Ngoại truyện 10.1: Biên bản ghi nhớ cuộc sống trong vườn bách thú (bao gồm bốn con lợn và sư tử mẹ của ba con lợn con)
Năm Khang Hy năm mươi tư, Nhan trang.
Bọn Bách Hợp, Ám Hương đang đi đi lại lại trong sân, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về khung cửa sổ tối đen kia.
“Bách Hợp, lần này chủ nhân thảm rồi, gây họa lớn rồi”, Ám Hương khẽ nói.
“Đúng thế, từ sau năm bốn mươi tám, tôi chưa từng thấy sắc mặt Tứ gia khó coi như thế”, Sơ Ảnh tiếp lời.
“Được rồi được rồi, nói những chuyện đó có ích gì không? Ông Trời sẽ phù hộ cho chủ nhân nhà chúng ta!”, Bách Hợp nói.
“Tôi thấy... khó lắm. Chủ nhân dám nhổ râu ở miệng hổ, chẳng trách Tứ gia nổi giận”, Ám Hương nói.
“Nhổ cũng nhổ rồi”, Bách Hợp lẩm bẩm.
Trong phòng.
Cục lục cục lục...
Cục lục cục lục...
“Muốn đánh muốn giết thì nói luôn đi, cho dù muốn bỏ đói thiếp thì cũng phải nói cho rõ ràng, như thế thiếp chết mới nhắm được mắt”, người nào đó thốt lên. Nàng đói tới mức dạ dày bắt đầu biểu tình rồi.
Không nói gì.
“Rốt cuộc là muốn thế nào?” Ngồi từ trưa cho tới bây giờ là chín giờ tối rồi, chân nàng...
Không nói gì.
“Trời ơi! Thiếp chẳng phải chỉ ra ngoài đi một vòng thôi sao, có cần phản ứng mạnh thế không?”, Nhan Tử La nói tiếp.
Không nói gì!
“Làm ơn đi, xin chàng đấy, cho chút động tĩnh gì đi, được không?” Nhan Tử La trợn mắt, thế mới nói chàng mà xuất gia làm hòa thượng, ngồi thiền chắc chắn không phải vấn đề lớn.
Choang!
Có động tĩnh rồi, ly trà bị ném xuống đất.
Nhan Tử La “á” một tiếng, sau đó lẩm bẩm, “Thiếp không phải nói tới thứ động tĩnh này, ý thiếp là chàng có thể dùng cái cổ họng cao quý của chàng phát ra âm thanh không?”. Sợ chết đi được!
“Hừ!” Cổ họng cao quý phát ra một âm thanh.
“Haizz!” Nhan Tử La thở dài thườn thượt, sau đó nằm bò ra bàn, cây sắt kiên quyết không chịu nở hoa cho nàng xem. Nhưng không nở hoa thì thôi cũng không cần giả làm yêu quái cây sắt dọa dẫm nàng chứ, được không hả?
“Ngồi ngay ngắn!” Cuối cùng, yêu quái cây sắt... không, cây sắt ra hoa rồi.
Nhan Tử La lập tức ngồi thẳng người, võng mạc của chàng nhất định lắp tia hồng ngoại, cái gì cũng thấy hết.
“Chàng định phạt thiếp thế nào? Nói đi, có thể chấp nhận được, thiếp sẽ chấp nhận, tốt nhất đừng quá đáng quá”, Nhan Tử La nói.
“Lý do”, Dận Chân buông hai từ.
“Lý do? Việc này cần phải có lý do gì. Nếu chỉ vì một việc nhỏ như thế mà chàng định bỏ đói thiếp tới chết, thì thiếp không cam tâm. Quá đáng quá, sự nhẫn nại của thiếp cũng chỉ có giới hạn”, Nhan Tử La nói.
Cốp!
Nghiên mực trên bàn nhảy lên một cái.
Nhan Tử La nuốt nước miếng.
“Chàng cũng biết, cái gọi là giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò, con gái thiếp mới chỉ mười bốn, ngây thơ lãng mạn không rành thế sự, không phân biệt được người tốt kẻ xấu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thiếp sao có thể sống đây? Nó là đứa con duy nhất của thiếp...” Nhan Tử La nói mãi nói mãi thật muốn cười, cảm thấy mình nên tháo tung tóc ra rồi rũ rượi gào thét. Tạo hình đó mới có thể phù hợp với những lời kịch vừa rồi. “Chàng giận không cho người đi tìm nó, nhưng thiếp sao có thể từ bỏ nó được, người ta bảo mẹ và con gái liên tâm, gần đây thiếp thường nằm mơ thấy ác mộng, tâm thần bất an. Vì vậy... vì vậy thiếp muốn đi tìm nó.”
“Xảo biện!” Dận Chân vẫn chỉ thốt ra hai từ. Con gái nàng không rành thế sự? Con gái nàng ngây thơ lãng mạn? Đến chàng còn không kìm được muốn cười thành tiếng.
“Vậy nếu thiếp nói ra lý do, chàng có tin không?” Nhan Tử La cũng không nói cho hay nữa, giọng điệu rất tùy tiện.
“Nghĩ.” Lần này còn tệ hơn, chỉ có một từ.
“Thiếp... Niên muội muội có thai, thiếp giận”, Nhan Tử La nói. Lý do này cũng không tệ nhỉ?
“Nói dối”, Dận Chân nói. Nàng giận? Chàng đã quan sát nàng kĩ mấy ngày liền chẳng thấy bộ dạng giận dữ của nàng đâu, ngược lại hai mắt nàng còn thường xuyên lấp lánh phát sáng, giống như đang tính toán chuyện gì đó, vì vậy chàng mới dặn mọi người phải lưu tâm đến nàng hơn, kết quả nàng lại dám bỏ nhà ra đi.
“Trời ơi, lần này chàng nghĩ oan cho thiếp rồi, thiếp là đố phụ đại danh lẫy lừng, chàng lên giường cùng với người phụ nữ khác khổ nhọc cày bừa, sao thiếp có thể không đố kị chứ? Thiếp tức tới mức tim đau gan đau phổi đau, còn tức nữa sẽ bị thủng dạ dày, vì vậy thiếp muốn ra ngoài đi lòng vòng cho hả giận rồi quay về”, Nhan Tử La nói tiếp.
“Hừ!” Dận Chân hừ một tiếng.
“Coi như chàng nể tình thiếp là kiếp đàn bà tóc dài óc ngắn mà đừng tính toán với thiếp nữa, được không?”, Nhan Tử La nài nỉ.
“Nằm mơ!” Dận Chân lại thưởng cho nàng hai từ.
“Thôi thôi, hết lý do rồi. Thích làm gì thì làm đi.” Nhan Tử La từ bỏ.
“Nói thật.” Dận Chân lần này có tiến bộ, lại nói ra những ba từ.
“Đại gia, thiếp chỉ muốn ra ngoài đi chơi thôi, lần này là thật đấy”, Nhan Tử La nói.
“Hừm.” Dận Chân phát ra một âm mũi khẳng định.
“Thiếp đã nói thật rồi, đại gia, thẳng thắn khoan dung, chàng có thể hành hình xong rồi cho thiếp ăn bát cơm không, tuyết lớn chắn cửa mấy ngày liền, trong nhà không nổi lửa được nữa rồi”, Nhan Tử La nói.
Cốp!
Nghiên mực lại nhảy lên.
“Cấm túc”, Dận Chân nói ngắn gọn hai từ.
Nhan Tử La bĩu môi, cấm túc? Chàng tha cho nàng dễ dàng thế sao, thật không giống phong cách của chàng gì cả.
Nàng bị cấm túc đâu chỉ một hai lần, còn sợ chắc? Ha ha!
“Bao lâu?” Nhan Tử La tiện miệng hỏi. Nàng bị cấm túc nhiều lần như thế, từ một tháng đến bốn tháng chứ không ít đâu.
Dận Chân khẽ cười, Nhan Tử La đột nhiên cảm thấy xung quanh quỷ khí dày đặc.
“Đến khi Khuynh Thành trở về”, Dận Chân nói.
“Chàng!” Nhan Tử La há hốc miệng, “Chàng muốn nhốt thiếp cả đời?”. Con gái nàng tự bỏ nhà ra đi tìm chồng, lấy người ta rồi còn quay lại làm gì? Trời ơi, nàng dùng cả cuộc đời mình để đổi lấy hạnh phúc của con gái? Nàng thật ngốc!
“Phải xem Khuynh Thành thế nào”, Dận Chân nói. Cổ vũ con gái bỏ nhà đi, hai món nợ này gộp lại đủ để cấm túc nàng cả hai đời rồi.
Nhan Tử La buồn bã, nằm bò ra bàn than ngắn thở dài, nàng nói với Khuynh Thành rằng tìm được người đàn ông thích hợp cưới làm chồng rồi hãy quay về. Nhưng nha đầu thối đó rất có khả năng vui quên đường về, căn bản quên luôn việc chính tìm chồng, thế thì nàng phải làm thế nào? Hỏng rồi hỏng rồi, khi đó nàng nên cho nó một thời hạn mới phải.
“Muốn đi đâu?”, đột nhiên Dận Chân hỏi.
“Giang Nam”, Nhan Tử La đáp, hơi ngẩng đầu lên, “Nham hiểm”.
“Quá khen!”, Dận Chân nói. “Người đâu!” Lời vừa dứt, bọn a hoàn lặng lẽ đi vào. Kẻ thắp đèn thì thắp đèn, kẻ truyền cơm thì truyền cơm.
Đèn sáng, Dận Chân nhìn Nhan Tử La ăn vận giả đàn ông, lắc lắc đầu.
“Thiếp đã ăn vận giống đàn ông rồi, tại sao chàng vẫn có thể nhận ra?” Nhan Tử La ngồi thẳng dậy, chống cằm hỏi, xem xem có mắc sai sót gì trong cách hóa trang không, để lần sau còn sửa.
“Nàng...” Dận Chân lại cười, Nhan Tử La lại cảm thấy không khí thật quỷ dị, “Khắp kinh thành này không có người đàn ông nào vừa nhỏ vừa thấp như nàng”.
“Đấy là khuyết tật trời sinh!” Nhan Tử La trợn mắt, “Lần sau đi giày cao chẳng phải sẽ cao hơn sao?”.
Cốp!
“Tốt nhất nàng hãy nhớ đường cho tốt đi”, Dận Chân nhắc nhở.
“Đa tạ nhắc nhở!”, Nhan Tử La cười giả lả nói.
Dận Chân nheo mắt, “Nhưng... mãi mãi không có lần thứ hai”.
Cạch!
Con sư tử bằng đá dùng để chặn giấy nhảy lên. Sau đó Nhan Tử La bắt đầu xoa bóp tay, dùng lực mạnh quá đập tê cả tay rồi.
Năm Khang Hy năm mươi lăm, Nhan trang.
Vẻ mặt Nhan Tử La đầy nghi hoặc, “Thái y, ông không xem nhầm đấy chứ? Ông có thể khẳng định? Ông thật sự dám khẳng định? Ông là thái y chuyên phụ khoa ư?”.
“Trọng thưởng”, Dận Chân nói. Lập tức có a hoàn chấp hành lời chàng.
“Thiếp thấy vẫn nên để người khác khám xem sao, sao có thể chứ!” Nhan Tử La bĩu bĩu môi, lần trước thái y đã bóng gió nói nàng không có hi vọng rồi.
“Thái y, ngày mai đến phủ, chăm sóc cho Nhan chủ nhân. Xin hãy thận trọng”, Dận Chân nói, giọng hơi run.
“Vâng, hạ quan biết.” Thái y đứng dậy lui ra.
Khuynh Thành chạy lại sờ sờ vào bụng của bà mẹ già, một lúc lâu sau mới nói, “Ngạch nương, con trai sinh ngọc... ngạch nương, người sinh cho con một đệ đệ và một muội muội nhé?”.
Cạch!
“Ta là lợn sao mà có thể sinh nhiều như thế?” Nhan Tử La trợn mắt, “Ta thấy thái y này rõ ràng là tên lừa đảo”.
“Phúc tấn, tôi thấy là thật đấy, vừa rồi chạm vào tay người, phát hiện thấy rất nóng, chỉ phụ nữ có thai mới thế thôi”, Trần phu nhân cười nói.
“Hả? Tôi còn tưởng mình bị nhiễm lạnh cơ?”, Nhan Tử La khẽ lẩm bẩm.
“Lát nữa hồi phủ. Bách Hợp, mau thu dọn đồ đạc”, Dận Chân ra lệnh.
“Không về.” Nhan Tử La chẳng buồn suy nghĩ, từ chối luôn, “Nghe nói thai phụ tâm trạng không tốt sẽ dễ động thai, thiếp không về, về đó rất ức chế”.
“Được!”, Dận Chân đáp, sau đó nhìn Bách Hợp, “Sai người hồi phủ nhận thêm mười a hoàn, bốn bà đỡ, điều đầu bếp trong biệt viện về đây”.
“Dừng lại! Bách Hợp, ngươi đứng lại!” Nhan Tử La xen vào, đảo đảo mắt, “Tứ gia, ra kia nói chuyện”.
“Tốt nhất nàng đừng ồn ào.” Dận Chân nhìn nàng một cái, sau đó bị Nhan Tử La kéo đi.
Vào phòng trong, Nhan Tử La cẩn thận đóng cửa lại, khóe miệng càng lúc càng nhếch cao, mắt không thể dùng hai từ phát sáng để miêu tả nữa, buổi tối nhìn thấy, người ta sẽ tưởng mắt sói.
“Tứ gia, chúng ta thương lượng một việc được không?” Nhan Tử La cười hi hi.
“Nói!” Dận Chân có dự cảm xấu.
“Thiếp muốn đến Hàng Châu, chàng thấy thế nào?”, Nhan Tử La hỏi.
“Không thế nào cả!”, Dận Chân nói. Quả nhiên không phải việc gì hay ho.
Nhan Tử La thoáng chau mày, vờ tỏ ra bất lực, hai tay ôm lấy phần bụng vẫn đang bằng phẳng như thảo nguyên của mình, “Nhưng, nó muốn đi mà”.
“Vớ vẩn!”, Dận Chân nói.
“Thiếp cũng không muốn rời xa Tứ gia, nhưng... nếu nó không vui, không chịu ra thì làm thế nào?” Nhan Tử La nhướn nhướn mày.
“Nàng uy hiếp ta?” Dận Chân lườm nàng. Lại dám mang con ra uy hiếp chàng!
“Ái chà chà, chàng đừng nói khó nghe thế được không!” Nhan Tử La nhào vào lòng chàng, mặt áp vào ngực chàng, tay phải khẽ vỗ vỗ lên nơi trái tim chàng, “Hai vợ chồng mà nói gì uy hiếp với không uy hiếp, thiếp đây cũng chỉ là muốn tốt cho chàng. Chàng nghĩ xem, Giang Nam non xanh nước biếc rất tốt cho sức khỏe, sau này thằng bé lớn lên bụ bẫm xinh xắn, chàng nhìn cũng chẳng phải sẽ vui sao? Hơn nữa, Hoàng thượng nói thiếp là người phụ nữ tán gia bại sản, nếu lại thêm đứa này nữa, thì phủ chúng ta thu không đủ chi, giờ Trần Mục Phong chịu lấy Khuynh Thành, nhà hắn lại có tiền như thế, chi bằng để hắn nuôi đi!”.
“Không được!” Dận Chân không chùn bước sau một tràng lý luận vớ vẩn của nàng.
“Không được?” Nhan Tử La tiếp tục vỗ, “Không được hả? Thật sự không được sao? Ái chà, chàng nói xem, nếu ngày nào thiếp cũng mặt ủ mày chau, liệu nó sinh ra có khỏe mạnh không? Nếu như sinh ra một đứa ngốc thì làm thế nào?”.
“Có thứ để đe dọa nên không sợ ta nữa?”, Dận Chân hỏi, bàn tay nắm chặt, chỉ muốn đánh cho người phụ nữ trong lòng mình một cái, nhưng... không nỡ.
“Ung vương gia, coi như chàng thương xót thiếp phải tới mười lăm năm mới có thai lại mà đồng ý đi, được không?”, Nhan Tử La nói. Có chỗ dựa, ha ha, nàng chính là có chỗ dựa đấy.
Dận Chân cúi xuống nhìn đỉnh đầu nàng, nàng đang nhắc chàng rằng chàng nợ nàng một đứa con.
“Được”, Dận Chân nói. Cứ để nàng đi chơi hai năm rồi quay về.
“Nếu chàng đã đồng ý rồi thì, nào lại đây lại đây, dùng chữ làm chứng.” Nhan Tử La nhanh chóng vọt khỏi lòng chàng, đi đến bên bàn, đích thân mài mực trải giấy, bút lông đã chấm mực, sau đó cười hi hi đưa cho Dận Chân.
“Nàng!” Dận Chân hít một hơi thật sâu, nàng lại không tin vào tư cách của chàng.
“Trời ơi, kiểu vương công tử đệ các chàng là nói lời mà không giữ lời nhất đấy, thiếp phải đề phòng. Thiếp đọc một câu, chàng viết một câu, thiếp bắt đầu đọc đây.” Nhan Tử La chống cằm đi đi lại lại trong phòng: “Thiếp thân Nhan thị từ khi vào phủ tới nay kiêu ngạo độc đoán, đố kị quen tính”, sau đó dừng lại, nhìn Dận Chân, “Thất xuất[1] gồm những gì?”.
[1] Thất xuất: Bảy cớ để bỏ vợ trong thời phong kiến.
Bàn tay cầm bút của Dận Chân siết mạnh, các khớp ngón tay trắng bệch.
“Không con, dâm, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa.” Giọng Dận Chân nghe như sắp bùng nổ.
“Ồ, thiếp phạm hai điều đi, ha ha, đủ để bỏ hai lần rồi”, Nhan Tử La cười nói. Phớt lờ những gân máu đang nổi rõ trên trán Dận Chân, Nhan Tử La đọc tiếp: “Phạm hai điều trong thất xuất, niệm tình tiểu nữ còn nhỏ nên chưa đuổi đi. Nhưng, Nhan thị không biết hối cải, gần đây càng thêm tác quái. Thực không thể giữ lại trong phủ nữa, lệnh cho lập tức rời đi. Từ nay về sau trai lấy vợ gái lấy chồng, không liên quan gì tới nhau”.
Nhan Tử La đọc xong, nhìn sắc mặt đã đanh lại của Dận Chân, vỗ vỗ ngực, sau đó cười một cách thiếu tự nhiên: “Viết xong rồi?”. Nàng đi tới bàn cầm lên xem, mặc dù phần trước đều viết theo những gì nàng đọc, nhưng phần cuối chàng sửa thành, “Giờ lệnh cho tới biệt viện ở Hàng Châu, Nhan thị không được tái giá, nhận chu cấp như cũ”.
“Thật không công bằng, nhưng, cũng không tính là thiệt thòi lắm”, Nhan Tử La nói, “Còn nữa, Ung vương gia, con thiếp sau này đều theo họ mẹ, chàng không ý kiến gì chứ?”.
Cây bút cuối cùng không giữ nổi “khí tiết lúc cuối đời”, bị bẻ gẫy rồi ném xuống đất.
“Ái chà chà, đừng giận mà. Sau này thiếp không thể tái giá, chàng cứ coi như nuôi một cô vợ bé bên ngoài đi! Có thời gian, chàng đến chơi, ở lại chơi. Thiếp tiêu tiền của chàng đương nhiên không thể đuổi chàng ra ngoài ngủ đâu!”, Nhan Tử La cười hi hi nói.
“Im miệng”, Dận Chân quát.
“Ha ha, cái này không cần làm thành hai bản nữa, thiếp tự cầm bản này là được rồi”, Nhan Tử La cười nói.
“Nhan Tử La, nàng!!!” Dận Chân rất muốn đập nát nụ cười tươi như hoa kia, thật quá nhức mắt.
“Ung vương gia, thiếp còn nhớ năm ngoái chàng nói việc bỏ nhà ra đi của thiếp vĩnh viễn không có lần thứ hai, đúng không?” Nhan Tử La đứng trước mặt chàng, nghiêng đầu, tay sờ sờ lên khuôn mặt đẹp trai của người ta: “Nhưng chàng xem, ông Trời không đứng về phía chàng rồi, thất vọng phải không? Tức lắm phải không? Không ngờ Nhan Tử La thiếp cũng có ngày được ông Trời thương xót để mắt”. Nói chưa xong, nàng đã bị ôm chặt vào lòng, suýt nữa ngạt thở. Giọng Dận Chân thâm trầm vọng xuống từ trên đỉnh đầu, “Ở Hàng Châu, phải sống tốt đấy”.
Nhan Tử La gật đầu, không nói gì.
Hai người quay trở lại phòng khách, mọi người thấy Nhan Tử La thần sắc phơi phới, Dận Chân mặt đanh lại như thép lạnh.
Mấy ngày sau, Nhan Tử La cho người thu dọn đồ đạc. Dận Chân lên triều nên không về, nàng chạy ra đình cỏ ngồi.
“Nhan Tử La, tẩu nhẫn tâm bỏ đi thật sao?”, giọng Dận Tường. Nhan Tử La quay lại nhìn nhìn, thật hiếm khi thấy vẻ mặt hắn lại nghiêm chỉnh như thế.
“Thập tam gia, người có nhìn thấy chú chim nhỏ bay trên trời không?” Nhan Tử La chỉ chỉ lên trời.
“Cái nhà này, con người ấy không sánh bằng bầu trời chẳng có gì kia sao?”, Dận Tường nói.
“Loại chim đó chỉ bay ra ngoài khi thời tiết đẹp, hơn nữa mãi mãi không thể bay cao được, bão to gió lớn ập tới, không có khả năng chống đỡ. Nhưng hùng ưng thì có thể, hùng ưng có thể đối mặt với bất kì loại bão táp nào”, Nhan Tử La cũng nói.
“Tứ ca sẽ lo cho tẩu chu toàn”, Dận Tường đáp.
“Nhưng chàng sẽ bị trói chân buộc tay. Sống cuộc sống an nhàn lâu rồi, hùng ưng sẽ quên mất bản lĩnh chiến đấu trong mưa gió của mình, cũng có thể sẽ bị gió mưa đánh gục. Vì vậy, nếu đã là hùng ưng thì mãi mãi nên ghi nhớ bản lĩnh của mình, làm việc mà nó nên làm”, Nhan Tử La nói.
“Cũng có thể hùng ưng đó không muốn đi thách thức mưa gió nữa, chỉ muốn được cùng bay với con chim nhỏ?”, Dận Tường nói.
“Chim nhỏ không thể ích kỉ như thế, không thể bẻ gẫy đôi cánh của hùng ưng”, Nhan Tử La đáp.
“Hiểu rồi. Chỉ có điều, hùng ưng không đơn giản như tẩu nghĩ đâu”, Dận Tường nói.
“Dù không đơn giản tới đâu, chẳng qua cũng chỉ có hai bàn tay. Thập tam gia, khi chàng mệt mỏi, xin Thập tam gia hãy ra tay giúp đỡ, để chàng có thể nghỉ ngơi một lát”, Nhan Tử La nói.
“Ta?” Khẩu khí của Dận Tường lại trở nên rất nghiêm túc, “Có phải tẩu đã đánh giá ta cao quá rồi không? Ta cũng chỉ là con chim không thể bay cao được thôi!”.
“Thập tam gia, dùng cái cớ này để che giấu sự lười nhác không muốn bay cao của mình thật vô sỉ”, Nhan Tử La khẳng định.
“Nhan Tử La, từ vô sỉ này là tẩu muốn nói tới Thập tam gia ta sao? Thật là to gan!”, Dận Tường cười nói. Lẽ nào hắn đến lúc phải giãn gân giãn cốt rồi?
“Thập tam gia có biết lý do ta bị bỏ không? Lắm điều, ghen tuông”, Nhan Tử La cười nói.
“Phạm phải hai điều? Nên bị bỏ từ lâu rồi.” Dận Tường cũng cười.
Nửa tháng sau, ngoài kinh thành, bên mấy chiếc xe ngựa.
Nhan Tử La ôm My Liễm Diễm, “Tôi đi rồi, cô phải cẩn thận”.
“Bảo trọng!”, My Liễm Diễm nói.
Đến khi xe ngựa đi xa, My Liễm Diễm khẽ nói: “Cuối cùng cô được tự do rồi”.
Quay về Lan Quế phường, Hạ Chí nói mấy vị đại gia đang ở phòng Lãm Nguyệt, My Liễm Diễm gật đầu đi về phía phòng Lãm Nguyệt, vén rèm bước vào, bốn người đang uống rượu ngẩng đầu nhìn nàng.
“My tẩu, Nhan Tử La đi thật rồi?”, Dận Ngã hỏi. Mấy hôm trước, bản tấu mà Tứ ca hắn dâng thật quá chấn động, Tứ ca hắn lại bỏ Nhan Tử La, nói nàng ta ghen tuông, nhưng... chẳng phải chính Tứ ca biến nàng ta thành một người phụ nữ ghen tuông sao? Hơn nữa mấy năm nay nhìn bộ dạng của Tứ ca thì thấy huynh ấy sắp sủng người phụ nữ này tới tận trời rồi, sao nói bỏ là bỏ ngay cơ chứ?
“Đương nhiên đi thật rồi”, My Liễm Diễm nói, cười nhẹ.
“Tứ ca hành sự thật khó nắm bắt, nói bỏ là bỏ sao?”, Dận Ngã uống một hớp rượu, nói.
“Lão Thập, Nhan Tử La là bảo bối tâm can của Tứ ca, Tứ ca cho dù có bỏ hết đàn bà con gái trong phủ cũng không đến lượt nàng ta”, Dận Đường nói. Lão Thập này suy nghĩ thật chẳng sâu sắc gì cả.
“Nhưng, đã viết cả giấy bỏ vợ chẳng lẽ còn là giả?”, Dận Ngã hỏi.
“Thập ca, giấy bỏ vợ không phải giả, nhưng, huynh nghĩ xem, giấy bỏ vợ đó nhất định là do Tứ ca viết sao?”, Dận Trinh hỏi. Thập ca suy nghĩ quá đơn giản.
“Không thể do Nhan Tử La bỏ Tứ ca được?”, Dận Ngã nói, sau đó ngẩng đầu lên nhìn một vòng, nhìn nhìn bộ dạng của ba người còn lại, tự lẩm bẩm một mình, “Không phải chứ? Đấy là trắc phúc tấn của phủ Thân vương...”.
“Lão Thập, trắc phúc tấn đó nếu là Nhan Tử La thì khả năng nào cũng có thể xảy ra.” Dận Đường vỗ vỗ vai hắn, giúp hắn chấp nhận sự thật này.
“Tại sao chứ?” Dận Ngã lại nhìn một vòng, “Tứ ca đối với nàng ta một lòng một dạ, rốt cuộc là tại sao?”.
“Cái này phải hỏi My tẩu rồi.” Dận Trinh cười.
My Liễm Diễm lại cười nhạt, rót thêm rượu cho họ, “Gia cầm muốn bay!”.
“Gia cầm?” Dận Ngã nghi hoặc.
My Liễm Diễm đặt bình rượu xuống, “Các vị, mời dùng, tôi phải xuống lo liệu dưới kia”.
Nàng ta vén rèm đi ra, Dận Ngã nhìn nhìn Bát ca hắn.
“Bát ca, lời của My tẩu là có ý gì?” My tẩu và Bát ca hắn càng ngày càng giống nhau, nói năng khiến người ta phải suy đoán mệt óc.
“Trong tim mọc cánh rồi thì lúc nào cũng muốn bay”, Bát ca hắn nói.
“Một gia cầm hạnh phúc như thế còn không thỏa mãn”, Cửu ca hắn nói.
“Haizz, thật nhẫn tâm”, Thập tứ đệ của hắn nói.
Năm Khang Hy năm mươi sáu, Càn Thanh cung.
Các vị A ca đang thấp thỏm ngồi một chỗ, không khí xung quanh thật bức bối, ông già Khang Hy mặt mày nghiêm nghị phê tấu sớ, không thèm liếc mắt nhìn họ một cái, cũng không cho họ đi, không biết là có ý gì.
“Hừ! Các ngươi...” Ông già Khang Hy đặt bút, trừng mắt nhìn từng người từng người một, “Mấy bản tấu này tấu các ngươi sai người ra ngoài, mặc dù chưa tra ra được chứng cứ, nhưng sau này... phải cẩn trọng hơn cho trẫm”.
“Nhi thần hiểu rồi”, các vị A ca cùng đồng loạt đứng lên nói.
“Hiểu rồi thì tốt.” Ông già Khang Hy khoát khoát tay bảo họ ngồi xuống.
Một tiểu thái giám đứng ngoài cửa khom lưng nói, “Bẩm Vạn tuế gia, Tứ gia cầu kiến”.
“Truyền”, ông già Khang Hy nói. Tiểu thái giám đó vội quay ra, lúc sau bóng một người bụi bặm phong trần đi vào, “Hoàng a ma cát tường!”.
“Về rồi? Mang lại đây”, ông già Khang Hy nói. Con trai ông tự động lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, Lý Đức Toàn đón lấy, hai tay dâng lên Khang Hy.
Ông già Khang Hy mở ra xem, sau đó liếc xéo chàng hỏi: “Phúc Thừa, Phúc Hành?”.
“Vâng, Hoàng a ma”, Dận Chân đáp.
“Hừ hừ, tên này mà nha đầu đó đồng ý sao?” Khang Hy bỏ giấy xuống, nhìn vẻ mặt bối rối của con trai, “Nói ra nghe xem, cũng để trẫm được vui, mấy hôm nay chẳng có việc gì đáng vui cả”.
“Hoàng a ma, việc này...” Dận Chân nghĩ, rồi lại rút ra một tờ giấy từ tay áo trình lên.
Ông già Khang Hy mở ra xem, sau đó cười, “Đứa trước là Khuynh Thành, đứa này là Khuynh Quốc, cũng chẳng biết khiêm tốn gì cả”.
Các vị A ca đều cúi đầu.
“Nhũ danh là Phúc Mãn Đa? Mặc dù hơi tục[2], nhưng cũng được. Tiểu tử sao lại gọi là Kim Lục Phúc?”
[2] Tục ở đây là tầm thường.
“Bẩm Hoàng a ma, tiểu tử hành Lục, do đó gọi Lục Phúc”, Dận Chân nói. Chàng còn đang buồn chán đây, tên con trai chàng không hay bằng tên của đứa trẻ nhà bình thường.
“Hành Lục gọi Lục Phúc, nếu hành Thập bát lẽ nào gọi Thập Bát Phúc sao? Thế thì càng về sau phúc khí càng lớn rồi”, Khang Hy nói.
Vai các vị A ca khẽ rung lên, không nhìn kĩ căn bản không thể thấy.
“Tại sao nha đầu có nhũ danh còn tiểu tử lại không?” Khang Hy không nhìn thấy bên cạnh cái tên Kim Lục Phúc có ghi chú.
“Bẩm Hoàng a ma, nhũ danh của Lục Phúc...”, Dận Chân nói.
“Nói! Ấp a ấp úng!”, Khang Hy ra lệnh, khiến ông tò mò giờ lại không chịu nói. Lão Tứ bị Nhan Tử La ảnh hưởng xấu rồi. Ông già Khang Hy hoàn toàn không có ý thức về việc mình đang ngó vào nhà người ta xem náo nhiệt.
“Nhũ danh Nhàn Nhân[3]”, Dận Chân đáp.
[3] Nhàn Nhân (nghĩa là kẻ nhàn rỗi) đọc là Xianren, Hiền Nhân (nghĩa là hiền nhân quân tử) cũng đọc là Xianren.
“Hiền Nhân?” Ông già Khang Hy nhìn chàng một cái, “Không đến nỗi dung tục cho lắm”.
“Hoàng a ma, là ‘Nhàn’ trong nhàn rỗi, ‘Nhân’ trong nhân hòa.” Giọng Dận Chân nghe như xấu hổ.
Ánh mắt tất cả mọi người giống đèn tụ quang chiếu vào chàng.
“Nhàn Nhân?”, giọng ông già Khang Hy lên cao. Nhàn Nhân, long tôn nhà họ Ái Tân Giác La ông thành kẻ nhàn rỗi?
Nhan Tử La này...
Vai các vị A ca rung rõ ràng hơn một chút.
“Nhan Tử La này, cháu trai trẫm...” Khang Hy đặt giấy xuống, lắc đầu.
Nhan trang.
Dận Tường đi vào ngồi xuống, “Tứ ca, huynh cũng về rồi, đệ còn tưởng huynh cũng vui quên đường về cơ”.
Dận Chân trừng mắt nhìn hắn.
“Tứ ca, nói nghe xem, Nhan tẩu lại đặt cho cháu trai cháu gái đệ tên là gì rồi?” Dận Tường rất buồn chán, tuyệt đối là đang rất buồn chán.
“Phúc Thừa, Phúc Hành”, Dận Chân đáp.
“Ồ? Sao nha đầu Khuynh Thành lại nói với đệ tên là Kim Lục Phúc với Nhan Khuynh Quốc nhỉ?”, Dận Tường cười nói. Hắn buồn chán nên nhờ chim bồ câu đưa thư hỏi Khuynh Thành, Khuynh Thành cho hắn biết rồi, hắn cười cả buổi sáng.
“Lão Thập tam!”, giọng Dận Chân đầy vẻ uy hiếp. Chính vì tên của hai đứa trẻ này, chàng đã bị cười mất mấy ngày rồi.
“Ái chà chà, Tứ ca, đừng giận mà! Đệ lại thấy tên mà Nhan tẩu tẩu đặt vừa hay vừa dễ nhớ dễ viết, rất tốt!”, Dận Tường cười.
“Nếu đã thấy hay thấy tốt, thì mau mang những cái tên bóng bẩy của đám con đệ ra cho nàng ấy đổi giúp”, Dận Chân nói.
“Việc này... không tiện làm phiền Nhan tẩu”, Dận Tường đáp. Hắn đâu muốn bị cười, “Tứ ca sao đột nhiên lại nhớ tới nơi này?”.
Dận Chân nhìn hắn một cái, không nói gì. Từ sau khi Nhan Tử La đi, chàng rất lâu không đến, đến rồi lòng lại trống trải.
“Có phải huynh nhớ tiểu đệ không?” Dận Tường vẫn cười hi hi. Không ngờ, Nhan Tử La đi rồi, không chỉ Tứ ca thấy không quen, ngay cả hắn mới làm hàng xóm với tẩu ta mấy năm cũng thấy không quen. Khi ăn dưa chuột cà chua cũng chẳng có ai lườm nguýt, bữa sáng bằng cháo bát bảo cũng không có luôn, quan trọng là: Con hắn chẳng có ai trông, ngày nào cũng chạy nhảy ồn ào đau cả đầu.
“Làm gì có!”, Dận Chân đáp, “Nàng nhờ ta tới xem dưa chuột to chưa, đừng để đệ xơi hết”.
“Tứ ca, huynh có cần phải ăn ngay nói thật thế không?” Dận Tường xấu hổ, Tứ ca hắn nói chuyện thật chẳng bao giờ quan tâm tới lòng tự trọng của người khác. Thôi thôi, Tứ ca hắn vừa về tâm trạng lại không vui, không so đo không so đo, mấy ngày nữa sẽ khác.
Dận Chân đứng dậy nhàn nhã đi dạo quanh sân, sau đó rẽ vào cổng nguyệt lượng, ra vườn, sắp đến mùa thu rồi, lá cây đã bắt đầu ngả vàng.
“Tứ ca, huynh ra xem thật đấy à?”, Dận Tường bất lực nói.
Dận Chân nhìn hắn một cái, chắp tay sau lưng đứng đó. Dường như còn có thể nhìn thấy hình ảnh Nhan Tử La chớp chớp mắt lừa Thành Cổn Trát Bố. Dận Tường thấy Tứ ca như vậy, vội thu lại ý định đùa cợt bất kính.
“Tứ ca, đệ thấy sau này huynh không nên thường xuyên tới đây!”, Dận Tường nói.
Dận Chân nhìn hắn, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
“Nhan Tử La nói nơi này quá an nhàn, sẽ khiến hùng ưng quên mất cách phải làm thế nào để đối phó với mưa bão”, Dận Tường nói.
Dận Chân im lặng.
“Tẩu ta còn nói, hùng ưng quên cách đối phó với phong ba, đến một ngày sẽ bị phong ba quật ngã.” Dận Tường thở dài, “Chim nhỏ không thể ích kỉ bẻ gẫy đôi cánh của hùng ưng, hùng ưng có việc cần làm”.
Dận Chân quay người lại.
“Ta biết rồi”, Dận Chân chỉ buông một câu.
“Hai người này thật là! Haizz, hạnh phúc!” Dận Tường đứng sau cười.
Hàng Châu, biệt viện Tây Khê nhà họ Trần.
Trong nôi có hai đứa trẻ rất mũm mĩm, một đứa đang ngủ rất say, đứa kia vẫn đang khoa chân múa tay. Bên nôi là một lớn một bé.
“Ngạch nương, tại sao Đa Đa lại ngoan ngoãn thế, còn Tiểu Lục... quá nghịch!”, Khuynh Thành băn khoăn hỏi. Đệ đệ và muội muội của cô khác biệt quá nhiều, một đứa ăn no liền ngủ, không khóc không gào. Đứa kia nghịch ngợm như... khỉ ấy!
“Haizz, có lẽ khi còn ở trong bụng ta, Đa Đa ăn quá nhiều”, Nhan Tử La nói.
“Không giống, ngạch nương, nhìn bộ dạng giơ nanh múa vuốt của Tiểu Lục, nó nhất định là giành ăn với Đa Đa”, Khuynh Thành khẳng định, tiện thể chạm vào bàn tay nhỏ xíu của Tiểu Lục.
“Ta cũng đang nghĩ rốt cuộc là chuyện gì đây, đáng tiếc không có manh mối. Đợi chúng lớn rồi sẽ ổn”, Nhan Tử La đáp.
“Ừm!” Khuynh Thành gật đầu.
Bách Hợp tươi cười bước vào, tay cầm thứ gì đó.
“Chủ nhân, thư của Tứ gia.” Bách Hợp cười.
“Bách Hợp, ta đã nói ngươi bụng to đừng chạy qua chạy lại, ngươi còn không nghe lời, ta sẽ bảo Ba Lỗ đón ngươi hồi kinh.” Nhan Tử La cười, đứng lên đón lá thư. Bách Hợp sống chết không chịu hồi kinh, hại nàng ngày nào cũng sống trong cảm giác tội lỗi.
“Chủ nhân, nô tỳ chẳng phải đã nói rồi sao, cả đời này sẽ cằn nhằn nhắc nhở người, người đừng mơ nữa.” Bách Hợp đỡ bụng đi đến bên nôi nhìn hai đứa bé. Nhan Tử La đứng cạnh đọc thư. Vẻ mặt vô cùng phong phú.
“Ngạch nương, a ma nói gì ạ?”, Khuynh Thành cười hỏi.
“Nói dưa chuột và cà chua nhà chúng ta bị Thập tam thúc của con ăn hết rồi, còn nói tên của Đa Đa và Tiểu Lục bị Hoàng gia gia và các thúc thúc con cười giễu”, Nhan Tử La nói.
“Ngạch nương, nói thật, nếu con ở Bắc Kinh con cũng sẽ cười.” Khuynh Thành thật thà, “Hơn nữa, con nghĩ sau này khi Tiểu Lục và Đa Đa lớn rồi, nhất định sẽ phản đối”.
“Phản đối? Ta có gọi chúng là tiểu mao, tiểu cẩu, chúng cũng phải ngậm cười.” Nhan Tử La hừ mũi.
Hai ngày sau, Nhan Tử La lại nhận được một lá thư, không phải là của Dận Chân, mà là của ông già Khang Hy.
Đọc xong, Nhan Tử La xé thành trăm mảnh ném đi, sau đó lẩm bẩm tự nói với chính mình, “Chưa từng thấy ai làm Hoàng thượng lại nhàn rỗi như thế”.
“Ngạch nương, người khi quân!” Khuynh Thành cười, nói, “Hoàng gia gia nói gì?”
“Hoàng gia gia của con rất rảnh, rảnh tới mức muốn đổi tên cho Tiểu Lục và Đa Đa”, Nhan Tử La đáp.
“Đổi thành tên gì?” Khuynh Thành nghiêng đầu, Hoàng gia gia của cô đúng là rảnh thật.
“Đa Đa đổi thành Phiên Phiên, Tiểu Lục đổi tự[4] là Đình Kha”, Nhan Tử La đáp.
[4] Tự: Tên chữ.
“Ôi! Hoàng gia gia gần đây đọc Đào Uyên Minh ư?”, Khuynh Thành thốt lên.
“Vậy mới nói Hoàng gia gia con rất rảnh!” Nhan Tử La vỗ vỗ con trai, con gái mình, “Chúng ta không đổi, chúng ta cứ gọi là Phúc Mãn Đa, Kim Lục Phúc”.
Năm Khang Hy năm mươi bảy, Tây Khê – Hàng Châu.
Khuynh Thành ngồi trên ghế chống cằm nhìn ngạch nương, “Ngạch nương, khi còn nhỏ, con có nghịch như Tiểu Lục bây giờ không?”.
“Kẻ tám lạng người nửa cân!”, Nhan Tử La đáp, giơ tay gạt phắt đứa con trai nhỏ đang coi nàng là núi để trèo lên kia.
“Ngạch nương, con xin lỗi, khi còn nhỏ chắc con gây phiền phức cho người nhiều lắm.” Khuynh Thành cười, lời xin lỗi chẳng có chút thành ý nào cả.
“Để thể hiện thành ý của con, con hãy kéo tiểu ma đầu này ra cho ta”, Nhan Tử La nói, viết lá thư cũng không được yên.
“Ngạch nương, Tiểu Lục không thích chơi với con.” Khuynh Thành vẫn cười hi hi, “A ma sao còn chưa đến, chỉ có a ma thích bế nó”. Cô bĩu môi, khi cô còn nhỏ, a ma chưa từng bế cô bao giờ.
“Đúng thế, nhưng ta chưa bao giờ hi vọng cha con tới”, Nhan Tử La nói.
Một phu nhân trung tuổi bước vào, thấy tình hình trong phòng thì cười, “Tiểu Lục càng ngày càng hoạt bát”, sau đó bế thằng bé lên thơm. Thằng nhóc thuận thế thơm lại. Nhan Tử La và con gái nàng quay sang nhìn nhau.
Tiểu lưu manh!
“Tỷ tỷ, sao lại có thời gian tới đây?”, Nhan Tử La đứng dậy cười, hỏi.
“Mấy hôm nữa là Phúc Thừa và Đa Đa tròn một tuổi rồi, phải tổ chức thật vui vẻ”, mẹ chồng của Khuynh Thành nói.
“Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy giờ còn chưa náo nhiệt hay sao? Đầu muội đau lắm, nếu tỷ thích náo nhiệt thì mau bế thằng nhóc này đi!” Nhan Tử La vỗ vỗ vào bàn tay đang vẫy vẫy về phía nàng của thằng bé, nhưng không thể bế nó, bế lên rồi sẽ không thể dễ dàng đặt nó xuống.
“Ha ha, lần đầu tiên thấy bà mẹ như muội đấy”, Nhan Hòa cười nói. Hai đứa trẻ này vừa mũm mĩm vừa đáng yêu, nhìn là muốn bế. “Lão thái thái nói rồi, hai hôm nữa đến phủ chơi nhé, ở đấy vài ngày, vừa khéo Mục Vân cũng phải tổ chức hỉ sự”.
“Thật là đa tạ lão thái thái”, Nhan Tử La cười đáp.
Hai ngày sau, tại Trần gia.
Mọi người nhìn hai đứa trẻ mũm mĩm như búp bê được bế ra, đều khen chúng xinh xắn, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Khuynh Thành và Trần Mục Phong. Tự động phớt lờ mẹ đẻ của hai đứa trẻ.
Từ sau khi hai đứa trẻ này được sinh ra ở Tây Khê, những người quen nhà họ Trần đều cho rằng hai đứa bé này là con của Trần Mục Phong và Khuynh Thành, bởi vì độ yêu thích của phu nhân Trần gia dành cho chúng không thể dùng hai từ “đặc biệt” để miêu tả. Nếu không phải cháu nội mình, ai có thể đối với con nhà người khác tốt như thế chứ?
“Trần phu nhân, tiệc rượu đã bày xong, đến lúc ‘thử tài’ rồi”, Tiền phu nhân nói.
“Đúng thế, xem xem tiểu thiếu gia và tiểu thư đây chọn gì nào?”, lại có người nói.
Trần phu nhân vội lệnh cho mọi người tản ra, đặt rất nhiều đồ ở đó, sau đấy thả hai đứa trẻ xuống đất.
Kim Lục Phúc mở to hai mắt nhìn khắp phòng một lượt, thấy bà mẹ già của mình đang bận bịu thì ngoáy ngoáy mông bò tới. Phúc Mãn Đa căn bản chẳng thèm nhìn ai, chỉ ngoan ngoãn ngồi một chỗ.
Tất cả mọi người đều dụ chúng đến phía để đồ.
Nhan Tử La gạt tay con trai ra, chỉ vào đống đồ nói: “Đi, tiểu tử, thích gì thì cầm lấy, đừng khách khí”. Kim Lục Phúc nhìn theo hướng tay nàng chỉ, không biết thứ gì đó thu hút thằng nhóc, liền bò lại. Nhan Tử La nhìn nhìn con gái nhỏ của mình, thơm thơm vào đôi má bầu bĩnh, “Bảo bối, đi, đi chơi với ca ca con đi”. Con bé cứ như nghe hiểu, chầm chậm bò theo anh.
Sau đó mọi người thấy Kim Lục Phúc cầm hết thứ này tới thứ khác, cầm lên thứ gì là ném thứ ấy đi, Phúc Mãn Đa lại nhìn cái này nhìn cái kia nhưng không động tay, Nhan Tử La ngồi bên cạnh lắc đầu.
Đúng lúc ấy, quản gia cùng một người mặt lạnh nhưng anh tuấn đi vào. Mọi người lại tự giác nhường đường để chàng đi đến cạnh hai con búp bê nhỏ.
“Tứ gia đến rồi ạ!”, Trần lão gia chào hỏi.
“Ừm!”, người mới đến đáp, nhìn nhìn đống đồ, nghĩ thế nào lấy ra một thứ bỏ vào. Hai con búp bê căn bản chẳng nhìn chàng, thấy chàng đặt đồ vào, Kim Lục Phúc lập tức bò đến cầm lên. Người vừa đến mỉm cười, quay đầu nhìn Nhan Tử La.
“Kim Lục Phúc, con nghĩ kĩ rồi?”, Nhan Tử La uy hiếp con trai. Tiểu tử thối, lấy gì không lấy, lại lấy ngọc tỷ của “ông già” nó.
Chỉ thấy Kim Lục Phúc cầm thứ đồ ấy bỏ vào miệng cắn một cái, sau đó hai hàng lông mày nhỏ chau lại, buông tay ném đi. Nhan Tử La cười, nhìn cha thằng bé nhướn nhướn mày.
Kim Lục Phúc chọn đi chọn lại, cuối cùng ôm khư khư một bình rượu nhỏ bằng sứ, nhất quyết không buông. Phúc Mãn Đa vớ một cái bát con rồi bò quay lại, Nhan Tử La ngẩn người, con gái nàng là có ý gì? Đói rồi?
Sau khi bò vào lòng mẹ, tiểu nha đầu thả tay ném cái bát đi, ôm cổ bà mẹ già của mình ngủ mất.
Nhan Tử La và cha bọn trẻ quay sang nhìn nhau.
Trời ơi, con trai và con gái nàng là những kẻ giá áo túi cơm! Bảo nàng chết đi cho rồi!
Mọi người xung quanh đều có vẻ ngượng ngập, cười cũng không tiện. Quan trọng vì khí lạnh toát ra từ thân người vừa đến quá mạnh, không dám cười, sợ nụ cười sẽ đông cứng ngay tức khắc.
Người vừa đến bế Kim Lục Phúc ra ngoài, Nhan Tử La vội vàng chạy theo, Khuynh Thành cũng chạy ra theo.
Thấp thoáng, mọi người nghe thấy bên ngoài có tiếng cười.
Lần này thì hay rồi, từ bỏ hẳn chưa? Hai đứa giá áo túi cơm, ha ha!!!
Hai đứa lười nhác này...
Quay về Tây Khê, cha bọn trẻ không chịu từ bỏ, đặt con lên giường, chỉ thả cái ấn chương trên đó. Kết quả cả hai đứa đều chẳng buồn nhìn, cha bọn trẻ lại đưa ấn chương cho con trai, kết quả, bị con trai chàng rất “phóng khoáng” ném xuống đất. Mẹ bọn trẻ ngồi bên cạnh cười.
“Ngạch nương, hồi còn nhỏ con nhặt cái gì?”, Khuynh Thành ôm cánh tay ngạch nương hỏi.
“Con, con chẳng nhặt cái gì cả”, Nhan Tử La đáp.
“Tại sao?”, Khuynh Thành hỏi. Cô có cái tính ấy ư?
“Bởi vì... chẳng ai làm cho con!”, Nhan Tử La cười nói. Khuynh Thành bĩu bĩu môi.
“A ma thiên vị!” Khuynh Thành nhìn cha mình, vẻ bất mãn.
Ăn cơm xong, Khuynh Thành nhìn Kim Lục Phúc vẫn đang mặt mày hớn hở, đi đến bế em lên, “Tiểu Lục, đệ chẳng biết nhìn mặt người gì cả, còn chơi còn chơi, đến a ma ngầm nhắc nhở đệ, đệ còn không nhận ra!”.
“Khuynh Thành!” Dận Chân nhìn con gái, nha đầu này sao mà thù dai thế, giống hệt mẹ nó.
“A ma, người ta có lòng tốt mà!” Khuynh Thành chớp chớp mắt, bảo a hoàn bế Phúc Mãn Đa ra ngoài.
Đến khi những người không liên can đều đã đi cả, Nhan Tử La nhìn nhìn Dận Chân: “Mệt rồi?”.
Dận Chân lắc đầu, nhìn nàng, “Béo rồi!”.
Nhan Tử La sờ sờ mặt mình, “Thiếp béo sao? Béo thật á?”, sau đó chạy ra đứng trước gương quay một vòng, hình như có hơi béo.
“Thiếp thấy béo lên một tí càng xinh, chàng thấy sao?”, Nhan Tử La cười hi hi hỏi.
Từ trong gương, thấy Dận Chân lắc đầu, Nhan Tử La nheo mắt đi đến, “Có ý gì?”.
“Nàng thấy sao?”, Dận Chân hỏi lại.
“Thiếp biết rồi, giờ đến đóa hoa dại như thiếp chàng cũng không thấy đẹp nữa. Haizz, số thiếp sao mà khổ thế này.” Nhan Tử La mặc dù nói thế, nhưng tay lại đang véo vào cánh tay Dận Chân.
“Trên thực tế thì...” Dận Chân cố ý ngập ngừng, nhìn vẻ mặt chờ đợi của Nhan Tử La, chàng mới nói tiếp, “Hình như nàng chưa bao giờ đẹp”.
Nhan Tử La cười mà như không cười, “Vậy chàng còn đi cả ngàn dặm xa xôi tới đây làm gì? Lẽ nào là vì muốn xem xem rốt cuộc thiếp xấu tới đâu?”.
Dận Chân nhìn nàng hồi lâu, nói: “Xấu nữa ta cũng quen rồi”.
“Quen rồi thì tốt, sau này những lời gây sốc như thế đừng tùy tiện nói ra. Nếu không thiếp sẽ không khách sáo với chàng đâu.” Nhan Tử La huơ huơ nắm đấm, kết quả nắm đấm bị giữ chặt.
“Không thể dịu dàng một chút sao?” Dận Chân khẩu khí có chút bất lực.
“Vậy chàng hãy khen thiếp ngày càng xinh đẹp đi.” Nhan Tử La chớp chớp mắt.
“Ta không nói dối”, Dận Chân từ chối.
“Thiếp biết tại sao chàng đến”, Nhan Tử La khẳng định.
Dận Chân nhìn nàng như có ý cười, bảo nàng nói tiếp.
“Chính là vì muốn đả kích thiếp, không cho thiếp được sống yên ổn”, Nhan Tử La nói.
Dận Chân khẽ nhếch khóe miệng lên, kéo nàng vào lòng, “Sợ nàng quên ta”.
Nhan Tử La bĩu môi, “Thiếp nói nhỏ cho chàng nghe, những lời ngọt ngào càng khiến phụ nữ nhớ lâu! Hơn nữa còn là những lời khắc cốt ghi tâm đó”. Làm gì có ai ngốc như người đàn ông của nàng, vì muốn người ta nhớ mình mà lại dùng cách đả kích như thế, không biết thông minh hay là... ừm, cố ý khác người?
Hồi lâu sau, Dận Chân mới nói một câu, “Nàng béo càng xinh hơn”.
Nhan Tử La đấm vào ngực chàng, “Chỉ cần nói xinh hơn là được rồi, từ béo là từ tối kị của phụ nữ”.
“Nàng xinh hơn rồi”, Dận Chân rất nghe lời, sửa ngay.
Nhan Tử La cười thành tiếng.
“Xem ra, sau này mỗi năm ta đều phải nói dối một lần”, Dận Chân nói. Không nghĩ cũng biết, sư tử cái nhà chàng lại sắp nổi điên rồi (Nhưng nói thật, đều là chàng tự chuốc họa vào thân thôi).
Năm Khang Hy năm mươi tám, Tây Khê – Hàng Châu.
Nhan Tử La ngồi dưới bóng cây chống cằm nhìn hai đứa con sinh đôi của mình mà đau đầu.
Con trai, con gái nàng biết đi rồi, nhưng thật đau đầu quá! Đa Đa thì còn đỡ, con trai nàng chỉ cần có chướng ngại vật chắn đường là dùng cả tay cả chân trèo qua, không có chướng ngại vật thì đi tìm khắp nơi cho tới khi thấy thì thôi. Còn mệt hơn là trông Khuynh Thành và Thành Cổn Trát Bố hồi nhỏ. Nhìn xem, bọn a hoàn đang mệt tới thở hồng hộc kia kìa.
“Kim Lục Phúc, nếu con còn tiếp tục thế này nữa, ta sẽ ném trả con cho cha con nuôi.” Nhan Tử La uy hiếp đứa con trai đang kéo kéo váy nàng.
“Được!”, có giọng nói vang lên.
“Được gì mà được? Tính cách nghịch ngợm như tiểu quỷ thế, lớn lên con sẽ biết là không được ngay thôi.” Nhan Tử La cúi xuống cốc vào đầu thằng bé một cái.
“Mẹ!”, giọng một thiếu niên vang lên.
Nhan Tử La quay đầu, toét miệng cười, giơ tay đẩy thằng bé sang một bên, sau đó dang hai tay chạy đến bên chàng thiếu niên kia, ôm cậu vào lòng, căn bản không nhìn thấy ông xã mình bên cạnh.
“Con trai, mẹ nhớ con chết mất, sao con chẳng chịu tới thăm mẹ gì thế!”, Nhan Tử La nói.
“Mẹ, Hoàng ngoại tổ nói Bố Bố phải luyện võ công”, Thành Cổn Trát Bố đáp, vỗ vỗ lưng mẹ, tỏ ý an ủi.
“Chúng ta không luyện nữa, luyện từ ba tuổi tới giờ, nhìn xem bị thương biết bao nhiêu chỗ rồi.” Nhan Tử La xót xa, sờ sờ bàn tay chai sạn của Thành Cổn Trát Bố. Tay thằng bé đầy vết chai rồi, đau lòng quá.
“Mẹ, giờ không sao rồi, con không thấy mệt nữa, hơn nữa Thập tam cữu cữu cũng không hà khắc quá”, Thành Cổn Trát Bố cười đáp.
“Thập tam cữu cữu?” Nhan Tử La nhìn Dận Chân, “Lão Thập tam dạy Bố Bố?”.
Dận Chân gật đầu, đang khom lưng vì bị con trai chàng kéo đi.
“Con trai, nếu còn muốn luyện tập nữa thì quay về nói với Hoàng ngoại tổ không được để Thập tam cữu cữu dạy”, Nhan Tử La nói.
“Tại sao, mẹ?”, Thành Cổn Trát Bố hỏi.
“Bởi vì Thập tam cữu cữu của con là kẻ vô kỉ luật nhất trên đời này, lười biếng nhất. Sẽ dạy hư con”, Nhan Tử La đáp.
Thành Cổn Trát Bố nhìn nàng, cúi đầu im lặng. Dận Chân đứng bên cạnh cười. Nhan Tử La đảo mắt, “Chàng cười gì?”.
“Bố Bố, nói cho ngạch nương con nghe”, Dận Chân nói, tay kia lại dắt đứa con gái nhỏ.
Thành Cổn Trát Bố có chút ngượng ngùng, có chút bối rối, một lúc lâu sau mới khẽ nói, “Mẹ, Thập tam cữu cữu không cho con thường xuyên tới thăm mẹ, nói...”.
“Nói gì?” Nhan Tử La trong đầu hiện ra khuôn mặt hồ ly của lão Thập tam.
“Nói mẹ là phúc tấn vô tổ chức nhất dưới gầm trời này, sẽ không thể giúp Bố Bố tiến bộ”, Thành Cổn Trát Bố nói tiếp.
“Lão Thập tam này!!!”, Nhan Tử La nghiến răng nói. Tiểu hồ ly đó lại dám chia rẽ quan hệ giữa hai mẹ con nàng, “Con trai, con đừng nghe Thập tam cữu cữu nói bậy, Thập tam cữu cữu của con ghen tị với mẹ”.
“Nhưng... mẹ, Hoàng ngoại tổ và Thập tứ cữu cữu cũng nói như thế.” Thành Cổn Trát Bố đã bán phắt Thập tam cữu cữu rồi, tiện thể bán luôn hai người nữa.
“Con trai, hãy coi như không nghe thấy. Họ ghen với mẹ vì mẹ sống vui vẻ”, Nhan Tử La nói. Thành Cổn Trát Bố gật gật đầu.
Từ hôm Thành Cổn Trát Bố tới, Nhan Tử La đẩy con trai con gái mình sang cho Dận Chân trông, còn mình ngày nào cũng chạy vào bếp làm đồ ăn cho Thành Cổn Trát Bố.
Hôm nay, ăn cơm xong, thấy trời xanh gió nhẹ, Nhan Tử La thấy Thành Cổn Trát Bố có chút buồn chán, chạy ra nói với Dận Chân rằng muốn đi chơi, Dận Chân đồng ý.
Vốn là không định đưa hai đứa bé đi theo, nhưng Kim Lục Phúc sống chết không chịu buông tay khỏi cổ cha, sau khi suy nghĩ một lát, Dận Chân quyết định đưa đi cả. Thế là đứa bé còn lại do Nhan Tử La bế. Kim Lục Phúc không chịu ngồi yên trên xe, xuống xe rồi liền chẳng buồn nhớ tới vòng tay của cha nữa, giằng ra chạy khắp nơi, ngắt một ngọn cỏ chỗ này, hái một bông hoa chỗ kia. Thỉnh thoảng lại cầm một con sâu ra dọa cho bọn a hoàn sợ xanh cả mặt.
Nhan Tử La nhìn nhìn con trai, lại nhìn nhìn Dận Chân: “Con trai chàng sau này lớn lên chắc chắn sẽ rất thích trêu hoa ghẹo bướm, thật là hổ phụ tất sinh hổ tử!”.
“Không sai!”, Dận Chân nói. Nhan Tử La tức tối trừng mắt lườm chàng một cái, “Sau này thiếp cũng sẽ dạy con gái...”. Còn chưa nói xong, đứa con gái trên tay nàng đã bị người ta bế đi mất.
Nhan Tử La cười, mỗi lần đến, Dận Chân đều bế hết đứa này tới đứa khác, tóm lại là vòng tay chàng không khi nào trống cả, trước kia thật không nhận ra chàng lại thích trẻ con như thế. Đương nhiên rồi, điều này cũng chứng tỏ một điều rằng con trai con gái nàng rất bạo gan, vì dám để cho chàng bế.
Thành Cổn Trát Bố chạy lên phía trước thích thú nhìn phong cảnh tuyệt đẹp, thỉnh thoảng còn bị Nhan Tử La gọi lại đọc thơ.
Buổi tối ăn cơm xong, Dận Chân đưa vợ con ra tiểu hoa viên phía sau hóng mát, con trai chàng vẫn nhảy nhót không ngừng, con gái lại ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng chàng.
“Ngạch nương, Tiểu Lục hình như nhiều năng lượng quá thì phải, hay là tìm đại phu tới thăm khám xem sao!”, Khuynh Thành dựa vào người mẹ, nói.
Nhan Tử La lắc lắc đầu, “Không sao, con không thấy Đa Đa rất ngoan sao! Trung hòa một chút mới bình thường”.
“Ồ!” Khuynh Thành gật đầu. Đệ đệ cô đi tới, trèo lên đầu gối cha, bập bẹ gọi gì đấy.
“Phúc Thừa, gọi cha đi”, Dận Chân nói, bộ dạng kiên nhẫn dịu dàng.
Nhan Tử La và con gái quay sang nhìn nhau.
Đấy là a ma con sao? Ngạch nương?
Chắc đúng đấy.
“Cha, cha, cha...” Thằng nhóc học được từ này thì gọi mãi, sau đó quay đầu nhìn mẹ: “Dê, dê, dê[5]...”.
[5] Dê phiên âm là yang, mẹ phiên âm là niang, trẻ con đọc bị lệch âm.
“Dê gì mà dê? Gọi mẹ”, Nhan Tử La nói. Dê dê dê?
Dận Chân lại dỗ Phúc Mãn Đa gọi “cha cha”, nhưng Phúc Mãn Đa căn bản không hứng thú lắm, chỉ chớp chớp đôi mắt to của nó, đôi lông mi dài hấp háy. Dận Chân thở dài, lắc đầu, sau đó khẽ vỗ vỗ lưng con gái, xoa xoa đầu nó.
“Ngạch nương, a ma thật thiên vị!” Khuynh Thành phồng mang trợn má, “Khi người ta còn nhỏ a ma chỉ đánh người ta thôi”.
“Nếu con cũng nghe lời như Đa Đa, a ma sẽ không đánh con. Nói thật, con gái, hồi nhỏ con cũng rất đáng đánh.” Nhan Tử La xoa xoa đầu Khuynh Thành.
Sau khi về phòng, Dận Chân vẫn im lặng từ nãy bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Đa Đa cứ thế suốt à?”.
Nhan Tử La gật đầu, “Ừm, rất ngoan, ngoan tới mức không giống con cháu họ Ái Tân Giác La nhà chàng”.
Dận Chân gõ vào đầu nàng một cái, “Nói linh tinh!”.
“Đa Đa nhất định là món quà mà ông Trời ban tặng cho thiếp”, Nhan Tử La nói. Con gái nàng không phải hơi ngốc, mà là vì anh trai, chị gái nó đều quá hoạt bát rồi.
“Ừm!” Dận Chân đồng ý. Ông Trời cuối cùng cũng tặng cho họ một đứa trẻ yên tĩnh, mặc dù có chút... ừm, hơi quá yên tĩnh.
“Không cần sợ, dù Đa Đa có ngốc chăng nữa, nhưng chàng có quyền có thế, chúng ta ỷ thế ức hiếp người khác, chọn cho nó một người đặc biệt tốt rồi gả phắt đi”, Nhan Tử La an ủi chàng.
Lại bị cốc một cái nữa.
“Còn cốc nữa thiếp sẽ ngốc thật đấy, xem chàng định thế nào?”, Nhan Tử La nói, hơi buồn ngủ.
“Ngốc thì tốt, ngốc sẽ không chạy linh tinh”, Dận Chân nói. Ngốc thì chàng đỡ phải lo.
“Chàng nợ thiếp một câu nói.” Nhan Tử La mặc dù đã buồn ngủ díp cả mắt, nhưng vẫn nhớ ra chuyện quan trọng này.
“Nàng ngốc rồi cũng vẫn đẹp”, một lúc lâu sau, Dận Chân nói.
Nhan Tử La không phản ứng... ngủ rồi. Dận Chân nghiêng đầu nhìn mặt nàng, “Ngốc rồi ngày nào ta cũng ở đây với nàng, ngày ngày ngắm nàng.”
Hơn nửa tháng sau, Dận Chân đưa Thành Cổn Trát Bố đi, Nhan Tử La ôm Thành Cổn Trát Bố dặn dò một hồi, tiễn ra ngoài thành Hàng Châu.
Dận Chân vừa đi, hai đứa bé có chút không quen, Kim Lục Phúc ngày nào cũng lắc lắc nàng gọi, “Cha!”. Phúc Mãn Đa thì ngoan hơn, chỉ chớp chớp đôi mắt to nhìn nàng, dường như băn khoăn, tại sao cái người ngày nào cũng bế ẵm, xoa đầu nó giờ đột nhiên không thấy nữa.
Năm Khang Hy sáu mươi.
Dận Chân người dính đầy bụi bặm vội vàng bước chân vào cổng lớn của biệt viện đã nghe thấy tiếng đàn hát, lòng hoài nghi, vội vàng bước vào nhà, vừa đặt chân vào phòng khách mới phát hiện ra có sư phụ dạy con gái chàng đánh đàn, do đó chàng lặng lẽ đứng nghe. Nhan Tử La và con trai chàng đang đứng dựa vào nhau, thỉnh thoảng lại khẽ lắc đầu.
Kết thúc một bài, Phúc Mãn Đa đứng dậy chớp chớp mắt nhìn ngạch nương, thuận thế nhìn thấy cha mình đang đứng ngoài cửa.
“Cha”, Phúc Mãn Đa dịu dàng gọi.
Kim Lục Phúc sớm đã như con khỉ, lật người chạy đến ôm lấy cổ cha mình, “Cha!”.
Dận Chân mỉm cười: “Đang làm gì thế?”, hỏi con trai.
“Muội muội đang học gảy đàn”, Kim Lục Phúc nói.
“Con học xong rồi?”, Dận Chân hỏi. Nhan Tử La viết thư cho chàng nói, Kim Lục Phúc là một tiểu yêu quái, học gì cũng nhanh.
Kim Lục Phúc gật gật đầu, “Nhưng muội muội vẫn chưa học được”.
“Muội muội sẽ học được thôi.” Dận Chân nói xong nhìn Nhan Tử La một cái, người kia nhìn chàng cười bất lực. Một đôi tay nhỏ kéo áo chàng, Dận Chân cúi người bế con gái lên. Phúc Mãn Đa thơm vào má chàng, “Cha, con nhớ cha quá”.
“Ừm.” Sắc mặt Dận Chân thoáng ửng hồng. Nhan Tử La cười, cũng phải, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bị một con bé con thơm, không thể cũng nói những lời sởn da gà giống như con bé được.
“Cha, cha có nhớ Đa Đa không?” Ai ngờ, cô bạn nhỏ Phúc Mãn Đa không cam tâm với từ “ừm” của cha. Đương nhiên, khả năng lớn hơn cả là con bé không hiểu từ “ừm” đó có nghĩa “cha cũng nhớ con” rồi.
“Ừm. Cha nhớ Đa Đa.” Giọng Dận Chân có chút thiếu tự nhiên.
“Đa Đa, muội hỏi như thế cha sẽ ngượng đấy!” Kim Lục Phúc bẹo má muội muội, muội muội của nó quá ngốc.
“Tại sao ạ?” Phúc Mãn Đa ánh mắt cầu thị, muốn tìm hiểu.
Kim Lục Phúc cũng chau mày, nhìn nhìn cha, rồi quay đầu nhìn mẹ, “Mẹ, tại sao ạ?”.
Nhan Tử La đảo đảo mắt, cười hi hi nói: “Bởi vì cha rất hay xấu hổ”.
Dận Chân trừng mắt lườm nàng. Thật không biết những lúc chàng không có ở đây nàng đã nói với con về sự xấu hổ của chàng thế nào? Chàng xấu hổ?
“Xấu hổ là gì?” Phúc Mãn Đa nhìn mẹ mình.
“Cái này hả?” Nhan Tử La đảo mắt hàng trăm vòng cũng không nghĩ ra cách giải thích... cách giải thích mà khiến con gái nàng nghe có thể hiểu.
“Đa Đa, mẹ không phải đã nói rồi sao, lớn lên rồi sẽ hiểu.” Con trai Nhan Tử La đã cứu nàng vào thời khắc quan trọng.
“Ồ!” Phúc Mãn Đa không hỏi nữa.
Ngày xuân ấm áp, Dận Chân dạy Kim Lục Phúc chơi cờ, Nhan Tử La đang dạy Phúc Mãn Đa nhận mặt chữ. Hai cha con chơi cờ xong đi đến dưới giàn nho nơi hai mẹ con nàng đang ngồi viết chữ.
Trên tay, trên tay áo của cả hai mẹ con đều dính đầy mực.
Dận Chân nhìn nhìn con trai, con trai chàng lắc đầu: “Đa Đa là thế”.
Dận Chân càng băn khoăn, lẽ nào con gái chàng thích viết chữ lên vải? Thật xa xỉ, chẳng khác nào Hoàng gia gia nó viết thánh chỉ. Nhưng nhìn một lúc mới thấy không phải như thế, con gái chàng đang viết chữ trên giấy, chỉ là thỉnh thoảng vô tình vẩy mực khắp nơi mà thôi.
Ngày hôm sau, Dận Chân nhìn nhìn, thấy mẹ của con gái và con trai chàng vẫn mặc bộ quần áo hôm qua dạy Đa Đa viết. Con trai chàng nói với chàng rằng, mẹ bảo đây là bộ quần áo làm việc chuyên dành để hai mẹ con viết chữ.
Hai ngày sau, Khuynh Thành và Trần Mục Phong tới bái kiến. Khuynh Thành mặc dù đã hai mươi tuổi, nhưng vẫn quen ôm cánh tay mẹ nũng nịu. Cha cô nhìn, chau chau mày, ông xã Khuynh Thành cũng chau mày.
Vốn Khuynh Thành định ở lại, nhưng bị cha đuổi về.
“Nàng vẫn còn chưa đồng ý cho chúng ở chung phòng? Trần Mục Phong sắp ba mươi rồi.” Hai người vừa đi, Dận Chân liền hỏi Nhan Tử La. Chưa thấy ai làm mẹ như thế bao giờ.
“Hả? Đã già thế rồi sao?” Nhan Tử La có chút kinh ngạc, “Sao thiếp thấy trên mặt hắn chẳng có nếp nhăn nào, không nghĩ đã già thế, ái chà...”.
“Nàng nghĩ sao, Khuynh Thành đã hai mươi rồi, cũng đến lúc phải làm mẹ rồi”, Dận Chân nói. Thì ra nàng quên mất rằng con gái mình đã hai mươi.
“Trông nó làm gì có dáng làm mẹ, cứ như chẳng lớn hơn tí nào ấy”, Nhan Tử La đáp. Con gái nàng mới mười hai mà thôi.
“Nàng thật là!” Dận Chân nhìn nàng, nói con gái không có dáng làm mẹ, nhìn lại mình xem, một người hơn ba mươi tuổi đầu, đã là mẹ của ba đứa trẻ, mà cũng có khác gì Khuynh Thành đâu.
“Nếu chàng đã nói thế, thiếp cũng không thể quá đáng quá, Trần Mục Phong thật đáng thương!”, Nhan Tử La nói. Sau đó chạy tới bên bàn, cầm bút viết qua loa một lá thư rồi lập tức cho người gửi đến Trần phủ.
Trần Mục Phong và Khuynh Thành vừa về đến nhà, đang ngồi ở Tùng Diên viện nói chuyện, một a hoàn cầm lá thư đó vào, nói là Tứ phu nhân gửi cho cô gia. Trần Mục Phong băn khoăn, mở ra đọc, thần sắc có chút bối rối. Khuynh Thành nhìn nhìn hắn, “Phong ca, huynh sao thế? Mẹ muội lại làm khó huynh à?”.
“Không có gì”, Trần Mục Phong nói. Việc này vẫn nên để về phòng nói thì hơn.
“Cho muội xem nào.” Khuynh Thành sán vào giật lá thư, sau đó há hốc miệng nhìn Trần Mục Phong: “Phong ca...”.
Người nhà Trần gia rất thắc mắc, Nhu Nhu thường ngày vẫn thích đùa giỡn với Khuynh Thành, sau khi chạy lại giật tờ giấy trên tay Khuynh Thành đọc xong thì cười, đẩy Khuynh Thành một cái, “Đại tẩu, nhanh chút đi! Nếu không lại không kịp!”.
“Nhạc Kiến Nhu, đừng có chọc vào ta!” Khuynh Thành lườm, giật lấy tờ giấy đem đốt.
Người nhà họ Trần càng lạ, thấy Khuynh Thành chau mày nên không tiện hỏi.
Đợi Trần Mục Phong và Khuynh Thành đi rồi, Trần phu nhân hỏi con dâu thứ, “Nhu Nhu à, Nhan bá mẫu nói gì thế?”.
Nhạc Kiến Nhu cười, “Nhan bá mẫu nói cuối năm muốn bế cháu ngoại”.
Trần lão phu nhân cười, niệm một câu: “A Di Đà Phật”.
Nhan Tử La nhìn Dận Chân, “Thiếp cảm thấy rất khó chịu”.
“Sao thế?” Dận Chân bế con gái nhỏ, đang dạy nó đọc thơ.
“Cháu ngoại thiếp chỉ kém con trai thiếp bốn năm tuổi, thật kì quặc”, Nhan Tử La nói.
“Có gì kì quặc?” Dận Chân nghi hoặc. Có gì kì quặc, cháu trai chàng còn lớn hơn đệ đệ của chàng nữa.
“Lạ lắm! Sau này thiếp và Khuynh Thành cùng đưa con đi chơi, cảm giác quá kì dị!”, Nhan Tử La nói, sau đó trừng mắt lườm Dận Chân, “Đều tại chàng!”.
“Nói rõ xem nào!” Dận Chân chẳng buồn ngẩng đầu nhìn nàng.
“Nếu hai mươi lăm tuổi thiếp mới sinh Khuynh Thành, cũng không đến nỗi thế này!”, Nhan Tử La đáp.
Dận Chân lần này ngẩng đầu nhìn nàng một cái, “Nếu hai mươi lăm tuổi nàng mới sinh Khuynh Thành thì đã không có cuộc sống hạnh phúc nhàn nhã như bây giờ rồi”. Hai mươi lăm tuổi sinh Khuynh Thành nha đầu, chàng sẽ để nàng bỏ nhà ra đi chắc? Nằm mơ.
Nhan Tử La ngẫm nghĩ, hình như đúng thế thật. Thôi thôi, kì dị thì kì dị, quen rồi sẽ thấy bình thường.
Nhưng tới cuối năm khi nhìn thấy bụng Khuynh Thành, Nhan Tử La giật giật khóe miệng. Nàng viết thư cho Dận Chân dài mười hai trang giấy, cằn nhằn chàng. Dận Chân chỉ trả lời lá thư dài dằng dặc đó của nàng bằng một câu: “Quen rồi sẽ ổn!”.
Khuynh Thành quả nhiên sinh cho nàng một đứa cháu trai, khi đặt tên, Nhan Tử La nói gọi là Trần Túy được rồi, vừa hay lại vừa dễ nhớ. Còn nói đứa tiếp theo gọi Trần Mê, tiếp theo nữa gọi là Trần Mặc, chỉ đến thế thôi, nếu như dám sinh nữa sẽ đặt là Trần Thố, Trần Mễ, Trần Cựu...
Ông già Khang Hy nghe nói về việc đặt tên của Nhan Tử La, lần đầu tiên khen: Rất thống nhất!
Năm Khang Hy sáu mươi mốt và Ung Chính nguyên niên.
Kim Lục Phúc và Phúc Mãn Đa ngồi ở bậu cửa mở to hai mắt nhìn bà mẹ nhàn nhã của mình.
“Sao thế? Tiểu Lục, Đa Đa, ngồi ở bậu cửa rất lạnh đấy!”, Nhan Tử La hỏi. Hai đứa này đã ngồi mấy ngày rồi, cứ như đang ngồi thiền để biểu tình không bằng.
“Mẹ, cha tại sao còn chưa tới? Đã mùa đông rồi”, Kim Lục Phúc hỏi.
Nhan Tử La nhìn nhìn con, “Mẹ đã nói rồi mà, cha phải đi làm xa kiếm tiền nuôi mẹ con mình, cha rất vất vả, phải bớt ăn bớt tiêu để tiết kiệm lộ phí, có lẽ năm nay cha không tiết kiệm đủ tiền, nên chắc năm nay không về”.
“Mẹ, cha thật đáng thương.” Đôi mắt to của Phúc Mãn Đa long lanh nước.
“Đúng thế, cha thật đáng thương, vì vậy sau này cha về, các con phải ngoan đấy”, Nhan Tử La nói.
Hai đứa trẻ gật gật đầu.
Nhan Tử La cười cười. Cha chúng rất đáng thương, bởi vì cha chúng làm hoàng thượng rồi.
Ngày hôm sau, Nhan Tử La thấy cô con gái nhỏ ôm con lợn sứ được cho ăn rất no không biết đang nghĩ gì.
“Đa Đa, sao thế?” Nhan Tử La hỏi.
“Mẹ, sau này con đưa hết tiền trong con lợn cho cha làm lộ phí có được không?”, Phúc Mãn Đa hỏi.
Cha con ra khỏi cửa là dùng tiền công, hơn nữa còn là kiểu mượn tiếng công để kiếm lợi tư.
“Được!” Nhan Tử La vẫn gật đầu, lòng cảm khái con gái nàng thật biết quan tâm tới người khác.
“Mẹ, sau này mẹ cho Đa Đa nhiều tiền hơn được không?” Phúc Mãn Đa có chút ngượng ngùng. Nó xin mẹ tiền, mẹ nói trẻ con không được tiêu tiền lung tung.
“Được, mẹ biết rồi!” Nhan Tử La đồng ý, xoa xoa đầu con gái, thật là một đứa trẻ hiểu biết.
Dù sao lông cừu cũng mọc trên thân cừu, cho nhiều hơn thì cho nhiều hơn chứ sao!
Trước hôm Trừ tịch[6], có người mang hai chiếc hộp tới biệt viện, niêm phong màu vàng. Trên đó viết rất ngay ngắn: “Tặng ái tử Phúc Thừa”, “Tặng ái nữ Phúc Hành”. Nhan Tử La đứng bên bĩu môi, người gì không biết, chỉ nhớ tặng quà cho con, còn của nàng đâu? Thật quá đáng.
[6] Đêm Trừ tịch, còn được gọi là đêm Ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.
Nhưng, buổi chiều chim bồ câu đưa thư tới, Nhan Tử La đọc xong thì cười vui vẻ. Con trai nàng hỏi nàng cười gì, nàng nói cha nó viết một bài thơ rất buồn cười.
Bài thơ đó viết như sau:
“Đêm lạnh canh thâu nhà nhà tĩnh, đồng hồ tích tắc tỉnh thấy cảnh hoa. Mộng cảnh chân thật như vừa qua, đáng tiếc mộng ngắn lòng xót xa.
Hoang mang ngồi mộng càng dồn dập, đứng dậy dạo quanh người tỉnh táo. Đáng thương hai kẻ cách Ngô – Việt[7], tình này đành gửi gắm cho trăng.”
[7] Ngô là chỉ Giang Tô, Việt là chỉ Chiết Giang.
Bài thơ sởn hết cả da gà như thế mà Nhan Tử La cầm đọc mấy lần. Quên cả quan tâm xem cha hai con gửi quà gì cho chúng. Tới tận mùng Ba tết, khi Nhan Tử La bước vào phòng con trai đạp phải thứ gì đó suýt trượt ngã, nàng mới nhớ ra. Vịn vào khung cửa để đứng vững, Nhan Tử La vỗ vỗ ngực, nguy hiểm quá nguy hiểm quá, suýt nữa cái lưng già của nàng “mất mạng” rồi.
Sau đó nhìn thấy con trai đang ngồi trên thảm bày đầy linh kiện, Nhan Tử La đạp lên chúng như giẫm tuyết đi đến bên con trai.