Chương 216: Đánh chết cũng không nói ra
“Thời gian ra khỏi bản?” Mọi người vừa điều khiển nhân vật đuổi kịp Quân Mạc Tiếu vừa ở phía sau hỏi.
“Đúng vậy, nếu tính từ 12 giờ bắt đầu vào phó bản. Hiện tại vừa hay xong cả 3 lượt, là thời gian ra khỏi bản.” Diệp Tu nói.
“Nhưng chúng ta. . . . . .”
“Chúng ta đến tiễn bọn chúng.” Diệp Tu cười nói.
Nói tới đây, Tô Mộc Tranh cùng Kiều Nhất Phàm cũng hiểu sơ được ý đồ của Diệp Tu. Tuy rằng cả hai đã là tuyển thủ chuyên nghiệp rời game nhiều năm, nhưng chẳng phải mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều tiếp xúc với Vinh Quang trước ư? Không thích trò chơi này, sao có thể làm tuyển thủ chuyên nghiệp được? Cho nên cả hai đều hiểu rõ trong game online có những lề thói gì.
Bánh Bao Xâm Lấn có kinh nghiệm chơi game, nhưng lại hơi đơn bào, hiển nhiên không thể nghĩ được nhiều thế, lúc này đang khó hiểu hỏi: “Tiễn ai ạ?”
“Những người không lễ phép với chúng mình.” Diệp Tu nói.
“Sao còn muốn tiễn chúng?” Bánh Bao Xâm Lấn không phục. Đường Nhu cũng lập tức hiểu ra, Diệp Tu đã từng phân tích loại tình huống này: Đối phương ra người đuổi giết họ, lại còn chừa ra những đội tinh anh tiếp tục luyện cấp. Giờ Diệp Tu bảo ba lượt đi bản đã chấm dứt, mục tiêu nhằm vào là ai không phải đã quá rõ sao?
“Nhưng . . . . . . Anh có biết nên đối phó với ai không?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Anh đi hóng rồi.” Diệp Tu nói.
“Hóng?”
“Ờ, danh sách bạn tốt của anh có nhiều hội trưởng lắm nghen.” Diệp Tu nói.
Những người tham gia cuộc đuổi giết đều không hiển thị tên công hội, chứng tỏ họ hi vọng có thể lấp liếm chính mình. Chẳng qua suy nghĩ ấy quá ngây thơ rồi, mặc dù Diệp Tu không có gia thế gì trong game, nhưng lại là đối tượng mà tất cả các công hội lớn muốn lôi kéo, trong danh sách bạn tốt có mặt hầu hết các hội trưởng. Vì thế trong quá trình chiến đấu hắn nhớ kỹ tên người ta, đơn giản trực tiếp pm cho các hội trưởng, hỏi công hội của từng người một trong danh sách.
Diệp Tu hiển nhiên rất rõ ràng quan hệ cạnh tranh của các công hội, mặc dù hiện tại đang hợp tác, nhưng cũng chỉ là tạm thời, nói không chừng trong quá trình hợp tác còn lợi dụng chèn ép nhau. Ví dụ như lúc ở Rừng Không Tri, bốn gã người chơi cố ý làm bị thịt cản trở Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên, Diệp Tu hoài nghi bọn họ chỉ là người bị hại.
Quan hệ có sự tín nhiệm hữu hạn như thế, cho dù có công hội vốn không có ý bán đứng đối phương, nhưng nhìn thấy tên ID của người nhà mình có mặt trên danh sách, họ cũng không dám chắc bản thân sẽ không bị thằng khác bán đứng. Thôi cứ bán đứng luôn cho xong, bản thân không được lợi lộc gì cũng không thể chịu thiệt một mình được.
Người toan tính thế có lẽ sẽ có rất nhiều, tóm lại Diệp Tu tin hắn có thể thông qua chiêu này mà có được thứ mình cần. Kết quả đúng như hắn dự đoán, các công hội tỏ ra rất nhiệt tình, trả lời vô cùng tích cực. Có điều đáp án có hơi lệch lạc, nhìn ra được là do một số công hội cố ý che giấu người nhà mình. Chỉ tiếc rằng số ít phải phục tùng đa số, các đáp án sai lầm đã bị Diệp Tu dễ dàng loại bỏ.
Bảy công hội.
Diệp Tu tổng kết người trong danh sách được bảy công hội. Hắn cũng không chắc đây có phải toàn bộ không, nhưng ít ra, bọn họ đã có rất nhiều mục tiêu.
“Hiện tại đây là đâu?” Quân Mạc Tiếu dừng bước, bốn nhân vật vây quanh hắn, Tô Mộc Tranh thay mọi người hỏi.
“Khe Núi Nhất Tuyến chỉ có duy nhất một lối ra vào, nếu có thể thủ sẵn ở đó thì không còn gì tốt hơn. Nhưng anh e rằng truy binh chủ lực của địch đã canh giữ ở đấy. Chúng ta chỉ đành chọn con đường kém hơn.” Diệp Tu nói.
“Nơi này là?”
“Phó bản Khe Núi Nhất Tuyến có 50 cửa vào, từ 50 cửa này đi ra khỏi Khe Núi Nhất Tuyến, có 32 cửa sẽ qua chỗ này, 6 cửa hẳn sẽ qua, giao lộ này được xem như nơi có xác suất lớn nhất.” Diệp Tu nói.
“Biết cặn kẽ vậy” Mọi người thán phục.
“Ờ, anh mới hỏi cậu Baidu bản đồ Khe Núi Nhất Tuyến.” Diệp Tu nói.
“. . . . . .”
“Có một đội đang tiến đến.” Đường Nhu đột nhiên kêu lên. Nghe được sắp sửa PK, hơn nữa quy mô có vẻ không nhỏ, cô bé hăng hái vô cùng.
“Yên Vũ Lâu. . . . . . không phải.” Diệp Tu nói.
Bấy giờ, cả năm không hề bại lộ thân mình mà núp ở một hố cát ven ngã rẽ, vụng trộm nhìn chăm chú vào đám người qua lại nơi giao lộ.
“Một đội lại tới, công hội Luân Hồi, phải không?” Người của Yên Vũ lâu còn chưa đi sạch, sau đấy lại có thêm một đội năm người khác đến, Đường Nhu lập tức hỏi.
“Lên!” Diệp Tu ra lệnh một tiếng, năm người cùng nhảy ra khỏi hố cát. Người của Luân Hồi chỉ đang chạy thôi, không chú ý mấy hai bên, nào biết được có năm sát thủ từ sườn chui ra.
“Mới năm người, có cần đánh lén không?” Đường Nhu phát hiện năm người đối phương cứ ngơ ngơ đi tới, không hề nhận ra bên này đang có năm người mang địch ý tiếp cận.
“Em có thể nói lớn tiếng chút để họ nghe thấy.” Diệp Tu nói.
Cuối cùng, Đường Nhu cũng không làm vậy, cô nàng là người coi trọng lễ tiết, lớn tiếng nói chuyện không phải phong cách của cô.
Diệp Tu ra tay nhanh nhất. Tay lướt bàn phím ra chiêu Thuật Phân Thân, người thân của Quân Mạc Tiếu chợt lóe đến phía sau năm người. Năm người vẫn chẳng hay chẳng biết. Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu run lên thành lưỡi liềm, đổi thành loại hình vũ khí của hệ Thánh Chức. Lập tức vung lên, một vòng sáng xanh hiện lên trên đất, năm người đang chạy giờ mới phát hiện có gì đấy không đúng, đương khi kinh ngạc quay đầu thì cột sáng xanh đã sớm dâng cao, Thăng Thiên Trận cuốn cả năm lên không.
Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh lập tức giơ pháo lên, lúc là đạn pháo lúc là súng máy, làm cả năm đã bị lơ lững mà vẫn không được yên, bị đánh đến rơi trái rụng phải. Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm đã xông về trước, thái đao ác quỷ chém lên, Băng Trận được phóng thích. Lúc năm người rớt xuống, hai người bị đông thành khối băng, miễn đi thao tác Chịu Thân phiền não.
Hàn Yên Nhu của Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn cũng trái phải giết lên. Đường Nhu tiếp tục lấy chiến mâu đánh đầu người, so ra thì, Bánh Bao Xâm Lấn có vẻ hơi ăn hại, chạy đi bắt nạt khối băng.
Thao tác của ba người kia cũng không tồi, Chịu Thân đều thành công, không ngã cạp đất. Chẳng qua màn đứng dậy nghênh chiến tiếp đấy, cả ba vẫn không đỡ được đòn tấn công của một mình Đường Nhu.
Trường mâu Xích Nguyệt trong tay Hàn Yên Nhu tựa như rồng lượn, hóa thành từng đường sáng đỏ, ngay cả người chơi bình thường cũng nhìn ra được người thao tác có tốc độ tay siêu phàm. Hơn nữa còn có tên Quân Mạc Tiếu Diệp Tu càng đáng sợ ở bên, ba người thực sự trở nên vô cùng nhỏ bé. Hai khối băng bên kia vừa giải trừ trạng thái đóng băng, ba tên bên này đã có một người ngã xuống.
Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Kiều Nhất Phàm. Cả bọn đều có tố chất của tuyển thủ chuyên nghiệp, rất hiểu được phải quý trọng cơ hội.
Hai tên từ băng trồi ra. Một tên trực tiếp bị Bánh Bao Xâm Lấn khóa yết hầu, còn bị các cao thủ chuyên nghiệp cực kỳ có ý thức nghề nghiệp bắt lấy thời cơ giảm phòng thủ của Khóa Yết Hầu mà vùi dập, thế là có hai tên đã thăng. Anh từ băng chui ra tưởng đã trốn được, kết quả mới chạy ba bước đã bị Hàn Yên Nhu dùng trường mâu Xích Nguyệt đâm vào đầu, lập tức bị treo cao như cờ gọi hồn, rồi sau đó bị ném mạnh như cây lau nhà, kéo theo hai người anh em khác nhà mình vồ ếch.
Mọi chuyện diễn ra quá ngắn ngủi.
Đến khi năm người đi trước của Yên Vũ Lâu nghe được tiếng động vội quay đầu lại, thứ họ nhìn thấy không phải một trận PK, mà là một trận đánh chết. Đường đường năm cao thủ tinh anh của công hội Luân Hồi, ngay cả phong thái kiên trinh bất khuất như đám NPC tiểu quái cũng chưa kịp biểu hiện đã bị người đánh cho tơi tả. Năm người của Yên Vũ Lâu tim đều thắt lại, kết quả chỉ đành đếm từng người hy sinh.
“Quân Mạc Tiếu. . . . . .” Một người lặng lẽ bảo.
“Ở đâu chạy ra vậy trời . . . . . .” Một người vẫn còn hậm hực.
“Chúng ta đi mau.” Người thứ ba nhắc nhở đồng bọn không nên hóng hớt làm to chuyện. Trình độ của họ cũng chỉ sàn sàn công hội Luân Hồi, tình cảnh lúc này quá nguy quá hiểm, phải chạy nhanh trốn kĩ.
Cả lũ vừa chạy vừa quay góc nhìn lại hóng. Năm người của Luân Hồi nhanh chóng biến thành thi thể, nhưng bọn Quân Mạc Tiếu lại không định đuổi theo Yên Vũ Lâu nhà họ, năm người thở phào nhẹ nhõm.
“Không nhằm vào chúng ta đâu.” Ai đó bảo. Vừa thấy không liên quan đến mình, tinh thần hóng chuyện của cả năm lại dâng lên. Hơn nữa nhìn Quân Mạc Tiếu đả kích các công hội khác, năm người thậm chí còn hơi ngứa tay. . . . . .
“Cái gì? ? ?”
Khi Cô Ẩm nhận được tin tức, năm người đã trở về thành Không Tích. Cuộc chiến bắt đầu quá nhanh, chấm dứt còn nhanh hơn. Trong quá trình chiến đấu căn bản không thể gửi tin cầu viện, chỉ có thể tèo rồi mới nhắn tin dữ cho hội trưởng .
“Đệch” Cô Ẩm nhịn không được tức giận mắng ra miệng, nhân vật do gã dẫn đầu hay nhân vật của chính gã đều có thể hy sinh. Những nhân vật ấy vốn để chuẩn bị hao tốn thời gian với Quân Mạc Tiếu, cấp bậc chắc chắn sẽ bị chậm trễ. Nhưng năm tên vừa đứt kia lại không giống thế, đấy là những tài khoản dùng cho việc cạnh tranh phó bản và chiếm đầu sau này. Kết quả lại bị Quân Mạc Tiếu giết đến diệt đoàn, bị chậm 10% kinh nghiệm so với các công hội khác, sao Cô Ẩm lại không đau lòng sốt ruột chứ.
“Sao vậy?” Tiếng mắng chửi tức giận của gã thu hút sự chú ý của người bên cạnh .
“À. . . . . . Bị tàn thuốc làm phỏng.” Cô Ẩm nói.
Móa, không thể chỉ có mình Luân Hồi ăn thiệt được! Tiếng lòng của Cô Ẩm lúc này giống hệt Dạ Độ Hàn Đàm trước đấy, kiên quyết hi vọng đám người của Quân Mạc Tiếu có thể đối xử công bằng với mỗi công hội, không thể chỉ gây bất lợi ỗi một nhà được. Vậy nên chuyện bị tập kích, đánh chết cũng không nói ra.
Ở Khe Núi Nhất Tuyến, năm người Diệp Tu cũng đã đánh đến đội thứ hai.
“Bách Hoa Cốc, lên” Diệp Tu nói. Giờ chả có cái gì gọi là đánh lén nữa. Sau khi giết hết năm người Luân Hồi, Diệp Tu vừa quay người đã bắt gặp đội này.
“Bên kia, đội Đạp Phá Hư Không cũng đánh.” Ra cùng Bách Hoa Cốc còn một đội khác nữa. Diệp Tu nhận ra đó là một trong bảy công hội đuổi giết họ
“Hai đội à, lần này được đó.” Đường Nhu mừng rỡ, như e sợ món đồ chơi chưa tới tay mình đã chạy mất, vội xông lên chiến đấu .
“Chú ý khống chế toàn cục, một đứa cũng không cho trốn” Diệp Tu kêu lên.
“Yên tâm đi lão đại, để em.” Bánh Bao Xâm Lấn lao đến phía trước, ném cát thẳng vào mặt, năm người chuyển góc nhìn lên trên tránh thoát.
“Bánh Bao Xâm Lấn” Bánh Bao Xâm Lấn trực tiếp lấy tên mình làm khẩu hiệu, xâm lấn trận địa của địch.
“Bánh Bao sinh động lắm.” Diệp Tu khích lệ.
“Ha ha ha ha. . . . . .” Tiếng cười càn rỡ của Bánh Bao Xâm Lấn âm vang khắp khe núi.