Q.7 - Chương 47: Phật môn đại pháp.
Mọi người dưới khán đài đều hoang mang. Vốn dựng lôi đài là để cho các phái quyết chiến, nay lại bị hai người Nhạc Phàm chiếm dụng, còn nói muốn tỷ thí.
Tuy nhiên, mọi người đều đáp lại bằng tâm lý hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt, cho nên không ai nói gì. Kẻ nào cũng muốn biết võ công của gã Lý Nhạc Phàm này có lợi hại đúng như vừa rồi hay không, hay chỉ như phù dung sớm nở tối tàn? Đến cả các thế lực lớn cũng án binh bất động, chăm chú quan sát trận tỷ thí này.
Trong đám người dưới đài, Thạch Kiền trừng mắt nhìn Không Thiên trên đài, lầm bầm nói:
- Không Thiên đáng ghét, dám tranh phong quang của tiểu ca à, đợi đó ta sẽ cho ngươi nếm thử "Khai vị tán" lợi hại thế nào! Không đúng, Không Thiên đã tới, vậy Tiểu Mễ đâu?
Nói xong liền quay qua nhìn tứ phía, nhưng ở giữa chốn biển người đông nghịt thế này, tìm người thật khó!
.......
- Lão Phó, Nhạc Phàm tiểu huynh đệ thiệt không đơn giản nha.
- Đúng vậy, tiểu muội có một đại ca tốt.
.....
- Hây!
Theo một tiếng quát lớn của Không Thiên, không khí toàn bộ lôi đài tức thì chấn động, một luồng khí thế cương mãnh lan tràn khắp tứ phía... Mà trên người Không Thiên tỏa ra một vầng kim quang mờ nhạt.
"A! Hộ thể cương khí!"
Mọi người giật mình kinh thán.
Không Thiên tuổi chỉ khoảng mười bảy mười tám, không ngờ đã đạ tới tiên thiên chi cảnh, thảo nào mọi người lại phản ứng như vậy.
Lúc trước Nhạc Phàm đã từng cùng Không Thiên giao thủ một lần, đương nhiên hiểu rõ thực lực đối phương cỡ nào, nên cũng không khiêm nhượng, hai mắt tinh quang bùng phát:
- Đến đây!
Công phu Thiếu Lâm quang minh chính đại, dụng lực phá xảo, do đó Không Thiên cúi đầu thi lễ một cái rồi chính diện xông thẳng tới Nhạc Phàm, chớp mắt đã thấy trước mặt.
- Lai Khứ Không Không!
Sau lưng Không Thiên như có ngàn cánh tay, khí thế hạo nhiên vô cùng uy vũ.
Binh! Chát!...
Trên đài cao truyền xuống từng trận âm thanh chan chát, khiến cho mọi người nghe thấy mà run sợ không ngớt.
Động tác của Không Thiên nhanh như chớp giật, từng chiêu đều nhắm vào chỗ hiểm yếu, mãnh liệt công kích vào Nhạc Phàm, trái đông phải tây, ngàn tay cùng phóng xuất...
Nhưng hai tay Nhạc Phàm biến hóa không ngừng, vận dụng chữ "Ngự" trong Thập Nhị quyết để ứng phó; hoặc tránh né, hoặc mượn lực, hoặc cường công, vừa vặn chặn đứng quyền cước của đối phương.
...
- Không Minh Thất Thập Nhị Quyền!
Diệu Hư đang quan chiến một bên chợt khẽ hô nhỏ.
Một tiểu hòa thượng bên cạnh lão liền hỏi:
- Sư phụ, đó là công phu của phật môn chúng ta sao?
Diệu Hư khẽ mỉm cười nói:
- Không Minh Thất Thập Nhị Quyền chính là quyền pháp chí cao của phật môn, đã thất truyền gần trăm năm, không ngờ lúc này lại tái hiện trên giang hồ. Thêm vào "Phạm Thiên Đại Phật ấn", xem ra thời điểm phật môn ta chấn hưng cũng không còn xa.
Tiểu hòa thượng như hiểu như không khẽ gật đầu, lại hỏi:
- Vậy công phu mà Lý thí chủ dùng cũng là công phu phật môn phải không? Sao lại nhìn quen mắt như vậy?
- Điều này...
Diệu Hư sửng sốt, bởi vì hắn cũng thấy hết sức quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra đó là võ công gì.
- Đó không phải là "Cầm Nã Thập Bát Đả" sao?
Không biết ai dưới đài cao bất chợt kêu một tiếng, phảng phất như đánh động tâm tư mọi người, lúc này mới chợt bừng tỉnh đại ngộ.
- Đúng vậy, thật đúng là "Cầm Nã Thập Bát Đả"!
- Mẹ ôi! Cái loại võ công rác rưởi đó cũng lợi hại như vậy sao?
Chỉ trong giây lát, đoàn người dưới đài lại nhao nhao cả lên...
Lúc này, Vương Sung đang ngồi bên phe hắc đạo, tâm tư hắn cũng kích động dị thường; nhớ năm đó, hắn khiêu chiến Nhạc Phàm bằng chính bộ công phu này, về sau bị Nhạc Phàm học trộm mất rồi thắng ngược lại bản thân. Thật chẳng ai nghĩ ra, một bộ công phu đơn giản mà người người trên giang hồ đều có thể luyện được, không ngờ trong tay Nhạc Phàm lại có uy lực thế này. Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Sung nhất thời cảm khái vạn phần.
Mọi người thấy rõ ràng, Nhạc Phàm mỗi lần xuất chiêu đều đánh thẳng vào điểm yếu hại, chiêu thức đối phương chưa tới thì hắn đã chuẩn bị rồi, hoàn toàn không cần suy nghĩ tiếp theo dùng chiêu gì, hoàn toàn là tiện tay đánh ra, kinh nghiệm dày dạn.
Hướng Nhược Hải thấy Vương Sung thần sắc bất định, liền hỏi:
- Lão tam làm sao vậy?
Vương Sung đem chuyện cũ đơn giản kể qua. Nghe xong Hướng Nhược Hải tán thưởng khen kỳ lạ, hỏi tiếp:
- Vậy lão tam đánh giá trận đấu này thế nào?
Vương Sung trầm ngâm nói:
- Nếu so về chiêu thức, tiểu hòa thượng so với Lý Nhạc Phàm mạnh hơn một bậc, nhưng Lý Nhạc Phàm tựa hồ kinh nghiệm chiến đấu phi thường phong phú, không ngờ đem "Cầm Nã Thập Bát Đả" luyện đến thuần thục như vậy, bất luận chiêu thức gì đều là thuận tay mà đánh ra, đã đạt tới cảnh giới "phản phác quy chân". Cho nên theo ta phán đoán, nếu tiểu hòa thượng kia không có tuyệt chiêu tối hậu thì Lý Nhạc Phàm tất thắng không thể nghi ngờ.
Hướng Nhược Hải gật gù khẽ mỉm cười.
Kinh nghiệm phong phú? Nhạc Phàm đâu phải chỉ là kinh nghiệm phong phú! Nếu nói tới kinh nghiệm chiến đấu, ở đây ngoại trừ Đông Vũ thì sợ rằng không ai dám so sánh với Nhạc Phàm! Bốn năm chém giết trên chiến trường, đó không phải đơn giản chỉ nói vài câu là có thể lĩnh hội được. Khảo nghiệm bằng máu bằng lửa, tuyệt đối còn thực dụng hơn nhiều so với kẻ lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm.
....
Mọi người như bị che lấp hai mắt, không còn thấy rõ thân ảnh của bọn họ, chỉ thấy trên đài sóng khí chấn động, cát bay đá chạy...
Hai người Nhạc Phàm hoặc trên không trung, hoặc dưới đất bằng, ngươi tới ta lui, quyền cước tung ra chớp nhoáng như điện quang hỏa thạch; nhất thời trên đài cao đánh cho trời đất tối sầm, vô cùng kịch liệt!
"Lẽ nào đây chính là cảnh tượng quyết đấu giữa tiên thiên cao thủ?"
Nhìn Nhạc Phàm cùng Không Thiên đối chiến, một số nhân sĩ giang hồ bình thường cảm thấy vô cùng thất vọng! Chênh lệch lớn như vậy, tựa hồ nói cho bọn họ, va chạm giữa các tiểu nhân vật khác chi một trò đùa, sinh mạng ở trước mặt lực lượng cường đại thật là vô cùng yếu đuối!
"Ài! Có lẽ đây chính là số mệnh!"
Không ít người cảm thán như vậy, nhưng bọn họ lại không hiểu, những kẻ cảm thán mãi mãi sẽ chỉ nằm trong số mệnh, kỳ thực đây mới chính là mệnh.
....
Uỳnh!
Đây đã là lần tiến công thứ mười tám của Không Thiên, nhưng hắn vẫn không thể đột phá phòng ngự của Nhạc Phàm.
Không Thiên xuất thủ thực sự không hề chậm, chiêu thức cũng rất tinh diệu, nhưng mỗi khi sắp đánh trúng Nhạc Phàm thì đều bị Nhạc Phàm kịp thời xuất chiêu cản phá, khiến tiểu hòa thượng thật sự nghẹn cứng.
- A di đà phật!
Không Thiên chợt thối lui, nhảy ra khỏi vòng chiến, chắp tay nói:
- Thí chủ chiêu thức mặc dù đơn giản, nhưng sử dụng xuất thần nhập hóa, tiểu tăng bội phục!
Đang nói, ngữ khí chợt biến đổi:
- Nếu như vậy, hay là chúng ta toàn lực ứng phó đi, thế nào?
- Được thôi!
Nhạc Phàm lúc này cảm xúc cũng đồng dạng dâng trào, lần đầu tiên so chiêu với một tay mạnh như vậy, bản thân học được không ít điều hay. Hơn nữa đối phương công kích chú trọng ý chứ không chú trọng lực, đều là chỉ điểm tới liền dừng, có thể nói là quang minh lỗi lạc. Gặp được đối thủ như vậy, sao có thể không làm cho người ta cảm thấy hưng phấn và sảng khoái.
Không Thiên lui ra phía sau một bước ngắn, nhắc nhở nói:
- Thí chủ cẩn thận, tiểu tăng sử dụng chính là phật môn tuyệt học "Đại Nhật Như Lai Thần Chưởng", mười phần cương mãnh uy lực cực lớn, mong thí chủ chú ý!
Trong ánh mắt u buồn của Nhạc Phàm có thêm vài phần thích thú, khẽ gật đầu nói:
- Nếu tiếp không được, ta sẽ tự tránh đi!
- Đại thiện!
Không Thiên nghe Nhạc Phàm nói vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao bọn họ cũng xem như không đánh không quen, một loại liên hệ kỳ diệu phảng phất tác động tới tâm linh hai người.
- Phật quang xuất hiện...
Không Thiên hét lớn một tiếng, như sấm đánh ngang tai!
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy toàn thân Không Thiên tỏa ra hào quang bồng bềnh, chiếu rọi trăm trượng... Bọn họ loáng thoáng như nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ hiện ra trong vầng hào quang sáng trắng.
- Là "chân khí hóa hình"!
Mọi người sợ hãi kêu lên!
- Là Phật….
Diệu Hư hoảng sợ, vội vàng chắp tay tụng niệm kinh văn, chúng hòa thượng phía sau cũng liền tụng xướng theo.
....
----------oOo----------