất có thể đề thăng khí thế.
Có điều, "Chân khí hóa hình" mới chính là thứ mà người người nghị luận.
Có những cao thủ có "khí thế" như kim cương, la hán, tu la, tiên nữ...; có cao thủ lại có "khí thế" hóa thành hình dạng các loài vật như rùa, rồng, hổ, hạc, chim ưng...; còn có một loại cao thủ tương đối đặc biệt, "khí thế" của bọn họ hóa thành hình dạng binh khí, đa số là dùng đao kiếm là chủ yếu. Lực công kích của loại người này cực kỳ cường đại, so với cao thủ đồng cấp cũng mạnh hơn rất nhiều. Như Khấu Phỉ đứng hàng thứ hai trong mười đại cao thủ của bạch đạo, của hắn chính là "đao thế" rung trời.
Còn Nhạc Phàm do tu luyện nhục thân từ ngoài vào trong, nên hiện tại công pháp hoàn thành chính là biến thành hình rồng.... Có điều bản thân Nhạc Phàm cũng tuyệt không biết những thứ này.
....
----------oOo----------