Chương 51: Vũ khí không giấu được
Diệp Tu nghe thấy Đường Nhu hô “lại lần nữa”, không chút nào dao động, chỉ cầm vững chuột, chuẩn bị tốt tinh thần tiếp tục chém giết cô nàng. Thế nhưng sau lần hô này, lại mãi không thấy tiến vào trận đấu, Diệp Tu đứng lên nhìn thử, ngó thấy ví tiền trống rỗng xẹp lép của Đường Nhu trên bàn.
“Rốt cuộc hết tiền rồi?” Diệp Tu cười.
Người này… dự định ình thua sạch tiền sau đấy mới dừng tay chứ gì! Đường Nhu từ từ đứng lên: “Chờ em đi lấy.”
“Em Đường thôi đi…” Người quen biết vây quanh Đường Nhu đều đang khuyên can.
“Tiểu Đường…” Trần Quả cũng vội vàng ngăn cản, với sự hiếu thắng mạnh mẽ của cô ấy, Trần Quả tin rằng cô ấy sẽ tiếp tục đến khi phá sản mà thôi. Đáng ghét nhất chính là tên Diệp Tu kia, thắng cũng không cho người ta bậc thang để leo xuống nữa.
Kết quả nghe thấy Diệp Tu phía đối diện nói: “Thôi đi! Cứ hữu dũng vô mưu thế này không thú vị gì cả…”
Còn chế giễu nữa! Trần Quả giận, quay người muốn chỉ trích, thì nghe Diệp Tu tiếp tục nói: “Học thử chút đi, ít nhất phải làm rõ chênh lệch giữa em và anh là ở đâu, lớn bao nhiêu. Vinh Quang không phải chỉ cần thao tác là có thể thắng. Muốn đánh với anh vẫn còn cơ hội mà.”
Trần Quả ngẩn người, câu này thật đúng lý hợp tình, tên này rốt cuộc cũng nói được một câu nghe ra tiếng người. Nhưng là cứ khăng khăng lúc này mới nói, Đường Nhu đã bùng nổ liệu có thể nghe lọt không?
Bước chân Đường Nhu đã ngừng lại, đứng sững sờ ở kia. Sự im lặng bao trùm xung quanh, mọi người dường như đang chờ đợi một kết quả quan trọng gì. Đột nhiên bên cạnh Trần Quả tựa như có tiếng động, quay đầu nhìn, Diệp Tu đứng bên kia vừa nháy mắt vừa ra hiệu với cô, nhìn thử thì, tên vô sỉ này thế mà bảo cô đưa tiền sang!!
Trần Quả tức tối! Nhưng cũng biết với tính tình của Đường Nhu đã đập tiền rồi sẽ không thể nào giả vờ lấy về. Lúc này không thèm để ý đến Diệp Tu, phất tay với bè đảng vây xem: “Nhìn gì hả, kết thúc rồi, giải tán giải tán .”
Bè đảng vây xem nhìn phía Đường Nhu tựa hồ thật sự không còn chuyện gì, cũng không giản tán, mà “ào ào” vây phía Diệp Tu: “Ông bạn, món vũ khí của ông là gì thế?”
Vấn đề này chỉ cần là người chơi Vinh Quang sẽ không thể nào không quan tâm, vừa hỏi ra, ngay cả lỗ tai Trần Quả cũng dựng đứng lên, vừa muốn đến nghe kết quả, vừa muốn an ủi Đường Nhu, bận rộn vô cùng.
“Ha ha, không có gì đâu, chỉ là một món đồ chơi tự mình làm thôi.” Diệp Tu nói.
“Vũ khí tự chế? ?” Có người phản ứng nhanh, lập tức đọc hiểu ẩn ý bên trong ba chữ “Tự mình làm” kia, kinh ngạc thốt lên.
Lập tức một tràng “ồ” lên. Trang bị tự chế, căn bản không phải nội dung cấp độ à người chơi bình thường có thể bàn đến. Trong mười năm hoạt động của Vinh Quang, những cách làm trang bị tự chế được công bố trên mạng, làm ra đa phần đều là đồ cam. Những món trang bị bạc vượt trội đồ cam chân chính trong truyền thuyết, người chơi chỉ gặp qua ở Liên minh Chuyên nghiệp. Những câu lạc bộ này sao có thể công khai phương pháp chế tạo món trạng bị loại bạc được? Đó chính là vũ khí mang lại lợi thế cho họ trong Liên minh Chuyên nghiệp đấy.
“Ông bạn có thể cho xem thử không?” Có người ở cạnh Diệp Tu hỏi.
“Được chứ!” Diệp Tu cười cho phép bè đảng vây xem chiêm ngưỡng Ô Thiên Cơ.
Trần Quả vừa vươn tay ôm vai Đường Nhu, vừa bảo “Đi thôi đi thôi, lên lầu nghỉ ngơi.” Một bên lại không kìm lòng được mà duỗi cổ muốn nhìn thử món đồ chơi trong tay Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu là gì. Đường Nhu thấy dáng vẻ của cô, cũng nhịn không được mà cười bảo: “Muốn nhìn thì đến xem đi!”
Trần Quả nghe thế quay đầu nhìn, Đường Nhu không hề hậm hực hay xoắn xuýt gì, lập tức yên tâm quá đỗi. Lại tiếp tục ôm lấy Đường Nhu đi lên lầu, rất uy phong bảo: “Hừ, chút chị quay về nhìn, dám không cho chị xem, chị đuổi việc cậu ta.”
Bè đảng vây xem nhìn thuộc tính của Ô Thiên Cơ xong, đều kinh ngạc. Mọi người đều biết nhìn hàng, hơn nữa đa phần đang chơi ở khu mới, đối với vũ khí cấp thấp rất quen thuộc, vừa nhìn đã biết ngay đây là vũ khí bạc đích thật! Là vũ khí bạc vượt trội cả đồ cam trong truyền thuyết.
“Trâu bò quá đi, làm sao vậy?” Có người buột miệng.
Diệp Tu cười không đáp, thế là cũng không ai tiếp tục truy hỏi, ngay cả người vừa buột miệng hỏi cũng tự giác biết bản thân đã lỡ lời. Món trang bị tự chế nào mà chẳng phải dốc hết tâm huyết để làm ra chứ? Ai lại tùy tiện đi nghe ngóng tâm huyết của người khác.
“Tiếc quá! Chỉ mới cấp 5…”
“Vừa mở khu thôi! Mấy cái vật liệu kiếm được bây giờ mà ông có thể làm ra được một cái cấp 70 hả?”
“Không phải đâu? Tôi nghe bảo vũ khí tự chế chỉ nhìn vật liệu, không nhìn đẳng cấp của vật liệu mà!”
“Đệch, ông biết hả, biết thì làm cái đi.”
“Nghe bảo, nghe bảo thôi…”
Người chơi nghị luận sôi nổi, Diệp Tu chỉ cười nghe mà không tham gia thảo luận. Nội dung cao cấp thế này, người chơi bình thường cũng chỉ hiểu biết sơ sơ, không thể nói rõ nguyên cớ gì. Chẳng qua khi đồ bạc tự chế trong truyền thuyết xuất hiện bên cạnh, cũng đáng để mọi người bàn luận một phen rồi, nhưng tất cả mọi người đều không quên thêm một câu vào sau: Đáng tiếc chỉ mới cấp 5.
Trang bị cấp 5, dù trâu bò cỡ nào cũng không có giá trị gì, tất cả mọi người đều rõ nguyên tắc này. Tuy phần lớn người chơi cũng biết được vũ khí tự chế có thể sử dụng hệ thống chỉnh sửa để nâng cao, nhưng mà, nâng cao cũng khó như tự chế vậy, chỉ cần chút sai sót là có khả năng phá hư món vũ khí này. Cấp 5… Khởi đầu quá thấp, chỗ cần nâng cao thật sự quá lớn. Người chơi theo bản năng đều cảm thấy rằng, nâng cấp dần dần món này, chẳng bằng làm món cao cấp hơn.
“Ông anh, ông có thể làm thêm món vũ khí bạc cho nghề khác không?” Có người nắm bắt ngay vấn đề then chốt, so với một món vũ khí bạc, hiện nay nhân tài có tay nghề chế ra vũ khí bạc càng có giá trị hơn.
“Hết rồi, ngay cả cái này cũng là ném đại một đống vật liệu vào thì làm ra được đấy.” Diệp Tu nói.
“Ông anh, nếu ông còn làm được gì, vật liệu để tự tôi lo, ông cứ ra giá đi.” Vẫn có kẻ chưa từ bỏ ý định, trang bị tự chế đấy! Thứ đồ ngày thường luôn cảm thấy xa không với tới, hôm nay thế nhưng xuất hiện bên cạnh mình.
“Thật sự không biết. Biết thì tôi còn ngồi đây?” Diệp Tu nói.
Kẻ chưa từ bỏ ý định im lặng. Quả thực, nhân tài biết làm vũ khí tự chế còn quý hiếm hơn cả cao thủ chơi game, đóng cửa vẫn có thể kiếm tiền, còn có thể đến đội kỹ thuật của câu lạc bộ chuyên nghiệp làm thêm.
“Ông bạn đánh bản không? Chơi cùng nào!” Lúc này vẫn còn người bắt đầu mời Diệp Tu chơi game cùng , hiển nhiên là người chơi cùng khu 10.
“Hết số lần rồi.” Diệp Tu cười.
“Có cơ hội thì chơi cùng!”
“Được.”
Khách sáo rồi khách sáo, lễ độ rồi lễ độ, cuối cùng người chơi cũng dần tản hết. Diệp Tu thở dài một hơi. Nói thật vũ khí tự chế rất quý hiếm, lẽ ra nên lấy tinh thần bảo vệ tài sản mà không tiết lộ ra ngoài. Trong Vinh Quang không thể dùng hệ thống tra xem trang bị của người khác, rất có lợi cho việc giấu diếm.
Nhưng vấn đề là Ô Thiên Cơ quá đặc biệt, trong trò chơi làm gì có món vũ khí nào có thể biến hóa hình dạng như thế? Người chơi có chút hiểu biết đều có thể đoán ra được đây là hàng tự chế. Hơn nữa đây còn là giá trị và đặc điểm lớn nhất của món vũ khí này, buộc phải thể hiện ra trong khi thực chiến được, cho nên vũ khí này căn bản không giấu được.
Diệp Tu thở dài, vừa đóng giao diện trang bị lại, đã thấy Trần Quả chớp nhoáng từ lầu hai đuổi giết đến trước mặt, chạy đến sau lưng Diệp Tu hỏi: “Vũ khí gì vũ khí gì?”
“Vũ khí tự chế, tự xem đi…” Diệp Tu bất đắc dĩ lại mở ra .
“Ách…” Khi Trần Quả thưởng thức, trong lòng dù có trăm ngàn cái vì sao như bao người chơi khác, nhưng cũng biết được có những thứ không thích hợp để hỏi.
“Chính vì món vũ khí này, nên cậu định chơi tán nhân?” Trần Quả hỏi.
“Thông minh.” Diệp Tu tán thưởng.
“Cậu quá thâm tàng bất lộ.” Trần Quả phát hiện mình cần nhìn kỹ Diệp Tu một lần nữa. Cái tên bị giới chuyên nghiệp đào thải này, còn cao thâm hơn mình tưởng tượng a! Tuy rằng bản thân mình cũng không biết giới chuyên nghiệp cao đến nhường nào…
“Tôi có giấu gì sao?” Diệp Tu hỏi vặn lại.
♣♣♣♣