Chương 174: Ly biệt trước chuyến du lịch ở Hoa Điền
Chương 174: Ly biệt trước chuyến du lịch ở Hoa Điền
Nhất định phải như vậy sao?
Cô bước đi càng nhanh.
Trong phòng bếp, mấy đầu bếp tụ họp lại, cầm điện thoại di động, thầm nói: “Là cô ta, là cô ta.”
“Tôi nhận ra cô ta, là chị của Thời Địch.”
Điện thoại di động có tấm hình, bức ảnh là tia sáng trong ngõ hẻm, một người đàn ông nho nhã đẹp trai đặt một người phụ nữ trên tường mãnh liệt hôn.
Rõ ràng là chụp trộm.
Từ trong hình có thể thấy người đàn ông là Thái tử gia Mộ thị, mà người phụ nữ là chị của ngôi sao lớn màn bạc Thời Địch.
Thoát ra, điện thoại di động vừa cập nhật tin tức, tin tức có tiêu đề rất lớn.
Tất cả các đầu bếp xôn xao, trong mắt ai nấy cũng đều lộ ra căm ghét.
Thời Tiểu Niệm từ quán cơm nhỏ đi ra, đặt thức ăn trong túi vào xe: “Đi, tiếp tục đi.”
Mộ Thiên Sơ ngồi đó, đau lòng nhìn cô: “Tiểu Niệm, em muốn nghỉ ngơi một chút không? Đã chạy xe lâu như vậy rồi.”
“Không sao đâu, em còn chạy được, sắp tới nơi rồi.”
Thửa ruộng bọn họ định đến không còn xa lắm, lúc còn nhỏ, cô thường dẫn Mộ Thiên Sơ đến đây.
Thời Tiểu Niệm trở bước vào chỗ cầm lái, nịt dây an toàn, bỗng nhiên nghe thấy giọng của Mộ Thiên Sơ từ phía sau truyền đến: “Tiểu Niệm, anh vừa cầm điện thoại của em làm một chuyện.”
“Chuyện gì cơ?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Anh kéo liên lạc của Cung Âu vào danh sách đen rồi.” Âm thanh của Mộ Thiên Sơ rất nhẹ, giống như sợ cô tức giận.
Thời Tiểu Niệm đang định nổ máy, tay cầm chìa khóa, nghe vậy cô sững sờ, lập tức miễn cưỡng cười cười: “Kéo thì kéo đi, ngược lại anh ấy cũng sẽ không liên lạc với em.”
Cung Âu hiện tại sẽ không muốn nhìn thấy cô.
Bằng không, với tính tình của Cung Âu thì đã sớm xuất hiện trước mặt cô rồi.
“Ừ.”
Mộ Thiên Sơ ngồi đó, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn bên ngoài, nói: “Tiểu Niệm, chúng ta tắt điện thoại di động đi, thoải mái chơi hai ngày, được không?”
Thời Tiểu Niệm cụp mắt, suy tư chốc lát, tùy tiện nói: “Được.”
Cô tắt điện thoại.
Mộ Thiên Sơ ngồi phía sau, tắt điện thoại của mình, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối đều không nói ra người gọi điện cho cô.
Tiểu Niệm, tha thứ cho sự ích kỉ của anh.
Anh không muốn buông tay cô một lần nữa, không muốn cô có bất cứ liên hệ nào với Cung Âu.
Anh có thể chậm rãi chờ cô suy nghĩ thông suốt, nhưng anh không thể chịu đựng được việc sẽ có người chắn đường anh rồi lại mag cô đi.
Thời Tiểu Niệm lái xe thẳng đến thửa ruộng kia, mảnh vườn mênh mông vô bờ được cắt thành vô số hình dáng, mỗi một khu màu sắc cũng khác nhau, hồng, tím, xanh biếc, trắng, đẹp không sao tả xiết.
Hương thơm nhàn nhạt lẫn vào trong không khí.
“Đẹp quá.”
Thời Tiểu Niệm để Mr Cung đỡ Mộ Thiên Sơ xuống xe.
Mộ Thiên Sơ thấy vậy, thầm than trong lòng.
Thời Tiểu Niệm bước xuống, đặt một chiếc bàn lên bãi đất trống, nghe thế, cô mỉm cười nói: “Đúng vậy, bên kia còn có hồ nước, nước rất sạch.”
“Thật không? Buổi tối đi xem thử.”
Mộ Thiên Sơ mỉm cười nói, dùng gậy để đứng thẳng, phụ cô đặt bàn xuống.
“Không sao đâu, tự em làm được rồi.” Thời Tiểu Niệm nói, đặt từng món ăn lên bàn, nói: “Ăn nhanh chút nào, kẻo lát nữa món ăn nguội hết.”
Mộ Thiên Sơ ngồi xuống ghế dựa, giao gậy cho Mr Cung.
Mr Cung nhận lấy rồi để qua một bên, sau đó đứng bên cạnh họ, cúi đầu nhìn họ ăn cơm.
Ruộng bao la bát ngát, ánh trăng đẹp đẽ, một chiếc xe màu trắng, đèn xe chiếu lên bàn thức ăn, mọi thứ đều khiến lòng người khoan khoái.
“Ở đây còn hưởng thụ hơn khách sạn 5 sao nhiều.”
Mộ Thiên Sơ cầm đũa, nhìn ruộng chìm trong bóng đêm nói.
“Em cũng cho là vậy.” Thời Tiểu Niệm cười nói, sau khi đến đây, tâm trạng cô cũng tốt lên nhiều, trong miệng cô nhai đồ ăn, bàn tay cầm đũa chỉ về xa xa: “Anh xem, khi đó là em chạy xe từ bên này qua bên kia, đúng lúc lượn quanh một hình vòng tròn.”
“Anh kêu em mua xe đạp, có mua không? Đừng quên em đã hứa với anh rồi đó.”
Mộ Thiên Sơ nhìn Thời Tiểu Niệm nghiêm túc hỏi.
“Đương nhiên mua, ngày mai trời vừa sáng sẽ dẫn anh đi chạy 23 vòng.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Là 32 vòng.”
Cô lại nhớ nhầm rồi.
“Phải không đó?” Thời Tiểu Niệm thẹn thùng, lúng túng cười cười: “Ăn cơm thôi, ăn nhanh một chút.”
Màn đêm buông xuống
Thời Tiểu Niệm theo Mộ Thiên Sơ ngồi xuống bên hồ Nguyệt Nha, một lát sau lại cảm thấy buồn ngủ, nên lập tức trở về xe nghỉ ngơi.
Cô tặng chỗ giường ngủ tương đối rộng rãi cho Mộ Thiên Sơ, còn mình ngủ đối diện anh.
Mộ Thiên Sơ ngồi trên giường, cầm quyển sách tiện tay lật lên.
Bỗng dưng, anh nghe được âm thanh rất nhẹ.
Mộ Thiên Sơ không nhịn được cười, khóe môi nổi lên, quay đầu nhìn giường ngủ đối diện, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm nằm nghiêng nơi đó đã ngủ, hai tay đặt dưới mặt, gương mặt dưới đèn càng thêm xinh đẹp.
Mộ Thiên Sơ bỏ sách xuống, đôi mắt hẹp dài nhìn cô thật sâu, thật kĩ.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy gương mặt cô lúc ngủ.
Thật tốt quá.
Làn da của cô trắng nõn.
Lông mi của cô rất dài.
Mũi của cô không thấp cũng không cao, rất vừa.
Mộ Thiên Sơ nhìn cô thật kĩ, không lâu sau, anh bước xuống giường, tới bên giường cô, ngồi xuống đất lẳng lặng ngắm cô.
Một lát sau, anh vươn tay nhẹ mơn trớn trán cô, mơn trớn đến sau tai.
Sau chuyến đi chơi này, anh và cô sẽ không gặp lại nữa.
Không biết khi nào mới gặp lại lần nữa, cô đã sợ tình cảm, không dám đón nhận nữa, chỉ như con chim nhỏ co mình lại như thế.
“Đứa ngốc, tình cảm của anh vĩnh viễn sẽ không làm em tổn thương.”
Anh nhìn cô ngủ, khẽ nói, cúi đầu hôn lên môi cô.
Mr Cung ngồi phía trước như cảm giác được gì, bỗng xoay người lại.
Mộ Thiên Sơ rời khỏi môi Thời Tiểu Niệm.
Mr Cung xoay đầu trở lại.
Mộ Thiên Sơ ngồi đó, không tiếng động nhìn Thời Tiểu Niệm, khuỷu tay chống bên giường cô, một tay chống trán.
Lần nhìn này là cả một đêm.
Thời Tiểu Niệm tỉnh dậy dưới ánh nhìn chăm chú của Mộ Thiên Sơ, cô ngơ ngác nhìn anh.
“Chào buổi sáng, Tiểu Niệm.”
Mộ Thiên Sơ nở nụ cười dịu dàng như nước với cô.
“Chào buổi sáng.”
Thời Tiểu Niệm ngồi dậy, kinh ngạc nhìn anh, vừa nhìn giường ngủ bên kia, kinh ngạc hỏi: “Cả đêm anh không ngủ à?”
“Sợ khi anh ngủ thiếp đi, em sẽ bị cướp đi mất.”
Mộ Thiên Sơ mỉm cười nói.
Đầu Thời Tiểu Niệm chưa đầy những vạch đne: “Sao lại thế được?”
“Ai cũng trông coi bảo bối của mình rất kỹ mà.”
Anh coi cô là bảo bối của anh, nhưng cô bây giờ thật sự không chịu nổi tình nữa, mẹ nuôi thay Thời Địch bỏ thuốc cô, đã làm mất đi phần tín nhiệm và tình cảm cuối cùng của cô.
Mộ Thiên Sơ có chút bất đắc dĩ đưa tay về phía cô, nói: “Chỉ e là em phải dìu anh đứng lên, ngồi quá lâu, không lên nổi.”
Thời Tiểu Niệm bật cười, từ từ đứng dậy.
Mộ Thiên Sơ đứng vững, tự chống gậy, đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm ở trong xe chuẩn bị bữa sáng, cô có mua vài thứ đơn giản làm hai phần sandwich, nghe thanh âm của Mộ Thiên Sơ truyền đến: “Tiểu Niệm, mau ra đây xem mặt trời mọc.”
Thời Tiểu Niệm cầm phần sandwich nhảy xuống xe, đưa cho Mộ Thiên Sơ một miếng, ngửa đầu nhìn về phía chân trời.
Chỉ thấy một vòng mặt trời đỏ đang từ phía đông chậm rãi bay lên ở phần cuối ruộng, rọi sáng cả một mảnh màu sắc mĩ lệ, phong cảnh thật đẹp.
Thời Tiểu Niệm nhìn, khẽ cười.
Khi nhìn, cô lại nghĩ đến cảnh mặt trời mọc bên bờ biển kia, ánh mắt không khỏi trầm xuống đi.
Đều là cảnh mặt trời mọc, nhưng người cùng cô ngắm đã không giống nhau nữa.
“Đi, chạy xe đạp.”
Mộ Thiên Sơ giải quyết xong miếng sandwich trong tay, quay đầu chờ mong nhìn cô.
“Được, biết rồi.”
Thời Tiểu Niệm cười nói, lấy xe đạp từ trên xe, ngồi lên, sau đó nói: “Anh cẩn thận một chút, chân có sao không?”
“Đương nhiên là không sao, đừng xem thường anh.”
Mộ Thiên Sơ chống gậy bước đến bên cạnh cô, ngồi xuống ghế sau, giao gậy cho Mr Cung.
Thời Tiểu Niệm dùng một chân chống đất, phất tay với Mr Cung một cái: “Mr Cung, chúng tôi đạp xe, chút nữa sẽ quay lại nha.”
“Được, chủ nhân.”
Mr Cung cúi thấp đầu, nhìn bọn họ đi xa.
Thời Tiểu Niệm đạp xe về phía trước, cô cũng cảm thấy vất vả, không khỏi nói: “Thiên Sơ, anh thật sự nặng hơn trước đây nhiều.”
“Chúng ta cũng không còn là những thiếu niên nữa, đương nhiên cân nặng cũng sẽ tăng.” Mộ Thiên Sơ bất đắc dĩ nói: “Điều này đâu đáng để bị em ghét bỏ chứ.”