Chương 607: Đoạt Vị
Trong nhóm người trước mắt này, vì sao có mấy người thực lực đột nhiên tăng vọt như vậy? Mộng Hồng Anh chỉ là trung Hư Cảnh ngũ trọng? Tại sao... tại sao tu vi bỗng nhiên tăng nhiều như vậy? Độ kiếp?
- Mọi người nghe đây, những người phản tông này, một tên cũng đừng để chạy thoát. Bản thánh nữ độ kiếp xong, sẽ đến trừng trị bọn họ!
Mộng Hồng Anh kêu lên.
- Vâng!
Các điện chủ khác đứng xung quanh lập tức lên tiếng trả lời.
Giờ phút này, rất nhiều tu giả thánh địa Thần Tông đang không ngừng độ kiếp.
Tu vi của bọn họ tăng lên một cách không thể giải thích được. Có mấy người biết nguyên nhân, có mấy người lại không hiểu gì.
Mộng Hồng Anh vừa vặn là một trong những người biết được tình hình. Mộng Hồng Anh hiểu rõ, trong huyết mạch Thần tộc có một lực lượng rất to lớn. Lực lượng này ẩn trong huyết mạch. Ban đầu, Thần tộc không cần tu hành, chỉ cần trưởng thành, lực lượng sẽ không ngừng được phóng thích. Nhưng chẳng biết tại sao, lực lượng này lại bị phong ấn lại. Hiện tại gia gia đang không ngừng nỗ lực giải phong từng tầng một. Một lần giải phong, toàn tộc đều nhận được ân huệ lớn!
Tại Thánh địa Thần Tông có rất nhiều người độ kiếp. Trong lúc nhất thời, thánh địa Thần Tông trở nên vô cùng hỗn loạn.
Cách thánh địa Thần Tông không xa, tại một trang viên lớn, Công Dương Thao Lược đã không thể kiên nhẫn được nữa, gào lên
- Trong năm năm, tin tức về thánh địa Thần Tông chỉ có vậy thôi sao? Quên đi, đi thôi! Chúng ta đi trước thu thánh địa Thần Tông, sau đó mới mưu đồ nhất thông thiên hạ!
Công Dương Thao Lược trầm giọng nói.
- Vâng!
Một đám tiên nhân lên tiếng trả lời.
Với sự dẫn dắt của Công Dương Thao Lược, đám tiên nhân đạp không tiến về phía thánh địa Thần Tông.
Sau khi thiên kiếp Thần tộc xuất hiện, những thành viên của Thần tộc giống như Mộng Hồng Anh, nhất thời cảm nhận được tu vi của mình tăng vọt. Phong ấn mở ra một tầng, khiến lực lượng trong huyết mạch cũng thức tỉnh thêm một phần. Có người thức tỉnh nhiều. Có người thức tỉnh ít. Nói chung các thành viên của Thần tộc đều thức tỉnh!
Thành viên của Thần tộc nhanh chóng rời khỏi thánh địa Thần Tông, lưu lại một thánh địa Thần Tông đầy hỗn loạn.
- Cút ngay. Đám người Mộng Hồng Anh đều đã đi, các ngươi còn muốn ngăn cản chúng ta sao?
Điện chủ Mậu thần điện nổi giận quát một tiếng.
Giờ phút này, vẫn là hai phe đối lập.
Thánh địa Thần Tông, mười thần điện, chung quy có vài điện chủ trung thành với thánh địa Thần Tông.
- Điện chủ Mậu thần điện, điện chủ Kỷ thần điện, điện chủ Canh thần điện, điện chủ Tân thần điện, Hồng Anh Thánh Nữ đã từng căn dặn, bất kỳ ai cũng không được phép đi! Phải chờ Hồng Anh thánh nữ trở về!
Một lão già áo xanh lạnh lùng nói.
Phần lớn đệ tử trung thành với thánh địa Thần Tông đều do lão già áo xanh này dẫn đầu.
- Điện chủ Giáp thần điện? Hừ, Mộng Hồng Anh chỉ là thánh nữ. Nàng ta đã tính là cái gì? Những người khác đều ra ngoài không có ở đây. Một điện chủ như ngươi có thể ngăn được bốn người chúng ta sao?
Điện chủ Mậu thần điện lạnh lùng nói.
Giờ phút này, cường giả phía sau điện chủ Mậu thần điện nhiều mấy lần cường giả phía sau Điện chủ giáp thần điện.
Sắc mặt điện chủ Giáp thần điện trầm xuống:
- Thánh chủ đã căn dặn, khi thánh chủ không có mặt ở đây, tất cả đều nghe theo lệnh của Hồng Anh thánh nữ, Nếu ngươi lại phản kháng, ta sẽ ra tay!
- Ha ha ha, điện chủ Giáp thần điện, ngươi đúng là già cả nên hồ đồ. Hừ, nếu ngươi không nhường, vậy đừng trách chúng ta. Kỷ Canh Tân, xuất thủ một lượt đi!
Điện chủ Mậu thần điện nói.
- Được!
Ba điện chủ khác lập tức kêu lên.
Trong lúc đang nói chuyện, bốn đại điện chủ gần như cùng lúc ra tay đối với điện chủ Giáp thần điện.
- Không tốt!
Điện chủ Giáp thần điện nhất thời biến sắc, chỉ có thể đưa tay ra ngăn cản.
Ầm!
Một tiếng động rất lớn vang lên. Cung điện xung quanh nhất thời lật tung.
Ầm!
Phụt!
Điện chủ Giáp thần điện phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.
- Sư tôn!
- Điện chủ!
.........
Nhưng tiếng lo lắng kêu lên. Điện chủ Mậu thần lại cười lạnh.
- Các vị, thánh địa Thần Tông sắp bị tuyệt diệt. Nếu muốn đi cùng ta, thì đi ngay bây giờ. Đại tiên sẽ nhanh chóng xuất hiện. Bất kỳ cũng không ngăn cản nổi! Ở lại chỗ này chính là chờ chết.
Điện chủ Mậu thần điện đầu độc nói.
Nghe điện chủa Mậu thần điện nói chuyện, những đệ tử trước kia ủng hộ thánh địa Thần Tông, giờ phút này có một vài người đột nhiên do dự.
Trong thời điểm mọi người ở đây đang do dự, đột nhiên có một âm thanh tà khí truyền đến.
- Ha ha ha ha, thánh địa Thần Tông cũng xuất hiện kẻ phản bội sao? Nhớ năm đó, kẻ nịnh bợ thánh địa Thần Tông nhất chính là điện chủ Mậu thần điện đi!
- Ai?
Điện chủ Mậu thần điện nhất thời biến sắc.
Ai cũng nghe ra được, âm thanh này đang khiêu khích đám người của điện chủ Mậu thần điện.
Mọi người nhìn lại, đã thấy trên một tảng đá lớn phía xa có một thanh niên với khuôn mặt trắng nõn đang đứng.
Khóe miệng thiếu niên kia cong lên với một tia tà ý. Trong ánh mắt của hắn lại có một sự tàn phá bừa bãi tùy tiện. Trong tay hắn cầm một quạt giấy phe phẩy. Vẻ mặt đầy tà khí nhìn về phía mọi người.
- Ngươi là ai?
- Là ngươi, Ngạo Thiên Thánh Tử? Ngươi còn chưa chết?
Trong đám người đó nhất thời có người nhận ra được hắn.
- Ngạo Thiên Thánh Tử? Con trai của điện chủ Quý thần điện Khổng Huyền Thủy sao? Năm đó Khổng Huyền Thủy trộm lấy Đại Trấn Giới Bi của Kinh Chiếu, bị Kinh Chiếu từ cách không hàng ngàn hàng tỉ dặm, đánh một chưởng chết, nhưng con trai hắn lại chạy. Khổng Ngạo Thiên, hắn còn sống sao?
Có người kêu lên sợ hãi.
- Là ngươi?
Điện chủ Mậu thần điện lạnh lùng nói.
Khổng Ngạo Thiên khẽ mỉm cười, vỗ vỗ quạt giấy trong tay, thản nhiên nói:
- Bốn vị sư bá, các ngươi đây là muốn nháo giữa ban ngày sao?
Hai mắt của điện chủ Mậu thần điện thoáng nheo lại nói:
- Khổng Ngạo Thiên, năm đó lúc phụ thân ngươi còn sống, chúng ta còn nể mặt hắn một chút. Bây giờ ngươi muốn làm gì? Chỉ bằng vào loại phế vật như ngươi cũng muốn ngăn cản chúng ta sao?
Khổng Ngạo Thiên khẽ mỉm cười nói:
- Ta muốn làm gì? Ta chung quy vẫn là người của Quý thần điện. Lần này ta trở về, chính là tiếp nhận lại Quý thần điện. Còn các ngươi? Vừa vặn là công lao của Quý thần điện lại rơi ở trên người các ngươi!
- Ha ha ha, phế vật! Muốn chết!
Điện chủ Mậu thần điện cười lạnh một tiếng, một chưởng đánh về phía Khổng Ngạo Thiên.
Khổng Ngạo Thiên khẽ mỉm cười. Ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh lẽo. Hắn cầm quạt giấy trong tay vung về phía điện chủ Mậu thần điện!
Ầm!
Điện chủ Mậu thần điện đột nhiên bay ngược ra, phun ra một ngụm máu tươi, đập vào bên trên một ngọn núi lớn phía xa.
Rào ào ào!
Núi đá rơi xuống. Mọi người đều lộ vẻ ngỡ ngàng không tin được vào mắt mình.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Bọn họ không nhìn thấy Khổng Ngạo Thiên ra tay. Tại sao điện chủ Mậu thần điện lại đột nhiên bay ra ngoài?
Đây là pháp thuật gì vậy? Tại sao lại im hơi lặng tiếng đến mức bất kỳ ai cũng không nhìn thấy rõ?
Mọi người đều cảm thấy hoảng sợ.
- Khụ khụ khụ, ngươi!
Từ phía xa điện chủ Mậu thần điện vừa ho ra máu, vừa kinh hãi nói.