Chương 1259: Muốn thắng mà không được
Edit & beta: Hoa Mùa Hạ
"Liều Mình Một Hit quá đẹp, một hit về làng quá ngoạn mục! Đáng quý hơn, nó còn đến từ Dương Thông! Thật sự quá hiếm hoi, cảm ơn tuyển thủ Dương Thông đã thể hiện một pha quá xuất sắc!!" MC trong nhà thi đấu gào thét, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác trên tivi cũng ca ngợi hết lời.
Đã bước lên hạng sao, Dương Thông tuyệt nhiên không phải một tuyển thủ tầm thường. Thế nhưng trên sàn đấu All-Stars lấp lánh hào quang, anh thường chỉ góp mặt như một vị khách qua đường. Anh chưa từng để lại cho Liên minh bao nhiêu dấu ấn cá nhân, mà giờ đây thời gian cũng đã không còn nhiều. Pha Liều Mình Một Hit hôm nay có lẽ sẽ là vệt sáng khó quên trong đời đánh giải của anh.
"Ok, đội B đang tạm thời dẫn trước 1 - 0!" MC tuyên bố khi tỉ số nhảy lên màn hình lớn. "Kế tiếp xin mời tuyển thủ thứ hai của hai đội."
Khán giả nhao nhao cố nhìn xem ai ra trận thứ hai.
"Đầu tiên là đội A. Ồ, lại là một tuyển thủ đến từ Luân Hồi: Đội phó Giang Ba Đào!"
Giang Ba Đào lên sân. Tuyển thủ đội B cũng lộ diện: Trâu Viễn của Bách Hoa.
"Một trận quyết đấu giữa hai đội phó!" MC kiếm đủ lý do để tô vẽ.
Tiếc thay, hai đội phó lại chẳng hiểu ý gã gì cả. Họ vào trận, chẳng nói chẳng rằng, lao tới trực tiếp so chiêu. Lúc chơi Super Dodge Ball, Giang Ba Đào đã thể hiện thái độ không quá nghiêm túc rồi, giờ cũng đánh khá phóng tay. Trâu Viễn thì ngược lại. Tuy đã lọt top ngôi sao lần thứ ba, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được công nhận bằng chính trình độ của mình. Trâu Viễn không muốn làm thất vọng những fan đã bỏ phiếu cho mình, nên dù đang đánh một trận vui là chính, cậu cũng không muốn thua!
Người ta hay nói cuộc đời vô thường. Trâu Viễn không muốn thua, rốt cuộc lại thua, mà Giang Ba Đào ít care kết quả, lại thắng.
"Đội A đã san bằng tỉ số!" MC cất giọng. Màn hình lớn ghi nhận đội A thêm 1 điểm.
Trâu Viễn chán nản quay về ghế ngồi, sắc mặt tệ đến mức ai nấy hết hồn.
"Sao vậy? Chú em có thù với Giang Ba Đào hả?" Diệp Tu hỏi.
"Không ạ!" Trâu Viễn đực mặt ra.
"Vậy sao mặt mày ủ ê làm gì?" Diệp Tu cũng chẳng hiểu.
"Vì em... thua ạ!" Trâu Viễn trả lời.
"Đâu phải lần đầu tiên." Diệp Tu nói.
Mọi người trợn mắt nhìn hắn. An ủi kiểu gì vậy ba? Có thiệt muốn an ủi không đấy?
Vu Phong là đồng đội Trâu Viễn nên hiểu tâm lý cậu hơn người khác, vội kéo cậu qua một bên dỗ dành trong lúc Diệp Tu nhận lấy vô số ánh mắt khinh thường.
"Tới ai lên?" Diệp Tu đách care.
"Tới tôi." Lý Hoa đại diện đội B ra trận. Bên đội A, người đứng dậy là đội phó đương nhiệm của chiến đội Hô Khiếu: Lưu Hạo.
"Ha ha, lại tiếp tục là một trận quyết đấu giữa các đội phó." MC nói xong bị khán giả phản đối ầm trời. Ngôi Sao Tụ Hội mà, toàn đội trưởng với đội phó, dĩ nhiên có rất nhiều trận đội trưởng vs đội trưởng, đội phó vs đội phó, trưởng phó vs lẫn nhau, có gì đáng để hô hào? Hết đề tài rồi hả?
Thì đúng, MC hết cái để nói thật. Lưu Hạo vs Lý Hoa? Hai bạn này lan quyên gì nhau? Bản thân họ không lan quyên, chiến đội nhà họ cũng không. Thậm chí vì các lý do khách quan như đấu luân phiên, họ chưa bao giờ đụng mặt luôn, cứ như hai đường thẳng song song ấy.
Trường hợp này, không thể không khen Phan Lâm và Lý Nghệ Bác trên tivi chính là anh tài trong nghề. MC nhà thi đấu tìm không ra đề tài tạo nhiệt, bị khán giả ném cà chua trong tâm tưởng, còn Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đã vào mode deep: "Ấy ôi, hai tuyển thủ lần đầu tiên chính thức gặp nhau trên sàn đấu!"
Từ đó ta thấy, chỉ cần nhìn theo góc độ khác là một thứ nhạt toẹt trở nên hot ngay.
Lần đầu đụng độ, Lưu Hạo và Lý Hoa có cảm giác rất xa lạ với đối thủ. Kỳ thực không chỉ là Lý Hoa, Lưu Hạo xa lạ với cả sàn đấu All-Stars cơ, vì đây là lần đầu hắn được bước lên sau bao năm chờ đợi. Bước lên rồi, hắn bỗng nhiên phát hiện mình chỉ có thể lộ diện vài phút solo ngắn ngủi.
Lưu Hạo muốn thể hiện, muốn có đất diễn, nhưng ở sàn đấu sáng lóa ánh sao như bầu trời đêm này, hắn cướp đất diễn kiểu gì? Mục đoàn đội chắc chắn sẽ được quan tâm nhất, trong khi Diệp Tu, Vương Kiệt Hi, Sở Vân Tú bên đội B chây lười giành nhau tránh né, Lưu Hạo lại chỉ ước mong được góp mặt ở đó. Hắn quá rõ cách người khác nghĩ, rằng đội hình đấu đoàn cuối cùng sẽ tập hợp những kẻ mạnh nhất, là siêu sao của dàn sao. Hắn khát vọng bản thân được gọi bằng cái tên như thế đến nhường nào!
Đáng buồn thay, đời không như mơ.
Ngay cả tính theo thứ hạng luôn, top 6 của đội A lẫn đội B đều không có mặt Lưu Hạo. Đội A của hắn sẽ đấu đoàn đội với Chu Trạch Khải, Tôn Tường, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Đường Hạo và Tiêu Thời Khâm. Sáu người này trừ đi Dụ Văn Châu xếp hạng 11, còn lại đều là top 10 toàn bảng. Tranh tư cách xuất chiến đoàn đội với họ? Lưu Hạo tuổi?
Hắn đành bất đắc dĩ chấp nhận đấu đơn. Giờ gặp Lý Hoa, Lưu Hạo lại cảm thấy bất ngờ. Hai chiến đội ít nhất sẽ gặp nhau hai lần một mùa giải, Lý Hoa gia nhập Liên minh từ mùa thứ 7 đến nay mà mình chưa bao giờ đụng hắn trong trận? Thật khó tin! Nếu không phải nó đang xảy ra thật, Lưu Hạo sẽ chẳng ngờ mình cũng gặp chuyện quái đản như thế.
Hắn thấy lạ, Lý Hoa cũng thấy lạ. Thế nên hai người đều đánh rất thận trọng, đầu tiên lao lên thăm dò, vừa nhử nhau vừa rà soát tài liệu đã đọc về đối thủ trước mắt.
Và rồi ninja Lâm Ám Thảo Kinh của Lý Hoa bỗng dưng biến mất, bắt đầu vào mode núp lùm. Lý Hoa dường như đã nắm được tiết tấu trận đấu. Khi Lâm Ám Thảo Kinh xuất hiện, thế tấn công được khởi xướng nhanh như bão táp.
Còn Lưu Hạo? Mấy năm qua, Lưu Hạo bỏ tâm quá nhiều vào luồn lách, lươn lẹo, thời gian cho chuyên môn quá thiếu thốn. Hắn cố nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra tài liệu gì về Lý Hoa. Mất bò mới lo làm chuồng chính là trường hợp của Lưu Hạo.
Lưu Hạo tức quá!
Lần đầu bước lên sàn đấu All-Stars, tâm lý của hắn giống với Trâu Viễn vậy: Không muốn đánh chơi. Chẳng những phải thắng, hắn còn muốn thắng thật đẹp mắt, như Dương Thông trận đầu ấy! Khoảnh khắc Phong Cảnh Sát Liều Mình Một Hit, ta nói đẹp đíu đỡ được!
Nhưng sao lại gặp phải Lý Hoa? Tên ninja chuyên chơi núp lùm, cũng chưa bao giờ xuất hiện trong đời Lưu Hạo, bỗng cứ nhằm vào lúc này, trận đấu All-Stars đầu tiên của hắn, mà ló cái mặt ra! Trận đầu tiên sẽ phải kết thúc bằng thất bại ư?
Sự thật là không chỉ thất bại mà còn max nhục nữa. Ma kiếm sĩ của Lưu Hạo bị Lý Hoa dồn ép, khổ không thể tả, như con gà đang bị pro đùa bỡn. Lưu Hạo có thể tưởng tượng thấy khán giả đang chụm đầu ghé tai, xì xào bàn tán: Ơ thì ra Lưu Hạo chỉ có thế thôi à? Kém!
Mẹ, đau như bò đá! Tên Lý Hoa này làm gì đánh nghiêm túc vậy? Ngôi Sao Cuối Tuần thôi mà? Lưu Hạo thầm mắng, quên béng rằng chính mình cũng rất để tâm kết quả thắng thua. Hắn gào thét trong lòng, nhất quyết không muốn thua. Ma kiếm sĩ vung kiếm đầy sát khí, Kiếm Sóng cuộn trào bốn phía mà chẳng trúng mục tiêu nào. Lâm Ám Thảo Kinh lúc ẩn lúc hiện, đã sớm tiếp cận bên hông hắn.
Loạn Thân Xung!
Chuỗi bóng ảnh hiện ra liên tục vì hành động siêu nhanh của ninja. Lâm Ám Thảo Kinh tấn công ma kiếm sĩ không ngừng, khiến Lưu Hạo càng thêm hoảng loạn. Hắn miễn cưỡng chém hai nhát kiếm, chỉ trúng được mấy cái bóng giả rõ rệt trong không khí.
"Chú em Lý Hoa sao đánh nghiêm túc thế..." Lưu Hạo cười méo mó, cố để giọng nói ung dung nhất có thể.
"Hả?" Lý Hoa ngẩn ra, "Cái này... mà nghiêm túc gì?"
Lưu Hạo nổi cơn thịnh nộ! Mày dám thừa nhận đánh không nghiêm túc trước mặt khán giả? Quan trọng nhất là mày đánh tao thành thế này, còn dám nói chưa nghiêm túc? Muốn chơi tao hả?
Lưu Hạo giận, Lưu Hạo muốn bùng nổ, nhưng bùng hoài mà nó không nổ. Hắn không quan sát cẩn thận mà cứ giơ kiếm chém loạn cào cào, mất sạch bình tĩnh bởi cảm giác bất lực và bối rối đã chiếm trọn đầu óc. Đây là cơ hội hắn chờ suốt bao năm mới đến, sắp bị hủy bởi một tên chưa bao giờ qua lại trong đời, kêu hắn bình tĩnh thế nào?
Chẳng thế nào cả, cho nên cuối cùng Lưu Hạo thua. Người càng muốn thắng lại càng không thể thắng, trận trước là đội B, lần này đến đội A. Lưu Hạo nhếch nhác xuống sân, tin chắc cả nhà thi đấu đều đang khinh khi mình. Về tới hàng ghế đội A, Lưu Hạo không dám ngẩng đầu luôn. Định giải thích vài câu, lại nhớ xung quanh mình toàn là cao thủ hàng đầu Vinh Quang, muốn lừa họ bằng kiến thức chuyên môn? Thôi nghỉ khỏe đi!
Ba trận solo chấm dứt, đội B dẫn trước 2 - 1. Từ hai trận đầu 1 - 1 là mọi người đều biết phải phân thắng thua ở trận đoàn đội rồi. Mục lôi đài không quan trọng, All-Stars chứ có phải đánh giải chính thức đâu mà tính điểm?
Lôi đài bắt đầu với tiểu tướng Lư Hãn Văn bên đội A và Hứa Bân bên đội B. Lư Hãn Văn rất trẻ rất trâu, Hứa Bân thì có danh hiệu Vua Dây Dưa với tiết tấu chậm rì rì như ông già. Một trận đấu thú vị, kết thúc với phần thắng nghiêng về Hứa Bân.
Kế tiếp, đội A phái ra đệ nhất trận quỷ Lý Hiên hốt xác Hứa Bân. Đội B lập tức cử cậu trẻ Cao Anh Kiệt lên tiễn vong Lý Hiên. Thế là tướng trấn thủ lôi đài đội A, Ngô Vũ Sách - người còn lại của Hư Không Song Quỷ - xuất hiện, giết Cao Anh Kiệt nhanh chóng.
Đến đây, đội hình đoàn đội bên A đã lộ diện từ phương pháp bài trừ. Còn bên B? Cao thủ nào sẽ đảm nhiệm trọng trách trấn thủ lôi đài?
MC nhìn về phía đội B, mọi khán giả cũng nhìn về phía đội B.
Sau đó tất cả cùng dụi mắt.
Người mới đứng dậy là ai cơ?
Trương... Trương Tân Kiệt?
Chắc ổng định đi WC? À không, chắc ổng chuẩn bị chỉ đạo trận đoàn đội. Ủa ủa khoan, ổng đi lên sân kìa? Clgt? Đại tướng trấn thủ lôi đài đội B...
... là mục sư????