Chương 2078: Hai điểm.
- Giả rồi. Chưa từng có ai có thể hình thành một dòng xoáy nối liền động phủ giới với Tiên Cương đại lục, thu thần thức của Đại Thiên Tôn tới đây. Đây là giả!! Ngươi đừng mơ có thể lừa được lão phu!
Hai mắt Xích Hồn Tử đỏ bừng, phát ra tiếng rống hoảng loạn.
Thần sắc hắn dữ tợn, gân xanh nổi đầy mặt, giống như giờ phút này đã quên đi sự sợ hãi trước đây, bị cảnh tượng không thể tin nổi trước mắt khiến cho tâm thần sụp đổ.
- Giả, đều là giả, ha ha, nhất định là giả, Vương Lâm, lão phu năm đó đã từng là hảo hữu của thị vệ của Tiên Hoàng - La Minh, ta đã từng cứu tính mạng hắn! Hắn là thân tín của Tiên Hoàng... Ta...
Tóc tai Xích Hồn Tử rối bù, cười ha hả, nói ra những lời này giống như là cọng cỏ cuối cùng cứu mạng hắn.
- Ô? Là giả sao? Đúng là thần thức của Tiên Hoàng thì ta không thể thu lấy. Nhưng ta có thể cho ngươi nhìn tận mắt tàn hồn bị nghiền nát của hắn.
Vương Lâm vung tay phải lên. Lập tức dòng xoáy biến mất, khí tức của Đạo Nhất cũng tan thành mây khói. Chỉ còn lại Đạo Nhất đang run rẩy bên trong Đạo Nhất Tông tại Tiên Cương đại lục. Vừa rồi hắn cảm nhận rõ ràng sự yếu ớt của mình so với Vương Lâm.
- Ngươi nhìn xem. Đây cũng là giả sao!
Thần sắc Vương Lâm bình thản, sau khi nói xong, bầu trời phía sau hắn đột nhiên xuất hiện ba màu trắng, đen, vàng kim!
Ba màu ánh sáng này lập tức ngưng tụ lại, hóa thành một mặt trời khổng lồ. Uy áp của Đại Thiên Tôn ầm ầm lan tỏa ra từ trên người Vương Lâm, bao phủ toàn bộ thân thể Xích Hồn Tử.
Cùng lúc đó, ở bên trong Đại Thiên Tôn Chi Dương của Vương Lâm hiện lộ rõ ràng ra khuôn mặt thật của Tiên Hoàng. Khuôn mặt nọ lộ vẻ thống khổ vặn vẹo nhưng những ai đã từng gặp mặt Liên Đạo Chân chỉ liếc một cái liền có thể nhận ra!
- Giả... Đều là giả... Toàn bộ đều là giả... Ngươi cũng là Đại Thiên Tôn, ha ha. Đây đều là giả, đừng mong gạt ta.
Xích Hồn Tử thì thào, hai mắt đã mờ mịt.
Sau khi triển khai uy áp của Đại Thiên Tôn xong, tu vi của Vương Lâm còn tăng lên nữa, đạt tới nửa bước Đạp Thiên Cảnh. Uy áp lúc này của hắn có thể đủ để đánh tan cả một tinh vực, diệt sạch chúng sinh.
Luồng uy áp này không chút lan tỏa ra mà đều ngưng tụ ở bốn phía quanh thân thể Xích Hồn Tử, khiến toàn thân Xích Hồn Tử ầm vang, ngây ra như phổng, cười rộ lên như kẻ ngốc, trong chớp mắt khi nổi điên, thân thể đã tan nát.
Đồng Thời vào lúc thân thể hắn tan nát, Xích Hồn Tử cũng nổi điên.
Hắn không thể tiếp nhận sự tật này. Hắn không dám nghĩ là mình lại dám có ý đồ với một người có thể luyện hóa cả hồn phách Tiên Hoàng, thậm chí còn là Đại Thiên Tôn. Mà bản thân hắn lại còn muốn dạy đồ hồng nhan của Đại Thiên Tôn, thu một hậu nhân của Đại Thiên Tôn làm đệ tử.
Thậm chí bản thân mình lại khiến cho hậu nhân của Đại Thiên Tôn này đi phản kháng Đại Thiên Tôn.
Hoang đường, đúng là hoang đường tới cực điểm!
Hắn điên rồi. Trong lúc thân thể tan nát. Nguyên thần diệt vong nhưng loại thống khổ này so với sự điên cuồng trong nội tâm giống như đom đóm với trăng, không thể sánh nổi.
Loại tử vong này so với trực tiếp đánh tan thân thể còn tàn nhẫn hơn. Vương Lâm ngoài phá hủy thân thể hắn còn phá hủy cả tấm thân hắn, từ trong ra ngoài, hủy diệt toàn bộ một cách vô tình.
Vào ngày chiến đấu thứ hai. Vương Lâm mang theo Mộc Băng Mi và đám người Thập Tam. Hứa Lập Quốc rời đi. Trước khi đi Vương Lâm lại bố trí trận pháp của Tiên giới một lần nữa. Sự cường hãn của trận pháp này dù là cả trên Tiên Cương đại lục, trừ phi Cổ Tổ và Tiên Tổ sống lại nếu không cũng chẳng ai có thể phá vỡ.
Dù là Cổ Đạo cũng không phá nổi.
Khi đi Vương Lâm còn để lại một bộ phận đạo thống và thần thông tại Tiên giới, còn ngưng tụ thiên địa lực hóa thành một đống đan được lớn như ngọn núi. Hắn để lại mầm mống cường đại cho Tiên giới. Có lẽ năm tháng trôi qua, sẽ có một ngày cường giả Tiên giới như mây, cũng có người có thể truyền thừa đạo thống của Vương Lâm.
Trận pháp phòng hộ hoàn mỹ, rất nhiều đan được và thần thông cùng đạo thống, thậm chí còn có cảm ngộ của Vương Lâm đối với hư bổn nguyên. Điều này đủ để Tiên giới cường đại với tốc độ cực nhanh, sẽ không còn xuất hiện chuyện như Xích Hồn Tử nữa.
Vương Lâm rời đi. Hắn xuyên qua tinh hải mênh mông, về tới Chu Tước Tinh, ở trên Chu Tước Tinh hắn tự mình tới trước pho tượng của mình, khoanh chân ngồi xuống một ngày, sau đó một mình rời khỏi Chu Tước Tinh. Đầu tiên hắn đi tới nơi đại chiến năm đó đã biến thành một vùng đổ nát - Thiên Vận Tinh.
Ở nơi đó Vương Lâm tản thần thức ra, tìm tới cửa vào Yêu Linh Chỉ Địa. Sau khi tiến vào Yêu Linh Chỉ Địa, ở địa phương quen thuộc này, trong động phủ của tiên đế Thanh Lâm, hắn phục hồi lại nơi này như cũ, tìm được bức tranh mà hắn phong ấn ở trong vực sâu, đưa nữ tử kia ra, giải phong ấn, đưa nàng chìm vào luân hồi.
Nữ tử kia năm đó rất thần bí, lúc này Vương Lâm nhìn lại đã không còn trọng yếu nữa.
Vương Lâm rời khỏi Yêu Linh Chỉ Địa, ở trong tứ đại tinh vực của giới nội liền đi qua rất nhiều địa phương, lần lượt tận lực tìm kiếm đáp án mà năm xưa còn chưa giải quyết được.
Cuối cùng hắn ra khỏi giới nội, đi tới giới ngoại.
Tại giới ngoại, địa phương thứ nhất mà Vương Lâm đi tới chính là vùng đất Điên Lạc năm xưa, ở nơi đó có lão Chu Tước có ân với hắn.
Hắn gặp rất nhiều cố nhân.
Mấy ngày sau Vương Lâm giải khai phong ấn của vùng đất Điên Lạc, để đám người lão Chu Tước không còn bị nhốt vĩnh viễn ở nơi này nữa, có thể tùy ý đi ra. Sau đó Vương Lâm mang đi vật trọng yếu nhất của vùng đất Điên Lạc, một mũi kim la bàn.
Bước chân hắn dừng lại ở rất nhiều nơi tại giới ngoại. Vương Lâm thấy Tán Linh thượng nhân, thấy được bằng hữu khiến hắn cảm động.
Ở một tu chân tinh tại giới ngoại Vương Lâm cũng thấy một đứa trẻ.
Thân thể đứa trẻ nọ đang chìm vào trung tâm của tinh cầu, giống như đang ngủ say. Dáng vẻ của hắn rất giống Thác Sâm. Vương Lâm dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng nhìn ra có lẽ Thác Sâm và Đổ Ti dường như đang tu luyện một loại thần thông nào đó.
Thần thông này có lẽ phải khiến thân hình hóa thành trẻ con, trưởng thành một lần nữa.
Ở trên tinh cầu này, Vương Lâm nhìn thấy đứa trẻ này mấy ngày rồi mới rời đi. Trước khi đi hắn để lại một đạo thần niệm cho Thác Sâm, để đứa trẻ này khi lớn lên, lúc thức tỉnh sẽ cảm nhận được thần niệm này.
Đối với Vương Lâm mà nói, động phủ giới đã không còn bí mật gì nữa. Nếu có mà nói thì đó là Thiên Vận Tử thần bí, là Thất Thải thần bí. Chẳng qua dấu vết của sự tồn tại của hai người này đã biến mất.
Vương Lâm đi qua rất nhiều địa phương. Sau một năm, hắn trở lại Chu Tước Tinh, về tới quê hương của hắn.