Chương 381: Chỉ huy điều khiển
“Bọn họ nhiều người, nhỡ tách ra thì phải làm sao?” Đường Nhu hỏi.
“Phải sử dụng thủ đoạn tranh thủ thời gian, đuổi không kịp thì chơi thả diều với chúng, đảo nhỏ như thế, đối phương lại có năm người, không thoát được. Tranh thủ chút thời gian, có thể giải quyết được mục sư không phải là được rồi sao?” Diệp Tu nói
“Đã hiểu.” Đường Nhu giật mình, dù đang nói chuyện, thao tác của cô vẫn không ngừng. Mục sư dường như chỉ có thể liên tiếp ngã sấp xuống. Ngay cả khi hắn thực hiện thao tác Chịu Thân thành công, Hàn Yên Nhu của Đường Nhu vẫn có thể kịp thời vọt đến trước mặt hắn, bồi thêm một kích. Dùng loại công kích nào cũng như nhau, đều có thể đánh văng hắn thêm một đoạn, đẩy hắn bay vòng vòng quanh đảo. Sắp thấy chỉ cần vài bước là có thể nhảy xuống nước, song hắn không hề có cơ hội này.
Mục sư đành đặt hy vọng vào đám bạn, ai ngờ vừa quay góc nhìn, bốn thằng kia không những đang gấp gáp xông tới, mà khoảng cách còn có vẻ xa hơn trước. Dù pháp sư chiến đấu vào trạng thái Huyễn Văn không thuộc tính, tốc độ di chuyển quả thực nhanh hơn nghề của họ, nhưng vấn đề là pháp sư chiến đấu này vừa chạy vừa tấn công hắn, tốc độ di chuyển lại không hề giảm sút. Bấy giờ mục sư mới nhận ra thao tác của nhỏ này không chỉ tinh chuẩn mà còn rất nhanh, trong quá trình di chuyển vẫn hoàn thành được tất cả công kích.
“Chúng mày mau sang hai bên kia chặn!” Người chơi kỵ sĩ cũng phát hiện, nếu cứ tiếp tục bám mông người ta khẳng định không có tác dụng. May mà đây chỉ là một đảo nhỏ, đối phương không muốn xuống nước. Bằng không quả thực có thể đẩy mục sư đi khắp mọi nơi. Đám đồng bọn hiểu rõ trình độ của mục sư, hắn ta không phải hạng yếu kém gì. Kết quả hiện tại lại bị người ta đá liên tục về trước như quả bóng, hoàn toàn bó tay. Hàn Yên Nhu mạnh đến thế, ai cũng cảm thấy quá đáng rồi. Nếu không phải ỷ vào ưu thế số lượng, cả bọn đã sớm quay đầu bỏ chạy.
“Cố thêm chút nữa.” Kỵ sĩ kêu to.
“Chúng mày nhanh lên!” Mục sư sao có thể không lo lắng.
Đường Nhu không ngừng chuyển góc nhìn quan sát toàn cục, thấy bốn người đối phương chợt tách làm hai, hai người vòng ngược về sau, chắc hẳn muốn tìm đường khác để chặn cô. Đường Nhu đang tính toán nên thay đổi thế nào, giọng nói của Diệp Tu đã vang bên tai: “ Đừng nóng vội, chờ anh nhắc em.”
“Ồ. . .” Đường Nhu lên tiếng, quả thật cô vẫn chưa có kế hoạch phải thoát tiếp thế nào đây.
Sau khi đẩy mục sư thêm ba lượt, Diệp Tu đột nhiên nói: “Sang bên trái đi.”
Hắn vừa dứt lời Hàn Yên Nhu đã vọt tới trước mặt, suýt nữa Đường Nhu lại tiếp tục thao tác đẩy về trước, nghe Diệp Tu nói cô vội vàng sửa lại, đổi từ đẩy về trước chuyển thành đẩy sang trái, mục sư lập tức bị hất bay, Hàn Yên Nhu quay người tiếp tục đuổi theo. “Lạc Hoa Chưởng lần thứ nhất .”
Diệp Tu nói tiếp, Đường Nhu cũng nghe lệnh hành động, đi lên đánh ra một phát Lạc Hoa Chưởng. Phương hướng tấn công tất nhiên phải nắm chính xác. Nếu quá xa, lúc mình chạy đến mục sư đã đứng dậy, chắc chắn hắn ta sẽ hành động ngay; còn nếu quá gần, thì có vẻ lãng phí kỹ năng. Vì vậy, từng chưởng đều là những đòn công kích mà mục sư không kịp đề phòng để tiếp tục lao tới. Đường Nhu chưa thuần thục cách nắm giữ thao tác này, nhưng cô đã biết cách vận dụng, không quá thành thạo, song thu phóng cũng khá tự nhiên rồi.
“Thiên Kích, nhảy, Viên Vũ Côn!”
Trong tiếng nhắc nhở của Diệp Tu, Đường Nhu không kịp ngẫm nghĩ nữa, chỉ liên tiếp làm ra các thao tác theo lời Diệp Tu.
Viên Vũ Côn chọc trúng mục sư đang ở giữa không trung, vạch ra một vòng tròn lớn quật mục sư ngã xuống, vừa vặn nện mục sư lên đỉnh cửa động.
“Nhảy, Long Nha, đi vòng qua!”
Dựa theo trình tự chỉ huy của Diệp Tu, Đường Nhu đánh cực kỳ thoải mái. Bốn người mới nãy còn chuẩn bị vòng trái phải vây đánh, chỉ trong giây lát đã bị bỏ lại cùng một hướng sau lưng cô.
“Dừng một chút, đánh hết sức vào.”
Trước cửa vào phó bản, mục sư không bị đẩy nữa, mà bị quất mạnh một trận trước cửa động.
“Cẩn thận cẩn thận! Đừng vào phó bản.” Diệp Tu kêu không ngớt. Đường Nhu đang đánh quá hăng, quên mất đây là cửa vào bản, nãy suýt chút nữa đã giẫm qua ranh giới. Nếu như bước qua vạch kia, hệ thống sẽ lập tức thông báo tiến vào phó bản, đến lúc đấy thì không đùa được đâu.
“A!” Đường Nhu hạ góc nhìn xuống, thấy mà hoảng hồn.
“Gần được rồi, tiếp tục đẩy, hướng mép nước.” Diệp Tu kêu.
Chiến mâu chọc liên tục, mục sư lệ rơi đầy mặt lại bị đẩy tới mép nước. Hắn không có kỹ năng cần hồi phục, nhưng không chiếm nổi cơ hội thi triển. Làm một mục sư mà phải cắn thuốc để bảo mệnh, thật quá bi đát! Hơn nữa thuốc tăng máu còn đang trong quá trình đóng băng, nhìn mức độ tổn thương mà đối phương đánh ra, mục sư biết mình không có thời gian đợi đến lượt xài thuốc tiếp theo. Mình bây giờ một là chết, hai là đợi được bọn kia tới cứu.
Dù sao cũng không làm được thao tác gì, mục sư bèn dứt khoát nhắn tin trong kênh đội ngũ luôn: ”Nhanh lên! Tao sắp tạch rồi.”
“Quá giảo hoạt! Vừa nãy tí nữa thì vây được nó.” Bốn người cũng liều mạng chạy sang bên này.
“Nhanh nhanh sắp tạch rồi!” Mục Sư thực sự lo lắng.
Trong thời gian gửi vài cái tin nhắn, mục sư đã bị Đường Nhu đẩy đến mép nước.
“Giết nhanh một chút, tốc độ tay mà nhanh thì không có vấn đề gì.” Diệp Tu nói.
Nói lời này với Đường Nhu thì chắc chắn vô cùng hữu hiệu. Dù thế nào cô cũng không muốn bị Diệp Tu đánh giá rằng “Tốc độ tay không đủ”. Cô biết rất rõ tốc độ tay hiện là chỗ dựa lớn nhất của mình, nếu ngay cả thứ này cũng bị xem thường, thế còn mặt mũi gì.
Lách cách lách cách lách cách
Âm thanh hỗn tạp của tiếng bàn phím với kích chuột liên tiếp vang lên, công kích đơn giản hòa làm một cùng kỹ năng, nhanh chóng đánh trúng người mục sư. Mục sư thật sự không ngờ tiết tấu của đối phương còn có thể nhanh hơn nữa, hắn vốn mong mình sẽ được cứu, nhưng giờ nhìn thanh sinh mệnh giảm mạnh, bao nhiêu hi vọng của hắn dần lụi tắt. Hắn nhìn đồng bọn chạy càng ngày càng gần, chỉ sợ đến lúc đuổi kịp thì hắn cũng tạch xừ rồi.
“Cố chịu đựng!” Pháp sư nguyên tố trong số bốn người là nghềchuyên tấn công xa, tiến vào phạm vi kỹ năng có thể công kích là lập tức đọc phép ngay.
Đường Nhu cũng nghe được tiếng gọi, nhanh chóng chuyển góc nhìn vềphía pháp sư nguyên tố, nhìn thấy bên kia đang bắt đầu ngâm phép. Giọng nói của Diệp Tu cũng bật ra: “Là tường băng, tiến lên 2 ô vị trí đi!”
Đường Nhu vội vàng công kích, tiến lên. Vừa mới di chuyển vị trí như Diệp Tu nói, cô chợt nghe sau lưng vang tiếng răng rắc, ba bức tường băng đã dựng thẳng tắp thành hình tam giác, nếu như mình không chạy khỏi 2 ô vị trí này, rõ ràng sẽ bị khóa trong tường băng. Tên pháp sư nguyên tố thoáng chốc đã bày tường băng thành tạo hình chuẩn xác như vậy, thao tác xem như không tệ.
“Đậu má! Xui xẻo vãi!” Pháp sư nguyên tố bên kia cũng buồn bực kêu to.
“Mày nói ít thôi có phải bớt chuyện!!” Mặt khác ba người kia cũng buồn bực theo.
Quả thật, nếu pháp sư nguyên tố không la lên “Cố chịu đựng!”, Đường Nhu sẽ không quay đầu nhìn khoảng cách, nếu không quay lại, Diệp Tu sẽ không phát hiện động tác đọc phép của pháp sư nguyên tố là chiêu gọi tường băng.
Mà Đường Nhu lúc này càng chột dạ hơn. Cô rất rõ, nếu không phải Diệp Tu nhắc nhở, cô đã không làm được phán đoán như thế, tám phần sẽ bị tường băng khóa chặt. Tuy tốc độ tay siêu cao của cô có thể đánh nát tường băng trong nháy mắt, thế nhưng cô đang phải giành giật từng giây để giết chết mục sư, trì hoãn xíu thôi cũngđủ làm thay đổi cả cục diện.
“Nguy hiểm thật…” Đường Nhu thầm thấy may mắn, tay vẫn không ngừng, âm thanh thao tác dồn dập vang lên liên tiếp. Mục sư thấy thủ đoạn như vậy cũng không ngăn được đối phương, tia hy vọng cuối cùng gần như biến mất. Thời điểm pháp sư nguyên tố đang đọc phép lần nữa, đột nhiên thấy Hàn Yên Nhu nhảy lên, xoay tay đánh ra một mâu, một kích cuối cùng gõ lên người mục sư, cơ thể hắn rốt cuộc ngã xuống.
Tên mục sư trong đội đã tối đen, chết rồi thì không thể chết nữa. Chẳng qua vì không chọn về thành dưỡng sức nên tạm thời chưa rời đội mà thôi.
“Xuống nước!” Diệp Tu đã cho Đường Nhu chỉ thị mới.
“Hả?” Đường Nhu khẽ giật mình, xuống nước không phải tự sát ư? Chẳng lẽ anh ấy muốn mình thực chiến luyện tập thuỷ chiến ngay lúc này?
Đường Nhu khó hiểu, nhưng vẫn để Hàn Yên Nhu chui vào nước, bốn người đuổi sát phía sau cô hoàn toàn nằm trong phạm vi công kích.
“Hướng xuống, quay người, bơi ngược, lật một cái!” Diệp Tu chỉ huy không ngừng, giờ Đường Nhu mới kịp phản ứng, đã có người này ở cạnh nhắc nhở, mình thật sự không nên lo lắng vấn đề trên. Chẳng qua đánh thế này thì chả thú vị tí nào.
“Em đừng thao tác máy móc như thế! Tập trung vào, tìm tiết tấu đi.” Diệp Tu nhìn thấy Đường Nhu điều khiển Hàn Yên Nhu di chuyển y như chỉ thị của hắn, đột nhiên nói một câu.
“Hả?”
“Long Nha!”
“Long Nha? Bây giờ á?” Đường Nhu một bên khó hiểu một bên vẫn làm theo.
Vốn dĩ trong mắt cô, đây không phải thời cơ tốt dùng Long Nha, ai ngờ lại đâm chính xác vào một trong hai tên quỷ kiếm sĩ đang lao tới.
Đường Nhu bèn tấn công tiếp theo bản năng, kết quả đánh ra Thiên Kích, nhưng hụt mất vì nhân vật chìm nổi trong nước.
“Đánh trúng hay không cũng phải chú ý!” Diệp Tu nói.
“À, em hiểu rồi.” Đường Nhu đã hiểu dự định của Diệp Tu. Sau đó cô không còn nghi ngờ chỉ thị của Diệp Tu nữa, ánh mắt của cô thậm chí không nhìn vào kẻ địch, cô đã giao hết mọi chuyện cho Diệp Tu rồi. Diệp Tu sẽ thay cô quan sát cử động của đối phương rồi nhắc nhở, mà cô chỉ cần chú ý quan sát mỗi một thời cơ ra chiêu và hiệu quả của nó.
“Đù má nó! Cái méo gì đang xảy ra thế…”
Bốn người cũng không ngu, sau khi xuống nước đánh đấm mấy cái, liền cảm giác không giống trước, con nhỏ này nào phải một em mù tịt về thủy chiến. Rõ ràng hiểu mười mươi mà! Tiếp tục đánh như thế, bốn người sẽ không có bất kỳ cơ hội nào. Bọn họ làm gì có khả năng thuỷ chiến, ỷ vào người đông mới dám nhảy xuống bắt nạt người khác, ai ngờ người ta không hề sợ hãi, ngược lại đánh dưới nước trông càng dễ dàng hơn.
“Đậu má nó! Quá gian trá rồi.” Bốn người chỉ cảm thấy mình bị trúng kế, không dám tiếp tục triền đấu trong nước, chỉ muốn nhanh nhanh chạy lên bờ.
Đường Nhu hành động theo chỉ đạo của Diệp Tu, tất phải chậm hơn chút, muốn hoàn toàn vây lấy bốn người là chuyện không thể. Nhưng cuối cùng vẫn thành công giữ được hai người, bởi trong môi trường nước, bốn người kia quả thực quá cùi.