Ngoại truyện 1: Tàn dư sau chuyện về sư tử Nhan Nhan và lợn Tứ Tứ

Trang đầu của tờ “Kinh thành pháp chế”, ngày xxx tháng Mười năm Khang Hy thứ bốn mươi tám:

Nhờ sự tận tụy truy bắt của đám bổ khoái nha môn đề đốc nơi kinh thành cửu môn, hôm nay, hai tên đầu sỏ trong câu chuyện “lợn cắn người” xảy ra tại kinh thành là “sư tử Nhan Nhan” và “lợn Tứ Tứ” đã sa lưới.

Quét sạch mầm họa tiềm ẩn đe dọa sự an toàn của dân cư nơi đây, sau này thị dân có thể yên tâm ra vào. Sư tử Nhan Nhan và lợn Tứ Tứ sau khi trải qua quá trình cải tạo giáo dục đã biết sai, hứa rằng sau này sẽ tuyệt đối không gây hại cho người khác nữa.

Bạn đọc chắc hẳn còn nhớ chuyện Bối lặc bị cắn ở ngoại ô phía Tây kinh thành nửa năm về trước, khi đó nghe đồn cắn thương Bối lặc là một con sư tử cái, nhưng vì thiếu đi chứng cứ, Bối lặc gia và những người biết chuyện đều im lặng không nhắc tới việc này, gây ra những khó khăn lớn cho đội phá án. Nhưng, hôm qua, sư tử cái đột nhiên đại náo phủ Thành vương, trong lúc tâm tư rối loạn thiếu kiểm soát, để lộ ra chuyện cắn thương người năm đó, nên đã cung cấp chứng cứ xác thực cho việc phá án. Do tình tiết nghiêm trọng của vụ việc, nên hành động đó của sư tử cái không được coi là tự ra đầu thú.

Ngoài sư tử cái ra, hôm qua còn có một con lợn Tứ Tứ cũng thú tính bộc phát, cắn thương sư tử cái. Với nguyên tắc phải bảo mật tình tiết của vụ án, nên quá trình xử án được tỉnh lược. Hiện tại hai người sau khi bị phạt tiền đã được cho tại ngoại về nhà chờ ngày ra tòa xét xử.

Trên trang nhất tờ “Kinh thành giải trí”, cùng ngày năm Khang Hy thứ bốn mươi tám:

Kính gửi... Tình yêu vượt giai cấp và chủng tộc!

Hôm qua, trong bữa tiệc tối tại phủ Thành thân vương đã xuất hiện một cảnh vô cùng lãng mạn, một tiểu sư tử cái đã dùng phương thức lãng mạn “yêu nhau lắm thì cắn nhau đau” để bày tỏ tình yêu với lợn Tứ Tứ anh tuấn. Còn lợn Tứ Tứ anh tuấn cũng không phụ sự kì vọng của nữ chính, cắn “vật chứng tình yêu” một cái rất đau.

Theo như lời khai của những người có mặt tại “hiện trường”, tiểu sư tử cái này hóa trang thành ăn mày, mặt còn có sẹo, nhưng lời lẽ hài hước, dũng khí đáng khen. Khiến tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc ngày hôm ấy đều vô cùng khâm phục.

Phụ nữ trong giới giải trí vô cùng ngưỡng mộ sự may mắn của sư tử này, bởi vì lợn Tứ Tứ thực sự là Hoàng lão Tứ cao quý, anh tuấn nho nhã, lại ít khi dính vào scandal, là bạch mã hoàng tử trong lòng các thiếu nữ chưa chồng nơi kinh thành. Đáng tiếc hoa thơm từ nay về sau đã có chủ, có thể thấy trước tương lai không lâu sau đó trên đường phố kinh thành chúng ta sẽ nhặt được không ít những trái tim thiếu nữ tan vỡ.

Về sự phát triển sau đó của câu chuyện, bổn báo sẽ tiếp tục theo dõi, để kịp thời mang đến cho độc giả những tin tức giải trí nhanh nhất và mới nhất.

Thẩm vấn sư tử Nhan Nhan

Hỏi: Ngươi cắn thương lợn Tứ Tứ khi nào?

Đáp: Hình như là mùa đông năm ngoái?

Hỏi: Ở đâu?

Đáp: Ngoại ô phía Tây.

Hỏi: Nguyên nhân?

Đáp: Uống say, không biết gì.

Hỏi: Hãy suy nghĩ cho kĩ, đừng tưởng dùng cái cớ này mà sẽ thoát được tội, bình thường mà nói, đa phần những kẻ phạm tội đều có âm mưu cả, rất nhiều vụ việc nhìn như là đột nhiên xảy ra, nhưng qua điều tra, thì tới hơn một nửa là ý định đã được nung nấu đến một độ nhất định rồi bạo phát. Ví dụ như vụ việc xảy ra hơn hai mươi năm trước, khi ta mới được làm bổ khoái mà nói... (Tỉnh lược một vạn chữ).

Đáp: Tôi nghĩ ra rồi, tôi biết rồi, tôi biết tại sao tôi lại cắn chàng ta rồi.

Hỏi: Nói đi, ta biết nhất định là có nguyên nhân mà.

Đáp: Bởi vì nhìn chàng ta không thuận mắt.

Hỏi: Tại sao nhìn người lại không thuận mắt?

Đáp: Không thuận mắt, vì chàng ta quá đẹp trai, đã sắp ba mươi tuổi, mà trên mặt chẳng có một nếp nhăn nào.

Hỏi: Chỉ vì nguyên nhân này thôi sao?

Đáp: Đúng vậy.

Hỏi: Nghĩ kĩ đi, đừng tưởng lấy cớ là sẽ được cho qua!

Đáp: Khoan đã! Tôi nghĩ ra rồi, tôi nghĩ ra rồi.

Hỏi: Nói đi, ta biết ngay nhất định có nguyên nhân mà.

Đáp: Bởi vì tôi bị bệnh tâm thần.

Hỏi: Kết quả giám định của pháp y khẳng định là không phải. Ngươi giải thích thế nào?

Đáp: Là thế này, đại nhân, con người tôi ấy mà, mắc bệnh tâm thần gián đoạn, lúc bệnh lúc không, hễ tôi uống say là sẽ phát bệnh, mà cứ phát bệnh sẽ phải đánh người mắng người. Hôm đó khi chàng ta đến vừa hay tôi lại uống say, vì vậy, nhất thời không khống chế được bản thân mới cắn chàng ta. Thực ra thì, đại nhân, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách tôi, bình thường khi tôi phát bệnh, những người bên cạnh đều phải tránh cho xa. Nhưng chàng ta lại cứ một mực cho rằng mình lợi hại, không chọc giận tôi thì không yên. Ngài nói xem ngài xử án nhiều năm như thế, kinh nghiệm phong phú, kể ra thì, Sherlock Holmes, Conan cũng còn kém xa, với kinh nghiệm phong phú và đầu óc bình tĩnh mưu trí ấy, ngài nhất định sẽ biết một người đang trong tình trạng mất kiểm soát thì đáng sợ tới thế nào. Tôi còn nhớ hồi tôi mới sáu, bảy tuổi, chỗ tôi có người bình thường rất nhát gan, đến con kiến cũng không dám giết. Nhưng tới một hôm, cô ta lại giẫm chết một con chuột, sau lần phá tiền lệ đó thì không kiềm chế được nữa. Khi tôi tám tuổi, tôi còn nhớ... (Tỉnh lược một vạn chữ).

Hỏi: Đúng, việc này là có, hơn hai mươi năm trước khi ta vừa vào nha môn... (Tỉnh lược một vạn chữ).

Đừng có lôi thôi nữa, khai thật ra đi, khi ấy ngươi cắn thế nào? Công cụ gây án là cái gì?

Đáp: Dùng miệng cắn, vậy ngài nói xem công cụ gây án là cái gì?

Hỏi: Công cụ gây án là răng, nhưng, có mấy cái răng tham gia vào quá trình gây án?

Đáp: Cái này... Ngài hãy tới kiểm tra vết thương của chàng ta đi, tôi cũng không nhớ rõ.

Hỏi: Nếu có thể kiểm tra vết thương của người thì ta hỏi ngươi làm gì? Nghĩ đi.

Đáp:... Vậy thì... tám chiếc đi.

Hỏi: Đây là đang lấy cung, phải thẳng thắn dứt khoát, không thể dùng giọng điệu suy đoán ỡm ờ!

Đáp: Tám chiếc, hàm dưới bốn chiếc, hàm trên bốn chiếc.

Hỏi: Tại sao lại chọn cách này?

Đáp: Bởi vì con người tôi thích sự hoàn mĩ, tôi cảm thấy khi cười để lộ ra tám chiếc răng là trông xinh nhất, chân thành nhất.

Hỏi: Vậy tại sao ngươi không dùng tám chiếc hàm trên hoặc tám chiếc hàm dưới, mà lại dùng mỗi hàm bốn chiếc?

Đáp: Bởi vì... có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, có thịt cùng ăn.

Hỏi: Câu tiếp theo, sau khi gây án tại sao không ra đầu thú?

Đáp: Bởi vì ý thức pháp luật của tôi sơ sài, tôi coi đó chỉ là vụ việc cãi vã đơn thuần, và thấy chàng ta cũng không có ý định tố cáo, nên không đầu thú.

Hỏi: Tại sao người lại không tố cáo ngươi?

Đáp: Cái này ngài phải đi hỏi chàng ta mới được, tôi làm sao biết chàng ta nghĩ gì.

Hỏi: Nếu bọn ta có thể hỏi được thì còn hỏi ngươi làm gì?

Đáp: Bởi vì... có lẽ chàng ta sợ mất mặt, lần đầu tiên bị cắn, rất mất mặt mà!

Hỏi: Không được dùng giọng điệu suy đoán!

Đáp: Vì chàng ta có khuynh hướng thích bị ngược đãi.

Hỏi: Tại sao lại nói thế, chứng cứ đâu?

Đáp: Sau đó tôi còn cấu chàng ta, đánh chàng ta, nhìn bộ dạng chàng ta lại rất vui, vì vậy tôi mới nghĩ thế.

Hỏi: Ừm, cũng không phải không có lý. Vậy tại sao ngươi lại cấu, lại đánh người?

Đáp: Có liên quan đến án này không? Nếu không liên quan tôi từ chối trả lời.

Hỏi:... Câu tiếp theo, tối qua tại sao ngươi lại bảo người cắn lại?

Đáp: Bởi vì người khác nói với tôi rằng chàng ta yêu tôi, tôi nghĩ nếu tôi đã cắn chàng ta rồi thì chàng ta cũng nên cắn lại, coi như là cách thể hiện tình yêu không giống ai đi.

Hỏi: Vậy tại sao ngươi cắn vào tay phải người, nhưng lại bảo người cắn vào tay trái?

Đáp: Cắn tay phải thì sẽ không ăn cơm được, đúng không? Tôi không thuận tay trái, tay trái không thể cầm đũa.

Hỏi: Theo như lời thú tội, ngươi rõ ràng nói rằng, bởi vì tay trái gần tim hơn, nên nhớ lâu hơn. Điều này cho thấy ngươi có ý định và động cơ báo thù.

Đáp: Đại nhân, oan uổng quá! Ngài nghĩ xem nếu hôm qua tôi không nói thế, chàng ta cắn vào tay phải tôi, tôi ăn cơm bằng kiểu gì?

Hỏi: Thật sự là thế?

Đáp: Tôi có thể thề với trời, đúng như thế.

Hỏi: Được rồi, ngươi xem đi, có đúng không, nếu đúng thì điểm chỉ vào.

Đáp: Đúng đúng đúng, ngài viết đều đúng cả.

Điểm chỉ, kí tên ở trong.

Đáp: Ngài xem, ngài biết tại sao tôi lại bảo chàng ta cắn vào tay trái rồi đấy, tôi biết hôm nay tôi phải tới kí tên, nếu tôi để chàng ta cắn tay phải, thì sao tôi kí tên được nữa.

Hỏi: Đừng nhiều lời, về nhà đợi đi. Cấp trên bọn ta đã dặn thẩm vấn xong đưa ngươi về, đợi bọn ta thẩm vấn xong người, sẽ phán quyết.

Đáp: Đa tạ, ngài đúng là người tốt.

Hỏi: Không được xun xoe với nhân viên công vụ.

Đáp: Xin lỗi tôi sai rồi, đại nhân.

Hỏi: Đi thôi!

Thẩm vấn lợn Tứ Tứ

Hỏi: Tứ gia, người còn đau không? Nô tài truyền thái y tới xem cho người đã nhé?

Trừng mắt.

Hỏi: Tứ gia, người xem, đây là lời khai của cô ta.

Dâng bằng hai tay. Sau đó run rẩy đứng đợi.

Hỏi: Tứ gia, có gì không đúng ạ?

Đáp: Ngươi thấy thế nào?

Trừng mắt.

Hỏi: Xin Tứ gia nói rõ.

Đáp: Nàng ấy không cắn Tứ gia ta, Tứ gia ta cũng không cắn nàng ấy.

Hỏi: Nhưng...

Đáp: Ta đã nói là không cắn!

Hỏi: Vâng vâng vâng, không cắn. Nô tài sẽ đi làm ngay.

Trừng mắt, bỏ đi.

Ngày thứ hai, ngay trang bìa “Kinh thành pháp chế”: Đính chính, căn cứ vào kết quả điều tra của đề đốc nha môn cửu môn, vụ việc sư tử và lợn cắn thương lẫn nhau chỉ là hư cấu, bịa đặt. Chính thức làm rõ từ đây.

Trang nhất tờ “Kinh thành giải trí”:

Cảm động! Tình yêu giản dị của người quyền quý!

Theo nguồn tin đáng tin cậy, hôm qua sau buổi thẩm vấn, sư tử Nhan Nhan đã thừa nhận việc mình cắn thương người là có thật, nhưng Hoàng lão Tứ lạnh lùng vì muốn tránh tội cho sư tử Nhan Nhan, đã dùng quyền lực để giải hòa vụ này. Mặc dù vụ việc liên quan đến vấn đề pháp trị và nhân trị, nhưng, từ việc này chúng ta có thể nhìn thấy tình yêu sâu sắc của Bối lặc mặt lạnh trong truyền thuyết, một người đàn ông như thế đáng để phụ nữ gửi gắm cả cuộc đời.

Ngày thứ ba, trang nhất “Kinh thành giải trí”: Vì việc của sư tử Nhan Nhan, tiêu chuẩn chọn chồng của thiếu nữ trong kinh thành có thay đổi, phương thức thể hiện tình yêu đơn thuần như lén tặng túi thơm, khăn tay vân vân phát triển thành đa dạng hóa. Vì vậy bổn báo quyết định tổ chức cuộc thi “Phương thức yêu” lần đầu tiên, mời toàn thể các vị, những người có khả năng sáng tạo cùng xuất hiện để chia sẻ với mọi người! Giám khảo của cuộc thi này: Sư tử Nhan Nhan. Những người đạt giải nhất nhì ba trong cuộc thi, sẽ được thưởng hậu. Hoan nghênh mọi người tham gia!

Mười ngày sau, trang nhất “Cuộc sống kinh thành”:

Sự chật chội trong bệnh viện.

Do ảnh hưởng từ vụ việc của sư tử Nhan Nhan và lợn Tứ Tứ, các bệnh viện trong kinh thành bệnh nhân chen chúc, vắc xin phòng ngừa bệnh uốn ván xảy ra tình trạng cung không đủ cầu. Mời xem ảnh. (Tỉnh lược ảnh không liên quan máu me đầm đìa.)

Hai mươi ngày sau, trang nhất tờ “Tư tưởng kinh thành”:

Làm thế nào để tình yêu trở về trạng thái bình thường?

Vụ việc sư tử Nhan Nhan và lợn Tứ Tứ ồn ào náo nhiệt đã qua đi hơn một tháng, nhưng sức ảnh hưởng của nó vẫn còn rất lớn. Thử xem đám thanh niên nam nữ ngày nay, biến thứ tình yêu ấm áp lãng mạn thành kiểu tình yêu khủng bố đẫm máu. Mặc dù nói đây chẳng phải là việc gì to tát, nhưng nếu cứ kéo dài mãi, thì tâm lý yêu đương của người trẻ tuổi nhất định sẽ phát triển theo hướng bạo lực hóa, lễ nghĩa mà chúng ta đã duy trì hơn hai nghìn năm nay cuối cùng sẽ bị hủy hoại. Do vậy chúng tôi nghiêm túc chính thức đề nghị: Hãy để tình yêu trở về trạng thái bình thường, để tình yêu lại là thứ tình cảm ấm áp như trước kia.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện