Chương 67: Tăng tốc
“Cao thủ đại ca ông thật trượng nghĩa.” Đám Điền Thất vừa nhào lên vừa kích động.
“Mấy ông lá gan cũng lớn lắm.” Diệp Tu cười. Hắn đã cho những người này biết tình huống, đây là nhổ răng cọp, ba công hội lớn có từ bỏ ý đồ hay không hắn cũng không biết được. Kết quả mấy người này đều không nghi ngờ gì, tới thật nhanh, cả cô bé Trầm Ngọc nọ cũng tới. Nhưng em gái ma mới này rất có thể không rõ sự thật đã mù quáng chạy tới góp vui.
“Sợ gì chứ”. Nguyệt Trung Miên kêu, chém rất là hăng say, gã này hôm qua không online, level thụt lùi một chút, vất vả cày cả ngày, miễn cưỡng mới lên cấp 21.
“Đây là người ông gọi tới?” Ba người nhóm lưu manh gà mờ còn đứng ngẩn ở một bên.
“Đúng vậy!” Diệp Tu đáp.
“Khi nào đó?” Lưu manh gà mờ hỏi.
“Lúc mấy ông thêm tui vào đội.” Diệp Tu nói.
“Lúc đó ông đã có kế hoạch rồi?” Ba người hoảng sợ, nghĩ thật sâu á!
Diệp Tu cười cười, không nói gì thêm, bắt đầu chỉ huy chỗ đứng và kĩ năng phối hợp của mọi người, thậm chí đến tu thuốc thế nào cũng hướng dẫn.
Thuốc nào cũng có thời gian đóng băng, dùng thế nào để có thể phát huy tối đa hiệu quả giúp mình chiến đấu liên tục? Đây cũng là một bộ môn cần học.
Giờ phút này nhìn như chín người cùng nhau đánh quái, nhưng thực tế tám người kia cứ như rối gỗ, theo lệnh của Diệp Tu mà hành động. Lúc mới bắt đầu còn lóng ngóng tay chân, dù sao Diệp Tu cũng chỉ có mỗi cái miệng, không có khả năng một lần ra ngay tám chỉ lệnh được, sau một hồi chém giết, đám Điền Thất tuy không tính cao thủ nhưng cũng là tay già đời nên cơ bản đều biết nên làm thế nào, đám người của lưu manh gà mờ cũng dần ra dáng.
Diệp Tu tỉ mỉ quan sát năng lực công kích của mỗi người, tính toán xem có thể giải quyết Huyết Xạ Thủ trước khi ba công hội lớn dọn xong quân đoàn vong linh không, kết quả rất nhanh đã có kết luận: ngu người đánh mãi chỗ này chắc chắn không ổn.
Vì thế hắn bắt đầu điều chỉnh sách lược, kéo rộng khoảng cách. Huyết Xạ Thủ như một con dê, vừa bị chém vừa phải đuổi, máu rớt nhanh, rất là thê thảm.
Lúc này, Diệp Tu đương nhiên sẽ không làm một phát 200 liên kích tự rước phiền toái, nhưng cuồng bạo lúc còn 10% máu là chuyện không tránh được, tuy nhiên việc này không làm khó Diệp Tu.
Huyết Xạ Thủ giảm máu vù vù, Diệp Tu đánh giá thời gian hai bên, ba công hội cũng sắp tới rồi mà máu Huyết Xạ Thủ vẫn còn 20%, bọn họ vừa đuổi vừa giết tuy kéo dài được khoảng cách nhưng thời gian vẫn cực kỳ khẩn cấp.
Diệp Tu chuyển góc nhìn tới chỗ đám người đang đuổi giết nhìn thử. Chỗ Mai Cốt trống tuếch không có gì che chắn, nhìn không sót gì cả, xa xa có rất nhiều người chơi đang bắt đầu phóng tới nơi của bọn họ, ba công hội quả nhiên đã giải quyết xong.
Khả năng công kích của bọn họ đã được Diệp Tu chỉ huy đến cực hạn rồi, trừ phi có vũ khí trang bị cao cấp để tròng vào người thì may ra, nhưng điều này hiển nhiên không thể được, hoặc là…
“Cao thủ đại ca, bọn họ tới rồi.” Điền Thất chợt nói, đương nhiên cũng chú ý tới việc thời gian hạn hẹp không đủ dùng.
“Ừm, chúng ta phải tăng tốc khẩn cấp thôi.” Diệp Tu nói, chuyện tới mức này không thể không đánh cược một phen.
“Làm thế nào?” Tám người hỏi.
“Nâng cao tốc độ tay, mọi người phải tập trung chú ý.” Diệp Tu nói.
Phương pháp duy nhất lúc này chính là nâng cao tốc độ tay.
Bản thân Diệp Tu đương nhiên không có vấn đề, vì phối hợp với mọi người, hắn đã cố ý khống chế tốc độ tay thấp xuống. Nhưng hiện tại, trong thời gian ngắn phải xử lý gọn Huyết Xạ Thủ, tiết tấu toàn đội phải nhanh hơn, trong đội có không ít tay mới nên việc này khá khó khăn, thế nhưng chẳng còn cách nào khác.
Tốc độ tay cũng không thể nâng cao tốc độ đánh của nhân vật, tốc độ đánh của nhân vật do chức nghiệp và trang bị quyết định, là số liệu cố định. Thứ tốc độ tay có thể nâng cao chính là tốc độ thao tác, thao tác nhanh, ra chiêu cũng nhanh, nhân vật di chuyển, lăn lộn, công kích, vân vân. Mỗi một động tác đều sẽ biến hóa nhanh hơn.
Thứ Diệp Tu muốn toàn đội nâng cao chính là tốc độ thao tác, là tốc độ tay có hiệu quả.
Màn hình hiện ra hai điểm, A và B, yêu cầu đem con trỏ từ A sang B. Năng lực của cao thủ chuyên nghiệp chính là có thể dùng tốc độ tay nhanh nhất di trỏ từ A đến B, dừng chính xác ở B.
Mà người chơi bình thường, vì có thể dừng ở B chính xác, đành phải chậm lại tốc độ tay, chậm lại tốc độ di con trỏ chuột. Cưỡng chế tăng tốc, điểm B liền không thể nhắm chính xác, hoặc là không đến, hoặc là di quá, tóm lại mất đi hiệu quả tốt nhất.
Nhưng lúc này Diệp Tu đã chẳng còn quan tâm điều này.
May là bọn họ cũng không cần nâng cao quá nhiều, dù sao thì không thể lập tức khiến cho tất cả mọi người đều đạt tốc độ tay của cao thủ chuyên nghiệp được.
Diệp Tu tính, tiết tấu này, tăng lên khoảng 20% là được. Theo hắn quan sát, trước mắt tiết tấu này có vài người thừa khả năng, tỷ như Điền Thất, Nguyệt Trung Miên, tăng lên 20% với họ cũng không phải là vấn đề lớn. Hai người Mộ Vân Thâm và Thiển Sinh Ly khá quy củ, đột nhiên tăng tốc, phải xem hai người tập trung thế nào. Về phần bốn người mới, Diệp Tu không hề trông cậy vào Trầm Ngọc, cô bé này hiện đang cố gắng hết sức, đã nhiều lần phạm sai lầm rồi. Lưu manh gà mờ khiến Diệp Tu khá bất ngờ, tuy mới nhất ngơ nhất, nhưng có vẻ tốc độ tay khá có tài, theo chỉ huy của hắn, cực kỳ kịp thời, không có lệch chút nào. Hai người còn lại, so với Trầm Ngọc khá hơn nhưng không bằng ông bạn lưu manh gà mờ nọ.
Liều mạng!!!!
“Tăng tốc!” Diệp Tu hô một tiếng, tay liền nhanh đầu tiên, hắn vừa nhắc, những người khác phối hợp đều phải nhanh lên. Kết quả như hắn dự đoán, Điền Thất cùng Nguyệt Trung Miên nhanh chóng đuổi kịp, vấn đề của Mộ Vân Thâm cũng không quá lớn, Thiển Sinh Ly lại phản ứng chậm, trì độn nửa nhịp. Trầm Ngọc kia đã “ôi chao” rồi, lưu manh gà mờ lần thứ hai gây kinh hỉ cho Diệp Tu, công kích chuẩn xác có thể sánh bằng Điền Thất và Nguyệt Trung Miên. Hai ông bạn còn lại kia thì luống cuống tay chân, công kích lúc có lúc không.
“Đừng gấp, tập trung chú ý!” Diệp Tu nhìn một vòng, trừ bỏ Trầm Ngọc hoàn toàn chẳng giúp được gì, Thiển Sinh Ly và hai ông bạn kia vẫn có thể góp tí sức.
“Không được a!” Trầm Ngọc luống cuống tay chân, công kích đều đánh hụt .
“Trầm Ngọc tự đánh đi, thời gian đóng băng vừa hết thì nhanh tay nhấn dùng là được.” Trầm Ngọc trình độ thấp, còn chuyển sang một nghề yêu cầu kĩ năng thao tác cao như thích khách. Thích khách không nhanh, PK khoái nhất. Danh ngôn này trong Vinh Quang biểu đạt thích khách rùa bò chính là bi kịch, PK tùy tiện bắt nạt.
Trầm Ngọc chính là bi kịch, trực tiếp bị Diệp Tu bỏ qua.
Sự phối hợp của bảy người kia lại khiến cho Diệp Tu cảm thấy vui mừng. Thiển Sinh Ly đã đuổi kịp tốc độ, hai người còn lại cũng không bối rối như lúc mới nâng cao tốc độ, đôi khi xảy ra sai lầm nhưng đã được Diệp Tu kịp thời cấp cứu. Bọn họ tăng 20% tốc độ tay, Diệp Tu lúc này quả thực bùng nổ luôn 200% để chuyên cứu cánh. Nếu Trần Quả đứng sau Diệp Tu, chắc chắn sẽ nuốt ngược ba từ “đảng tay tàn” về. Bây giờ tốc độ tay của Diệp Tu ít nhất 160, nếu tay tàn, Trần Quả chính là tay què.
“Mau! Mau! Mau!!” Điền Thất vừa la to vừa coi đấy là khẩu hiệu mà nhớ kỹ, càng gào tốc độ tay càng nhanh hơn, không chỉ hắn ta mà mọi người đều bị ảnh hưởng, chẳng qua biên độ tăng của hắn rất nhỏ, mọi người cứ thế mà đuổi kịp, Diệp Tu cũng nhận thấy được, đúng là niềm vui bất ngờ, thế thì tỷ lệ ăn chắc sẽ càng cao.
“Sắp Máu Đỏ rồi!!” Điền Thất đột nhiên hét lên.