Chương 41: Thử xem các ngươi có sợ không
oOo
Một con Xích Viêm Thú chia cho chín người ăn, nhoáng cái đã hết sạch. Người luyện võ tiêu hao lực lượng rất lớn, cho dù là nữ tử như Hàn Tích Vũ cũng ăn cả một cái chân sau mới tạm no.
- Đi thôi, cũng không còn sớm nữa, hy vọng có thể trước lúc mặt trời lặn tới được hoàng triều Đại Yến.
Lâm Phàm đứng dậy nói.
- Vâng, tiền bối.
Tang Thiên Hạo gật gật đầu. Trong lúc dùng bữa mọi người cũng không nói lời nào, mà Tang Thiên Hạo thì tập trung cảnh giác Lâm Phàm, cũng không hỏi nhiều cái gì. Đối với Tang Thiên Hạo, hỏi càng nhiều ngược lại càng nguy hiểm.
Dọc theo đường đi, Tang Thiên Hạo để Hàn Tích Vũ đi phía sau, để nếu có chuyện gì phát sinh mình còn có thể kéo dài thời gian cho Hàn Tích Vũ chạy trốn.
Trên đường, mọi người đều cố ý bước nhanh hơn, muốn mau chóng đến được hoàng triều Đại Yến.
Đám Tang Thiên Hạo không hề có cảm giác hưng phấn nào với việc đột nhiên gặp được cao thủ thần bí, cũng không mong nhận được ưu đãi gì từ người này. Đối với bọn họ, có thể giữ được tính mạnh là quá tốt rồi.
Ở cách rừng rậm này không biết bao nhiêu người đã chết, đó đều là những bài học máu chảy đầm đìa a.
Lâm Phàm cũng phát hiện những người này cố ý xa lánh mình, nhưng hắn không để trong lòng. Chỉ cần đến hoàng triều Đại Yến là được, còn những chuyện khác chẳng quan trọng.
Hai môn công pháp Xoay Chuyển Càn Khôn cùng Hắc Hổ Đào Tâm này, võ giả tầm thường đã không thể giúp hắn gia tăng exp.
Nhất là Hắc Hổ Đào Tâm, ngay cả Nhập Thần cấp tám Nghê Mạn Thiên cũng không tăng nổi exp chứ đừng nói là người khác.
Chẳng lẽ Hắc Hổ Đào Tâm còn cao minh hơn cả Xoay Chuyển Càn Khôn?
- Đứng lại…
Ngay lúc đám người Lâm Phàm đi qua một con đường hẹp với hai bên đều là vách núi thẳng đứng thì đột nhiên bị một đám người không rõ than phận bao vây cả trước lẫn sau.
- Đem hết đồ đạc ra đây, nữ nhân lưu lại, những kẻ khác có thể đi rồi.
Lúc này một gã đại hán thân mặc giáp đen, vác một thanh đại đao hùng hổ đi ra.
Đại hán này đầu nhẵn thín, trên mặt có một vểt sẹo chạy dài từ trán xuống tận cằm, cực kỳ kinh khủng.
Đại đao trong tay hắn có phần lưỡi hai màu đen trắng, chuôi đao điêu khắc thành một cái đầu hổ dữ tợn hung ác.
Tang Thiên Hạo vừa nhìn thấy đại hán này thì lập tức biến sắc.
- Hổ Môn Đao Khúc Hướng Ca.
- Ha ha, cũng có kiến thức đấy!
Khúc Hướng Ca vung đao một cái tạo thành tiếng gió rít ghê người.
- Biết là tốt rồi, lưu lại hết đồ đạc, lưu lại người, các ngươi có thể lăn.
- Khúc Hướng Ca, chúng ta đều là đệ tử học viện Thiên Phủ…
Tang Thiên Hạo biết Khúc Hướng Ca này.
Thổ phỉ nổi danh hoàng triều Đại Yến, là sỉ nhục của học viện Thiên Phủ.
- Đừng nói nhảm với lão tử.
Khúc Hướng Ca nhất thời giận dữ, đao chém xuống, một đạo đao khí phá không mà ra, đánh về phía một người bên cạnh Tang Thiên Hạo.
Người nọ sắc mặt hoảng sợ, quay mắt đao khí thình lình ập đến, kinh hãi đến mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục, muốn rút kiếm ngăn cản, nhưng đạo đao khí này chí cương cuồng bạo, có xu thế không cách nào ngăn cản.
- Khúc Hướng Ca, ngươi dám…
Tang Thiên Hạo cả kinh, hắn không ngờ Khúc Hướng Ca dám động thủ.
Khúc Hướng Ca này từng là đệ tử của học viện Thiên Phủ, sau bởi vì bị đối xử không công bằng nên rời học viện, chiếm núi xưng vương. Vô số cao thủ trong học viện Thiên Phủ muốn diệt trừ sỉ nhục này, thế nhưng Khúc Hướng Ca lại lẩn trốn rất kỹ, rất khó tìm đến, cho nên giờ vẫn bình yên vô sự.
Đạo đao khí kia, dù là Tang Thiên Hạo cũng không dám nói có thể đỡ được.
Ngay lúc Tang Thiên Hạo chuẩn bị liều mạng, lại phát hiện có một bàn tay nho nhỏ rất bình thường chìa ra, đỡ lấy đao khí bá đạo kia.
Con mắt Tang Thiên Hạo suýt nữa lồi ra ngoài, điều này sao có thể?
Lâm Phàm nhìn Khúc Hướng Ca, Tiên Thiên cấp bốn, tu vi coi như tàm tạm, so với mình cao hơn hai bậc, nhưng Lâm Phàm cảm giác người này hoàn toàn là đang lãng phí thời gian.
- Tiền bối…
Người vừa cho là mình phải chết không thể nghi ngờ kia, giờ phút này nhìn Lâm Phàm mà cảm kích vô bờ bến: nếu không phải tiền bối xuất thủ cứu giúp, chỉ sợ mình đã chết dưới đao khí.
Tiên Thiên cấp bốn Khúc Hướng Ca đao pháp cương mãnh, dù là người ngang cấp cũng không dám nói có thể chống đỡ được bao lâu.
- Ngươi là ai?
Khúc Hướng Ca cảnh giác nhìn Lâm Phàm. Hắn đã theo dõi tám người Tang Thiên Hạo từ lúc họ vào rừng, giờ sao lại nhiều thêm một người, tới cùng là chuyện gì xảy ra?
Lâm Phàm nhìn Khúc Hướng Ca, chợt có một ý tưởng, sau đó nhìn Tang Thiên Hạo:
- Các ngươi đi trước đi, ta sẽ đuổi theo sau.
Lâm Phàm không muốn đám người Tang Thiên Hạo ở lại chỗ này, như thế mình sẽ không phát huy được.
- Tiền bối, ngài…
Tang Thiên Hạo có chút áy náy nhìn Lâm Phàm, lúc trước hắn còn nghi ngờ tiền bối, nhưng giờ tiền bối lại để cho bọn họ đi trước, một mình ở lại chống chọi với đám thổ phỉ này.
- Làm tiền bối, tự nhiên phải để tiểu bối đi trước, đây là phong cách xử sự của ta.
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, nói vẻ chính nghĩa lẫm liệt.
Một khắc này trời trong sáng hẳn, hết thảy ô uế ở trước ngôn từ chính nghĩa tràn trề của Lâm Phàm đều bị đánh tan không chỗ che thân.
Hàn Tích Vũ lúc trước còn có chút oán hận Lâm Phàm, giờ cũng nhìn hắn mà sùng bái không thôi.
Mấy câu nói kia của tiền bối đã chạm tận tâm linh của nàng. Ở trong mắt Hàn Tích Vũ, thân ảnh của tiền bối đã biến thành cao lớn vô cùng, lại tỏa ánh hào quang chói lòa khiến nàng không mở mắt ra nổi.
- Thực xin lỗi tiền bối, lúc trước ta còn nghi ngờ ngài…
Tang Thiên Hạo áy náy nói.
Lâm Phàm khoát tay áo:
- Không sao, làm tiền bối nếu như ngay cả một chút bao dung cũng không có thì không xứng được các ngươi gọi là tiền bối. Đi đi, ta sẽ đuổi theo các ngươi sau.
Lâm Phàm hờ hững nói.
- Vâng, chạy…
Tang Thiên Hạo cũng không chần chờ, mang theo mọi người lập tức rời đi.
Khúc Hướng Ca muốn đuổi theo, nhưng thấy người thần bí kia vẫn không nhúc nhích thì cũng không dám lộn xộn.
Khi đám người Tang Thiên Hạo đi khuất, Lâm Phàm nhìn Khúc Hướng Ca, mỉm cười:
- Tốt lắm, ta nghĩ ta cũng nên đi.
Khúc Hướng Ca sửng sốt, lập tức kịp phản ứng:
- Khốn khiếp, dám đùa giỡn với ta, xem chiêu.
- Ngũ Hổ Đoạn Môn Trảm.
Khúc Hướng Ca nổi giận gầm lên một tiếng, đao vung lên, chỉ sức gió từ đại đao cũng đủ khiến không khí bị biến ảo.
Lâm Phàm liếc mắt một cái, Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ lập tức phát động, hướng về cánh tay cầm đao của Khúc Hướng Ca. Khúc Hướng Ca chỉ thấy tay mình đau đớn buông lỏng, đại đao kia đã rơi vào trong tay Lâm Phàm.
Ngay tích tắc sau đó, Lâm Phàm đá ra một cước, đạp Khúc Hướng Ca ngã trên mặt đất.
- Đại ca, không có sao chứ?
Đám tiểu đệ chung quanh lập tức tiến lên.
Khúc Hướng Ca phẩy tay, nhịn đau bò lên:
- Được lắm, xem ra không xuất bản lãnh thật sự thì ngươi còn không biết Khúc Hướng Ca ta là ai.
Lâm Phàm nhìn Khúc Hướng Ca sau đó cười lạnh liên tục.
- Ngươi cười cái gì?
Khúc Hướng Ca thấy đối phương đứng cười to, lửa giận trong lòng càng dữ dội, có xúc động muốn chặt đối phương làm tám khúc.
- Cười cái gì? Bổn đại gia cười các ngươi đều phải quỳ xuống đầu hàng!
Giờ khắc này Lâm Phàm quát lên một tiếng, cầm lấy Hổ Môn Đao tự chém lên người mình.
Khúc Hướng Ca sửng sốt, cho là đối phương điên rồi, lại muốn tự sát.
Phải biết Hổ Môn Đao chính là binh khí thượng phẩm, thiếu chút nữa đã đạt tới Huyền binh, không gì không phá được, không biết bao nhiêu cao thủ đã trở thành oan hồn dưới đao.
Thế nhưng một giây sau, cả đám người Khúc Hướng Ca toàn bộ trợn tròn mắt.
Hổ Đao Môn kia vừa chạm vào thân thể Lâm Phàm thì tức thì gãy thành ba đoạn rơi trên mặt đất.
- Hổ Đao Môn của ta…
Khúc Hướng Ca ngây người nhìn Hổ Môn Đao đã phế.
- Không muốn chết, đều quỳ xuống đầu hàng cho bổn đại gia, nếu không Hổ Môn Đao này sẽ là kết cục của các ngươi!
Lâm Phàm tăng khí thế, gầm lên một tiếng.
Trong mắt Lâm Phàm, đâm chém thật quá phiền phức, bổn đại gia tự chém một đao xem các ngươi có sợ không.
Giờ khắc này Khúc Hướng Ca hiểu được một chuyện, người trước mắt này cường đại, vô cùng cường đại.
Hổ Môn Đao không phải binh khí bình thường a, một thân máu thịt thông thường sao có thể đối kháng cùng nó, hơn nữa còn đem Hổ Môn Đao chấn thành ba đoạn.
- Tiền bối… Tha mạng…
Giờ khắc này Khúc Hướng Ca sợ rồi, bịch một cái quỳ trên mặt đất.
Đám tiểu lâu la cũng vội vàng làm theo Khúc Hướng Ca.
Khúc Hướng Ca là người có cả ánh mắt lẫn kiến thức, hắn không nghĩ thế gian lại có người hung tàn như thế, một đao hủy đi Hổ Môn Đao.
Mà lúc này, Lâm Phàm nở nụ cười, cười vô cùng xán lạn…
-----oo0oo-----