Chương 114: Giết gà, nấu kê, nâng ly rượu đục, nói chuyện dâu đay

Tháng 2, Khang Hy có lẽ thấy cơ thể mình đã hồi phục bình thường, hơn nữa thường xuyên diễn cảnh có nhà không về cũng không phải việc hay ho gì nên cũng quay về. Sau khi cha về, Dận Chân đột nhiên không bận nữa, còn nói muốn chuyển đến biệt viện phía Tây ở một thời gian. Nhan Tử La chẳng để tâm việc chàng bỗng dưng nhàn nhã, vui mừng đem theo con trai Bố Bố lại một lần nữa đến biệt viện ở. Tiểu tử Thành Cổn Cát Bố một lòng đắm chìm trong “võ học” …nói thế nào nhỉ, luyện cả một năm trời, mười ngày trước mới thấy không cần phải đứng tấn nữa. Khuynh Thành không có ở đây, Nhan Tử La bỗng thấy buồn chán, mà khi nàng buồn chán thường phải làm việc gì đó để giết thời gian.

Dận Chân thỉnh thoảng lại niệm kinh, gần đây còn niệm rất nhiều, tràng hạt gỗ đàn hương không cầm trên tay thì đeo ở cổ tay, khắp người chàng luôn có mùi đàn hương dịu nhẹ. Chàng vừa xuất hiện bên cạnh Nhan Tử La, Nhan Tử La bỗng cảm thấy chàng như muốn lên Ngũ Đài Sơn để tìm ông nội Hành Si[1] của mình. Nhưng ông nội chàng là vì mất đi tiểu thiếp, còn chàng vợ lớn vợ bé đề huề, thậm chí vừa mới kết hai trái dưa, không đến nỗi nghĩ quẩn đấy chứ? Nhan Tử La suy nghĩ mất nửa ngày, vì không muốn Ung Chính gia biết tiết kiệm bạc nhất trong lịch sử Trung Quốc lại nửa đường bỏ nhà đi xuất gia, nàng đành phải nghĩ cách để chàng “quay đầu là bờ”, hồng trần còn vui vẻ biết bao.

[1] Hành Si là pháp danh của Thuận Trị (Cha của Khang Hy)

“Ung vương gia, gần đây chàng định làm gì thế?”, ăn xong cơm trưa Nhan Tử La hỏi Dận Chân. Gần đây chàng thường xuyên cáo bệnh không lên triều, cha chàng lại đồng ý. Một nhân công tốt như vậy mà…

“Nghỉ ngơi” Dận Chân đáp đơn giản. Nghỉ ngơi, hơn nữa còn phải nghỉ ngơi thật thoải mái, hôm nay gió xuân hơi to, dễ nhíp mắt lắm.

“Nghỉ ngơi?” Nhan Tử La chớp mắt, “Ung vương gia, phép của chàng còn dài không?”

“Làm gì?”, Dận Chân hỏi, mắt lại phát sáng rồi!

“Nếu phép còn dài có thể đi du lịch tự túc không?” Nhan Tử La tiếp tục chớp mắt, nàng đã bị lây bệnh chớp mắt rồi.

“Tự túc?” Dận Chân khẽ chau mày, ý của từ “Tự túc” là tự mình bỏ tiền ra phải không?

“Đúng thế, không đi cùng Hoàng đế thì có nghĩa là phải tự túc rồi. nếu chàng còn phép mười ngày thì chúng ta đến Hồng Loa tự, nếu có một tháng phép thì chúng ta đi Ngũ Đài Sơn, nếu có nửa năm phép, chúng ta đi Linh Ẩn tự, thế nào?” Nhan Tử La hỏi.

“Nàng muốn lễ Phật?”, Dận Chân hỏi lại. Bình thường có thấy nàng thành tâm bao giờ đâu, giờ là có ý gì?

Nhan Tử La lắc đầu, “Thiếp thấy chàng gần đây khổ cực đọc kinh Phật, chắc có ý muốn xuất gia, hay là chúng ta nhân lúc chàng đang nghỉ phép tìm một chốn để nương thân?”.

Dận Chân nhìn nàng: “Ta không nói sẽ xuất gia”.

Nhan Tử La gật đầu, “Ồ thế à”, bộ dạng như rất tiếc nuối, cứ như chàng không xuất gia sẽ làm hỏng việc của nàng vậy.

“Có ý gì?” Tay Dận Chân lại bắt đầu lần tràng hạt, nàng rất muốn chàng đi làm hoà thượng?

“Một trí não thông minh như chàng mà hiến thân vào nơi cửa Phật thì nhất định sẽ trở thành Huyền Trang thứ hai” Nhan Tử La nói, bộ dạng thành khẩn.

“Ta xuất gia rồi nàng làm thế nào?” Dận Chân nhìn nàng

“Thiếp cũng xuất gia”, Nhan Tử La đáp.

Dận Chân nheo mắt, “Người như nàng, chỉ khiến cửa Phật thêm loạn”.

Nhan Tử La trợn mắt, “Điểm này thiếp tự biết, vì vậy.. xuất gia mà thiếp nói là đi ra khỏi nhà”. Ra khỏi nhà ngao du thiên hạ, nếu gặp phải người đàn ông tốt thì xuất giá. Những lời này Nhan Tử La đành phải lược bớt.

Dận Chân nhìn nàng hồi lâu mới nói: “Làm người phải thực tế”.

“Đa tạ chàng chỉ giáo. Nói như vậy tức là, chàng không định xuất gia bỏ lại cô nhi quả phụ bọn thiếp, thế thì tốt rồi. Nhưng ngày nào chàng cũng tụng kinh niệm Phật, thiếp không phiền nhưng Bồ tát phiền lắm rồi, thiếp thấy chàng nên tìm kế sinh nhai khác đi”.

Cô nhi quả phụ?

“Ví dụ?” Dận Chân nhìn nàng, lại có chủ ý xấu xa gì đây? Trực giác cho thấy biệt viện này sắp gặp nạn.

“Chàng quên câu đối xuân của chúng ta rồi sao?”Nhan Tử La chớp mắt

“Xuân gieo hạt, thu hái dưa. Giết gà, nấu kê, nâng ly rượu đục, nói chuyện dâu đay”. Muốn quên, cũng không quên được, mặc dù gieo hạt với hái dưa đọc lên nghe có vị chua chua, nhưng cuộc sống vui điền viên thì rất hợp lòng người.

“Chưa quên? Vậy chàng thấy thế nào? Chúng ta tự động tay động chân trồng trọt xem sao?”, Nhan Tử La nói.

Nếu chàng nói không được, liệu nàng có từ bỏ ý định với khu vườn của chàng không?

Không đời nào

“Được!” Dận Chân gật đầu. Tự mình động tay? Động tay trồng dưa trồng dâu? Hình như cũng không tệ, mảnh đất ở rừng cây nhỏ không biết có đủ không.

“Nếu ông chủ đã đồng ý rồi, chúng ta chọn ngày thay hoa viên bằng ‘rau viên’ thôi, trồng một ít củ cải, khoai tây, hành, cải thảo, dưa chuột gì đấy, sau này rau nhà chúng ta ăn không phải mua nữa, tiết kiệm tiền.” Nhan Tử La tính toán, số tiền tiết kiệm ra được dùng để dưỡng lão.

Cải thảo, khoai tây, bữa trước ăn cải thảo, bữa sau ăn khoai tây… có thể ăn được không? Bảo bọn họ thêm chút tổ yến, tôm hùm vào đống rau cải thảo, có lẽ còn và vào miệng được. Dận Chân thầm nghĩ như vậy khi Nhan Tử La giơ ngón tay lên tính toán. Đột nhiên từ khoá xuất hiện, “Hoa viên”, cải tạo hoa viên thành “Rau viên”? Vậy ăn cơm xong phải đi tản bộ ở đâu?

“Chặt rừng cây đi!” Dận Chân đề nghị.

Nhan Tử La chau mày, người cổ đại không có thường thức, bão cát do chặt cây mà có, còn muốn chặt nữa?

“Ung vương gia, chàng đã nghe câu này bao giờ chưa? Muốn giàu có, đẻ ít con và trồng nhiều cây. Vài cái cây còn muốn chặt, chàng phải biết thứ mà chàng chặt không phải cây mà là bạc, là bạc trắng đấy”, Nhan Tử La nói.

Ngụy biện.

“Thôi được!”, Dận Chân vẫn đồng ý. Nếu đã là bạc thì nên giữ lại để biến nó thành vàng!

“Vậy quyết định thế nhé. Nhưng vẫn còn một việc nữa, Ung vương gia, chàng không được lấy cớ bận việc công để trốn tránh lao động đâu, những việc chân tay, ví dụ như gánh nước, cuốc đất đều là việc của chàng cả”, Nhan Tử La nói

Dận Chân không phản đối, trong đầu nghĩ chắc phải sai quản gia về phủ điều thêm vài tạp dịch mới.

Nhan Tử La buồn chán đã lâu sau khi tìm được cách tiêu khiển mới, ngày nào cũng ngước mắt nhìn trời trông ngóng thời tiết nóng lên, đến trung tuần tháng Ba, những thứ có thể nhổ, có thể chuyển được trong hoa viên đều đã được dọn dẹp sạch sẽ. Hoa viên này mặc dù không sánh được với trong phủ, nhưng cũng khá đầy đủ, đình đài lầu các không thiếu món nào. Những thứ không thể dỡ bỏ này chỉ có thể để mặc chúng ở đấy. Nhan Tử La nghiêng đầu đứng trong một cái đình nhìn hoa viên, sau đó nhìn Dận Chân.

“Ung vương gia, chàng có cảm thấy vườn rau này của chúng ta có chút hơi hoa lệ xa xỉ, có chút không giống ai không?”, Nhan Tử La hỏi. Đình đài lầu các màu đỏ rực phối với thảm thực vật xanh mướt, liệu thị giác có bị kích thích quá không? Có lẽ dễ dàng nhìn thành mù màu xanh đỏ.

“Biết rồi?” Dận Chân không nhìn nàng, ánh mắt dõi ra xa, biệt viện này mùa hè còn được, đến mùa đông không có rau cỏ, chẳng khác gì vườn hoang.

“Vậy… hay là chúng ta chặt rừng vậy?” Nhan Tử La đề nghị.

“Thế này rất tốt”, Dận Chân nói, quay đầu nhìn Nhan Tử La, “Lúc làm việc mệt có thể vào đình nghỉ ngơi. Gánh nước cũng thuận tiện, còn có thể bắt cá vàng mang vào trong đình nướng nữa”. Bao nhiêu điểm tốt như thế còn chặt rừng đi làm gì, hơn nữa, quan trọng nhất là, hoa viên huỷ hoại thì cũng đã huỷ hoại rồi, gì thì cũng phải trồng thử một năm rồi tính.

“Có lý. Nuôi cá cũng là một cách để làm giàu, Ung vương gia chàng cũng thật biết hưởng thụ.” Nhan Tử La cười.

Đám người dưới trong Ưng vương phủ từ xưa đã biết vị Nhan chủ nhân này rất thích bày trò, nhưng dù bày trò gì đi nữa cũng chưa có công trình nào to tát thế này, nhiều nhất thì chỉ là đào một cái ao nhỏ quanh hòn giả sơn để nuôi cá mà thôi. Lần này thì hay rồi, phá tan hoang cả hoa viên nghe nói muốn trồng rau, không ai dám khuyên can bởi vì Ung vương gia cũng tham gia vào.

Khi Nhan Tử La hết ngóng sao lại ngóng trăng, xoè tay ra đếm đủ hơn ba mươi ngày, cuối cùng cũng đến lúc có thể xới đất. Khi đó bảo bối Khuynh Thành và Thành Cổn Trát Bố đã được Khang Hy đưa đi tái ngoại. Trước khi đi, khuynh Thành về biệt viện đón Thành Cổn Trát Bố, thấy hoa viên nhà họ thì dụi mắt lấy dụi mắt để, sau khi xác nhận là không phải mình bị hoa mắt, nó mới nói với ngạch nương mình “Ngạch nương thật biết cách phá hoại”.

“Ừm, cái này… a ma con cũng có phần”, Nhan Tử La lập tức nói

“Ngạch nương, sao người lại hành hạ hoa viên thành ra thế này chứ? Những cây hoa đó trêu chọc người sao, người nhìn chúng không thuận mắt à?” Khuynh Thành ôm cột đình, khóm hoa mà nó thích nhất cũng đã bị nhổ rồi. Thật là quá đáng!

“Ngạch nương con quyết định tự lực cánh sinh, tự trồng trọt cung cấp thực phẩm cho gia đình.” Nhan Tử La vẻ mặt kiên định.

“Ngạch nương, người không cảm thấy hơi muộn rồi sao? Tuổi người cũng đâu còn nhỏ nữa.” Khuynh Thành ngồi xuống chỗ bàn đá giữa đình nhìn ngạch nương già của mình.

“Chính bởi vì có tuổi nên mới suy nghĩ vấn đề cho thực tế”, Nhan Tử La đáp.

“Ngạch nương, việc này có vẻ khác xa với chí hướng vĩ đại trước kia của người?” Khuynh Thành trề môi.

“Tuổi trẻ không hiểu biết, đừng nhắc đừng nhắc”, Nhan Tử La cười hihi đáp. Ước mơ vĩ đại của nàng, trừ khi trái đất không còn lực hấp dẫn nữa.

“Vậy bây giờ ước mơ của người là làm một nông phu?”, Khuynh Thành hỏi. Ngạch nương nó tại sao lại không giống ai như thế, trước kia là hồ ly tinh, hãn phụ, đố phụ, giờ lại muốn lột xác biến thành nông phu. Lẽ nào do rằm tháng Giêng năm đó bị người ta mắng là đồ nhà quê nên bị sốc?

“Đáp án không chính xác, trừ mười điểm. Ước mơ của Ngạch nương con là nông phu nhàn nhã, hàng ngày dệt vải tưới rau, đến khi được thu hoạch, bán lương thực mua quần áo. Mua thêm hai chiếc dây buộc tóc đỏ cho con gái đón tết”. Nhan Tử La vỗ đầu Khuynh Thành nói.

“Có chí khí, ngạch nương. Nhưng, dây buộc tóc màu đỏ thì thôi đi ạ, cách làm đẹp quê mùa như thế con không dám.” Khuynh Thành bĩu môi.

“Không cần tiết kiệm cho ngạch nương đâu.” Nhan Tử La cười.

Sau đó nàng dặn dò tỉ mỉ Khuynh Thành phải chăm sóc và trông coi Thành Cổn Trát Bố thật cẩn thận.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện