Chương 126: Hôn sự của Khuynh Thành
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, mấy người bọn họ vội vội vàng vàng quay về dùng cơm tối, sau đó lại vội vàng chạy tới Thanh âm các, kết quả khi họ tới, Hoàng thái hậu đã ngồi lừng lững ở đó như núi tự bao giờ. Bọn họ mau chóng tới thỉnh an, đang định đi xuống phía sau ngồi, Thái hậu gọi Khuynh Thành lại, “Bảo nha đầu ngồi cạnh ai gia đi!”. Khuynh Thành cười hi hi vâng dạ, rồi rón rén ngồi xuống. Nhan Tử La và mấy người còn lại đi về phía sau ngồi.
Trên kịch đài đã bắt đầu hát, Nhan Tử La vốn không hứng thú lắm, bèn cúi đầu thì thầm nói chuyện với My Liễm Diễm. Nói một hồi mới thấy dưới chân mát mát, lòng băn khoăn, len lén khom người cúi xuống sờ sờ mới nhớ, thì ra là giày bị ướt lúc trên bè trúc, vội quá quên cả thay. My Liễm Diễm thấy nàng cúi đầu thì vội hỏi có chuyện gì. Nhan Tử La khẽ nói, My Liễm Diễm cười.
“Không được rồi, chân đông cứng cả. Tôi phải về thay giày đã”. Nhan Tử La đứng dậy, dù sao bao nhiêu người thế này bọn nàng có len lén rời đi cũng không ai chú ý.
“Đừng để bị lạnh lại sinh bệnh, trời cũng lạnh rồi.” My Liễm Diễm cũng đi theo nàng.
Hai người vòng ra khỏi Thanh âm các, dọc đường về, vừa đi vừa kể chuyện cuộc sống mấy năm nay, sau đó cảm khái thời gian trôi nhanh, con người cũng già nhanh.
Về đến bãi bồi, bảo Bách Hợp lấy một đôi giày khác sạch sẽ và thoải mái để thay, hai người bèn hội ý, dù gì bọn họ cũng chỉ là hai nàng vợ bé không ai chú ý nên chẳng quay lại nữa, chi bằng ở đây trò chuyện còn hơn.
“Định làm chim di cư hay gia cầm?”, Nhan Tử La hỏi.
“Không biết.” My Liễm Diễm nghịch nghịch ly trà: “Cô cam tâm làm gia cầm?”.
“Chuyện này... trong tim gia cầm mọc cánh rồi có thể tới một ngày nào đó cũng bay lên được!”, Nhan Tử La cười nói, “Làm gì cũng tốt, mình vui là được rồi!”.
“Không sai!” My Liễm Diễm đứng dậy đi tới bên giường vén rèm cửa nhìn ra sông nước xung quanh, “Nhưng cũng thật là khó. Trong lòng luôn có một số thứ ta không thể đặt xuống được”.
“Phật nói thế là chấp niệm[1].” Nhan Tử La đi đến cạnh bạn.
[1] Là một loại ham muốn vô cùng mãnh liệt.
“Còn cô? Cô không có chấp niệm sao?” My Liễm Diễm nghiêng đầu sang hỏi nàng.
“Ngoài người chết ra thì không ai có thể sống mà không cầu không mong gì đó, vì vậy chỉ cần là những vật có hơi thở thì đều có chấp niệm. Tôi cũng đang thở, nên đương nhiên cũng không ngoại lệ”. Nhan Tử La cười.
“Nhưng, rốt cuộc thì cô vẫn tốt hơn tôi! Cô vui vẻ hơn tôi, hạnh phúc hơn tôi, những gì cô muốn có cuối cùng cũng đều đã có cả rồi”. Ánh mắt My Liễm Diễm nhìn xa xăm.
“Lại đây!” Nhan Tử La kéo My Liễm Diễm ra cửa đi tới bên bờ nước, vốc nước lên, cho My Liễm Diễm nhìn. Khi nước chảy hết, Nhan Tử La lại vốc thêm nắm nữa cho nàng ta nhìn.
“Nhìn thấy gì?”, Nhan Tử La hỏi.
“Hạnh phúc sẽ rời đi.” My Liễm Diễm nói khẽ, sau đó thở dài ngồi xuống, “Tôi tới núi Phổ Đà, đến Linh Ấn tự, đáng tiếc cuối cùng vẫn chỉ nhìn thấy những thứ này”.
“Cô đoán xem tôi nhìn thấy cái gì?” Nhan Tử La ngồi xuống cạnh My Liễm Diễm, nghiêng đầu nhìn trời, “Tôi thấy những vì sao đó, cách tôi rất gần nhưng cũng rất xa, nếu tôi muốn nắm được chúng thì chỉ có một cách, đó là tự mình vốc một vốc nước để chúng nằm trong tay mình”.
“Cuối cùng vẫn không phải là thật”, My Liễm Diễm nói.
“Cho dù không thật, chỉ cần trong tay tôi có nước thì chúng sẽ ở trong tay tôi”, Nhan Tử La cũng nói.
My Liễm Diễm im lặng.
“Nước chảy hết, tôi lại vốc nắm khác, những vốc nước khác nhau nhưng vẫn là những ngôi sao đó in bóng xuống.” Nhan Tử La cười.
Một lúc lâu sau, My Liễm Diễm quay đầu sang nhìn Nhan Tử La: “Vì vậy, thứ mà cô muốn là có được niềm vui, còn thứ mà tôi muốn là có được tình yêu của Bát gia. Cách thức để vui vẻ thì rất nhiều, nhưng tình yêu của Bát gia lại chỉ có một, do đó cô vui vẻ hơn tôi”.
Lần này tới lượt Nhan Tử La im lặng.
“Nhưng, nếu không có Tứ gia nữa, cô cũng sẽ vẫn vui vẻ chứ?”, My Liễm Diễm hỏi.
“Tôi đang suy nghĩ thử một lần xem sao.” Nhan Tử La mắt sáng lấp lánh.
“Đang sống sờ sờ thế này mà tự nhiên mọc cánh ra sẽ đau lắm đấy”, My Liễm Diễm khẽ nói.
“Không sao, vết thương rồi có ngày cũng sẽ khỏi, mà khỏi rồi thì sẽ quên đau thôi.” Nhan Tử La cười.
“Nhan Tử La, tại sao cô đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn không thể giống một người phụ nữ bình thường thế?”, My Liễm Diễm cười hỏi.
“Có thể đến khi tôi bốn mươi tuổi tôi sẽ bình thường”, Nhan Tử La cũng nghiêm túc trả lời.
Từ bãi bồi của Nhan Tử La có thể nhìn thấy Thanh âm các, âm thanh bên đó vẫn đang dÂu Dương uyển chuyển quấn quýt quanh bãi, hai người ngồi đó nói chuyện với nhau cho tới tận khi bên Thanh âm các nghe kịch xong. Nhan Tử La lúc này mới cho người đưa My Liễm Diễm về.
Tắm rửa xong đang định trèo lên giường chui vào chăn, thì Dận Chân đưa Thành Cổn Trát Bố tới. Đợi cho Thành Cổn Trát Bố ngủ say rồi, Dận Chân nhìn nhìn Nhan Tử La: “Hôn sự của Khuynh Thành chắc sắp được định rồi”. Nhan Tử La đang nghiêng đầu trên gối, đã bắt đầu thiu thiu ngủ, nói: “Tốt quá, mua pháo đốt mừng thôi. Thằng bé xui xẻo con nhà ai thế?”.
“Y Nhân Đài”, Dận Chân đáp, “Cháu bên tộc của Thái hậu”.
“Ồ”, Nhan Tử La mơ màng đáp bừa, một lúc sau nàng ngồi phắt dậy, “Vừa rồi chàng nói gì?”.
Dận Chân lắc đầu.
“Cửu Thập?”, Nhan Tử La hỏi. Dận Chân gật gật đầu, hai mẹ con nàng đều thích gọi Y Nhân Đài là Cửu Thập, nghe cứ kì kì.
“Tại sao? Sao Hoàng thượng lại nghĩ tới việc này?” Nhan Tử La chau mày,
“Không phải là Hoàng thượng, mà là Thái hậu”, Dận Chân nói.
“Thái hậu? Thái hậu cũng quản những việc này? Nhưng, sao Thái hậu cũng thấy Cửu Thập tốt nhỉ?”, Nhan Tử La hỏi.
“Y Nhân Đài là tộc tôn[2] của Thái hậu!”, Dận Chân đáp.
[2] Tộc tôn: Là cháu của huynh đệ đồng tộc.
“Ồ, thân càng thêm thân!” Nhan Tử La lúc này mới hiểu, nhưng ngay sau khi nghĩ xong lại lắc đầu, “Không được, cận thân không thể thành thân.” Nghĩ cho tương lai sau này, nàng không muốn cháu ngoại mình là một đứa ngốc (Do hôn nhân cận huyết).
“Nói linh tinh gì thế, có phải là tộc tôn của Hiếu Khang Chương hoàng tổ đã mất đâu”, Dận Chân nói.
Lúc này Nhan Tử La mới nhớ ra Thái hậu bây giờ không phải là mẹ đẻ của ông già Khang Hy, điều đó cho thấy Y Nhân Đài không hề có chút quan hệ huyết thống nào với con gái nàng, lần này ít ra thì cũng không cần phải lo cháu ngoại sinh ra bị down nữa rồi,
“Ung vương gia, con gái chúng ta thật sự được người khác yêu quý tới thế sao?”, Nhan Tử La hỏi. Cửu Thập ca ca này có một gia thế rất lớn, Thái hậu cũng có ý rồi, lẽ nào con gái nàng thật sự phải gả cho Cửu Thập ca ca này?
“Nói ngon nói ngọt, đón ý nịnh bợ!”, Dận Chân nói. Con gái chàng chính là có bản lĩnh khiến cha chàng, bà chàng vui, không thích nó mới lạ.
“Không được phép bóng gió ám chỉ!” Nhan Tử La theo thói quen cấu chàng một cái, “Thằng bé Cửu Thập này không tệ nhưng con gái thiếp có đồng ý không?”.
“Thánh mệnh khó kháng”, Dận Chân nói.
“Việc này... đợi thiếp hỏi con gái đã rồi hẵng bàn, thánh mệnh khó kháng cũng không thể chà đạp lên hạnh phúc của con gái”, Nhan Tử La nghiêm túc nói.
Hôn nhân đại sự đâu thể qua loa cho xong,. Y Nhân Đài có tốt tới đâu, nếu con gái nàng không thích thì cũng vô ích.
Thế là cả tối hôm đó Nhan Tử La chỉ nghĩ đến vấn đề này.
Hôm sau, còn chưa đợi nàng cho người tới gọi, con gái nàng đã tự tìm đến, cười tươi như hoa.
“Con gái, ngạch nương hỏi con một chuyện.” Nhan Tử La vội kéo Khuynh Thành ngồi xuống, “Hoàng gia gia nói với con về việc chỉ hôn chưa?”.
“Rồi ạ!” Khuynh Thành gật đầu.
“Con đồng ý rồi?”, Nhan Tử La hỏi.
“Là con yêu cầu Hoàng gia gia, đương nhiên đồng ý”, Khuynh Thành cười hi hi đáp.
“Con gái, con nghĩ kĩ chưa?”, Nhan Tử La nghiêm túc hỏi,
“Nghĩ kĩ rồi”, Khuynh Thành cũng nghiêm túc gật đầu đáp.
“Con gái, con mới mười ba tuổi, về cơ bản con đâu hiểu thế nào tình yêu thật sự, hôn nhân đại sự không phải trò chơi, nếu không đến khi con hiểu ra con sẽ hối hận đấy”, Nhan Tử La nói. Con gái nàng thật phóng khoáng, không cần đến một buổi tối đã nghĩ thông rồi.
“Ồ!” “Thế bao giờ mới có thể hiểu ra ạ?” Khuynh Thành gật đầu.
“Khi con trưởng thành, ít nhất cũng phải mười tám tuổi. Vì vậy bây giờ con có hối hận cũng không kịp nữa rồi”, Nhan Tử La đáp.
“Ồ, con biết rồi ngạch nương!”, Khuynh Thành lại cười hi hi.
“Ái Tân Giác La Khuynh Thành, con thật sự hiểu ngạch nương đang nói gì chứ?” Nhan Tử La nhướn mày nhìn con gái mình, sao bộ dạng của nó như chẳng buồn bận tâm thế kia? Lẽ nào ở trong cung thấy việc chỉ hôn nhiều rồi nên tiềm thức cũng luôn ở trạng thái ngầm mặc định?
“Con hiểu mà! Chính là đừng thành thân sớm như thế! Tránh lấy sai người, sau này hối hận không kịp, đúng không ngạch nương?”, Khuynh Thành vẫn cười, trả lời nàng.
“Vậy mà con còn cười? Giờ con đã nghĩ kĩ rồi? Sau này sẽ không hối hận chứ?” Nhan Tử La khóc không ra nước mắt, hỏng rồi, ý định thay đổi quan niệm về hôn nhân của con gái nàng không được thành công cho lắm. Nha đầu chết tiệt này không tuân theo khái niệm tự do yêu đương.
“Không hối hận.” Khuynh Thành lắc đầu.
Nhan Tử La nhìn con một lúc lâu, sau đó đỡ trán, “Cửu Thập ca ca cũng không tệ, nhưng phải nói với Hoàng gia gia của con đợi con hai mươi tuổi hẵng gả đi”.
“Ngạch nương, người bảo con làm tiểu thiếp của hắn sao?”, Khuynh Thành một tay chống cằm cười hi hi hỏi.
“Tiểu thiếp? Giờ hắn có vợ rồi? Không được, ta không đồng ý, con không thể lấy hắn”, Nhan Tử La lập tức nói. Đùa gì thế, thân phận vợ bé lẽ nào là di truyền? Nàng thà để con gái lấy một nông dân cũng không cho phép nó đi làm vợ bé người ta.