Chương 456: Chỗ ẩn thân tốt
Đội triệu hồi và vây giết Người Áp Tải Hoang Dã gồm 15 người.
Xét theo trang bị, đội này đủ sức giết chết Người Áp Tải Hoang Dã cấp 65. Nhưng Diệp Tu không biết tình hình của chúng, từ vị trí này, hắn chỉ thấy thù hận loạn xà ngầu. Dưới sự tấn công mạnh mẽ của Người Áp Tải Hoang Dã, mục sư trái vụng phải chống, khổ không thể tả. Thế mà vẫn không thể cứu vớt tình hình. Lúc Diệp Tu tới, họ chỉ còn 12 người. 15 người chỉ là con số lý tưởng mà Diệp Tu suy đoán dựa theo nghề nghiệp.
“Cần giúp một tay không?” Thật ra, lúc đi ngang qua chứng kiến đối phương rơi vào nguy hiểm, Diệp Tu từng có tâm tư giúp người làm niềm vui.
“Không cần!!” Kết quả đối phương cứ như lâm phải đại địch, không biết bao nhiêu người cùng la toáng lên.
Vì vậy Diệp Tu lặng lẽ ly khai, sau khi dạo hai vòng thì chuyển hướng chạy đến một căn phòng trống, đổi nghề thành người nhặt mót.
Mà bây giờ, sau khi kênh thế giới xuất hiện tin tức kia, Diệp Tu lập tức biết người ẩn mình xem trò vui không phải chỉ một mình hắn.
Tên xa lạ này chắc chắn cũng là kẻ nhặt mót. Nếu ôm mơ ước với BOSS, gã sẽ không tiết lộ nó trên kênh thế giới. Chuyện tiết lộ thế này chỉ có mấy đứa nhặt mót thích làm. Kẻ nhặt mót luôn thích những cuộc chiến rối loạn, bất chấp mày là kẻ giết BOSS hay vì giết BOSS mà PK. Phàm là nơi tranh đấu, nơi có người chết, ắt sẽ xuất hiện kẻ nhặt mót.
Diệp Tu đương nhiên biết hành động này. Chẳng qua hắn không làm, mà khi hắn đang chuẩn bị nói câu đó với Trần Quả, thì đã có người làm rồi.
“Coi bộ góc khuất này cũng không an toàn cho cam.” Diệp Tu thở dài, lùi thân thể Quân Mạc Tiếu lại, bắt đầu lưu ý chung quanh, xem xem có phát hiện ai khác không. Giờ Trần Quả mới thấy rõ, Quân Mạc Tiếu đang đứng gần cửa sổ trong một căn nhà quan sát người ta đánh BOSS.
“Lần này chắc sắp rối tung rồi nhỉ?” Trần Quả nói.
“Rõ thế mà.” Diệp Tu điều chỉnh góc nhìn không ngừng, nhưng nhìn từ cửa sổ này ra, ngoại trừ cảnh giết BOSS, hắn không phát hiện ai khác nữa.
“Trốn đâu thế nhở. . .” Diệp Tu vừa than thở, ngoài cửa sổ đã lóe ánh sáng trắng, lại một em hy sinh lừng lẫy. Hiện tại, đội ngũ kia chỉ còn 6 người, mà mục sư cũng đã chầu ông bà. Trong tình cảnh thù hận rối loạn thế này, không kịp thời cứu vớt, kết quả cuối cùng đương nhiên dính hết vào người mục sư đang bận rộn. Mục sư ngã xuống, hoạt động giết BOSS coi như chấm dứt.
“Còn chưa trốn nữa?” Diệp Tu nhìn thấy sáu người vẫn cố gắng chống đỡ, nhìn hồi, hắn lập tức hiểu rõ ý đồ của chúng, chúng muốn lụm hết mấy món đồng bọn rớt ra. Sau khi nhặt sạch đồ trên đất, sáu người nhanh chóng trốn chạy. Đúng là người chơi đầy kinh nghiệm, nhìn thấy tin tức trên kênh thế giới, tự biết xung quanh có kẻ nhặt mót đang ẩn trốn.
Mỗi kẻ nhặt mót có một phong cách riêng.
Có kẻ liều mạng xông pha vào chiến trường, bất chấp tính mạng, lụm được nhiêu thì lụm. Mấy đứa thế này chung quy đều hy sinh trên chiến trường, chúng chả quan tâm kinh nghiệm tổn thất, chỉ mong mình có thể nhặt được trang bị cực phẩm thôi.
Có kẻ vừa muốn nhặt đồ vừa muốn bảo vệ mạng sống. Loại này khá cẩn thận, chúng sẽ không đâm đầu vào giữa chiến trận. Bởi vì chui đầu vào lúc này, bất kể chú mày cướp BOSS hay lấy trang bị, người ta chắc chắn cũng chả nhường nhịn gì.
“Còn là một tên rất bình tĩnh nữa.” Thấy tên nhặt mót đang ẩn trốn vẫn không hề ra tay khi những người kia tự nhặt trang bị và chuẩn bị rút lui, Diệp Tu thầm lẩm bẩm.
Hiện tại, sáu người đang chuẩn bị núp trước, nhưng Người Áp Tải Hoang Dã không dễ dàng buông tha cả bọn. Kẻ chạy người đuổi, làm thế nào cũng phải kéo khoảng cách với Người Áp Tải Hoang Dã, mà đám nhặt mót chắc chắn sẽ bám theo.
Vì vậy Diệp Tu không có vội vã động đậy, tiếp tục để Quân Mạc Tiếu đứng tại cửa sổ, lộ nửa góc nhìn quan sát bốn phía. Quả nhiên như hắn đoán, khi sáu người kia mang theo Người Áp Tải Hoang Dã đi, từ góc đường chung quanh, nóc nhà, trong nhà, liên tục có người chơi chui ra.
Diệp Tu mồ hôi con mồ hôi mẹ rủ nhau rơi. Cứ nghĩ chỉ có một tên, kết quả rõ ràng có nhiều tên núp lùm như thế.
Những kẻ nhặt mót có vẻ khá ăn ý, có lẽ họ không biết sự tồn tại của nhau, nhưng lại không ngạc nhiên gì, cũng không mang ý thù địch, mọi người đồng lòng dí theo hướng Người Áp Tải Hoang Dã rời đi.
Diệp Tu vẫn đứng ì ra đấy, đợi thêm một hồi lâu mới không thấy ai chui ra nữa. Thấy mình không bám theo sẽ bị mất dấu, hắn vội vàng điều khiển Quân Mạc Tiếu đuổi theo.
“Khốn, quá khốn!” Trần Quả vừa khinh bỉ liên tục ở cạnh vừa điều khiển Trục Yên Hà của mình dí theo. Thần Chi Lĩnh Vực rất lớn, may mà Trần Quả cùng Diệp Tu luyện cấp nhiều ngày, nhân vật không ở mãi trong khu cấp cao, giờ cô không mất bao nhiêu thời gian đã tới nơi. Xem xét tọa độ trên màn hình Diệp Tu, cô chạm mặt Quân Mạc Tiếu ở một ngã tư.
“Bên này.” Diệp Tu nói rồi phóng trước, Trần Quả bám sát đuôi.
“Chết hết rồi hả?” Trần Quả hỏi.
“Sáu đứa chạy rồi, BOSS còn ở đó.” Diệp Tu nói.
“Tụi mình sao đây?” Trần Quả hỏi.
“Hành động tùy hoàn cảnh.”
“Là nhặt mót tùy thời điểm chứ gì?” Trần Quả nói.
“Coi tình hình đã, coi tình hình đã.” Diệp Tu nói.
“Sao chị không thấy BOSS đâu?” Góc nhìn của Trần Quả không hề thấy Người Áp Tải Hoang Dã, tầm nhìn trên màn hình Diệp Tu cũng không, Trần Quả khó hiểu .
“Tui biết ở đâu rồi, giờ dẫn chị đi tìm chỗ núp tốt thôi.” Diệp Tu nói. Không mất bao lâu, hắn đã dẫn theo Trần Quả chạy tới bên ngoài một bức tường.
“Nhảy qua.” Diệp Tu bảo, nhân vật nhảy lên, mở Chong Chóng Máy bay vèo qua. Bức tường nọ vốn không cao, thao tác không khó. Trục Yên Hà của Trần Quả cũng nhảy lên, xoay người Phi Pháo, vạch một đường cong xinh đẹp liền phóng qua bờ tường. Giữa không trung, cô chợt nghe thấy Diệp Tu “Á” lên, đáp xuống nhìn thử, mặt cô đen xì.
“Chỗ núp tốt đây đó hả?” Trần Quả hỏi Diệp Tu.
“Đương nhiên, chị xem, nhiều đứa núp quá chừng. . .” Diệp Tu dứt lời, góc nhìn đảo quanh, năm người, có hẳn năm người đã núp trước ở đây. Nhìn thấy hai người vừa rơi từ bờ tường xuống, năm người đang giật thót, tiếp đấy đã có người giơ ngay kiếm lên.
Trần Quả cũng phản ứng rất nhanh, khẩu pháo của Trục Yên Hà đã nhắm ngay tên kia. Kết quả, một người trong số cả năm bước dài vọt ra giữa cả hai, thân thể xoay trái xoay phải, hai tay đan chéo đặt trước người ra hiệu cho hai bên.
“Làm trò mèo gì vậy? Định xài tia X-ray hả?” Trần Quả cực kỳ khó hiểu.
Diệp Tu chỉ mỉm cười: “Nó định gõ động tác tạm dừng, thao tác tệ quá nên tay bị chếch.”
Trần Quả vừa nghe đã hiểu. Trong Vinh Quang có những kẻ thao tác ưu tú, thường thao tác nhân vật làm ra một vài động tác.
“Hai đứa bây im. ” Tên bày tư thế chưởng X-ray cũng hết sức xấu hổ, thấy hai người còn đang tán gẫu, gã vội lên tiếng ngăn trở. Tiếp đó, gã lại gửi lời mời thêm đội cho Quân Mạc Tiếu và Trục Yên Hà.
Cùng lúc đó, đứa vừa bảo Diệp Tu và Trần Quả im lại tự mình mở miệng: “Ế Quân Mạc Tiếu?”
“Hả?” Hàng loạt emo trừng mắt bay vòng, những kẻ khác cũng bao vây xung quanh.
“Móa, đừng xài emo” Người nọ lại khẽ quát một câu.
Diệp Tu và Trần Quả liếc nhìn nhau, chấp nhận thêm đội. Sau đó lại nghe người nọ khẽ nói: “Đừng nói gì hết, đừng dùng kênh trước mặt, tán gẫu trong kênh đội ngũ đó.”
Người nói chuyện tên Ám Hương Sơ Ảnh, cũng chính là kẻ làm bậy động tác tạm dừng thành Ultraman bắn X-ray. Người nọ là đội trưởng, nghề nghiệp là kiếm khách. Kiếm khách không hổ là nghề phổ biến nhất Vinh Quang, ví dụ như năm tên trước mắt, năm người, năm kiếm khách.
“Mấy người ở đây làm gì?” Trục Yên Hà hỏi trên kênh.
Chả ma nào thèm ngó ngàng, tất cả đang vây xem Quân Mạc Tiếu.
“A, Quân Mạc Tiếu thật nè bây ơi.”
“Là đại thần Diệp Thu hả?”
“Cho em sờ cái nha?”
Diệp Tu gửi emo vãi mồ hôi, kết quả cũng chả ai để ý, mọi người vừa nói vừa nhanh chóng mở thông tin nhân vật của Quân Mạc Tiếu, thưởng thức trang bị. Ngoại trừ món vũ khí bạc không thấy được thuộc tính, mấy món trang bị khác đơn giản đến mức đám người chơi ở Thần Chi Lĩnh Vực xem phát ói.
“Anh hai, anh là Diệp Thu à?” Ám Hương Sơ Ảnh hỏi. Tin đồn gần đây, ai chơi Vinh Quang cũng quan tâm nhiều lắm.
“Chú đoán xem.” Diệp Tu đáp.
“Em đoán anh không phải.” Giọng điệu Ám Hương Sơ Ảnh rất tự tin.
“Sao thế?” Diệp Tu nói.
“Đại thần Diệp Thu sẽ nhặt mót hèn hạ như tụi em sao?” Ám Hương Sơ Ảnh đáp.
“Ha ha ha ha. . . . . .” Trần Quả vừa nhìn tin nhắn vừa nhìn Diệp Tu bên cạnh đầy ẩn ý, xem xem hắn trả lời thể nào.
“Anh mày là Diệp Thu.” Diệp Tu nói.
“Xì. . .” Ám Hương Sơ Ảnh đách tin.
“Xì xì xì xì” Những người khác cũng hùa theo. Trần Quả cười gập cả người.
“Mấy chú vào đây thế nào?” Diệp Tu không để ý, chỉ quan tâm vấn đề này. Hắn cũng đuổi theo suốt một đường, sau phát hiện Người Áp Tải Hoang Dã đứng ở khu này, hắn xem xét một hồi mới thấy chỗ núp này rất tốt. Chẳng qua nếu đi từ chính diện, tất nhiên sẽ kinh động đến Người Áp Tải Hoang Dã, thế là hắn đành rút lui đánh vòng, leo qua bờ tường. Tốc độ của hắn và những kẻ nhặt mót không khác nhau mấy, lại chẳng nhìn thấy chúng đi vòng vượt tường, chứng tỏ chúng có cách khác, Diệp Tu nghĩ mãi khôngra.
“Hề, chỗ kia có lỗ nhỏ đó, nằm xuống có thể bò vào, thường người ta không biết vì bị đống cỏ chặn rồi.” Ám Hương Sơ Ảnh nói xong còn chèn thêm một emo đeo kiếng cười đắc ý.
Diệp Tu câm nín. Hắn quả thật là đại thần được vinh danh bách khoa toàn thư không gì không biết, nhưng dưới đống cỏ lại có cmn lỗ chó, hắn thật sự không biết thiết lập này.