Chương 382: Chiến đấu trên từng mặt trận
Đường Nhu răm rắp làm theo chỉ thị của Diệp Tu. Dù không tránh khỏi sai sót, nhưng cũng dư sức ứng phó hai đối thủ trước mặt. Hai trong bốn kẻ bị Đường Nhu bám chặt lúc này là kỵ sĩ và pháp sư nguyên tố, đã bó tay bỏ cẳng, một lòng muốn leo lên bờ, nhưng cứ như sóng nước cũng biết tấn công, mỗi lần ngoi lên ngụp xuống, HP hai người lại tuột xuống một đoạn.
Hai người tất nhiên biết Hàn Yên Nhu đang không ngừng công kích, nhưng biết thì thế nào? Thủy chiến đã để lại ám ảnh tâm lý quá lớn, hai người thấy Hàn Yên Nhu thao tác trong nước vừa chính xác vừa linh hoạt, cả ý định trầm mình tự vẫn luôn cũng có, làm gì còn tâm trí nghĩ chuyện đánh trả. Cố gắng duy nhất kỵ sĩ làm được chính là quơ khiên loạn xạ trước người, hòng ngăn được vài chiêu công kích. Nhưng dưới ánh mắt cay nghiệt của Diệp Tu, muốn ăn may qua cửa quả đúng là chuyện xa vời. Chiêu thức của Hàn Yên Nhu, một lần lại một lần lách qua tấm khiên đánh trực diện lên người hắn.
“Không xong rồi. . .”
Hai người đều đã cắn thuốc tốt nhất, đang trong thời gian CD không thể dùng thêm lần nữa, mục sư nhà mình cũng về trời, còn biết trông cậy nơi đâu?
“Hai thằng kia mô?” HP của kỵ sĩ rốt cuộc chạm đáy, nhân vật bồng bềnh trong nước. Hắn biết mình và pháp sư nguyên tố hẳn sẽ sống chết có nhau, nhưng hai tên quỷ kiếm sĩ dường như đã đào tẩu thành công.
Từ góc nhìn linh hồn lơ lửng trên cao, kỵ sĩ cuối cùng cũng trông thấy hai tên quỷ kiếm sĩ bò lên được đảo nhỏ, đứng bên mép nước lúng túng ngó chừng xung quanh.
“Đứng đó làm gì nữa? Rút nhanh!” Kỵ sĩ nhanh chóng nhấn hồi sinh, PM cho hai người.
Pháp sư nguyên tố tạch là cái chắc, còn mỗi hai tên này, dù là trên bờ hay dưới nước cũng không phải đối thủ Hàn Yên Nhu, còn không nhân cơ hội mà chạy trước, ở lại cũng cầm chắc cái chết.
Kỵ sĩ bấy giờ chợt hối hận, nếu biết trước thế này, lúc mới bắt đầu nên chạy thẳng cẳng, dù có khả năng hi sinh một đứa, nhưng không đến nỗi chết đến hai mạng.
“Quá coi thường đối thủ. . .” Kỵ sĩ lệ rơi đầy mặt, sau khi hồi sinh ở chủ thành rồi PM cho hai người kia, mới thu nhỏ cửa sổ game bật QQ báo cáo tình hình cho group chat.
Vừa mở cửa sổ chat lên đã thấy anh bạn mục sư khóc nức nở kể lể bên trong! Hội trưởng Mã Đạp Tây Phong vẫn không nói gì, kỵ sĩ không rõ tình hình hiện tại, lặng lẽ thêm cái icon gào khóc thê thảm để chứng minh sự tồn tại của bản thân.
“Mày cũng tạch?” Mục sư nhìn thấy hỏi.
Kỵ sĩ đau khổ gõ một chữ “Ừ” đáp lại, sau đó thấy tên pháp sư nguyên tố cũng hiện lên, tên này không có khóc mà dùng icon thịnh nộ đáp, “Tao cũng tạch.”
Trong group chat im lặng, không ai tiếp lời.
Cùng lúc đó, Tô Mộc Tranh dựa theo trí nhớ chọn một đường đuổi theo, kết quả chưa đuổi kịp mục tiêu đã ngắm, may rủi thế nào mà đụng độ một nhân vật khác.
Đám người của công hội rất có giác ngộ của kẻ trốn chạy, cả đám đều ẩn hết tên công hội. Nhưng vậy cũng chẳng giúp ích gì, ai ai cũng là những kẻ ngời ngời trên bảng xếp hạng top 100 của khu 10. Dù có chết tám mười lần cũng không dao động được vị trí sừng sững của cả bọn. Tô Mộc Tranh thấy người thậm thụt không có tên công hội còn hơi mù mờ, mở bảng xếp hạng cấp bậc tra một phát, năm giây đã nhận được mặt, đích thị là người chơi của công hội Hoàng Phong.
Tô Mộc Tranh chạm trán với hai công hội, lúc nãy đánh chết hai người đều là người của Trung Thảo Đường. Người chơi Hoàng Phong trốn đi xa xa lúc nãy còn lén cười thầm, tự khen vận may của mình đúng là vô đối. Nếu gã này cứ đi thẳng vào bản luôn đã chẳng có việc gì, cứ lộ liễu uốn éo la cà, uốn éo đến trước mặt Tô Mộc Tranh, vận may này đúng thật là vô đối!
Tô Mộc Tranh dùng Phi Pháo đuổi theo, thả một quả pháo xuống. Sóng nước cuộn lên ầm ầm, người này giật mình sợ hãi quay đầu lại, mới nhìn thấy Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh đã đuổi sát nút sau lưng. Vốn tưởng đã nằm trong vùng an toàn, tâm trạng phải gọi là một phát từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, chỉ đập mặt vào đất thôi cũng chẳng đủ để diễn tả hết.
Chống cự? Chuyện đâu có dễ vậy, tên này quyết định lặn xuống nước, thử xem có thể trốn được không. Ai ngờ mặt vừa chấm nước, người còn chưa kịp bơi, một quả pháo nữa đã đập tới hất gã lên cao, nổi bật giữa mặt hồ tĩnh lặng.
Sau đó, hắn không chìm xuống nữa, mà như đá bị lia nhảy lưng tưng trên mặt nước. Đến lúc dừng lại, HP đã về 0.
“Bắt được một em. Coi bộ hết rồi.” Tô Mộc Tranh PM kênh đội ngũ, sau đó ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm, xem có may mắn đụng phải đứa nào nữa không.
“Biết vậy anh đã đi với em.” Diệp Tu thủ ngoài cửa phó bản mãi không thấy ma nào, lúc này đã bỏ đi mất, cũng dáo dác nhìn khắp hồ tìm người của công hội.
“Em giết bốn đứa, đang đuổi theo tên thứ năm, có lẽ kịp.” Đường Nhu cũng nói. Tình hình bên cô Diệp Tu biết rõ, cô nói chỉ để trao đổi với các đội viên khác.
“Hướng nào, cần chặn đường không?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Không cần, có lẽ sẽ đụng phải anh.” Diệp Tu đi lung tung nhưng cũng có chủ đích, là đang hướng theo tên quỷ kiếm sĩ.
Lúc nãy hai tên quỷ kiếm sĩ mỗi người chạy một hướng, Đường Nhu cuối cùng chỉ có thể chặn một bên, bên kia cũng như Tô Mộc Tranh chỉ nhớ mang máng. Đợi xử lý xong tên này, bên kia đã mất biệt, cũng chỉ biết đuổi về hướng đấy.
Diệp Tu trông thấy, bên hắn không có chuyện làm, nên đành bơi đi chặn đường.
Vì vậy lúc này ba người đều vô cùng bận rộn, chỉ có Thiên Thành và Mã Hậu Pháo thảnh thơi ngồi xổm trên đảo cô đơn vẽ vòng tròn.
Diệp Tu vẫn chưa quên hai đứa, PM kênh đội ngũ, “Bây giờ chắc cũng chẳng còn đội nào vào bản nữa, Thiên Thành, Mã Hậu Pháo, hai ông rút sang thành Tội Ác đi, nếu trên đường gặp người của công hội thì coi tình hình mà xử lý.”
“Thành Tội Ác?” Hai người nghi ngờ một chút, nhưng cũng nhanh chóng theo kịp.
“Tất nhiên là thành Tội Ác.” Diệp Tu mỉm cười lặp lại.
Thành Tội Ác, cấp độ thấp hơn hồ Thiên Ba một bậc. Nhưng kinh nghiệm nhận được trong phó bản thành Tội Ác vẫn bộn hơn đánh quái ở khu luyện cấp hồ Thiên Ba nhiều. Cho nên người chơi cấp cao luyện cấp nào cũng sẽ đánh hai phó bản một ngày. Một bản vừa đúng với đẳng cấp mình, một bản thấp hơn. Thậm chí cày cả ba, thấp hơn hai bậc vẫn cày. Dù sao kinh nghiệm nhận được trong phó bản nhiều, tỷ lệ rớt đồ hiếm cũng cao hơn đi lung tung bên ngoài.
“Nhanh đến thành Tội Ác! Không chừng còn có thể chặn đầu nữa.” Tô Mộc Tranh nói.
“Đúng vậy, mọi người lên bờ hết đi! Trên đường đi phát hiện gì cũng chú ý xem thử, dù sao ở đây cũng chỉ có mấy đứa này thôi.” Diệp Tu nói.
Năm người ở năm nơi khác nhau, cùng hướng về một hướng.
Hồ Thiên Ba rộng mênh mông, số game thủ chưa đến trăm người, muốn tình cờ gặp nhau cũng không phải chuyện dễ. Năm người bơi lên bờ không gặp nhân vật nào của công hội. Nhìn một lượt cảnh vật ven hồ cũng chẳng phát hiện gì mới mẻ. Vậy nên lập tức tiến thẳng đến thành Tội Ác.
Thành Tội Ác bấy giờ không hiu quạnh như ở hồ Thiên Ba. Phần lớn người chơi cấp cao hiện tại đang tập trung ở đây. Trong một khu đông như vậy, tất nhiên sẽ có nhiều người chơi có cấp độ sàn sàn cùng khoảng với nhau, lúc này chung quanh thành Tội Ác đa số là người chơi cấp 37 trở lên.
“Ở đây đông quá, hơi rắc rối a!” Năm người đến ngoài cửa phó bản thành Tội Ác, Ngục Giam Dưới Đất. Vừa nhìn qua đã thấy tụ tập không ít đội đi phó bản. Năm người nhỏ nhoi đối mặt với một lũ đội tên công hội trên đầu, Thiên Thành vừa thấy đã kêu, “Ây da nhiều người của công hội khác quá, tụi mình lộ rồi sao!”
Thiên Thành vốn có tiền án núp lùm cướp quái, nhạy cảm với điều này nhất.
“Bình tĩnh.” Diệp Tu lại tỏ ra ung dung, “Lộ rồi cũng chẳng sao.”
“Vậy còn giết được không?” Thiên Thành nói.
“Giết không được cũng phải cho tụi nó biết.” Diệp Tu nói.
Lúc này không ít người đứng ở cửa phó bản thành Tội Ác để ý đến Quân Mạc Tiếu, còn lập tức PM báo cáo lên trên. Những người này cũng chỉ nhận được yêu cầu từ hội trưởng, rằng phải chú ý động tĩnh bọn Quân Mạc Tiếu, khi có biến thì báo lên, ngoài ra không còn gì khác. Dù sao chuyện chèn ép bọn Diệp Tu cũng không phải thứ có thể phơi ra ánh sáng, các công hội của câu lạc bộ còn phải quan tâm đến tình tượng, làm gì cũng lén lén lút lút, với những thành viên chiêu mộ ở khu mới, không thân thích với nhau nên cũng có nhiều điều câu nệ.
Khi các công hội lớn đồng thời nhận được tin tức bọn Quân Mạc Tiếu xuất hiện ở cửa phó bản thành Tội Ác, phản ứng không hề giống nhau.
“Tao bép! Tụi nó muốn làm cái gì, làm cái gì hả?” Yên Vũ Tỏa Lâu phẫn nộ sâu sắc. Bọn họ chịu tổn thất nặng ở hồ Thiên Ba, chọn đường nhân nhượng rút lui. Nhân nhượng, nhưng cũng không thể ngồi yên mặc thời gian trôi, tất nhiên là sang khu luyện cấp thấp hơn một bậc để train, chọn vào phó bản thành Tội Ác trước. Ai ngờ chưa êm ấm được bao lâu, kẻ địch đã đuổi tới nơi, rõ ràng là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng.
“Có phải chú đắc tội Diệp Thu rồi không hả?” Yên Vũ Tỏa Lâu PM với Yên Vũ Thương Thương, hắn thậm chí đã nghi ngờ đến mức độ này.
“Đâu có. . . Đâu có đâu. . .” Yên Vũ Thương Thương đáp. Lúc gã mới tiếp xúc cũng đâu biết Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, dù có chút xích mích chuyện hướng dẫn phó bản, nhưng Yên Vũ Thương Thương cảm thấy hoàn toàn không đến mức đắc tội với người ta.
“Vậy sao nó cứ nhắm tụi mình hoài vậy?” Yên Vũ Tỏa Lâu nói.
“Biết đâu là trùng hợp?” Yên Vũ Thương Thương nói.
“Làm gì có chuyện trùng hợp vãi như vậy!” Yên Vũ Tỏa Lâu không tin, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
“Làm sao bây giờ?” Yên Vũ Thương Thương hỏi. Sau khi tin tức lan ra, năm chàng trai đang quần quật trong phó bản cũng nhận được. Vừa nghe xong xém chút trượt tay chết chùm trong phó bản nhỏ này. Xử xong một đống quái, năm người đứng lại, cũng lân la sang group chat hóng tình hình. Yên Vũ Thương Thương không đưa ra ý kiến nào hay, đành bật cửa sổ nhỏ thương lượng với hội trưởng đại nhân.
“Nói với đội phó bản bên thành Tội Ác, tạm thời đừng vào bản nữa. Anh đi liên hệ mấy công hội khác.” Có thể làm người đại diện ở công hội cho câu lạc bộ tất nhiên cũng không phải dạng vừa, lúc này Yên Vũ Tỏa Lâu cần phải có chút biểu hiện.