Chương 29: Tỉnh Lại Trong Mộng (1)

Diêm Xuyên tay cầm một hòn đá khá sắc bén rồi bước ra sơn động.

Bên ngoài sơn động, năm con sói đang cắn nuốt xác tên gia đinh.

Diêm Xuyên cầm lấy hòn đá, thần sắc thì biến ảo một lúc.

Xa xa, ở trong rừng, Mộng Yểm không ngừng đọc:

- Ngươi không biết võ nghệ, ngươi tay trói gà không chặt, ngươi chỉ là một thư sinh mềm yếu.

- Ngươi không biết võ nghệ, ngươi tay trói gà không chặt, ngươi chỉ là một thư sinh mềm yếu.

- Ngươi không biết võ nghệ, ngươi tay trói gà không chặt, ngươi chỉ là một thư sinh mềm yếu.

...

Một lần rồi một lần đọc lên, mà xa xa Diêm Xuyên bởi vì đang trong mộng nên cũng bị Mộng Yểm tạo ra giấc mơ quấy nhiễu.

- Ta không biết võ nghệ? Làm sao bây giờ? Ta chỉ là một tên thư sinh, năm con sói, năm con!

Diêm Xuyên giống như đã bị ám thị mà hơi có phần bối rối.

- Tướng công, đừng, đừng a, tướng công!

Trong sơn động sau lưng truyền đến âm thanh thút thít của Mặc Vũ Hề.

Diêm Xuyên đang trong bối rối nghe được nương tử đau buồn khóc thì thần sắc lập tức cứng lại.

- Không biết võ nghệ thì sao, thư sinh mềm yếu thì sao! Tay trói gà không chặt, ta vẫn giết sói, ai muốn tổn thương nương tử cùa ta thì ta cùng nó dốc sức liều mạng, không chết không thôi!

Vẻ mặt Diêm Xuyên bắt đầu biến thành dữ tợn.

Không đợi năm con sói tới mà hắn liền trước tiến vọt tới.

- Chết!

Diêm Xuyên dữ tợn nói.

- Phập!

Hòn đá sắc bén ầm ầm đâm thủng một con sói.

Mộng Yểm nhìn thấy một màn này liền kinh ngạc nói:

- Tại sao lại như vậy? Hắn tại sao lại có ý chí mạnh mẽ như thế? Trong mộng do ta thiết kế thì ngươi là ôn hòa hiền hậu và mềm yếu a. Tại sao lại có tinh thần hung ác như vậy? Trong hiện thực, ngươi rốt cuộc là hạng người gì?

- Ô ô ô...!

Bốn con sói khác lập tức ngừng ăn mà nhìn về Diêm Xuyên.

- Đến đây a! Đến đây a! Lão tử cho dù chết cũng muốn kéo theo các ngươi làm đệm lưng!

Diêm Xuyên hung ác nói.

- Ô ô ô!

Bốn con sói gào thét. Một con trong đó liền lao thẳng tới Diêm Xuyên.

- Ầm ầm!

Diêm Xuyên bị đánh ngã trên mặt đất, hòn đá trong tay cũng bị đánh bay ra ngoài. Nhưng Diêm Xuyên lại ôm lấy cổ con sói này.

Một ngụm, Diêm Xuyên hung hăng cắn vào cổ con sói.

- Xì!

Diêm Xuyên hung ác cắn nát yếu hầu con sói để cho nó lập tức nức nở một tiếng rồi chết.

- Vù vù vù!

Ba con khác liền không ngừng gào thét dường như không thể tưởng được một con người yếu đuối lại có thể cắn chết một con sói.

Mộng Yểm lo lắng mà tay niết ấn quyết nói:

- Ngươi không có dũng khí, ngươi sợ hãi sói, ngươi sợ hãi sói, ngươi không có lực phản kháng!

- Ngươi không có dũng khí, ngươi sợ hãi sói, ngươi sợ hãi sói, ngươi không có lực phản kháng!

-Ngươi không có dũng khí, ngươi sợ hãi sói, ngươi sợ hãi sói, ngươi không có lực phản kháng!

...

Mộng Yểm không ngừng dùng mộng cảnh để thôi miên Diêm Xuyên. Muốn để cho Diêm Xuyên tiếp nhận cái tâm tình này.

- Ầm ầm!

- Ầm ầm!

...

Ba con sói cùng nhau lao đến, bọn chúng hướng về Diêm Xuyên mà cắn tới.

Diêm Xuyên bị Mộng Yểm thôi miên nên cũng có chút sợ hãi.

- Đừng tới đây!

Hắn sợ hãi nói.

Nhưng, ngay tại lúc một cái một cái trảo cào lấy canh tay hắn, vô cùng đau đớn để cho hắn lại lần nữa kích thích bản tính hung ác của hắn.

- Nghiệt súc, muốn chết!

Hắn chịu đựng đau đớn mà nắm lên một tảng đá trên mặt đất rồi hung hăng đập vào đầu con sói này.

Có lẽ là do bản năng mà Diêm Xuyên ra tay thẳng vào chỗ hiểm là xương đầu của con sói.

- Ầm!

Con sói kia lập tức chóng mặt một lúc.

- Rống!

Hai con sói khác cũng bắt đầu xông vào cắn xé Diêm Xuyên.

Hung tính được kích thích để cho Diêm Xuyên càng sinh ra khát máu. Hắn hung ác quát:

- Nghiệt súc, muốn chết, tử tội!

- Ầm ầm!

Diêm Xuyên nho nhã yếu đuối, giờ phút này lại giống như có thần lực mà cùng với ba con sói chém giết lẫn nhau. Tuy rằng máu tươi trên người hắn không ngừng chảy, vết thương cũng tăng nhiều nhưng hắn cũng không hề kêu la mà chỉ là hung tính càng không ngừng được thức tỉnh.

- Ầm ầm!

Cửa sơn động bị đánh cho bụi mù tung bay.

Xa xa, Mộng Yểm đang liên tục thôi miên Diêm Xuyên, nhưng càng thôi miên thì hung tính của Diêm Xuyên càng nặng.

- Tại sao lại như vậy?

Mộng Yểm ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía Diêm Xuyên.

- Không thể, lai tiếp tục thua hắn, hắn có thể phá tan ngăn cách của giấc mơ mà tỉnh lại, đây là ý chì gì chứ? Đang ở trong mộng mà cũng bá đạo như vậy? Ta rốt cuộc là gặp được loại người gì đây a!

Mộng Yểm khóc không ra nước mắt nói.

Trong sơn động.

Mặc Vũ Hề nghe được những tiếng nổ vang của chiến đấu bên ngoài sơn động liền biết là Diêm Xuyên đang cùng đàn sói tranh đấu. Nhưng máu đã đọng thành một mảnh màu đen ở trên chân căn bản không thể động đậy.

- Tướng công!

Mặc Vũ Hề không thể ngăn được nước mắt chảy ra.

Trái tim của nàng giống như đang bị xé nát, ruột gan đứt từng khúc, không ngừng cầu nguyện cho Diêm Xuyên không có việc gì, nhưng lý trí lại khẳng định việc đó là không thể. Tướng công chẳng qua là một thư sinh nho nhã yếu đuối, đối mặt với một đám sói đang đói thì có thể có đường sống sao?

- Vù vù!

Một tiếng nổ cuối cùng vang lên, bên ngoài đột nhiên yên tĩnh.

Bên ngoài không tiếng động để cho cả người Mặc Vũ Hề cứng đờ, nàng cho rằng Diêm Xuyên đã bị giết chết. Vì mình mà dùng thân nuôi sói?

--------

- Có thể, nhất định có thể! Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi một đời một kiếp.

- Có ta ở đây ai cũng đừng muốn tổn thương ngươi! Ai cũng không cho!

- Nhớ kỹ, ngươi là nữ nhân của Diêm Xuyên ta, sống cho thật tốt, sau khi ta chết hãy ở góa cho ta!

- Ta Diêm Xuyên, không muốn nhìn nữ nhân của mình chết. Sói ăn no rồi thì sẽ không công kích người. Ta đi ra ngoài, giết không chết chúng? Nhưng ít ra có thể cho bọn chúng ăn no bụng!

--------

Nhớ lại một chút để cho Mặc Vũ Hề liền hiểu được cái gì gọi là ruột gan đứt từng khúc.

- Tướng công, thiếp nguyện đời đời kiếp kiếp làm người của Diêm gia!

Mặc Vũ Hề tuyệt vọng nói. Nói xong thì vì tâm lực quá mệt mỏi mà cũng mê man đi.

Cũng không biết trải qua bao lâu thì Mặc Vũ Hề mơ mơ màng màng nghe được một số âm thanh.

- Thiếu gia, thiếu phu nhân các ngươi ở đâu?

- Tiểu thư, cô gia, các ngươi ở đâu?

...

Âm thanh mờ ảo từ phía xa truyền đến.

Mặc Vũ Hề liền nghĩ tới tất cả, nghĩ đến tình huống, nghĩ đến vì mình mà Diêm Xuyên chết lập tức để cho mắt nàng tối sầm lại, thiếu chút nữa lại tiếp tục hôn mê. Nàng mạnh mẽ chống đỡ cho không ngã, lệ cũng đã rơi đầy mặt.

- Tiểu thư, các ngươi ở đâu?

Âm thanh bên ngoài lại lần nữa truyền tới.

- Ở đây!

Mặc Vũ Hề cố nén thút thít mà kêu lên.

- Bên kia, âm thanh của tiểu thư! Bên kia, nhanh, nhanh, nhanh!

Lập tức truyền đến tiếng vội vàng kêu gọi.

- A! Thiếu gia!

- Vào động nhìn xem!

...

Lúc a hoàn cùng gia đinh nhảy vào trong động thì liền thấy được Mặc Vũ Hề.

- Tiểu thư, thật tốt quá, tiểu thư ngươi không sao!

A hoàn bổ nhào tới.

Mặc Vũ Hề lộ ra một nụ cười thảm, không sao? Tướng công chết rồi, làm sao có thể không sao chứ?

- Tiểu thư, thật tốt quá, ngươi cùng cô gia còn sống, thật tốt quá!

A hoàn kích động nói.

- Cô gia? Tướng công còn sống?

Mặc Vũ Hề giật mình một cái.

- Đúng vậy a, mới vừa rồi đúng thật là làm cho chúng ta sợ hết hồn. Toàn thân cô gia đều là vết thương, nhưng mà vẫn còn thở, còn sống. Cô gia không bị sao, ngươi cũng không bị sao, thật tốt quá, thật tốt quá!

A hoàn nói.

- Tướng công còn sống? Ta muốn gặp tướng công, ta muốn gặp tướng công...!

Mặc Vũ Hề vui sướng kích động hoa chân múa tay nói. Lệ trong mắt nàng càng lúc càng tuôn chảy ra.

...

Sau sự việc gặp sói ở sau núi thì tình cảm của đôi vợ chồng đã nhận được sự thăng hoa, càng ân ái hơn.

Bên ngoài Diêm phủ.

Khuôn mặt Mộng Yểm co rún.

- Ta là Mộng Yểm vĩ đại nhất, ta là người tạo ra ác mộng, đây là ác mộng sao? Đây là mộng xuân! Mẹ kiếp, ta nhất định sẽ làm cho các ngươi mất hết hy vọng, hừ!

Mộng Yểm oán hận buồn bực nói.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện